Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh
Chương 73
Nam nhân cúi đầu, chậm rãi bước ra từ phía sau bức tượng, Kỷ Cửu mới nhận ra thứ trong tay hắn – là một cây bút cùng với một chiếc khóa màu hồng. Một người cao mét tám mươi mấy, đột nhiên cầm một chiếc khóa nhỏ nhắn và xinh xắn màu hồng, cái cảnh tượng này đã thành công làm cho Kỷ Cửu đứng hình trong giây lát. Đến gần vài bước, ngước thẳng cổ hỏi: "Anh viết cái gì?" Lỗ tai hắn giật giật, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra. Cái động tác ngoan ngoãn nghe lời này chính là cố ý bày ra cho cô xem? Kỷ Cửu nhướng mày nhận lấy. Chữ trên ổ khóa vừa viết xong, mực còn chưa khô. Nét chữ duyên dáng hơn mấy năm trước, ngòi bút sắc sảo, nước chảy mây trôi, nét chữ uyển chuyển, mọi thứ đều vừa chuẩn xác. Bút dạ đen viết từng nét: Cô ấy là câu chuyện của đời tôi. Không có "chỉ mong", không có "hy vọng", ngữ khí tự nhiên đơn giản, như thể điều này nên có, như thể họ chắc chắn sẽ ở bên nhau suốt đời. Trong cơn choáng váng, tim cô đập nhanh hơn một chút. Nói không cảm động là giả và hơn nữa, thật không ngờ.. Hóa ra hắn đã nghĩ đến một tương lai xa như vậy. Mặt trời chói chang, chỉ cách bến cảng một tấc, Kỷ Cửu đứng dưới ánh nắng, tầm mắt rơi vào trên mặt Ôn Mặc, khóe miệng còn hơi mím lại xấu hổ. Kỷ Cửu đột nhiên muốn cười, trước đây dường như cô rất ít khi nghĩ đến "tương lai", nhưng lúc này, những khung hình như lóe lên trước mắt cô, có đám cưới, con cái và rất nhiều cảnh đặc biệt.. - - Trong nháy mắt đã là buổi chiều. Ôn Mặc xếp hành lý đã đóng gói lên xe, Kỷ Cửu rời khỏi phòng, trả phòng ở quầy lễ tân bắt đầu hành trình về nhà. Trong xe quá yên tĩnh. Kỷ Cửu nhẹ nhàng ấn mở nhạc của Tôn Yến Tư lên nghe. Tiếng hát du dương vang lên bên tai, Ôn Mặc liếc mắt nhìn nữ nhân mơ màng sắp ngủ ở bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: "Em còn nợ anh ba bữa trứng rán, làm sao bây giờ?" Kỷ Cửu nâng đôi mi lên: "Cái gì mà ba bữa? Không phải chỉ còn lại có một bữa thôi sao? Anh đã quên mất ngày hôm qua bị trừ hai bữa trứng rán vì cái miệng của anh sao?" "..." Người phụ nữ tàn nhẫn này! Ôn Mặc đáy mắt mờ mịt, thầm than một tiếng. Cả hai giằng co trong giây lát. Kỷ Cửu cuối cùng vẫn là người bị đánh bại: "Ok, ba bữa thì ba bữa." Ôn Mặc nhếch khóe miệng lên hài lòng, đắc ý ngâm nga một tiếng, Kỷ Cửu hiển nhiên cảm giác được tốc độ của bánh xe dưới mông tăng lên một chút. "Nhưng không có chỗ để làm trứng rán." Kỷ gia chắc chắn là không thể. Thứ nhất, có quá nhiều người, nói không chừng Ôn Mặc cũng không nguyện ý. Thứ hai, trong trường hợp Kỷ Lang Thiên đụng phải hắn, như nước gặp lửa, đến lúc đó, đừng nói là ăn được cơm trứng rán, chỉ sợ một hạt gạo Ôn Mặc cũng không bỏ được vào miệng mình. Có hai ngôi nhà do cô đứng tên, đó là một món quà sinh nhật lớn do một hảo bằng hữu bất động sản đặc biệt tặng cho Kỷ Lang Thiên. Nhưng sau khi cô đi nước ngoài, hai căn nhà tạm thời không có dùng đến nên chỉ để y nguyên ở đó, chưa hề sửa sang, không có đồ đạc hay bất cứ thứ gì, huống chi là đồ dùng nhà bếp. Hơi phiền phức khi tìm chỗ nấu ăn một lát. Kỷ Cửu nhíu mày, đang phân vân muốn mượn phòng bếp nhỏ của nhà hàng đối diện công ty, thì nghe Ôn Mặc kích động nói: "Đến nhà anh đi, nhà anh có phòng bếp." Kỷ Cửu sửng sốt: "Nhà của anh? Do anh mưa?" Hắn gật đầu. Kỷ Cửu không giữ được bình tĩnh hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào? Mua bao lâu rồi?" "Kỳ nghỉ hè khi chúng ta vừa mới tốt nghiệp cao trung." Kỷ Cửu: "?" What the hell? Đại ca! Tốc độ thật nhanh nha! Ôn Mặc nhìn thẳng về phía trước, quan sát tình hình đường xá, thấp giọng giải thích: "Anh lấy tiền tiết kiệm được vào mấy năm trước mua nhà." Chẳng trách vì sao hắn luôn nhận dự án ở trường đại học và chăm chỉ kiếm tiền sinh hoạt, trước đây Kỷ Cửu cũng từng thắc mắc, nghĩ lại, kiếm tiền mấy năm như vậy chắc hẳn tiết kiệm cũng không ít, vậy nên mới tiếp nhận nhiều dự án? Cho dù là rèn luyện khả năng, thỉnh thoảng nhận một hoặc hai dự án chất lượng là đủ rồi, đâu như hắn, hắn có thể nhận bốn hoặc năm chương trình trong một tháng. Bây giờ, cuối cùng đã có câu trả lời. Kỷ Cửu không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ "Ồ". Hắn đã quyết định mua nhà thì phải có lý do của mình, bà đây cũng không muốn can ngăn. Khoảnh khắc im lặng bắt đầu. Kỷ Cửu nhận thấy được hắn hình như liếc mắt nhìn mình, hắn do dự hỏi: "Có muốn đến xem một chút không?" "Bây giờ?" Nhìn xuống thời điểm, "Có thể đã quá muộn rồi á?" Bây giờ là hơn năm giờ, khi cô về đến nhà cũng đã gần bảy giờ rồi còn đâu. Hắn nói: "Không sao, gần nhà." - - Kỷ Cửu chưa bao giờ nghĩ rằng thứ mà Ôn đại gia thực sự mua lại là một biệt thự nhỏ. Quả nhiên, hắn đã đem hết tiền mình kiếm được tiêu sạch. Khu vực này đều là bất động sản mới phát triển trong những năm gần đây, do giáp sông, chính phủ lại quy hoạch sân bay mới nên giá nhà đất tăng gấp đôi chỉ trong vài năm. Đặc biệt trong khu vực này, mỗi ngôi nhà đều là biệt thự đơn lập hai tầng, không chỉ có sân vườn nhỏ, hồ bơi riêng mà khoảng cách cũng đủ rộng, tiện ích xung quanh đầy đủ. Nơi này là nơi phồn hoa nhất trong số những người giàu ở Lạc thành. Ngay trong ngày mở bán, lượng đặt chỗ của phòng kinh doanh đã bùng nổ, chỉ trong vòng ba tháng, tất cả các căn đã được bán hết. Ở góc độ kinh doanh, Kỷ Cửu phải thừa nhận rằng Ôn Mặc chính là ác ma có tài. Ở trước cổng được cài một dãy mật mã, Ôn Mặc nhập một chuỗi số, cánh cổng sắt lớn màu trắng từ từ mở ra. Sân tối đen như mực, Kỷ Cửu dậm hai chân, đèn trên tường được kích hoạt bằng cảm ứng liền bật sáng, trong giây tiếp theo, một cánh đồng hoa hồng nở rộ rộng lớn đã hiện ra trước mắt. Ôn Mặc chậm rãi đi theo từ phía sau: "Hàng tuần đều có người chăm sóc những cây hoa lá này." Không có gì ngạc nhiên khi nó lại nở đẹp như vậy. Kỷ Cửu nhẹ nhàng đáp lại rồi đi theo Ôn Mặc vào bên trong. Toàn bộ ngôi nhà được trang trí theo phong cách Châu Âu đơn giản, với sảnh vào cao ráo, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn và chiếc bàn xây bằng đá, mới mẻ và độc đáo. Lối vào là tủ giày được chạm khắc tinh xảo vô cùng tinh xảo, sàn nhà trải thảm bằng đá cẩm thạch, trên trần nhà còn có đèn chiếu pha lê. Trên bàn cà phê đặt một bình thủy tinh trong suốt, có người giúp cắm hai bông hồng đỏ tươi vào đó, phía sau bàn treo một bức tranh nền rất lớn, trên đó có cánh đồng hoa hướng dương đang hướng về phía mặt trời. Nó rõ ràng là một căn phòng có tông màu lạnh, bởi vì những đồ trang trí bình thường này, ngay lập tức trở nên ấm áp hơn. Kỷ Cửu tham quan được một lúc, cô có chút khiếp sợ hỏi Ôn Mặc: "Anh là người trang trí hết những thứ này?" Hắn tùy ý dựa vào khung cửa, vẻ mặt bình đạm: "70%, còn tham khảo ý tưởng của một số nhà thiết kế." Vâng, có năng khiếu về trang trí đó. So với trang viên của Kỷ gia, ngôi nhà này không lớn lắm, thậm chí là nhỏ hơn nhưng Kỷ Cửu đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Có một cảm giác yên tĩnh của những năm tháng êm đẹp, khiến người khác thấy thoải mái, dễ chịu. "Đồ vật đã mua đầy đủ, anh dự định về sau sống ở đây một mình?" Mặc dù hắn không thực sự thích cùng cô nói về vấn đề này, Kỷ Cửu biết rằng hắn có thể đã lên kế hoạch cho mọi bước trong cuộc sống tương lai của mình, bao gồm cả việc chuyển ra sống một mình sau khi tốt nghiệp. Điều duy nhất mà Kỷ Cửu vẫn không nghĩ ra là theo như cốt truyện ban đầu, thứ mà Ôn Mặc mua lúc này hẳn là một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, sao lại biến thành một biệt thự nhỏ ở ngoại ô? Trong lúc cô đang ngẩn ra, nhưng nghe hắn nói: "Không chỉ có một mình anh." Có cả em nữa. - - Trong tuần sau đó, Kỷ Cửu rất bận rộn. Bộ phận thiết kế không đủ nhân viên, vì vậy Kỷ Cửu đi lên tầng cao nhất và nhờ Quý Anh Hiền mượn Khang Đồ để hổ trợ, đem một trợ lý tinh nhuệ của tập đoàn làm cu li. Thời gian duy nhất họ có thể rảnh rỗi là vào hai giờ trưa. Đôi khi Ôn Mặc nhàn rỗi không có việc gì làm, hắn sẽ đón cô đi ăn cơm ở biệt thự nhỏ. Những ngày ở nước ngoài, không chỉ có Kỷ Cửu, Ôn Mặc còn luyện được một kỹ năng nấu nướng, so với Kỷ Cửu không bằng, nhưng hương vị vẫn rất ngon. Công ty chỉ cách biệt thự hai mươi phút đi xe, lái xe đến rất nhanh. Nếu không kịp thời gian, hắn sẽ chạy đến công ty để cùng cô đi ăn trưa và đặt một bàn các món ăn ở một nhà hàng gần đó, hai người họ cùng nhau ăn uống thỏa thích. Vào thứ năm, khi Kỷ Cửu trở lại công ty sau bữa trưa, nhân viên lễ tân đột nhiên gọi cô dừng lại. Cô ấy lấy ra một túi giấy: "Giám đốc Kỷ, vừa rồi có người đến đưa cho cô một thứ." Túi giấy không quá to hay nhỏ, bao bì rất tinh tế, bên trong có hộp đen nhỏ. Nhìn dáng vẻ chắc là quà sinh nhật mà cô mua cho Ôn Mặc đã được giao đến. Kỷ Cửu nhận lấy túi xách, nói lời cảm ơn với người phụ nữ ở quầy lễ tân rồi bước vào thang máy đặc biệt. Khi đến văn phòng, cô mở hộp ra, đó là một chiếc đồng hồ nam đúng như cô nghĩ. Ôn Mặc sinh ra đã ngặm chìa khóa vàng trong miệng, không thiếu thứ gì, Kỷ Cửu vắt óc suy nghĩ mấy ngày không nghĩ ra. Một đêm sau, khi xuống lầu uống nước, cô tình cờ nhìn thấy Kỷ Lang Thiên từ bữa tiệc trở về, trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, trong lòng chợt lóe lên cảm hứng, cô nhớ tới bộ đồ năm trước cô giúp Ôn Mặc thiết kế. Bộ đồ bị thiếu một phụ kiện. Vì vậy, cô đã liên hệ với một nhà sản xuất Thụy Sĩ để tùy chỉnh chiếc đồng hồ này. Kiểu dáng của đồng hồ không mấy nổi bật nên nhưng hãy cẩn thận nhìn về dòng chữ ở mặt sau. Một hàng chữ cân nhỏ viết tên viết tắt ngày sinh và tên của hai người. Ban đầu có một chiếc đồng hồ nữ nhưng thời gian quá ngắn. Kỷ Cửu yêu cầu làm mẫu nam trước, mẫu nữ sẽ mất một thời gian để có hàng. Buổi tối trời mưa to, thời tiết buồn chán, Ôn Mặc đến công ty đón Kỷ Cửu. Trong nửa tháng sau khi trở về Trung Quốc, Kỷ Cửu không tự lái xe nữa mà khi đúng giờ hắn sẽ tự mình đến đón cô. Kỷ Cửu thừa dịp mưa nhỏ lại, cô nhanh chóng bước lên xe. Vừa lên xe, cũng không vội tặng quà, lái xe một hồi, cô mới cười nói: "Ôn Mặc, em muốn kiểm tra anh mấy câu hỏi." Hắn dừng ở đèn đỏ, quay đầu nhìn cô, có chút không rõ: "Em hỏi đi." Kỷ Cửu dặn dò nói: "Tất cả các câu hỏi phải được trả lời trong vòng ba giây." Hắn nhíu mày và hơi ậm ừ. Kỷ Cửu hắng giọng: "Câu một, trái cây yêu thích của em là gì?" Hắn buột miệng thốt ra: "Dưa hấu." Kỷ Cửu: "Câu hỏi thứ hai, bộ phim yêu thích của em?" "Ngày lễ La Mã." "Em thích nhất là cái gì?" "Ăn." Hắn không chút do dự phun ra một chữ. "Người mà em ghét nhất?" "Quý Nhã Nam." Kỷ Cửu tròn mắt: "Làm sao anh biết là cô ta?" Ôn Mặc nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc. Kỷ Cửu nhỏ giọng lại: "Đối với đáp án của anh, em có quà thưởng cho anh đây." Cô mở khóa túi, lật chiếc hộp bên trong ra và đặt nó trước mặt hắn. Ôn Mặc ngẩn người một lúc, mới chợt hiểu ra điều gì đó, đôi mắt đen láy sáng lên. Trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm giữ, ngứa ngáy, có một cảm giác khó tả. Mưa xối xả. Cửa sổ xe bị hạt mưa đập vào lộp bộp, những giọt nước phản chiếu ánh đèn neon nhiều màu sắc, khung cảnh đường phố trở nên vô cùng mờ ảo trong buổi hoàng hôn này. Ôn Mặc nâng tay lên, dường như muốn lấy chiếc hộp kia, giây tiếp theo đèn xanh lại hiện ra, xe cộ chậm rãi bắt đầu di chuyển. Một tiếng còi thúc giục ở đằng sau xe. Hắn chán nản thu lại ánh mắt vui mừng, không tình nguyện hừ một tiếng, nhưng vẫn luôn nở một nụ cười dễ chịu nơi khóe miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương