Tiểu Tường Vi
Chương 98
Đêm đó hết giờ thăm bệnh, căn phòng lần nữa trống vắng, mẹ Kiều ở bên cửa sổ gấp quần áo cho cô.
Khả năng miễn dịch của Kiều Vi cực kỳ kém, lại sợ cảm, không thể tắm rửa mỗi ngày như lúc không bị bệnh, mỗi ngay chỉ thay quần áo sạch, người phụ nữ cong eo nửa ngày cũng chưa làm xong.
"Ngày mai làm tiếp đi." Kiều Vi gọi bà.
Mẹ Kiều kinh ngạc quay đầu. Đây là lần đầu tiên Kiều Vi nói chuyện với bà như thế, tay đang gấp quần áo đột nhiên cứng đờ, hốc mắt cay cay: "Sắp xong rồi... Con ngủ trước đi."
Kiều Vi không nhúc nhích, ngồi yên chờ bà làm xong.
Tối nay Kiều Vi và mẹ Kiều cùng nằm trên giường bệnh.
Từ lúc đi học, cô không còn ngủ với mẹ nữa, cả hai đều gầy, nằm trên chiếc giường 1m5 không quá chen chúc. Trong bóng tối, mẹ con họ nói rất nhiều.
"Cho nên tám tháng đã sinh con ra rồi sao?"
"Ừ, chỉ có 1,6 pound, phải nằm trong lồng ấp hơn một tháng."
"Nhỏ như vậy, lúc khám thai bác sĩ không đề nghị phá thai sao?"
"Lúc đó con đã năm tháng, ba con nói nếu đã đến, dù thế nào cũng phải để con mở mắt nhìn thế giới này một cái."
Kiều Vi hoàn toàn không biết chuyện suýt chút nữa cô không thể chào đời.
"Hồi nhỏ con không ăn thịt, dầu mỡ một chút cũng không chịu chạm vào, ba con ngày nào cũng đi mua cá trích ngon nhất từ sáng sớm, nấu canh đút cơm cho con ăn."
"Thì ra lúc nhỏ con khiến mọi người nhọc lòng như vậy." Kiều Vi bật cười.
"Ừ, bây giờ cũng khiến mọi người nhọc lòng, may mà mẹ chỉ sinh mình con, nếu có thêm mấy đứa không biết đào đâu ra sức lực."
"Vậy phải làm sao đây..." Dưới chăn, Kiều Vi nắm tay bà.
Lòng bàn tay Kiều Vi được chăn sưởi ấm, không còn lạnh lẽo như bình thường.
"Xin lỗi mẹ."
Mẹ Kiều cứng đờ không nói nữa, mãi đến khi nghe tiếng hít thở bên cạnh đều đều mới giơ tay vuốt nhẹ gò má cô.
...
Hôm sau, lúc Quý Viên và Lăng Lâm đi, mặt trời rất đẹp.
Chú Quý chở họ ra sân bay, trên đường Kiều Vi thấy rất nhiều xe hoa.
"Hôm nay là ngày mấy vậy?"
"Tiết thu phân, thích hợp cho việc đi lại, vào nhà, cưới hỏi, khai trương, động thổ, an táng." Quý Viên trả lời.
"Các cậu đi còn xem ngày à?"
"Đương nhiên, cuộc đời tớ có bao nhiêu ngày quan trọng chứ. Tớ vốn định lùi lại, công ty nói hôm nay họ sẽ giúp chúng ta tổ chức tiệc mừng album thành công nhưng cậu và ca sĩ chính..."
Còn chưa nói xong, Quý Viên bị Lăng Lâm đụng khuỷu tay một cái.
Kiều Vi suy nghĩ, nghiêm túc xin lỗi.
"Bỏ đi, bỏ đi." Quý Viên xua tay, "Lần sau tớ có làm gì có lỗi với cậu, cậu cũng phải tha thứ cho tớ đấy."
Kiều Vi bật cười đồng ý, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Xe đã đi gần 40 phút, giao thông không còn tắc nghẽn, phong cảnh bên ngoài lướt qua, lúc này Kiều Vi mới phát hiện bọn họ hình như đã qua lối rẽ vào đường cao tốc đến sân bay.
"Chú ơi, sao chúng ta không đi đường kia?"
"À, báo đài bảo bên đó đang tắc đường."
Kiều Vi nhìn thái độ những người xung quanh, không có gì khác thường.
Chiếc xe càng lúc càng gần sân vận động mới, chỉ cần ngẩng đầu Kiều Vi gần như có thể thấy rõ cả tòa nhà, bên đường còn có fans cầm gậy huỳnh quang phát sáng, poster và vòng hoa.
Kiều Vi cuối cùng cũng biết chỗ kỳ lạ từ đâu mà đến, cho dù không kẹt xe, không gặp đèn đỏ, chuyến bay của Quý Viên và Lăng Lâm đã sắp muộn nhưng bọn họ lại không hề sốt ruột.
"Sân vận động sắp có nhạc hội à?"
"Ừ."
"Là ai vậy..." Kiều Vi còn chưa hỏi xong đã im bặt.
Bởi vì cô nhìn thấy poster lớn treo ngoài cổng.
Là ban nhạc của họ,
Poster được chụp trong giai đoạn đầu của đợt quảng bá album, khi ấy Kiều Vi còn chưa cạo tóc, cô mặc chiếc váy đen dài, mái tóc xoăn gợn sóng được vén sang một bên trông rất thướt tha, nhắm mắt chơi vĩ cầm.
Kiều Vi sững sờ mấy giây.
Cô không biết phải diễn tả sự kinh ngạc từ tận đáy lòng ngay lúc này thế nào, khi nãy cô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, lại không nghĩ tới khả năng này.
Mọi người thế mà gạt cô để chuẩn bị buổi biểu diễn này.
"Bọn họ... Đều tới sao?"
Hai từ "bọn họ" để chỉ ai quá rõ ràng.
Lăng Lâm gật đầu: "Mọi người đã bắt đầu tập luyện cho buổi biểu diễn từ hai tuần trước."
Hóa ra mấy ngày nay Hoắc Hào Chi đều ở thành phố G, không về đế đô.
Cô cuống quýt đưa tay lau khô khóe mắt: "Sao mọi người phải gạt tớ, có gì mà giấu chứ, tớ chưa chuẩn bị gì cả..."
Lăng Lâm đưa cô xem quy trình buổi biểu diễn.
"Không phải đây đều là bài mỗi ngày em tập luyện sao? Hôm nay lên sân khấu biểu diễn, không có em mọi người đều không quen. Cứ thư giãn đi..."
Lúc ban nhạc thành lập, Kiều Vi ốm liên miên, trước rất nhiều buổi biểu diễn đều là một mình cô ở sân khấu luyện tập, sau đó hợp tấu với mọi người mấy lần rồi lên sân khấu, chưa từng xảy ra sai sót.
"Lúc trước là lúc trước, hôm nay nhiều người như vậy..." Kiều Vi luống cuống.
Quý Viên nắm chặt tay cô.
"Bên dưới dù có bao nhiêu người thì trên sân khấu chỉ có mỗi chúng ta thôi."
...
Kiều Vi lo lắng rất nhiều vấn đề, sợ không nhớ nhạc phổ, sợ thể lực không đủ chống đỡ mấy giờ, sợ làm không tốt, sợ không làm hài lòng tất cả người nghe, nhưng tất cả lo lắng của cô đều biến mất ngay khi gặp Hoắc Hào Chi.
Lúc đó các nhân viên đang bận tạo kiểu tóc và trang điểm cho cô, vẽ mắt xong, thời điểm Kiều Vi mở mắt nhìn gương trang điểm, cô thấy Hoắc Hào Chi từ cánh cửa phía sau bước vào.
Anh cũng cạo tóc như cô, để lộ da đầu xanh lơ.
Anh cũng gầy đi nhiều nhưng dáng người vẫn cao thẳng. Anh đã thay trang phục lên sân khấu, áo sơ mi bên trong nửa hở nửa kín, bên ngoài là áo khoác đen, trước ngực đeo một sợi dây chuyền bạc.
Ánh mắt càng thêm cương nghị. Nhà tạo mẫu đã tạo khối giúp các đường nét trên khuôn mặt anh càng lạnh lùng sắc sảo.
"... Chọn bộ tóc giả đầu tiên được không, màu khói hợp với màu váy, cô thấy sao?" Thợ tạo mẫu đẩy giá áo qua, trưng cầu ý kiến của Kiều Vi.
"Được."
Cô nắm chặt gấu váy để kìm lại cái nghẹn trong cổ họng, buộc bản thân phải nói chuyện như bình thường.
Mãi đến khi giá treo quần áo bị đẩy đi, hoắc Hào Chi mới đi tới, đặt hộp đàn lên bàn trang điểm.
Cái hộp nhìn quen quen.
Kiều Vi không dám động vào, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hào Chi, xác lận nhiều lần, mới giơ tay mở ra.
Trên thân đàn màu hổ phách có dòng chữ quen thuộc: Charlotte Elizabeth.
Đó là tên con gái của vị lãnh chúa.
Cây đàn được một nhà sưu tầm nước ngoài tặng cho ba cô, sau đó ba tặng lại cho cô, Kiều Vi đã từng nghĩ mãi mãi không thể dùng được nó.
"Sửa được rồi ư?" Kiều Vi có thể cảm nhận giọng mình đang run rẩy.
"Ừ. Mất công một chút, đêm qua mới đưa về, hôm nay hãy mang nó lên sân khấu đi." Hoắc Hào Chi đút tay vào túi, trả lời bâng quơ.
Điều mà Hoắc Hào Chi không nói ra là anh đã gần như thử mọi cách, lần lượt đến thăm những người thợ sửa chữa giỏi nhất, làm lại bàn phím, ngựa đàn, cột âm, đồng thời sửa chữa các vết nứt trên khóa đàn, tựa cằm và gối đàn, khó khăn lắm mới khôi phục hình dạng như bây giờ.
Âm điệu của đàn vừa được điều chỉnh, y hệt âm thanh trong ký ức của Kiều Vi.
Đàn cổ có hiệu quả giảm bớt phần điệp khúc hơn đàn mới của cô, những khoảng trống được lấp đầy nhờ tấm khiên gỗ rung lên, loại bỏ các âm bội khi chơi.
Có lẽ do tác động tâm lý, cầm đàn lên, Kiều Vi cảm thấy toàn thân đều được trang bị vũ khí.
"Cảm ơn anh."
"Không cần nói cảm ơn." Hoắc Hào Chi xoay người bỏ đi, "Anh chỉ muốn để em có những kỷ niệm đẹp nhất.
...
"Quả nhiên giống lời đồn trên mạng, tình cảm của anh chị tốt thật..." Thợ trang điểm xem mà hâm mộ, lúc quét cọ định đánh phấn mắt, đột nhiên dừng lại, "Cần khăn giấy không?"
Thợ trang điểm tưởng lời mình nói làm Kiều Vi không nhịn được, vội xin lỗi: "Sắp lên sân khấu rồi, vui đến đâu cũng phải kiềm chế."
Kiều Vi ôm chặt hộp đàn, gật đầu.
...
Quý Viên nói đúng, hầu hết tiết mục trong danh sách đều là những bài cô tập luyện hàng trăm lần trước khi thu âm album, Kiều Vi có trí nhớ tốt, nhắm mắt cũng có thể đàn được.
"Chị Vi Vi, mặc cái này có lạnh không, hay là em kêu nhà tạo mẫu thêm áo choàng nhé? Không phải có áo choàng lông sao, mặc ấm lắm..." Viêm Luật Thư vừa chạm vào đồ biểu diễn của Kiều Vi liền hỏi.
"Không lạnh, thời tiết hôm nay rất tốt."
Từ Tây Bốc tiếp lời: "Chị Vi Vi, chị đói không? Em có mang chocolate với nhân sâm cho chị, nếu chị đói thì cứ nói với em..."
"Chị không đói."
"Chắc chị không đứng lâu được, bọn họ đã chuẩn bị ghế, chỉ cần chị lên tiếng họ liền mang lên, ngồi kéo cũng giống vậy, bọn họ còn mời ca sĩ khách mời, giữa các tiết mục chị có thể nghỉ ngơi một chút..."
Mọi người lải nhải đến khi lên sân khấu, cho đến lúc bị Kiều Vi kêu dừng, cô lắc lư cây đàn trong tay, mỉm cười.
"Chị ổn mà."
...
Trời đã gần tối, đèn ở sân vận động thay đổi liên tục, khán giả la hét ầm ĩ, màn hình hai bên đột nhiên sáng lên, bắt đầu đếm ngược.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hoắc Hào Chi đi tới nắm tay cô.
Tay anh mãi mãi ấm áp, luôn khiến người ta phải tan chảy.
"Xong rồi."
Trong bóng tối, anh dẫn cô đi về phía trước.
Thật ra Kiều Vi mới xem video diễn tập hôm qua, nhớ rõ quá trình, không đến mức không tìm được chỗ đứng, nhưng cô vẫn để Hoắc Hào Chi dìu mình.
Màn hình đếm ngược đến giây cuối cùng, sân khấu cuối cùng cũng sáng đèn.
Dưới vô vàn chấm sáng bên dưới, Kiều Vi nhìn thấy những tấm poster khổng lồ của ban nhạc được người hâm mộ giơ lên, nghe bọn họ gọi tên mình, âm thanh ấy che trời lấp đất như có thể quét sạch tất cả.
Khả năng miễn dịch của Kiều Vi cực kỳ kém, lại sợ cảm, không thể tắm rửa mỗi ngày như lúc không bị bệnh, mỗi ngay chỉ thay quần áo sạch, người phụ nữ cong eo nửa ngày cũng chưa làm xong.
"Ngày mai làm tiếp đi." Kiều Vi gọi bà.
Mẹ Kiều kinh ngạc quay đầu. Đây là lần đầu tiên Kiều Vi nói chuyện với bà như thế, tay đang gấp quần áo đột nhiên cứng đờ, hốc mắt cay cay: "Sắp xong rồi... Con ngủ trước đi."
Kiều Vi không nhúc nhích, ngồi yên chờ bà làm xong.
Tối nay Kiều Vi và mẹ Kiều cùng nằm trên giường bệnh.
Từ lúc đi học, cô không còn ngủ với mẹ nữa, cả hai đều gầy, nằm trên chiếc giường 1m5 không quá chen chúc. Trong bóng tối, mẹ con họ nói rất nhiều.
"Cho nên tám tháng đã sinh con ra rồi sao?"
"Ừ, chỉ có 1,6 pound, phải nằm trong lồng ấp hơn một tháng."
"Nhỏ như vậy, lúc khám thai bác sĩ không đề nghị phá thai sao?"
"Lúc đó con đã năm tháng, ba con nói nếu đã đến, dù thế nào cũng phải để con mở mắt nhìn thế giới này một cái."
Kiều Vi hoàn toàn không biết chuyện suýt chút nữa cô không thể chào đời.
"Hồi nhỏ con không ăn thịt, dầu mỡ một chút cũng không chịu chạm vào, ba con ngày nào cũng đi mua cá trích ngon nhất từ sáng sớm, nấu canh đút cơm cho con ăn."
"Thì ra lúc nhỏ con khiến mọi người nhọc lòng như vậy." Kiều Vi bật cười.
"Ừ, bây giờ cũng khiến mọi người nhọc lòng, may mà mẹ chỉ sinh mình con, nếu có thêm mấy đứa không biết đào đâu ra sức lực."
"Vậy phải làm sao đây..." Dưới chăn, Kiều Vi nắm tay bà.
Lòng bàn tay Kiều Vi được chăn sưởi ấm, không còn lạnh lẽo như bình thường.
"Xin lỗi mẹ."
Mẹ Kiều cứng đờ không nói nữa, mãi đến khi nghe tiếng hít thở bên cạnh đều đều mới giơ tay vuốt nhẹ gò má cô.
...
Hôm sau, lúc Quý Viên và Lăng Lâm đi, mặt trời rất đẹp.
Chú Quý chở họ ra sân bay, trên đường Kiều Vi thấy rất nhiều xe hoa.
"Hôm nay là ngày mấy vậy?"
"Tiết thu phân, thích hợp cho việc đi lại, vào nhà, cưới hỏi, khai trương, động thổ, an táng." Quý Viên trả lời.
"Các cậu đi còn xem ngày à?"
"Đương nhiên, cuộc đời tớ có bao nhiêu ngày quan trọng chứ. Tớ vốn định lùi lại, công ty nói hôm nay họ sẽ giúp chúng ta tổ chức tiệc mừng album thành công nhưng cậu và ca sĩ chính..."
Còn chưa nói xong, Quý Viên bị Lăng Lâm đụng khuỷu tay một cái.
Kiều Vi suy nghĩ, nghiêm túc xin lỗi.
"Bỏ đi, bỏ đi." Quý Viên xua tay, "Lần sau tớ có làm gì có lỗi với cậu, cậu cũng phải tha thứ cho tớ đấy."
Kiều Vi bật cười đồng ý, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Xe đã đi gần 40 phút, giao thông không còn tắc nghẽn, phong cảnh bên ngoài lướt qua, lúc này Kiều Vi mới phát hiện bọn họ hình như đã qua lối rẽ vào đường cao tốc đến sân bay.
"Chú ơi, sao chúng ta không đi đường kia?"
"À, báo đài bảo bên đó đang tắc đường."
Kiều Vi nhìn thái độ những người xung quanh, không có gì khác thường.
Chiếc xe càng lúc càng gần sân vận động mới, chỉ cần ngẩng đầu Kiều Vi gần như có thể thấy rõ cả tòa nhà, bên đường còn có fans cầm gậy huỳnh quang phát sáng, poster và vòng hoa.
Kiều Vi cuối cùng cũng biết chỗ kỳ lạ từ đâu mà đến, cho dù không kẹt xe, không gặp đèn đỏ, chuyến bay của Quý Viên và Lăng Lâm đã sắp muộn nhưng bọn họ lại không hề sốt ruột.
"Sân vận động sắp có nhạc hội à?"
"Ừ."
"Là ai vậy..." Kiều Vi còn chưa hỏi xong đã im bặt.
Bởi vì cô nhìn thấy poster lớn treo ngoài cổng.
Là ban nhạc của họ,
Poster được chụp trong giai đoạn đầu của đợt quảng bá album, khi ấy Kiều Vi còn chưa cạo tóc, cô mặc chiếc váy đen dài, mái tóc xoăn gợn sóng được vén sang một bên trông rất thướt tha, nhắm mắt chơi vĩ cầm.
Kiều Vi sững sờ mấy giây.
Cô không biết phải diễn tả sự kinh ngạc từ tận đáy lòng ngay lúc này thế nào, khi nãy cô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, lại không nghĩ tới khả năng này.
Mọi người thế mà gạt cô để chuẩn bị buổi biểu diễn này.
"Bọn họ... Đều tới sao?"
Hai từ "bọn họ" để chỉ ai quá rõ ràng.
Lăng Lâm gật đầu: "Mọi người đã bắt đầu tập luyện cho buổi biểu diễn từ hai tuần trước."
Hóa ra mấy ngày nay Hoắc Hào Chi đều ở thành phố G, không về đế đô.
Cô cuống quýt đưa tay lau khô khóe mắt: "Sao mọi người phải gạt tớ, có gì mà giấu chứ, tớ chưa chuẩn bị gì cả..."
Lăng Lâm đưa cô xem quy trình buổi biểu diễn.
"Không phải đây đều là bài mỗi ngày em tập luyện sao? Hôm nay lên sân khấu biểu diễn, không có em mọi người đều không quen. Cứ thư giãn đi..."
Lúc ban nhạc thành lập, Kiều Vi ốm liên miên, trước rất nhiều buổi biểu diễn đều là một mình cô ở sân khấu luyện tập, sau đó hợp tấu với mọi người mấy lần rồi lên sân khấu, chưa từng xảy ra sai sót.
"Lúc trước là lúc trước, hôm nay nhiều người như vậy..." Kiều Vi luống cuống.
Quý Viên nắm chặt tay cô.
"Bên dưới dù có bao nhiêu người thì trên sân khấu chỉ có mỗi chúng ta thôi."
...
Kiều Vi lo lắng rất nhiều vấn đề, sợ không nhớ nhạc phổ, sợ thể lực không đủ chống đỡ mấy giờ, sợ làm không tốt, sợ không làm hài lòng tất cả người nghe, nhưng tất cả lo lắng của cô đều biến mất ngay khi gặp Hoắc Hào Chi.
Lúc đó các nhân viên đang bận tạo kiểu tóc và trang điểm cho cô, vẽ mắt xong, thời điểm Kiều Vi mở mắt nhìn gương trang điểm, cô thấy Hoắc Hào Chi từ cánh cửa phía sau bước vào.
Anh cũng cạo tóc như cô, để lộ da đầu xanh lơ.
Anh cũng gầy đi nhiều nhưng dáng người vẫn cao thẳng. Anh đã thay trang phục lên sân khấu, áo sơ mi bên trong nửa hở nửa kín, bên ngoài là áo khoác đen, trước ngực đeo một sợi dây chuyền bạc.
Ánh mắt càng thêm cương nghị. Nhà tạo mẫu đã tạo khối giúp các đường nét trên khuôn mặt anh càng lạnh lùng sắc sảo.
"... Chọn bộ tóc giả đầu tiên được không, màu khói hợp với màu váy, cô thấy sao?" Thợ tạo mẫu đẩy giá áo qua, trưng cầu ý kiến của Kiều Vi.
"Được."
Cô nắm chặt gấu váy để kìm lại cái nghẹn trong cổ họng, buộc bản thân phải nói chuyện như bình thường.
Mãi đến khi giá treo quần áo bị đẩy đi, hoắc Hào Chi mới đi tới, đặt hộp đàn lên bàn trang điểm.
Cái hộp nhìn quen quen.
Kiều Vi không dám động vào, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hào Chi, xác lận nhiều lần, mới giơ tay mở ra.
Trên thân đàn màu hổ phách có dòng chữ quen thuộc: Charlotte Elizabeth.
Đó là tên con gái của vị lãnh chúa.
Cây đàn được một nhà sưu tầm nước ngoài tặng cho ba cô, sau đó ba tặng lại cho cô, Kiều Vi đã từng nghĩ mãi mãi không thể dùng được nó.
"Sửa được rồi ư?" Kiều Vi có thể cảm nhận giọng mình đang run rẩy.
"Ừ. Mất công một chút, đêm qua mới đưa về, hôm nay hãy mang nó lên sân khấu đi." Hoắc Hào Chi đút tay vào túi, trả lời bâng quơ.
Điều mà Hoắc Hào Chi không nói ra là anh đã gần như thử mọi cách, lần lượt đến thăm những người thợ sửa chữa giỏi nhất, làm lại bàn phím, ngựa đàn, cột âm, đồng thời sửa chữa các vết nứt trên khóa đàn, tựa cằm và gối đàn, khó khăn lắm mới khôi phục hình dạng như bây giờ.
Âm điệu của đàn vừa được điều chỉnh, y hệt âm thanh trong ký ức của Kiều Vi.
Đàn cổ có hiệu quả giảm bớt phần điệp khúc hơn đàn mới của cô, những khoảng trống được lấp đầy nhờ tấm khiên gỗ rung lên, loại bỏ các âm bội khi chơi.
Có lẽ do tác động tâm lý, cầm đàn lên, Kiều Vi cảm thấy toàn thân đều được trang bị vũ khí.
"Cảm ơn anh."
"Không cần nói cảm ơn." Hoắc Hào Chi xoay người bỏ đi, "Anh chỉ muốn để em có những kỷ niệm đẹp nhất.
...
"Quả nhiên giống lời đồn trên mạng, tình cảm của anh chị tốt thật..." Thợ trang điểm xem mà hâm mộ, lúc quét cọ định đánh phấn mắt, đột nhiên dừng lại, "Cần khăn giấy không?"
Thợ trang điểm tưởng lời mình nói làm Kiều Vi không nhịn được, vội xin lỗi: "Sắp lên sân khấu rồi, vui đến đâu cũng phải kiềm chế."
Kiều Vi ôm chặt hộp đàn, gật đầu.
...
Quý Viên nói đúng, hầu hết tiết mục trong danh sách đều là những bài cô tập luyện hàng trăm lần trước khi thu âm album, Kiều Vi có trí nhớ tốt, nhắm mắt cũng có thể đàn được.
"Chị Vi Vi, mặc cái này có lạnh không, hay là em kêu nhà tạo mẫu thêm áo choàng nhé? Không phải có áo choàng lông sao, mặc ấm lắm..." Viêm Luật Thư vừa chạm vào đồ biểu diễn của Kiều Vi liền hỏi.
"Không lạnh, thời tiết hôm nay rất tốt."
Từ Tây Bốc tiếp lời: "Chị Vi Vi, chị đói không? Em có mang chocolate với nhân sâm cho chị, nếu chị đói thì cứ nói với em..."
"Chị không đói."
"Chắc chị không đứng lâu được, bọn họ đã chuẩn bị ghế, chỉ cần chị lên tiếng họ liền mang lên, ngồi kéo cũng giống vậy, bọn họ còn mời ca sĩ khách mời, giữa các tiết mục chị có thể nghỉ ngơi một chút..."
Mọi người lải nhải đến khi lên sân khấu, cho đến lúc bị Kiều Vi kêu dừng, cô lắc lư cây đàn trong tay, mỉm cười.
"Chị ổn mà."
...
Trời đã gần tối, đèn ở sân vận động thay đổi liên tục, khán giả la hét ầm ĩ, màn hình hai bên đột nhiên sáng lên, bắt đầu đếm ngược.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hoắc Hào Chi đi tới nắm tay cô.
Tay anh mãi mãi ấm áp, luôn khiến người ta phải tan chảy.
"Xong rồi."
Trong bóng tối, anh dẫn cô đi về phía trước.
Thật ra Kiều Vi mới xem video diễn tập hôm qua, nhớ rõ quá trình, không đến mức không tìm được chỗ đứng, nhưng cô vẫn để Hoắc Hào Chi dìu mình.
Màn hình đếm ngược đến giây cuối cùng, sân khấu cuối cùng cũng sáng đèn.
Dưới vô vàn chấm sáng bên dưới, Kiều Vi nhìn thấy những tấm poster khổng lồ của ban nhạc được người hâm mộ giơ lên, nghe bọn họ gọi tên mình, âm thanh ấy che trời lấp đất như có thể quét sạch tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương