Tống Vãn Huỳnh dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá ảnh chụp của Văn Nghiên.
“Tống Vãn Huỳnh a Tống Vãn Huỳnh, cô thật là chưa thấy qua trai đẹp mà, ánh mắt thiển cận như vậy, đẹp trai chỗ nào chứ, cũng chỉ có thế thôi, hiện tại nhìn còn có hình dạng con người, vừa đến trung niên liền bắt đầu dầu mỡ béo phì, rụng tóc hói đầu, ỷ vào việc trong tay mình có chút tiền liền ở bên ngoài ăn chơi đàng đ**m, Tống Vãn Huỳnh, cô thật đáng thương, thế nhưng phải chấp nhận một người đàn ông như vậy.”
Sau một phen tẩy não, Tống Vãn Huỳnh rốt cuộc đem Văn Nghiên thuận mắt kia thành nhìn không thuận mắt.
“Hừ, sớm muộn tôi cũng đá anh!”
Vừa quay đầu lại.
“A a a ——” Tống Vãn Huỳnh bị người đàn ông dựa vào cửa dọa sợ, giống như nhìn thấy ma vậy. Cô nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn người trong đàn ông trong ảnh, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, độ tương tự 100%. Lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Là Văn Nghiên đã về.
Dựa vào cửa, cũng không biết đã nghe bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Cứu mạng.
Không có gì xấu hổ hơn so với việc nói xấu sau lưng người ta còn bị đương sự bắt được.
Tống Vãn Huỳnh hít một hơi thật sâu, mỉm cười giả tạo, “Anh đã về rồi?”
Văn Nghiên để áo khoác trên khuỷu tay, trên cổ tay buông thõng là một chiếc đồng hồ tinh xảo đơn giản.
Anh mới vừa kết thúc chuyến công tác hai ngày một đêm, có lẽ là bởi vì liên tục hai ngày không ngủ, ngũ quan sắc bén lạnh lùng thâm trầm đè nặng một tia mỏi mệt cùng không kiên nhẫn, cẩn thận quan sát có thể thấy được cái lạnh buốt giá được ẩn giấu bên dưới đôi mắt.
Văn Nghiên không nói gì, mặt không biểu cảm đi vào phòng thay đồ, thản nhiên đặt chiếc áo khoác trên tay lên ghế sofa.
Cô nhón mũi chân lặng lẽ đi đến cửa phòng thay đồ, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Văn Nghiên.
Trong tiểu thuyết, Văn Nghiên đối với “Tống Vãn Huỳnh” chính là một chút cảm tình cũng không có, anh cực kỳ phản cảm với cuộc hôn nhân được sắp đặt này, không bao giờ cho “Tống Vãn Huỳnh”, người luôn lấy lòng anh một sắc mặt tốt.
Dù sao ngẫm lại cũng đúng.
Bị thiết kế cùng ngủ trên một chiếc giường, lại bị lấy cớ mang thai ép kết hôn, không ai có thể chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy. Làm sao có thể đối tốt với người bạn đời như vậy chứ?
“Anh…… về từ lúc nào vậy?” Cô có chút chột dạ, đáy lòng thầm cầu nguyện Văn Nghiên không nghe được những lời nói tẩy não kia của cô.
Văn Nghiên với khuôn mặt tái nhợt, “Thời điểm cô nói lấy được cô là niềm vui to lớn nhất đời tôi.”
“……” Tống Vãn Huỳnh cảm thấy vận số chính mình năm nay khẳng định là không may mắn, phạm Thái Tuế, bằng không vì cái gì chuyện xấu một vụ lại tiếp một vụ phát sinh ở trên người cô?
Văn Nghiên cởi đồng hồ trên tay xuống rồi xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn cô, “Tống Vãn Huỳnh, cưới cô, đây hẳn là niềm vui to lớn nhất cuộc đời đúng không?”
Tống Vãn Huỳnh rất muốn đáp lại anh ta một câu “Còn gì nữa? Anh còn không biết à”.
Nhưng nói xấu sau lưng người khác thực sự là không chiếm lý, cô chỉ có thể đem lời này nuốt xuống, ý đồ nói sang chuyện khác nhằm giảm bớt xấu hổ, “Công việc không phải rất bận sao? Sao lại đột nhiên trở về?”
Văn Nghiên cười lạnh, “Nếu không đột nhiên trở về thì làm sao có thể biết trong lòng cô tôi lại đáng thương như vậy, vô liêm sỉ chiếm đoạt một người đàn ông như tôi, rồi lại một lòng nghĩ khi nào đá tôi.”
“……” Chuyện này vẫn chưa xong đúng không.
Tống Vãn Huỳnh cong môi, ánh mắt khinh thường dõi theo động tác của Văn Nghiên.
Hàm dưới khẽ kéo, đường nét rõ ràng sắc bén, một tay nới lỏng cà vạt cởi cúc áo sơmi làm lộ ra một đoạn eo thon chắc nịch cùng đôi chân dài thẳng bên dưới quần tây, cơ bụng rõ ràng.
Văn Nghiên liếc mắt nhìn cô một cái, “Đi ra ngoài.”
Sự thấu hiểu, đồng cảm và thương hại của Tống Vãn Huỳnh trong nháy mắt tan thành mây khói, cô trợn mắt trắng.
Tính tình thối tha như vậy, có mấy khối cơ bụng, ai thèm nhìn chứ?
Cô xoay người bước về phía cửa.
Cửa phòng đột nhiên mở ra một giây trước khi cô kịp hành động.
“Mẹ?”
Văn phu nhân xuất hiện ở cửa, dường như sắc mặt không tốt lắm, thấy Tống Vãn Huỳnh thì lấy lại tinh thần cố gượng cười, “Vãn Huỳnh, Chung lão đang chờ con ở dưới lầu, mẹ đã nhờ ông ấy bắt mạch cho con rồi.”
“Mẹ, mẹ sao vậy? Sắc mặt tệ quá, tình hình của anh cả thế nào rồi?”
Văn phu nhân cười khổ lắc đầu, “Chung lão đã khám qua rồi, chân của anh cả con vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào.”
“Sao có thể thế được!” Tống Vãn Huỳnh nghi hoặc: “Có nhầm lẫn gì không? Chung lão chính là lão trung y 60 năm, sao lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp?”
Trong tiểu thuyết, bước ngoặt hai chân của Văn Việt rõ ràng chính là sự xuất hiện của Chung lão, Chung lão diệu thủ hồi xuân, dưới sự trị liệu của ông ấy, đôi chân tàn tật ba năm của Văn Việt lần đầu tiên có tri giác, sao lại như vậy được?
Chẳng lẽ Văn Việt muốn giả heo ăn thịt hổ, giả vờ nằm liệt giường nhưng lại âm thầm phục hồi sức khỏe để khiến mọi người kinh ngạc?
"Thôi bỏ đi, tạm thời không nói chuyện này nữa. Đi theo mẹ, để Chung lão bắt mạch cho con, đừng để ông ấy đợi lâu quá."
Trong đầu Tống Vãn Huỳnh có chút hoảng loạn, “Mẹ, con…… Con không đi.”
“Sao vậy?”
Văn Nghiên từ phòng thay đồ bước ra.
“Ngày mai! Con đã hẹn khám thai vào ngày mai rồi, con muốn đi cùng Văn Nghiên!”
Tống Vãn Huỳnh chắp tay trước ngực, biểu tình khẩn cầu nhìn Văn Nghiên.
Văn phu nhân thấy dáng vẻ ấy của cô thì còn có gì mà không hiểu nữa.
Tống Vãn Huỳnh thích Văn Nghiên là điều mọi người đều biết, nhưng Văn Nghiên vẫn luôn có thái độ lãnh đạm với cô, thường xuyên lấy cớ công việc không về nhà, thật vất vả mới có một cơ hội ở riêng với anh, sao cô có thể bỏ qua.
Văn phu nhân mặt đầy u sầu rốt cuộc lộ ra một chút ý cười, bất đắc dĩ nói: “Được, nếu ngày mai Văn Nghiên cùng con đi bệnh viện vậy thì cùng nó đi đi, Văn Nghiên, ngày mai phải chiếu cố Vãn Huỳnh thật tốt, nghe thấy chưa?”
Văn Nghiên nghe vậy nhìn lướt qua Tống Vãn Huỳnh, ánh mắt dừng lại ở bụng nhỏ của cô.
Tống Vãn Huỳnh cứ cảm thấy ánh mắt kia của Văn Nghiên quá mức ý vị thâm trường, nhìn đến mức làm cô nổi cả da gà.
Văn Nghiên quả nhiên không làm Văn phu nhân thất vọng, “Mẹ yên tâm.”
Lúc này Văn phu nhân mới rời đi.
Trong phòng xấu hổ trầm mặc, Tống Vãn Huỳnh đem ánh mắt nhìn về phía Văn Nghiên, “Anh ngày mai thật sự muốn cùng tôi đi bệnh viện kiểm tra thai sản sao?”
Lấy tích cách của Văn Nghiên mà nói, ngày mai tuyệt đối sẽ không cùng Tống Vãn Huỳnh đi bệnh viện kiểm tra.
Cho nên cô vô cùng tri kỷ nói: “Tôi biết anh rất bận, ngày mai anh không cần đi cùng đâu, một mình tôi đi là được, tôi sẽ không nói gì với mẹ đâu, anh yên tâm.”
Văn Nghiên ung dung ngồi trên sô pha, “Tống Vãn Huỳnh, tôi phát hiện cô còn rất biết giả vờ, khám thai? Tôi dám đi, cô dám kiểm tra sao?”
“?”
Ánh mắt Văn Nghiên dừng trên bụng nhỏ của Tống Vãn Huỳnh, khóe miệng nhếch lên mỉa mai, “Nói thật, tôi cũng rất chờ mong bảy tháng sau trong bụng cô có thể sinh ra thứ gì, rốt cuộc ngày đó tôi có chạm vào cô hay không, chính cô còn rõ ràng hơn tôi.”
“Anh nói cái gì?” Trong lòng Tống Vãn Huỳnh lộp bộp một tiếng, không thể tin tưởng mà nhìn Văn Nghiên, “Anh đều đã biết?”
“Cô thật sự cho rằng chuyện mình làm không có ai biết?”
Cô muốn nói lại thôi, khó hiểu hỏi: “Nếu anh đã biết tôi không có thai, vừa rồi hoàn toàn có thể vạch trần tôi ở trước mặt mẹ, khiến mọi người đều biết lúc trước là tôi oan uổng anh không phải sao?”
“Sao tôi phải vạch trần cô? Diễn xuất tốt như vậy, sao tôi có thể không phối hợp với cô tiếp tục diễn chứ? Hơn nữa, ông nội và mẹ đều thích cô như vậy, sao tôi có thể làm bọn họ thất vọng được.”
Mí mắt Tống Vãn Huỳnh giật giật nhảy dựng.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô nghe thấy Văn Nghiên nói: “Cô yên tâm, về sau trong nhà sẽ không có bất kỳ bác sĩ nào xuất hiện nữa, đứa trẻ trong bụng cô mà tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong cũng sẽ bình yên vô sự mà lớn lên cho đến ngày sinh, tôi rất chờ mong đứa trẻ cô sẽ sinh ra vào bảy tháng sau, đến lúc đó, nhất định vô cùng đặc sắc.”
Giết người tru tâm.
Quả nhiên là đại vai ác.
Ở phương diện tra tấn người khác còn rất có thủ đoạn.
Thà một đao dứt điểm còn hơn giày vò từng nhát.
Trong tiểu thuyết, mỗi một ngày sau khi giả mang thai, “Tống Vãn Huỳnh” đều nơm nớp lo sợ, cô ta lâm vào khủng hoảng bị vạch trần nhưng lại không thể làm gì, sự tra tấn tinh thần liên tục gần như khiến cô ta phát điên, cho đến khi bí quá hoá liều tự mình lăn xuống cầu thang ba tầng rồi thuận lợi sinh non.
“Cho nên, anh muốn dùng đứa bé không tồn tại trong bụng tôi để khống chế tôi? Uy h**p tôi? Xem trò cười của tôi?”
Tống Vãn Huỳnh cố kìm tức giận hơi mỉm cười, “Ngại quá, người như tôi ghét nhất là bị người khác uy h**p.”
Dưới ánh mắt hơi trầm xuống của Văn Nghiên, cô thấy chết không sờn đi xuống lầu.
Người nhà họ Văn ngồi trong phòng khách đang lo lắng sốt ruột nói chuyện kết quả Chung lão khám chân cho Văn Việt hôm nay.
Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt đưa đám chạy vội vào phòng khách, quỳ xuống trước mặt Văn lão tiên sinh, còn chưa kịp nói gì mà nước mắt đã chảy xuống.
“Đây là làm sao vậy?”
Tống Vãn Huỳnh há mồm, gào khóc, “Ông nội! Mẹ! Con thực sự xin lỗi mọi người! Con có một chuyện muốn nói cho mọi ngươi biết từ lâu rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc mọi người đối xử tốt với con như vậy thì sau đó không biết nên nói như thế nào.”
Văn lão tiên sinh cùng Văn phu nhân liếc nhau, “Đừng vội, trước lên đứng dậy rồi chậm rãi nói.”
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Từ sau khi con gả cho Văn Nghiên, ông cùng mẹ đối xử với con như người thân ruột thịt, mọi ngươi đối với con tốt như vậy, nhưng con lại vẫn luôn lừa gạt mọi người!”
“Lừa gạt chúng ta?”
Tống Vãn Huỳnh nghẹn ngào c*n m** d***, dường như khó có thể mở miệng, thật lâu sau mới bi phẫn đan xen nói: “Con…… Con không có thai! Lúc trước vì gả cho Văn Nghiên mới nói bản thân mang thai, con biết chuyện này là con sai, con cũng biết Văn Nghiên anh ấy không thích con, tất cả mọi chuyện đều là con một bên tình nguyện! Là con tự làm tự chịu tự mình chuốc lấy cực khổ! Con đã sai quá nhiều, không mong cầu mọi ngươi có thể tha thứ cho con, ngày mai, ngày mai con sẽ đi tìm luật sư, con sẽ chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, ly hôn với Văn Nghiên!”
Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi...phi phi phi!
Cái gì nam nữ chính, cái gì đại vai ác, cái gì ở tù mọt gông.
Đều không thắng nổi tôi, 36 kế chạy là thượng sách.