Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 8: Ta Mẹ Nó Thật Oan Uổng
Đi đến tiệm thuốc Nhân Tâm, vì hôm nay không phải phiên chợ nên trong tiệm thuốc không đông lắm, Lục Trường An cột chắc con lừa rồi dẫn quy nô vào tiệm. "Chân này của ngươi bị thương, chậc!" Đại phu vuốt chòm râu dài trầm ngâm một chút, vẻ như rất đắn đo: "Bị bao lâu rồi?" Quy nô trả lời: "Đã hơn tháng." Đại phu thở dài một tiếng làm Lục Trường An cũng thấp thỏm theo. "Lúc đầu ta còn nói vết thương này của ngươi có quá nhiều mủ, giờ xem ra bị lâu như vậy mà chưa hoại tử hoàn toàn là vì có người giúp ngươi khoét bỏ thịt thối và mủ đúng không?" Quy nô bình thản nói: "Là ta tự khoét, chỉ là hai ngày nay bận rộn nên mới quên." Lục Trường An nghe vậy thì mở to mắt nhìn, thỉnh thoảng y may quần áo bị kim đâm vào đã đau cả buổi sáng, thế mà người này còn khoét thịt của mình ư?! Đôi mắt ti hí của đại phu râu dài lập tức liếc Lục Trường An với vẻ khinh bỉ. Lục Trường An: "......" Ta mẹ nó thật oan uổng! Đại phu cũng bội phục ý chí mạnh mẽ của người này, hắn thở dài: "Vậy trước hết lão phu giúp ngươi xử lý sạch sẽ vết thương rồi bốc thuốc cho ngươi, nếu kiên trì dùng thuốc thì có thể sẽ lành, nhưng nếu còn vất vả như vậy, xem thường vết thương thì có là thần tiên Đại La cũng chẳng cứu được chân này đâu!" Khi nói mấy câu sau, đại phu nhìn chằm chằm vào Lục Trường An. Lục Trường An nhăn nhó nghiến răng, cuối cùng vẫn nín nhịn không giải thích, chẳng lẽ y có thể phân bua đây là do lão quy công ở Nam Phong Quán tạo nghiệt hay sao? Quy nô được người trong tiệm thuốc đưa vào phòng khoét thịt xử lý vết thương, Lục Trường An sợ nhất là phải nhìn vết thương nên buồn bực ngồi đợi bên ngoài. "Lục hiền đệ?!" Một nam tử gầy gò mặc áo bào xanh, đôi mắt hẹp dài kinh ngạc nhìn Lục Trường An.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương