Tiểu Y Phi Nghịch Thiên
Chương 71: Tung tích
“Những chuyện này tất nhiên ta biết, nhưng vẫn hi vọng thành chủ điều tra giúp. Nếu như quả thực có ai sở hữu những thứ này, có lẽ ta có thể đưa ra thứ khiến người đó hài lòng.” Vân Thư nói rất khách sáo. Cây Ngàn Năm và Hỏa Độc là dược liệu chủ yếu của Hư Hỏa Đan, nàng thực sự phải có được. Thấy Vân Thư kiên trì, Cổ Diêu cũng không nói nhiều, chỉ quay đầu nhìn Mạc Già: “Ngươi thay y đến sàn đấu giá điều tra xem có ghi chép gì về giao dịch này không.” “Vâng.” Mạc Già gật đầu, quay người đi về phía nội bộ. Sau đó, Cổ Diêu quay đầu nói với Vân Thư: “Chi bằng, vào trong ngồi thêm một lát, đợi Mạc Già điều tra được kết quả rồi nói chuyện khác. Dù gì ta cũng không có tin tức về Hỏa Độc và Cây Ngàn Năm.” Những thứ này đều là bảo vật nổi tiếng trong bảng, người bình thường lấy được sẽ giấu cẩn thận, cũng ít khi đem tới thị trường để giao dịch. “Được.” Vân Thư gật đầu, theo họ bước vào trong, kéo cả Tư Đồ Thánh Dực ngồi xuống trường kỷ. Tư Đồ Thánh Dực nhướn mày, nhìn về phía Vân Thư, khẽ nói: “Sao trước đây chưa từng nghe nàng nhắc đến mấy thứ này?” Thông thường, nếu như Vân Thư cần thứ gì, không phải nên đến tìm mình trước à? Tư Đồ Thánh Dực nghĩ mà thấy buồn bực. Chỉ thấy Vân Thư khựng lại, sau đó le lưỡi: “Bởi vì rất khó tìm, cho nên quên nhắc tới nó, ta cũng vừa mới nhớ ra thôi.” Lúc này đây Cổ Diêu ngồi một đầu khác của trường kỷ, đưa tay chậm rãi nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt hướng về phía Vân Thư đang cố tỏ ra trấn tĩnh, trong lòng lão âm thầm dấy lên nghi hoặc: “Lẽ nào những thứ ấy rất quan trọng với đứa trẻ này?” Một hồi sau, Mạc Già mới ôm một quyển thư tịch cổ xưa dày cộp từ từ bước tới, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc bàn trước mặt Cổ Diêu, lắc đầu bất đắc dĩ: “Xin lỗi, ta đã tìm trong ghi chép lưu trữ giao dịch mới nhất của hiệp hội Dược Tề Sư, không hề phát hiện bóng dáng của Hỏa Độc và Cây Ngàn Năm.” “Thứ đó thực sự rất hiếm có, hơn nữa bảo quản cũng vô cùng nghiêm ngặt, ta từng nghe nói có Dược Tề Sư lấy được Hỏa Độc, nhưng nó bị người đó bảo quản trong lọ thủy tinh, dần dần tiêu hao hết toàn bộ dược tính của Hỏa Độc, thực sự đáng tiếc...” Giọng nói của Mạc Già tràn ngập nuối tiếc. Liếc thấy biểu cảm thất vọng của Vân Thư, Cổ Diêu cũng thấy bất đắc dĩ, an ủi nàng: “Nếu như ghi chép lưu trữ mới nhất cũng không có tin tức của thứ này thì chắc là thực sự không có đâu. Sau này có cơ hội thì đến sàn đấu giá của các nơi xem thử, chưa biết chừng có thể gặp được đấy.” Nghe vậy, Vân Thư không khỏi gật đầu mà cười khổ, đến cả sàn đấu giá của hiệp hội Dược Tề Sư cũng không có, thì cho dù vận may của nàng có tốt đến mấy, e rằng cũng khó gặp được thứ trân bảo ấy. Tuy khá ủ rũ, nhưng Vân Thư vẫn đứng dậy: “Hầy, nếu như nơi này đã không có thứ mà ta cần, vậy thì vãn bối xin cáo từ trước.” Nói rồi lập tức chuẩn bị đi ra khỏi cửa. Thấy dáng vẻ ủ rũ đáng thương của Vân Thư, Mạc Già cũng đành chịu. Ông nhún vai, trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên gọi nàng: “Đợi đã.” Vân Thư bỗng dừng bước chân, nhìn về phía Mạc Già với vẻ khó hiểu. “Ngươi thực sự rất cần những thứ đó sao?” “Đúng vậy, rất cần.” Vân Thư gật đầu trịnh trọng, thấy dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của Mạc Già, ánh mắt của nàng lóe lên vẻ vui mừng: “Mạc tiền bối, lẽ nào ông có Hỏa Độc và Cây Ngàn Năm?” Ở bên cạnh, Cổ Diêu cũng nhìn ông đầy kinh ngạc. “Ta lấy đâu ra thứ bảo vật ấy.” Mạc Già lắc đầu, nhìn biểu cảm trên mặt Thư Vân từ mừng rỡ biến thành thất vọng mà không khỏi bật cười: “Nhưng ta biết có một thằng cha cổ quái có Cây Ngàn Năm.” “Hửm?” Vân Thư nghi hoặc trong chốc lát rồi bỗng chốc kích động hỏi lại: “Y là ai? Y ở đâu?” Thấy dáng vẻ kích động của Vân Thư, Mạc Già cười nhạt mà lắc đầu: “Dù gì ta cũng phải nhắc nhở ngươi trước, nếu như ngươi thực sự muốn lấy được thứ ngươi cần từ tay của gã, trước hết phải chuẩn bị tâm lý đổ máu, nếu không, cơ hội mong manh lắm.” “Ta... ta sẽ cố gắng.” Vân Thư chần chừ, dù gì thì khi không biết đối phương có điều kiện thế nào, nàng không thể nói chuyện quá vẹn toàn. Cổ Diêu ở bên cạnh vuốt vuốt râu, lão nhíu mày trầm ngâm: “Thằng cha đó? Chẳng lẽ ngươi định nói tới... thằng cha Quỷ Cốc Tử?” “Đúng là tên đó.” Mạc Già gật đầu: “Lần trước khi ta tới chỗ gã, dường như nghe nói gã mới có được thứ bảo vật Cây Ngàn Năm, nhưng đã là từ năm năm trước rồi, bây giờ còn ở đó không, ta không rõ nữa.” “Mới năm năm trước, với tính tình thích thu gom của Quỷ Cố Tử, tuyệt đối không thể có ai moi được bảo vật ra khỏi tay hắn đâu, ta nghĩ chắc chắn vẫn còn.” Cổ Diêu nghe vậy, nhấc chung trà bên cạnh lên, chậm rãi nhấp một ngụm, có vẻ đồng cảm với nàng: “Nhưng mà, ta không cho rằng Thư Vân có cơ hội lấy được Cây Ngàn Năm trong tay thằng cha đó.” “Quỷ Cốc Tử? Gã là ai vậy?” Bị ánh mắt của Cổ Diêu nhìn chằm chằm khiến Vân Khư hơi mất tự nhiên, có phần thấp thỏm. “Gã ấy hả, cũng là một Dược Tề Sư, chỉ đến tam phẩm. Nhưng gã có tàng bảo các mà bất kì Dược Tề Sư nào cũng phải ghen tị, thói thích gom nhặt sưu tầm của gã có thể nói là biến thái.” Mạc Già chậc chậc rồi cười khổ: “Hơn nữa tính tình Quỷ Cốc Tử nổi tiếng kì dị, tư chất y học không tồi nhưng không chịu làm làm việc ngay thẳng, một khi phát hiện ra người khác có thứ gì tốt lập tức sống chết quấn lấy, khiến người ta bực bội vô cùng. Nhìn dáng vẻ của Mạc Già xem chừng trước kia từng trải qua tình huống tương tự. Cổ Diêu bên cạnh nâng chung trà mà trêu chọc ông: “Khi ấy không phải ngươi cố tình lấy cỏ thạch sùng của mình ra khoe khoang trước mặt gã, gã cũng không quấn riết lấy ngươi cả nửa năm trời, làm ngươi trốn tới chỗ của ta, mà sau cùng vẫn bị gã cưỡng ép đổi mất.” Nhắc đến chuyện cũ năm xưa, Mạc Già bỗng chốc ủ rũ, những năm tháng khổ sở khi ấy, ông không muốn trải nghiệm thêm lần nữa. “Gã không phải người của hiệp hội Dược Tề Sư sao?” Vân Thư có vẻ nghi hoặc: “Rõ ràng phẩm cấp của tiền bối Mạc cao hơn gã sao, sao vẫn bị gã cướp đồ?” Dược Tề Sư lấy phẩm cấp vi tôn, đây cũng là nguyên nhân khi Vân Thư lấy được tư cách Dược Tề Sư nhất phẩm, nàng có được sự tôn trọng của mọi người. “Hầy.” Mạc Già thở dài: “Phẩm cấp của ta cao hơn, nhưng gã là cháu ruột của lão Lý, ở thành Y Dược này, ai dám chọc vào gã chứ.” Truyện được cập nhập trên ! “Lão Lý?” Vân Thư nghi hoặc. Cổ Diêu cười cười, chỉ vào ông lão có mái tóc hoa râm đang bận rộn ở một bên: “Tiền bối sát hạch ngươi lúc trước chính là lão Lý, phụ trách chuyện sát hạch dược tễ sự, cũng là Dược Tề Sư nhất phẩm.” “Nếu không phải có một người thân như thế, không biết tàng bảo các của gã đã bị khoắng sạch bao nhiêu lần rồi, đồ đạc trong đó, chỉ cần bỏ một thứ ra thôi cũng khiến vô số người ghen tị đến đỏ mắt.” Mạc Già bĩu môi phụ họa thêm. “Đúng là thân thích quá mạnh mà.” Vân Thư chậc lưỡi, thiên hạ này chỉ có năm Dược Tề Sư nhất phẩm, địa vị này tất nhiên không phải ai cũng so bì được. Nhưng, ngoài mẫu thân của nàng ta, thiên hạ này cũng chỉ có năm vị Dược Tề Sư nhất phẩm, trong sảnh lớn của hiệp hội Dược Tề Sư tính cả nàng đã có ba người, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương