Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia
Chương 1
“….Cứu tôi với.”Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lớn nóng rát giữ chặt, Vân Thanh đang chú tâm hái thuốc bị dọa nhảy dựng lên.Cô hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu ngã xuống bên chân cô, mặt bê bết máu, nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng khóe môi tím bầm, rõ ràng lả trúng độc!Vân Thanh nín thờ bắt mạch cho anh ta, trong lòng đã biết rõ.Cô nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc mang theo bên người, khôngbiết làm sao người đàn ông đã rơi vào hôn mê, nhét vào miệng cũng không nuốt xuống được.Vân Thanh quyết liều ngậm viên thuốc, cúi người xuống bóp chặt đôi môi mỏng cùa người đàn ông, miệng truyền miệng bón thuốc vào bên trong. Hai mươi năm qua chưa tửng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giời, mang tal Vân Thanh đỏ bừng.“ Đoàng—” Trời đột nhiên có sám sét, mây đen cuồn cuộn, trời sắp mưa.Không thể kẻo dàl thời giần, Vãn Thanh cắn chặt răng, dốc hết sức bỉnh sinh kéo người đàn ông đã roi vào hôn mê tởl hang dộng gần đó.Quần áo và đồ dùng trên người đản ông đều thẳm đẳm máu,không biết bên dưới quần áo có bao nhiêu vết thương, nếu như không được chữa trị kịp thời, vết thương nhiễm trùng người đó sẽ bị chết, như vậy sẽ lãng phí mất một viên thuốc giải độc của cô.Vân Thanh bắt đầu cởi quần ảo trong của người đàn ông, đột nhiên, thái dương bị một họng súng lạnh ngắt chặn lại.Người đàn ông hết sức tức giận nói với chất giọng lạnh lùng trên đỉnh đầu cô: “ Cô định làm gi?”Vân Thanh ngay lập tức cứng đờ.Nhưng lại nghe thấy ở ngoài hang vang lên một hồi bước chân và giọng nói hung dữ.“ Mau chóng tìm cho tao! Người bị trúng độc chạy không xa!!”Vân Thanh vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị người đàn ông kéo lên ngồi trên người, anh ta kéo bằng lực cùa hai tay, xé toạc quần áo cô một cách thô bạo, để lộ ra làn da trắng như tuyết.“ Kêu!” Anh ta hạ thấp giọng ra mệnh lệnh.Một tay còn cầm súng dí vào lưng cô.° A!” Vân Thanh đau tới mức kêu lên một tiếng thảm thiết.Cô đã hiểu ý đồ của người đàn ông này.Một nam một nữ khỏa thân dưới tia sáng lờ mờ trong hang động, không nghi ngờ gì nữa là trộm hoan.Đám người ở bên ngoài kia sẽkhông sinh nghi.“ Tiếp tục!” Người đàn ồng ra tay rất mạnh, mùi máu trên người tan ra cùng với ám khí tàn nhẫn, “ Nếu không tôi sẽ đánh chết cồ!”Vân Thanh kiên cường chịu đựng nỗi nhục nhã và đau đớn, kêu lên.Âm thanh mà cô có thể phát ra chỉ là tiếng rên “ ứ ứ a a”, vừa non nớt vừa trúc trắc.Người đàn ông lại nghe tới mức bụng dưới khẽ căng, lại có thể thực sự có phản ứng.Vân Thanh tự nhiên cảm nhận được, cơ thể cứng đờ, chỉ cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô không dám dừng lại, vj khẩu súng dí sát lưng đã kéo ra sự an toàn, chỉ cần anh ta bóp cò, cô sẽ máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.“ ở đây có người!” Tiếng bước chân dừng lại ở cửa hang động. Hai chiếc đèn pin chiếu vào, Vân Thanh gần như không mảnh vải che thân, làn da trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.Cô’sợ hãi hét lên một tiếng, ôm lấy người đản ông bên dưới.Đám người ở cửa hang kia phát ra tiếng cười bỉ ổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương