Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chương 34



“Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ

Có thể nào quay ngược thời gian

Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương

Gửi đợi chờ vào hư vô.”

Rút điện thoại từ trong túi sách ra, tôi khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi. Quân DMC. Tôi không thể không thắc mắc xem lí do cậu ta đột ngột gọi cho mình là gì. Tuy vậy tôi vẫn quyết định nghe máy, vì một lí do khá buồn cười là lúc này đây ngoài Quân ra, chắc chắn không có ai để tôi có thể…nói chuyện cả.

“A lô.”

“Đi làm từ thiện hả?”

Giọng điệu giễu cợt của Quân vang lên ở đầu dây bên kia. Hơi ngẩn người ra thắc mắc trước câu hỏi của Quân, cuối cùng tôi cũng rụt rè hỏi lại, giọng điệu không thể giấu nổi sự ngờ vực. Làm sao Quân biết được hôm nay S.I.U đi từ thiện nhỉ? Fanpage của nhóm chăng?

“Sao cậu biết?”

“Nhìn thấy mấy người mua đồ ở cửa hàng tạp hóa đối diện nhà tôi.”

“…Này! Đừng nói lúc nãy là cậu…ném giấy vào đầu tôi nhé!”

Tôi hết sức kiềm chế để cho bản thân mình không hét tướng lên qua điện thoại, khi vô tình nghĩ về chuyện vừa xảy ra ban nãy. Đi đến đầu ngõ, anh Khánh đã bảo mọi người dừng xe để mua thêm một ít bánh kẹo cho các em nhỏ ở đây. Trong lúc tôi và Trâm đứng xếp đồ, không hiểu có ai cứ vo tròn giấy lại thành từng cục nhỏ và…ném vào đầu tôi. Khi đó tôi còn nghĩ là bọn trẻ con quanh đấy nghịch ngợm nên không thèm để ý. Hóa ra là con người đáng ghét kia. Trời ạ, tôi phát điên lên với cậu ta mất!

“Tại đông người quá, tôi gọi cậu không được?”

“Cho nên cậu ném giấy vào đầu tôi?”

“Ừ.”

“_”

Tôi hoàn toàn cứng họng trước câu trả lời tỉnh bơ của Quân. Giọng điệu cậu ta như thể việc làm đấy của mình là hoàn toàn chính đáng và vô tội vậy. Thấy tôi im lặng, Quân tiếp tục nói:

“Sao hôm nay đi cùng Trâm mà không đi với anh Dương thế? Lại cãi nhau rồi à?”

“Cậu mong thế à?”

“Nhóm cậu bây giờ đông nhỉ?” – Phớt lờ câu hỏi của tôi, Quân tiếp tục cao giọng nói – “Nhiều bạn xinh nhỉ, giới thiệu cho tôi đi!”

“…Cậu gọi điện cho tôi chỉ để nói như thế?”

“À không. Hôm nay tôi không phải tập, đi chơi với tôi đi.”

“…Tôi bận.”

Hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Quân, nhưng tôi vẫn trả lời một cách tử tế chứ không hét lên như mình tưởng tượng. Đi chơi? Tại sao cậu ta lại có cái suy nghĩ lạ đời thế nhỉ? Tôi và Quân vốn dĩ đâu có quan hệ gì, nhóm tôi và nhóm của cậu ta còn ghét nhau là đằng khác. Vậy mà bụp một cái, Quân rủ tôi đi chơi.

“Bận gì cơ chứ? Cậu đi chơi với S.I.U cơ mà.”

“Này, đây là đi làm từ thiện chứ không phải không đi chơi. Cậu rảnh rỗi quá sao không rủ nhóm mình đi ấy, tôi còn phải ôn thi nữa.”

“Hơ, ôn làm gì?”

“Cậu hỏi cái gì thế? Tôi thi đại học, đương nhiên là phải ôn thi rồi. Cậu không phải thi thì cũng đừng phá đám tôi thế chứ.”

“Thi làm gì chứ? Anh Dương đủ tiền nuôi cậu mà, yên tâm đi.”

“Cậu có bỏ cái giọng đấy đi không?” – Tôi ngay lập tức phát hỏa trước câu nói của Quân. Ngày hôm nay thật sự đã có quá nhiều thứ khiến tôi bực mình rồi. – “Đừng bao giờ nói chuyện với tôi bằng cái giọng đấy, có biết tôi ghét lắm không hả? Lần trước cậu nói Uyên tôi đã cho qua rồi, đừng có được đà mà làm tới nhé. Trong mắt cậu, con gái chúng tôi yêu vì tiền à?”

“Đừng nóng, tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi thấy điều đấy chẳng có điều gì phải bàn cãi cả. Con người ta thích tiền là chuyện bình thường, chẳng nhẽ cậu lại không như vậy?”

“Xin lỗi cậu, tôi thích tiền chứ không vì tiền, cậu có hiểu tôi đang nói gì không thế? Dẹp ngay cái tư tưởng coi thường con gái như vậy đi nhé. Chúng tôi có thể tự mình kiếm được tiền mà không cần phải dựa dẫm vào ai cả.”

“Con gái dựa vào con trai cũng đâu có gì là sai?”

“Dựa vào với dựa dẫm nó khác hẳn nhau đấy. Vì tiền mà mang thân “tầm gửi”, tôi không chấp nhận chuyện đó và cũng không thích ai nói mình như thế.”

“Thôi bỏ đi, tôi không muốn cãi nhau với con gái.”

“Bây giờ thì cậu lại lôi cái giọng “trọng nam khinh nữ” đấy ra à?”

“Cậu lắm điều quá!”

“Bây giờ cậu mới phát hiện ra điều này à? Đừng bao giờ giở giọng đó ra với tôi nữa, mà thôi, tóm lại là ĐỪNG BAO GIỜ GỌI ĐIỆN CHO TÔI NỮA!!!”

Tôi hét lớn rồi dập máy, cả người vẫn đang nóng phừng phừng lên vì tức giận. Tiếng quát của tôi khiến cho mọi người trong nhóm cũng giật nảy mình mà quay sang nhìn mình. Và anh Dương, đến bây giờ cũng mới có thể dứt ra được khỏi câu chuyện với Ly. Tôi phớt lờ tất cả, vẫn ngồi hậm hực đấm nhẹ vào chiếc túi mình đang đeo. Tôi thật sự không thể hiểu được hôm nay là cái ngày quái quỷ gì mà mình lại đen đủi đến như vậy.

Tôi ghét Quân. Tôi ghét cậu ta không phải vì những gì mình được nghe kể, hay nói cách khác là không phải do hình ảnh về Quân mà mọi người đã vẽ ra trong đầu mình. Chỉ là cái tính bất cần đời, xem người khác không bằng cái móng tay của cậu ta khiến cho tôi bực mình không thể tả. Sao lại có thể coi thường con gái chúng tôi như thế cơ chứ? Tiền, nó quan trọng đến mức có thể đánh đổi danh dự bản thân hay sao? Nói tôi yêu anh Dương vì tiền? Tôi thật sự muốn đấm cho cậu ta một cái!

“Nhóc, em làm sao thế?”

Giọng anh Dương nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, nhưng tôi không để tâm, vẫn một mực ngồi ôm mặt trên chiếc xích đu. Vẫn giữ nguyên tư thế, tôi chỉ khẽ lắc đầu trả lời anh. Chẳng phải tôi giận dỗi anh gì khi anh nói chuyện với Ly say sưa đến thế, chỉ là bây giờ nhìn anh, tôi sẽ lại càng thêm nhớ đến những gì Quân vừa nói.

“Không muốn nói chuyện với anh à?”

“_”

“Có chuyện gì thế?”

Tôi thở dài trước thái độ kiên trì của anh. Có vẻ như anh nhất định phải bắt tôi trả lời cho bằng được thì phải. Cắn chặt môi, tôi đang cố ép bản thân mình kiềm chế, để không vì chuyện cãi nhau với Quân vừa rồi mà vô cớ trút giận lên đầu anh.

“Em đang bực mình, anh cứ kệ em đi.”

“Lí do là gì? Không phải anh lại làm điều gì khiến em giận chứ?”

“Không, nhưng nếu anh còn hỏi nữa thì em giận anh thật đấy. Mặc kệ em.”

“Em biết anh không kệ được mà, có gì nói anh nghe đi.”

“Em muốn giết người.”

Tôi nói rồi đấm mạnh vào chân mình, như để thể hiện sự ức chế cùng cực của bản thân. Đối diện với tôi, đôi mắt anh tròn xoe, sự ngạc nhiên biểu hiện vô cùng rõ trên gương mặt. Anh hết nhìn tôi lại quay sang nhìn mọi người trong nhóm, những người cũng đang rất tích cực hóng hớt chuyện của chúng tôi bên này.

“Em ghét Ly đến thế sao?”

“Trời ạ! Ly, Ly, Ly,… Tại sao lúc nào cũng là Ly thế? Cuộc đời em gắn liền với Ly từ khi nào vậy?”

Tôi không kiềm chế được bản thân ngay khi nghe anh nhắc đến tên người con gái đấy, nóng giận lớn tiếng gắt anh. Tôi biết dùng từ nào để diễn tả về cảm giác hiện tại của mình bây giờ nhỉ? Trong mắt anh cũng như mọi người, mỗi lần tôi bực bội, ức chế, nóng nảy,… tóm lại là mỗi khi tôi có những biểu hiện chẳng ra làm sao, đều là do dính dáng tới Ly hay sao? Tôi phát điên được mất thôi! Hết Quân rồi lại đến Ly, làm thế nào để hai người này có thể biến mất vĩnh viễn hoặc chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi được nhỉ? Tôi ghét Quân, điều đó không có gì để phủ nhận, tôi đang căm thù cậu ta vô cùng. Nhưng tôi cũng hiểu được rằng bản thân mình không ghét Ly đến mức ấy, vậy mà thái độ của mọi người cứ như thể tôi căm ghét, thù hận với Ly kinh khủng lắm vậy.

“Được rồi, được rồi.” – Anh dịu giọng dỗ dành tôi – “Vậy nói anh nghe ai làm em bực?”

“Quân.”

“Quân nào?” – Anh hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi, nhưng rồi cũng nhanh chóng nhận ra. Anh hỏi ngược lại tôi với một vẻ ngờ vực – “Em vẫn liên lạc với nó à?”

“Quân tự nhiên gọi cho em thôi, anh đang nhìn em với ánh mắt gì thế?”

“…Được rồi, vậy thì Quân làm gì em?”

“Trời ơi, phát điên lên được ấy!” – Tôi ngay lập tức bộc phát bởi câu hỏi của anh – “Em ghét cái kiểu khinh thường người khác của cậu ta kinh khủng. Cái lần ở biển nói Uyên em đã nhịn rồi, thế mà bây giờ còn dám giở giọng đấy ra. Quân bảo em chỉ cần lấy anh rồi ăn bám anh thôi, chẳng cần phải làm gì cả, anh nghe có tức không? Đúng là ăn nói hồ đồ. Em có thèm lấy anh đâu cơ chứ. Dám giở cái giọng trọng nam khinh nữ đấy ra với em mới ức. Thật là_”

“Khoan!”

“_”

“Em vừa nói gì?”

“…Nói gì ạ?”

“Em bảo không lấy anh hả?”

“Thì…”

“Em còn định lấy ai nữa?”

“…Kệ anh. Nói chung là em chẳng dại mà cưới Hotboy đâu. Mới yêu người như anh thôi đã bị nói là ăn bám rồi, lấy vào ai biết người ta còn cạnh khóe gì em nữa. Ai thích lấy anh thì em nhường, em không ham.”

“Em… Em nhớ đấy!”

Tôi im lặng khi chợt nhận ra gương mặt đỏ lừ vì tức và giận dỗi của anh. Mãi đến khi thấy anh quay mặt đi, tôi mới kịp hiểu ra rằng mình đã…“luyên thuyên” hơi quá đà. Tôi đúng là ngớ ngẩn thật! Giận gì Quân thì giận, sao có thể trút giận lên đầu anh được cơ chứ? Dù tôi tỏ thái độ khó chịu suốt mà anh vẫn nhẫn nại hỏi thăm tôi, vậy mà tôi lại khiến anh bực mình.

Giật giật vạt áo anh, tôi nói nhỏ, giọng điệu năn nỉ đầy vẻ hối lỗi:

“Anh ơi. Em đùa thôi mà.”

“Không nghe!”

“Giận thật hả?”

“Không nghe!”

“Em biết em sai rồi, anh đừng có giận nữa.”

“…Khánh giờ của My rồi, em hối hận không kịp đâu.”

“Anh đúng là đồ trẻ con.”

“…Tôi thế thôi.”

“Thôi ngoan, em có quà cho anh này. Anh mà dỗi là em không đưa nữa nhé.”

“Quà gì cơ?”

Tôi cũng phải phì ra cười bởi cái tính trẻ con của anh. Giận dỗi đủ kiểu, thế mà vừa nhắc đến quà đã vội vã quay lại, sự thích thú còn hiện rõ trong ánh mắt của anh nữa chứ. Mím chặt môi cố nén cười vì sợ làm anh giận tiếp, tôi bắt đầu lục túi và lôi ra bộ nhẫn đôi mình đã mua. Tôi đặt nhẹ nó vào trong lòng bàn tay anh.

“Em đang cầu hôn anh à?”

“…Cứ cho là thế đi.”

Tôi miễn cưỡng thừa nhận. Như mọi khi ấy, còn lâu tôi mới chịu gật đầu trước câu nói vô cùng phi lí của anh. Nhưng hôm nay tôi là “kẻ mang tội”, đã trót ăn nói linh tinh làm anh giận, vậy nên bây giờ phải bày trò để dỗ dành anh mà thôi. Vậy mà anh không biết điều, thản nhiên ngồi xuống chiếc xích đu cạnh tôi và nói:

“Vậy quỳ gối, đeo vào cho anh đi.”

“_”

“Em có làm không?”

“Không!” – Tôi nhăn nhó bất bình – “Đấy là việc của con trai, mắc mớ gì anh bắt em quỳ? Anh phải quỳ và đeo cho em thì có!”

“Đưa tay đây!”

“Dạ?”

“Đưa tay thì mới đeo được nhẫn chứ? Còn quỳ thì để sau nhé.”

Tôi cứng họng, đến giờ mới hiểu ra là mình bị anh lừa. Vòng vo đủ kiểu, tóm lại mục đích của anh là đeo nhẫn cho tôi, nhưng vì vừa giận dỗi nên sợ bị tôi trêu trẻ con tiếp, nên mới nghĩ ra mấy trò này. Tôi không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đưa tay ra để anh đeo nhẫn, trong đầu vẫn đang theo đuổi ý nghĩ riêng của bản thân mình.

Trong tôi lúc này có khá nhiều cảm xúc khác lạ khi được anh đeo nhẫn cho như thế này, thành thật mà nói thì cũng có chút…ngại. Không hiểu sao trong lúc này tôi bỗng dưng liên tưởng đến…nhà thờ, váy cưới, cô dâu, chứ rể,… Tôi đang nghĩ gì thế nhỉ? Nhẫn là tôi mua mà, khi mua tôi cũng nên lường trước đến tình huống này chứ nhỉ?

Nhưng dường như không chỉ mỗi tôi đang có những liên tưởng kì quặc này, mà thằng nhóc Hoàng cũng hùa theo bằng câu chốt hạ cuối cùng:

“Ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng. Hoàng Dương, con có thể hôn cô dâu.”

Phóng ngay tầm mắt về phía Hoàng, tôi lừ mắt nhìn trước câu trêu đùa của nó. Hừ, trước mặt mọi người mà dám trêu tôi như thế, có tin tôi đánh nó không?

“Em luyên thuyên gì đấy?”

“Thì anh Dương vừa đeo nhẫn cầu hôn chị mà.”

“Anh nói linh tinh!” – Uyên xua tay phản đối – “Linh hứa tổ chức đám cưới chung với em rồi, cả chị Kim và My nữa.”

“Cái gì? Chị hứa khi nào? Chị đâu có bảo lấy anh Dương.” – Tôi bị Uyên “dìm” trước chốn đông người, hoàn toàn quên mất chuyện ban nãy mình vừa bị anh dỗi bởi cái phát ngôn bừa bãi này, lại hồn nhiên nhắc lại.

“Chị cũng không cưới anh Việt.”

“Em không… Chắc anh Khánh không đồng ý cưới em đâu.”

“_”

“Xong việc rồi, về thôi!”

Anh Khánh hắng giọng huy động mọi người đứng dậy ra về, không quên ấn đầu Hoàng một cái đầy cảnh cáo, bởi chính thằng nhóc là kẻ đầu têu ra câu chuyện vô bổ này, khiến My bất đắc dĩ nói ra cái câu nói…vô cùng đáng yêu kia.

Mọi người bắt đầu đứng dậy kéo về sau lệnh của anh Khánh. Có lẽ bây giờ sẽ đi ăn, tôi đoán là như vậy, vì giờ cũng sang đầu giờ chiều rồi trong khi chưa ai có gì bỏ bụng, kể cả ăn sáng. Tất cả là tại thói “cao su” khó bỏ của S.I.U, và đương nhiên người “cao su” nhất vẫn luôn luôn là anh Dương. Cũng may là hôm nay Trâm đèo tôi chứ nếu đi cùng anh, thế nào cũng bị mọi người mắng lây mất.

“Linh, bà về cùng tôi hay qua anh Dương đèo đây?”

“Về cùng bà chứ, tôi đi cùng bà mà.”

Tôi cười tươi đáp lại Trâm trong lúc cô bạn đang loay hoay dắt xe ra. Hôm nay Trâm đèo tôi đến đây, làm sao tôi có thể bỏ cô bạn mà đi với anh Dương được. Tôi với anh đâu phải là dỗi gì nhau, đến khi làm lành thì lại đi với nhau mà bỏ Trâm ở lại. Hôm nay tôi có hẹn với Trâm sẽ đi mua đồ về làm bánh, cô bạn làm bánh ngon số một S.I.U đấy. Tiếc là mấy hôm nay tôi cứ ru rú ở nhà, bao nhiêu bánh ngon Trâm làm rồi mang đến phòng tập tôi chẳng có cơ hội để ăn. Dù rằng Trâm đã dặn anh Dương mang về cho tôi, nhưng chưa mang ra đến cửa thì thằng nhóc Hoàng đã cướp mất. Hừ, tôi ghét thằng nhóc đấy! Biết lòng “oán hận” của tôi dành cho Hoàng nên Trâm mới đề nghị hôm nay sẽ dạy tôi làm bánh.

“Xe Ly làm sao thế?”

Nghe giọng nói sốt sắng của Hà, cô bạn Dancer mới trong nhóm, tôi bèn nhanh chóng quay ra chỗ mọi người đang lấy xe. Haizz, lại là Ly nữa rồi. Sao nó cứ luôn gây chú ý với tôi vậy nhỉ? Chuyện gì xảy ra nữa đây? Tôi thấy Ly lúc này đang ngồi thụp xuống vỉa hè, nháo nhác nhòm ngó chiếc xe máy của mình. Hỏng xe? Chắc hẳn là như vậy rồi.

Thấy vậy, mọi người trong nhóm cũng nhanh chóng lại gần Ly. Anh Việt là người đầu tiên lên tiếng hỏi:

“Xe em hỏng à?”

“Em không biết nữa, em không nổ máy được.”

“Để anh xem.”

Nghe như vậy, Ly nhanh chóng đứng lùi ra phía sau, nhường cho anh Việt việc xem xét chiếc xe dở chứng của mình. Anh Việt vẫn vô tư giúp đỡ cho nó, chẳng buồn để tâm chuyện người yêu mình là Kim đang “mặt nặng mày nhẹ” ở sau lưng. Anh là con trai, vốn chẳng để tâm đến chuyện ghét nhau của hội con gái như thế này, vậy nên trước những lời “cảnh cáo” của Kim, anh chỉ biết cười xòa hoặc lờ đi mà thôi.

“Ắc quy yếu thì phải.”

“Vậy mình mang xe qua hàng bên đường sửa, tí đi ăn về rồi quay lại lấy.”

Anh Khánh ngay lập tức thu xếp mọi việc đúng với tác phong thường ngày của mình mà không cần mất đến một giây để suy nghĩ. Ly miễn cưỡng gật đầu, gương mặt nó chẳng thể giấu nổi sự thất vọng. Lẳng lặng đi theo anh Việt, người đang dắt xe hộ mình qua đường, Ly dường như chẳng nói lấy một tiếng nào, chỉ độc có tiếng thở dài.

Đi phía sau Ly, anh Dương cũng lắc đầu chán chường. Câu nói của anh vô tình lọt vào tai tôi:

“Em nhờ người ta kiểm tra lại một thể luôn đi. Xe vừa sửa mà cứ đi mấy bữa lại hỏng đâu có được. Nhỡ lần sau hỏng xe mà đi một mình thì sao?”

“Vâng.”

Tôi không còn để tâm đến cái gật đầu của Ly nữa, toàn bộ sự thắc mắc lúc này đều dồn vào câu nói vừa rồi của anh. Anh nói như vậy là sao chứ? Tuy tôi không đến phòng tập thường xuyên, nhưng tôi nhớ trong tất cả những câu chuyện mà Kim và Uyên tự nguyện kể cho mình, không có chuyện nào liên quan đến cái xe hỏng của Ly cả. Vậy mà bây giờ anh nói như thế, chẳng lẽ hai người đó đã từng đi riêng với nhau hay sao? Thôi nào, tôi đang để tâm đến gì cơ chứ, chẳng phải chính tôi đã nói rằng yêu là phải tin tưởng hay sao?

“Hay anh Dương đèo Ly nhé, Ly không có ai đèo mà.”

Ngay sau khi dắt xe vào hàng sửa, Hà đã đột ngột reo lên như vậy đấy. Tôi có thể dễ dàng nhận ra Hà rất quý Ly và dường như hai người đã trở thành những người bạn thân vậy. Hệt như tôi và Kim trước đây, tôi bỗng dưng nhoẻn miệng cười vô thức, nhưng rồi lại nhanh chóng sực tỉnh khi nhớ tới đề nghị của Hà ban nãy. Tại sao biết anh Dương là người yêu của tôi rồi mà vẫn cứ thích gán ghép anh với Ly như vậy nhỉ?

“Anh…”

“Để em đèo chị Ly cho.”

Trong lúc anh Dương còn đang lúng túng tìm cách thoái thác lời đề nghị kia thì Hoàng đã nhanh chóng cướp lời, giải vây cho anh. Trái ngược với vẻ mặt nhẹ nhõm như vừa thoát nợ của anh Dương, cũng như điệu bộ bình thản của mọi người trong nhóm, tôi và Kim đều không giấu nổi sự kinh ngạc của bản thân mình. Hoàng ghét Ly lắm mà, nó ghét Ly cũng không kém gì hai đứa tôi đâu, vậy sao đột nhiên lại tốt bụng đột xuất như vậy chứ?

“Vậy em qua Ly đèo nhé.”

“Vâng ạ.”

Dù không thích thú gì, song Ly vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Ly không thích Hoàng đèo, nói đúng hơn là Ly chẳng thích Hoàng chút nào cả khi mà thằng nhóc đấy luôn giả giọng miền Nam để trêu tức Ly, cũng như luôn “đá đểu” Ly trong mọi trường hợp. Tôi cũng lấy làm lạ, trước mặt mọi người trong nhóm Ly luôn tỏ ra lễ phép, hòa đồng, nhưng nó lại chẳng bao giờ chịu đối xử như vậy với Hoàng cả.

Vậy là tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong để xuất phát. Tôi dù đã yên vị ngồi phía sau Trâm nhưng vẫn không thể không tò mò nhìn theo Hoàng và Ly. Tôi thấy Hoàng lúc lắc cái đầu, miệng lẩm nhẩm hát, điệu bộ vui vẻ lắm. Còn Ly thì chậm rãi bước lên xe Hoàng, nét mặt bình thản không có một chút cảm xúc gì. Hừ, chuyện này là sao nhỉ? Không lẽ Hoàng thích Ly? Không, không, tôi nghĩ lung tung rồi, mới mấy tiếng trước Hoàng còn tỏ thái độ ghét Ly lắm thì làm sao bây giờ có thể thích được chứ.

“Ngồi cẩn thận nha chị.”

Giọng giả miền Nam của Hoàng vô thức lọt vào tai tôi khi mà mọi người đang rồ ga, lên số để khởi hành. Cái thằng nhóc này đúng là tật xấu khó bỏ, đã bao giờ nó nghe thấy câu “chửi cha không bằng pha tiếng” chưa nhỉ? Tuy rằng Ly là người Hà Nội, nhưng trong hoàn cảnh này hành động của Hoàng cũng là rất quá đáng.

Trong lúc tôi còn đang loay hoay chỉnh lại mũ bảo hiểm thì đột nhiên chiếc xe của Hoàng phóng vọt lên phía trước, khiến cho tất cả mọi người trong nhóm đều giật mình nhìn theo và tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ôi trời, Hoàng nó đang đi với vận tốc bao nhiêu thế kia?

“Cái…cái gì thế?”

Uyên ngồi phía sau xe vòng tay qua ôm chặt lấy Tuấn, trong khi nét mặt tái xanh đi do phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng vừa rồi. Hoàng đang đi với vận tốc sáu hay bảy mươi km/h đây? Thằng nhóc phóng còn nhanh hơn cả anh Dương hôm cãi nhau với tôi tức giận mà bỏ về vậy. Hoàng làm gì cũng có mục đích cả, định dọa Ly sợ đến chết hay sao hả trời?

“Hoàng! Em đi kiểu gì đấy?”

Anh Khánh lớn tiếng hét. Vô vọng. Hoàng đã đi quá xa để có thể dùng mồm mà ngăn nó lại. Hoàng rất sợ anh Khánh, vậy nên nó đã không dừng lại thì có nghĩa là nó không còn có thể nghe thấy tiếng của anh.

“Đi ra đường lớn có chuyện mất.”

Anh Dương chép miệng, sau đó không ai bảo ai, tất cả đều cố đi nhanh để có thể theo kịp Hoàng. Đầu giờ chiều, đường phố không đông lắm, nhưng với kiểu đi “bán mạng” kia, tôi không thể nào yên tâm khi bất kì điều rủi ro gì cũng có thể xảy ra với Hoàng và Ly.

Rầm.

Ý nghĩ đó chỉ vừa thoáng lên trong đầu tôi đã nhanh chóng trở thành hiện thực. Hoàng chỉ vì cua quá rộng đã chệch tay lái, cả người cả xe đều va đập mạnh với lòng đường. Chưa dừng lại ở đấy, chiếc xe còn kéo Hoàng và Ly miết một đoạn khá dài trên đường nữa.

Tôi nhảy vội khỏi xe của Trâm, hoảng loạn đưa mắt nhìn Hoàng và Ly. Bọn nó ắt hẳn phải đau lắm, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả áo. Tôi nên đỡ ai trước bây giờ, bọn nó sẽ chịu nổi chứ?

“Em có sao không?”

Tôi đỡ vội lấy Hoàng khi thấy nó đang lồm cồm bò dậy nhưng lại chống tay hụt. Hoàng vẫn cắn chặt môi, lắc đầu ra vẻ không sao để rồi hỏi ngược lại tôi một câu không hề liên quan gì hết:

“Mặt em không bị xước chỗ nào chứ?”

“…Còn đùa nữa!” – Tôi nóng nảy cốc nhẹ đầu Hoàng – “Có duỗi tay ra được không?”

“Có, nhưng đau lắm.”

“Đưa tay đây chị xem nào.”

Kim và mọi người lúc này đã kịp thời chạy đến chỗ của chúng tôi. My nhanh chóng lấy thuốc từ trong túi xách ra để bôi cho Hoàng. Từ ngày anh Khánh bị chai rượu vào đầu, lúc nào trong túi xách của nó cũng đầy đủ thuốc như vậy đấy. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy lo lắng trước gương mặt trắng bệch của Hoàng. Tôi thề là lúc này nó đang rất đau, nhưng phần vì cố tỏ ra vẻ anh hùng, phần vì sợ anh Khánh mắng bởi trò nghịch dại, nên cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Thấy Hoàng như vậy tôi cũng chẳng nỡ mắng nhiếc nó thêm vì đã bày ra trò đùa ngốc nghếch này để trêu Ly mà chỉ biết ngồi bóp nhẹ tay cho nó, trong khi Uyên thì dùng khăn ướt lau những vết bẩn lấm lem trên mặt.

“Ly, em có sao không?”

Tôi đánh mắt sang bên cạnh khi nghe thấy giọng nói của anh Dương, lúc này anh và hội Dancers mới đang chạy lại để đỡ Ly. Ôi trời, tay Ly chảy máu rồi kìa! Lúc nãy cái xe đã kéo Ly và Hoàng miết một đoạn dài trên đường mà. Nghĩ đến như vậy, tôi vội vã quay lại nhìn Hoàng xem nó có bị chảy máu ở đâu không. Thật may là ngoài những vết xước nhỏ, Hoàng không phải chịu thêm thương tích gì.

“Em không đau chỗ nào nữa chứ?”

“Em_”

“EM ĐI KIỂU GÌ THẾ?”

Cả nhóm giật nảy mình trước tiếng quát lớn của anh Dương. Tất cả chúng tôi đều đưa mắt nhìn về phía anh, thật sự không hiểu điều gì đã tác động khiến anh trở nên nóng nảy như vậy nữa. Anh đang giận, chính xác là anh đang giận, nhưng là vì gì thế?

“Em xin lỗi. Em không cố ý.” – Hoàng cúi gằm mặt, lí nhí nói xin lỗi. Cho dù bản tính của nó vô cùng trẻ con và cứng đầu, nhưng trong trường hợp này có lẽ Hoàng cũng hiểu rằng bản thân mình không còn sự lựa chọn nào khác.

“Như thế này mà còn nói không cố ý à?”

“Em xin lỗi.”

“Đùa cái gì cũng vừa phải thôi. Em mười bảy tuổi đầu rồi, có biết suy nghĩ không thế? Giờ em nhìn em, em nhìn Ly xem.”

“Em_”

“Anh thôi đi! Hoàng nó đau và sợ như thế rồi mà anh còn mắng nó à? Hoàng có muốn như thế đâu cơ chứ. Nó cũng đau như Ly mà thôi, anh đừng vì Ly mà mắng nó như thế nữa.”

Tôi bị giọng điệu cáu gắt của anh làm cho bực mình, chẳng thể kiểm soát được bản thân mà buột miệng đáp trả anh. Hoàng dường như sợ rằng bản thân mình là nguyên nhân khiến tôi và anh cãi nhau, nên nó cứ giật vạt áo tôi không ngừng, nhằm ra hiệu cho tôi yên lặng. Tôi thầm ước rằng Hoàng sẽ bịt mồm mình lại, vì đó mới là cách duy nhất để ngăn cản tôi trong lúc này.

“Anh bênh Ly lúc nào? Anh chỉ thấy trò đùa của Hoàng là quá đáng thôi.”

“Thôi, em biết lỗi rồi, lần sau em sẽ không như thế nữa.”

Hoàng yếu ớt lên tiếng, giọng điệu của nó một phần là vì đau, một phần là vì sợ sệt. Vậy mà mặc xác sự nhân nhượng và cầu xin ngầm của Hoàng, tôi vẫn không thể bắt bản thân mình im lặng.

“Hoàng đã xin lỗi rồi đấy thôi. Anh còn muốn nó phải làm sao nữa cơ chứ?”

“Anh không muốn gì hết, anh chỉ nói để Hoàng rút kinh nghiệm, vậy nên em đừng có vô cớ mà lớn tiếng với anh.”

“Chẳng phải anh là người đã to tiếng với Hoàng hay sao? Nhìn nó đau như vậy, anh không hỏi thăm được một câu lại còn quát mắng nó như thế nữa.”

“Vậy sao em không hỏi thăm Ly mà còn gây sự với anh? Nó là em gái em, chẳng lẽ_”

Đau.

Tôi có cảm giác đôi mắt mình mù lòa trong giây phút đấy. Tôi không muốn nhìn thấy gì hết, tôi không muốn phải tin rằng người ngay trước mặt mình, người mà tôi yêu thương nhất lại là nói ra câu đấy.

Có ai hiểu cảm giác trong tôi lúc này là gì hay không? Hụt hẫng. Choáng váng. Tê tái. Tôi có cảm giác như vừa có ai đó đẩy mình xuống tận cùng của bờ vực vậy. Cay đắng thật, người đấy lại là anh.

Trong một tích tắc, tôi ước mình biến mất vĩnh viễn.

Dù rằng anh đã nhận ra mình nói hớ và vội vã dừng lại, nhưng như vậy cũng đủ để tôi biết anh định nói gì. Tôi phải cảm thấy như thế nào đây hả Hoàng Dương? Trong mắt anh tôi là một đứa con gái vô tâm đến độ chẳng buồn đếm xỉa đến đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình ra sao, hay anh nghĩ rằng chính tôi đã xui Hoàng bày ra trò này trêu Ly, để khi xảy ra chuyện thì tôi lại bênh nó chằm chằm?

Nhìn Ly đau thế kia anh biết. Nhưng anh có biết rằng lúc này trong tim tôi đau không kém gì Ly hay không?

“Thôi, không sao là được rồi. Chúng ta kiếm một quán ăn nào gần đây rồi xem tình hình hai đứa.”

Anh Khánh nói, dường như đang cố nén tiếng thở dài. Tôi thấy anh khẽ lườm anh Dương đầy cảnh cáo, sau đó vừa lại gần dựng xe dậy cho Hoàng, vừa nói với Ly:

“Em qua Dương đèo nhé.”

“Vâng.”

“Còn Hoàng, em có đi xe được không?”

Hoàng ngẩn mặt ra trước câu hỏi của anh Khánh. Tôi là người đỡ Hoàng đứng dậy, vậy mà rốt cuộc bây giờ Hoàng mới là người đang đỡ tôi khi cả người tôi không còn một chút cảm giác gì nữa. Hoàn toàn tê liệt. Giữa tháng sáu nóng bức, đột nhiên tôi thấy lạnh.

Gạt nhẹ tay Hoàng ra khỏi người mình, tôi tiến lại gần xe của nó:

“Em qua Trâm đèo đi, chị đi xe em.”

“Nhưng…”

“Không sao đâu.”

Tôi nói mà không nhìn mọi người trong nhóm, và tuyệt nhiên vẫn chẳng buồn nhìn vào con người kia kể từ khi tôi nghe được câu nói đó. Trong đầu tôi lúc này chỉ có độc những tiếng “bri” kéo dài một cách vô thức. Tôi vẫn không thể nào tin được người nói ra câu đấy lại là anh.

Sao vậy nhỉ? Sao mắt nhìn, tai nghe, não chi phối mọi suy nghĩ,… Nhưng rồi cuối cùng vẫn là bắt một bộ phận chẳng liên quan gì là tim phải chịu đau đớn?

Không chỉ là đau, mà dường như còn một thứ gì đó, vỡ vụn.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...