Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chương 43



“Em bỏ tay chị ra! Chị không muốn!”

Tôi cố gắng tìm cách thoát ra khỏi cái siết tay thật chặt của Hoàng, giọng nói gần như thể vỡ vụn ra để cầu xin nó, nhưng rốt cuộc nó vẫn không chịu để cho tôi yên. Hoàng nhìn tôi, gương mặt xanh xao vì ốm dậy của nó có một chút gì đó thật xót xa, thật tội nghiệp, như thể việc nó đang bắt tôi làm là bất khả kháng vậy.

“Chỉ một lần thôi, khó đến như vậy sao?”

“Tại sao em lại bắt chị làm việc này?”

“Em nghĩ chị cần biết sự thật.”

“Chị từ chối quyền được biết…được không?”

Tôi dùng bàn tay còn lại của mình, bám chặt lấy cổ áo Hoàng, yếu ớt van xin thằng bé. Tại sao mọi chuyện lại thay đổi chóng vánh đến như vậy cơ chứ? Mới có tuần trước Hoàng còn đứng về phía tôi, bảo vệ tôi bất chấp mọi người nghĩ gì, nó như một đứa em trai thật sự của tôi vậy. Vậy mà hôm nay khi tôi vào viện thăm nó, sau vài câu hỏi han thông thường, thì Hoàng lại kéo tôi sang đây, với mục đích duy nhất là để tôi biết được mọi chuyện.

Từ trong thâm tâm, tôi cũng mong muốn được biết tất cả, nhưng lúc này đây thì không. Tôi bỗng dưng sợ sau khi nghe xong rồi, tôi chẳng còn một chút dũng khí, một chút quyêt tâm nào để tranh giành, để ích kỷ cả.

“Em xin chị!”

“Cho chị biết lí do?”

“Em cần xác định một số chuyện. Em mong chị đồng ý, một khi em xác định chắc chắn rồi, người đầu tiên em nói sẽ là chị, được không?”

“…Chỉ một lần này thôi nhé!”

Tôi thẫn thờ buông tay ra khỏi cổ áo Hoàng, chợt nhận thấy trong mình có một chút gì đó thật hụt hẫng. Hai ngày thi đại học xong, tôi vội vội vàng vàng từ trường thi chạy thẳng vào bệnh viện để thăm Hoàng, để rồi cuối cùng phải vì nó mà làm việc này đây. Ừ thôi, chỉ một lần này thôi, chỉ một lần là quá đủ rồi!

Tôi chỉnh lại quần áo cho khỏi xộc xệch sau màn giằng co với Hoàng, hít một hơi thật dài, rồi chậm rãi bước vào trong phòng bệnh ngập ngụa mùi thuốc sát trùng. Đập vào mắt tôi là dáng vẻ tiều tụy, héo hon của một người đàn bà đang ngồi tựa lưng vào thành giường, ánh mắt mông lung nhìn về bầu trời đầy nắng qua khung cửa sổ bé tẹo. Tôi vô thức quay lại phía sau để tìm Hoàng, nhưng thằng nhóc đã bỏ mặc tôi, để cho tôi tự vào đây một mình.

Lặng lẽ đến gần người đàn bà đó, tôi cắn chặt môi, thật sự rất khó khăn để có thể mở lời:

“Cháu chào cô!”

Bà ta quay lại nhìn tôi, đôi mắt hiền từ và ấm áp thật sự rất trái ngược với gương mặt xanh xao vì bệnh tật. Có phần tò mò với sự xuất hiện của tôi, song bà ta vẫn cười và đáp lại:

“Chào cháu! Cháu là…”

“Cháu là Linh, là con của bố Giang.”

“…Vậy à? Cháu ngồi xuống đây đi.”

Trên gương mặt người đàn bà đó lộ rõ sự ngạc nhiên cao độ, bà ta luống cuống thu gọn đống chăn gối bên mình lại để lấy chỗ cho tôi ngồi. Làm theo đề nghị của bà ta, sao tôi vẫn cảm thấy có gì không phải ở trong lòng. Sao lại đối xử tốt với tôi như thế? Sao không nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng, dè chừng hoặc mỉa mai đi? Tôi không muốn như thế này một chút nào cả!

“Cháu vào thăm bạn mới biết cô đang nằm ở đây nên không có mua đồ vào thăm cô được, cháu xin lỗi.”

“Không sao đâu. Chắc Hoàng chỉ cháu vào?”

“Vâng ạ!”

Nó ép cháu vào thì đúng hơn.

Tôi thầm nghĩ, khi mà sau lời nói của bà ta, tôi khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, thấp thoáng thấy bóng Hoàng đang đứng núp sau cánh cửa. Tôi lại quan sát bà ta một lần nữa. Những lời mọi người nói đều đúng, đây là một người đàn bà hiền từ và không thích tranh chấp với đời.

Một người đàn bà như thế, đáng được hưởng hạnh phúc nhiều hơn những gì bà ta đã phải nhận.

“Có lẽ cháu ghét cô lắm phải không Linh?”

Tôi bật cười vô thức từ tận trong đáy lòng, nhưng thật may là tôi đã không thể hiện ra ngoài. Người đời rất thích quy kết cảm xúc của tôi thì phải. Thích người nọ, ghét người kia,… nhiều khi chính những lời “buộc tội” đó chứ không phải cảm xúc của tôi khiến mọi chuyện trở nên thật rắc rối!

“Cô và Ly phải ghét cháu mới phải!”

Tôi trả lời khá chua chát. Vâng, người đàn bà đang ở đối diện tôi đây, chính là mẹ của Ly. Đó là lí do tôi không muốn gặp bà ta, khi tôi sợ sự hiền từ từ đôi mắt này sẽ khiến tôi cảm thấy nhụt chí. Và tôi cũng cảm thấy không phục, khi mà Hoàng cứ nằng nặc bắt tôi phải vào gặp mẹ Ly, để giúp nó xác minh một số chuyện gì đó. Tôi thật sự cảm thấy khó xử vô cùng!

Trước khi vào đây đã khó xử như vậy, sau khi gặp rồi lại càng khó xử hơn. Tại sao hai người này là mẹ con mà lại khác nhau đến vậy? Ly thì khiến tôi bực mình bao nhiêu, còn mẹ Ly thì lại khiến tôi cảm thấy mình thật tội lỗi nếu làm gì không phải với Ly vậy.

“Cô xin lỗi. Thật ra…cô đã cố tình xin học cho Ly vào cùng trường với cháu.”

“Là cố tình sao?”

“Cô xin lỗi. Chỉ vì…”

“Cô muốn cháu biết chuyện này và chấp nhận Ly là chị em?”

“Linh! Cô xin lỗi.”

“Tại sao mọi người cứ nhất định phải đối xử với cháu như thế?”

Hình như trên thế giới này, ngoài mẹ và anh Dương ra, thì mọi người đều cho mình cái quyền đặt tôi vào tình thế đã rồi hoặc không quan tâm đến suy nghĩ của tôi thì phải. Bài học về chuyện đi cùng Quân vẫn còn đó, dù đã làm hòa với mọi người, nhưng thật sự là lúc đó tôi đã bị bỏ lại một mình và tự mình phải đấu tranh với mọi thứ, trong khi những người xung quanh chỉ cần biết tôi có lỗi và để mặc tôi. Giờ lại thêm mẹ Ly nữa. Tôi không biết bà làm như vậy là có ý gì, nhưng liệu có quá đáng với tôi quá không? Bà muốn Ly nhận bố thì cứ việc, nhưng tại sao phải lôi cả tôi vào chuyện này? Tại sao lại để tôi và Ly phải gặp nhau, để rồi bây giờ coi nhau như kẻ thù?

“Linh à, nghe cô!” – Mẹ Ly vội tóm lấy tay tôi, khi bà thấy có vẻ như tôi đang dần mất bình tĩnh – “Cô xin lỗi vì đã làm như vậy, nhưng cô không còn cách nào khác.”

Bà ta nói xong rồi gập cả người lại vì ho, những tiếng ho thống thiết nhưng đứt đoạn, như thể bà không có đủ sức vậy. Tôi cảm thấy khá bối rối trước bệnh tình của người đàn bà trước mặt, bèn luống cuống vỗ nhẹ vào lưng bà, như mỗi lần tôi lên cơn ho mẹ thường làm cho tôi vậy. Mãi tới khi cơn ho điên cuồng kia đã dứt, tôi mới dè dặt lên tiếng hỏi:

“Cô bị bệnh gì vậy?”

“Linh à,… hãy hiểu cho cô, cô không còn nhiều thời gian nữa.”

“Cô nói vậy là sao?” – Tôi trừng mắt sau câu nói của mẹ Ly, chợt cảm thấy như có một luồng điện vừa chạy dọc sống lưng mình.

Không còn nhiều thời gian?

Nói như vậy, không lẽ nào mẹ Ly…

“Cô nói dối! Cô đang lừa cháu,… phải không?”

“Không! Cô xin lỗi. Chỉ vì cô không còn sống được bao lâu nữa nên mới từ Sài Gòn về Hà Nội, cô chỉ muốn Ly được chấp nhận, cô chỉ muốn được an lòng về nó trước lúc đi xa mà thôi.”

“Cô…cô không thể chết! Cô mà chết thì Ly biết làm thế nào?”

Tôi bất giác cảm thấy mắt mình cay xè trước lời thú nhận của mẹ Ly. Tôi không tin, không muốn tin vào cái sự thật này! Khổ cả một đời, đau đớn cả một đời,… vậy mà cuối cũng lại ra đi đầy trăn trở vậy sao? Ông trời đã quá bất công rồi! Mẹ Ly không đáng phải chịu như vậy, bà không có lỗi gì hết, sao ông trời lại đối xử với một người tốt như vậy cơ chứ?

Còn Ly nữa, nếu mẹ nó thật sự chết, nó sẽ ra sao? Mười tám năm qua, Ly đã không được hưởng tình thương của bố, nó chỉ biết sống và dựa vào mẹ mình, vậy mà bây giờ nó lại sắp mất nốt mẹ. Ly mạnh mẽ lắm, chai sạn lắm,… nhưng làm sao có thể?

“Kìa Linh, cháu đừng khóc như thế.”

“Cháu không có khóc. Cô đừng nói linh tinh! Cháu…cháu hận cô lắm, cháu không thể để cô ra đi dễ dàng như vậy.”

“Cô không có quyền lựa chọn. Coi như cô cầu xin cháu, cháu có thể chấp nhận Ly được không?”

“Không phải cháu không chấp nhận Ly, mà là Ly không chấp nhận cháu.”

“Cái…cái gì?”

“Nó ghét cháu tới mức có thể đẩy cháu vào ô tô ấy chứ.”

“Ly không phải là người như vậy đâu Linh à! Cô biết chuyện hai đứa không ưa nhau, cũng nghe Hoàng kể chuyện Ly luôn tỏ ra trơ lì và gai góc trước mặt mọi người, nhưng tất cả chỉ là lớp mặt nạ. Từ ngày cô vào viện, mọi khó khăn đều đổ dồn lên vai nó, nhưng nó vẫn tỏ ra kiên cường, nhưng rồi mỗi khi ở một mình thì nó lại khóc. Cháu hiểu rằng nó rất ganh tị với cháu mà, phải không?”

“_”

“Từ ngày còn bé, nó dường như đã cô lập với mọi người khi luôn bị đám bạn cùng lớp coi thường, nói rằng nó không có bố, nó luôn cô đơn như vậy đấy. Vậy nên khoác lên mình lớp vỏ ngoài như vậy, dường như nó đã quá quen rồi…”

“_”

“Có vẻ như Hà Nội này mới là nơi dành cho nó. Ở đây cô thấy nó vui hơn rất nhiều. Dù cho phải gánh vác cuộc sống từ rất sớm, nhưng nó có bố, có bạn bè, có cả người yêu nó nữa.”

“…Người yêu Ly?”

Tôi cảm thấy hơi ngờ ngợ trước câu nói của mẹ Ly, bỗng dưng linh cảm rằng mình sẽ biết người này. Nhưng nếu như Ly đã có người yêu rồi, vậy thì nó tốn công tranh giành anh Dương với tôi để làm gì?

“Ừ. Chắc cháu cũng biết người đó phải không, cô nghe Ly nói là cùng nhóm mà. Cậu ấy lớn hơn hai đứa khoảng hai, ba tuổi, có mái tóc nâu ấy.”

“Anh ấy…nói là người yêu Ly ạ?”

“Ừ! Dạo gần đây ngày nào hai đứa cũng cùng vào thăm cô. Thằng bé đấy trông khá tử tế, lại lễ phép nữa. Nó cũng làm cô cảm thấy yên tâm phần nào. Từ ngày quen thằng bé đấy, cô thấy Ly vui hơn hẳn, nó… Linh, cháu nghe cô nói gì không vậy?”

Lớn hơn tầm hai, ba tuổi.

Tóc nâu.

Người yêu Ly.

Đừng nói với tôi là…

“Người ấy…” – Tôi thẫn thờ quay sang nhìn mẹ Ly, sau cái chạm vai thật nhẹ của bà – “…tên là Dương đúng không cô?”

.

.

.

“Em chào mọi người!”

Tôi khẽ đẩy cửa phòng tập, chợt cảm thấy chói tai khi giai điệu của “Trouble Maker” dội vào tai mình. Nhanh chân bước vào trong phòng rồi đóng cửa, tôi bắt đầu tiến về phía My, con bé lúc này đang ngồi soi xét tấm poster thể lệ cuộc thi nhảy sắp tới.

Nhìn thấy tôi, anh Khánh nói lớn, cố để át tiếng ồn ào trong này:

“Sao em lại đến đây?”

“Em vừa thi xong rồi mà.”

“Vậy làm được chứ?”

“…Em nghĩ là được.”

Tôi nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời anh Khánh. Hai ngày thi đại học của tôi trôi qua chóng vánh đến vậy đấy. Thi xong, nộp bài, gấp tờ đề thi làm bốn rồi phi vào sọt rác, với tôi như vậy mới là thi xong. Trái ngược với mọi người, tôi không có hứng thú với việc so lại kết quả. Nếu biết mình vô tình làm sai chỗ nào thì cũng đâu thể sửa được, biết để rồi ngồi tự trách mình, tôi không thích. Vậy nên một khi đã thi xong, tôi không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.

“Nhóc! Sao anh gọi em suốt không được thế?”

Tôi hơi giật mình khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Chậm chạp ngước lên nhìn anh, tôi cảm thấy có một cái gì đó đang khẽ trào lên trong lòng mình. Vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, vẫn cười với tôi bằng nụ cười đấy, phải không?

Anh là người yêu tôi, hay là người yêu Ly?

“Em để điện thoại ở chế độ yên lặng, quên mất anh ạ.”

“Ừ! Vậy ngồi đây đợi anh tập nốt nhé.”

“Vâng.”

Tôi nhanh chóng cụp mắt xuống nhìn sàn gỗ, ngay sau khi anh vừa đứng lên đi khỏi.

Tại sao anh lại phải nói dối như vậy, chỉ là để mẹ Ly an lòng thôi sao? Ừ, có lẽ là vì lí do đấy. Có thể do biết mẹ mình không còn nhiều thời gian nữa, nên Ly mới nhờ anh nói dối như vậy để làm bà an lòng. Cho dù lí do có là như vậy, thì giữa hai người cũng phải thân nhau đến mức nào mới có thể khiến anh nhận mình là người yêu Ly được chứ.

Giờ thì tôi đã hiểu, hóa ra trong khoảng thời gian gần đây anh thân thiết và hay đi với Ly là do anh đã biết được hoàn cảnh của gia đình Ly như thế nào. Một mình gánh vác chuyện gia đình, lo cho mẹ,… dù sao thì Ly cũng cần một chỗ tựa. Xui xẻo thay, người sẵn sàng trở thành chỗ dựa cho Ly lại là người yêu tôi. Phải rồi, có lẽ anh nghĩ tôi sẽ không bao giờ gặp được mẹ Ly nên mới quyết định làm như thế. Nếu hôm nay Hoàng không dẫn tôi vào, thì đến bao giờ tôi mới có thể biết được sự thật?

Ngày nào anh cũng vào viện cùng Ly?

“Hôm nay anh phải đi làm Model, em ở nhà học ngoan nhé.”

“Hôm nay bác anh mới về Việt Nam, anh không qua đón em được.”

“Hôm nay anh phải tập, có gì em đi cùng Kim nhé.”

Nói dối!

Tất cả những gì diễn ra xung quanh tôi, thật sự là không thể nhìn vào bề ngoài mà phán xét nữa rồi! Cuộc đời mà, sao bỗng dưng lại trở nên phức tạp đến như vậy?

Tôi đã từng cho rằng mẹ Ly là người cướp chồng với mẹ tôi, nhưng đâu có phải. Mẹ Ly đúng là người đến sau thật, nhưng mẹ tôi mới là người thứ ba.

Tôi đã cho rằng Ly là một đứa con gái giả tạo. Ừ, nó đúng là giả tạo thật, khi mà cố khoác lên mình lớp vỏ trơ lì, gai góc, để rồi giống như Uyên, chỉ biết khóc mỗi khi ở một mình.

Tôi đã cho rằng anh Dương là người tốt với tôi nhất, yêu thương tôi nhất trên đời này ngoài bố mẹ. Anh thật sự là rất yêu thương tôi, nhưng sau lưng tôi anh lại mang danh nghĩa người yêu của một người khác.

Tôi đang cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình. Rõ ràng nghi ngờ là vậy, ghen tuông là vậy, nhưng trước mặt anh lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Vẫn cười cười nói nói như không cảm thấy gì, mặc kệ trong lòng thì đang quặn lên từng chút một. Tại sao tôi phải như thế này cơ chứ, tôi đang dần trở nên giả tạo giống Ly hay sao?

Nhưng tôi biết phải bắt đầu như thế nào đây, tóm lấy tay anh, hỏi rằng: “Tại sao anh lại lừa dối em như thế? Anh chỉ được là người yêu của em thôi, anh đừng “bắt cá hai tay” như vậy!”, tôi sẽ làm như thế?

“Bắt cá hai tay”? Tôi có thể nói anh như vậy?

Chắc chắn là không rồi. Vậy nên bây giờ tôi mới căm ghét chính bản thân tôi. Rõ ràng là khó chịu, rõ ràng là muốn hỏi anh, nhưng rồi cuối cùng lại im lặng. Tôi sợ anh sẽ cho rằng mình quá phiền phức, quá lắm chuyện và cả hẹp hòi nữa. Thắc mắc vì sợ mất anh, nhưng cũng vì sợ mất anh mà không dám hỏi. Tôi bị điên thật rồi!

“Dương! Mày vào chậm hơn Ly rồi.”

Anh Khánh tắt đài, nói trong khi chân vẫn khẽ dậm vào sàn nhà, như để bắt sao cho đúng nhịp. Đến lúc này tôi mới để ý rằng anh Khánh đang hướng dẫn anh Dương và Ly tập “Trouble Maker”. Chà, tôi đúng là đến không đúng lúc rồi! Trong vòng tuần này vốn dĩ anh Khánh cho nhóm nghỉ vì chuyện thi đại học, ai muốn tranh thủ tập thì đến. Nhìn quanh, phòng tập lúc này chỉ có anh Khánh, anh Dương, anh Việt, chị Trang, Ly, My và tôi. Anh Dương nói rằng hôm nay đi làm model nên không đi cùng tôi được, rốt cuộc lại ở phòng tập. Có lẽ là anh không muốn tôi nhìn anh tập cùng Ly, vậy mà tôi lại mò đến đây.

“Ừm… làm lại đi!”

Anh Dương đã nói câu đó năm lần, cũng như anh Khánh cũng đã phải dừng nhạc lại năm lần khi mà anh Dương liên tục mắc lỗi sai. Tôi nghĩ chắc hẳn mình là nguyên nhân rồi. Tôi ở đây, làm sao anh tự nhiên được cơ chứ?

Nghĩ là vậy, tôi bèn đứng dậy rồi đi vào phòng vệ sinh. Kể ra cũng có một chút hối hận khi tự nhiên lại…chui vào đây. Tự nhiên vào đây rồi tôi chẳng biết làm gì, nhưng nếu đi ra ngoài thì chắc chắn lại khiến anh Dương tập sai mà thôi.

Thở dài.

Tôi biết phải làm thế nào đây? Mới vài ngày trước thôi, tôi đã cho mình cái quyền được ghét Ly, tôi thậm chí còn cho mình cái quyền được thủ đoạn hơn, để đẩy Ly ra xa khỏi anh Dương sau nhưng gì nó làm. Nhưng bây giờ thì sao cơ chứ? Nghe những lời mẹ Ly nói, thậm chí biết được bệnh tình của bà, tôi làm sao có thể đối xử như vậy với đứa con gái duy nhất của bà cho được. Nó lại còn là em tôi nữa. Bây giờ thì tôi biết đối xử với Ly như thế nào đây?

Bố mẹ tôi thì sắp li dị vì mẹ con nó. Và tôi cũng có khả năng mất anh Dương vì nó lắm chứ?

Tôi ước gì Ly đáng ghét, thật sự đáng ghét, thật sự xấu xa, như vậy tôi mới có thể nhẫn tâm tranh giành với nó, tôi có thể cho phép mình thủ đoạn hơn bây giờ. Nhưng không được nữa rồi! Ly lại không đáng ghét đến vậy. Mẹ nó đã nói rằng tất cả chỉ là lớp mặt nạ mà thôi. Ngay đến Hoàng, đứa em trai luôn ở bên bênh vực và bảo vệ cho tôi, dường như cũng đã nhận ra con người thật sự của Ly, vậy nên mới có chuyện nó lôi tôi đi đến tím bầm cả tay, khẩn thiết cầu xin tôi vào gặp mẹ Ly để biết được sự thật. Và cả anh Dương nữa, nếu Ly thật sự đáng ghét như tôi mong đợi, làm sao anh có thể nhận mình là người yêu nó cho được?

Tôi đau đầu quá! Những gì tôi tin tưởng hình như đều đã thay đổi hết rồi. Trong cuộc chiến này, nếu tôi không thể nhìn ra con người đáng ghét của Ly, tôi sẽ cảm thấy chính tôi mới là kẻ thật sự đáng ghét. Chẳng phải tôi đã cướp đi tất cả những gì Ly nên có hay sao?

“Linh!”

Nực cười thật! Tôi tự nghĩ, giờ nếu đặt câu chuyện của tôi và Ly vào trong một bộ phim, tôi có cảm giác như mình là một nhân vật đáng ghét, sinh ra đã được hưởng những thứ tốt đẹp, đẩy nhân vật chính từ một người lương thiện trở nên thật nhẫn tâm khi cô ta quyết định đi tìm lại những gì đã mất. Vậy mà tôi còn không chịu tỉnh ngộ, vẫn tiếp tục giành giật, để rồi cuối cùng phải đón chịu kết cục thảm khốc dành cho mình.

“Linh à!”

Anh Dương yêu quý Ly, vì Ly mà anh bị đánh đến như vậy. Hoàng, người ngỡ rằng ghét Ly rất nhiều, ghét cay ghét đắng, rồi bây giờ cũng quay sang bênh vực cho Ly. Có phải dần dần, tất cả những người xung quanh tôi, nhưng người mà tôi yêu quý sẽ rời bỏ tôi để đến với Ly hay không? Tôi đã từng nói rằng ghét nhau là chuyện của tôi với Ly, mong mọi người cứ cư xử bình thường với Ly đi, những lời đó tôi nói thật, không có một chút giả dối. Nhưng tôi sợ rằng một ngày nào đó, mọi người sẽ tóm lấy cổ tay mình thật chặt, đến nỗi khi cổ tay tôi tím bầm lại cũng chẳng buồn quan tâm như Hoàng đã làm khi nãy, chỉ vì một việc gì đó có liên quan đến Ly.

“Linh! Em nghe thấy chị nói gì không?”

Liệu ai có thể nói cho tôi biết, giới hạn của một con người là ở đâu hay không? Mẹ tôi cuối cũng cũng lựa chọn buông tay, khi tất cả những gì xảy ra trong thời gian qua đã đi quá giới hạn chịu đựng của bà. Tôi thì không biết giới hạn dành cho mình nằm ở đâu cả! Tôi đang cảm thấy bế tắc trước tình cảnh hiện tại vô cùng. Tương lai tôi thì không biết sẽ đi về đâu, gia đình tôi cũng không thể biết trước sẽ như thế nào, thậm chí đến con người tôi bây giờ muốn gì, cần gì, cảm thấy ra sao, tôi cũng đều bất lực.

Tôi không muốn đứng yên nhìn Ly cướp đi tất cả của mình, nhưng cũng chẳng đủ nhẫn tâm để tiếp tục chiến đấu với nó.

Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi!

“Linh! Em làm sao thế hả?”

Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, tôi thẫn thờ nhìn ra phía ngoài, nơi mà anh Dương cùng mọi người đang đứng ngoài đó nhìn mình trân trân. Tôi cố nén tiếng thở dài, rồi khẽ hỏi bâng quơ:

“Ai vừa gọi em thế? Có chuyện gì vậy ạ?”

“Trời ạ!’

Anh Khánh lắc đầu ngán ngẩm, rồi vội vội vàng vàng bước vào trong phòng vệ sinh để tắt vòi nước. Vừa lúc đấy anh Dương tóm lấy tay tôi, trong khi anh nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt có chút gì đó thoáng nghi ngờ:

“Em đang làm gì thế? Sao lại ướt hết thế này?”

“Dạ?”

Mấp máy môi hệt như một cái máy, tôi chậm chạp nhìn xuống người mình. Ướt thật! Tôi đã làm gì từ nãy tới giờ ấy nhỉ? Tôi nhớ tôi vào phòng vệ sinh, đóng cửa, mở nước,… Hình như là tại cái vòi hoa sen rồi! Tôi không biết, tôi không biết nữa! Đầu óc tôi giờ đây đang hoàn toàn trống rỗng.

“Con bé này, để nước tràn hết ra ngoài rồi.”

“Em xin lỗi chị.” – Tôi cố làm vẻ hối lỗi trước câu trách cứ của chị Mai – “Em đi lau ngay đây.”

“Thôi để đấy chị lau cho. Người em ướt hết rồi, ra kia ngồi đi.”

Nghe theo lời chị, tôi lại lầm lũi đi ra một góc phòng ngồi, tôi cảm thấy toàn thân mình lúc này lạnh run, nhưng tuyệt nhiên chẳng phải do bị dính nước. Lạnh từ trong tim lạnh ra. Ngồi thu mình trong góc phòng, tôi chợt nhớ tới lời mẹ dặn anh Dương: khi mà tôi cảm thấy tệ nhất là lúc cả người tôi lạnh toát, tôi sẽ không thể khóc được, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi có thể ngăn cho tâm trạng mình ngày một đi xuống. Tôi thường rất hay khóc, nhưng cũng có những lúc toàn thân phải bất lực, có muốn khóc cũng không được. Tôi nhớ lần gần nhất mang tâm trạng này, là khi tôi cãi nhau với anh Dương, khi mà anh bênh Ly, nói tôi không ra gì trước mặt mọi người.

Lại là anh và Ly.

Tâm trạng tôi chỉ ở đỉnh điểm của sự tệ hại mỗi khi thấy anh làm một việc gì đó vì Ly thì phải.

“Này!”

Tôi ngước lên nhìn, khi nhận thây có ai đó đang dí chiếc áo vào tay mình. Là Ly. Tôi vẫn nhìn nó, chợt nhận ra Ly có một gương mặt rất đẹp. Rất sắc sảo, nhưng cũng có những nét rất đáng yêu.

Vẫn ngồi ôm lấy hai chân mình, tôi mệt mỏi trả lời:

“Tôi không cần đâu.”

“Thay vào đi! Cậu ốm ra đấy chỉ khổ anh Dương thôi.”

“Cậu có thật sự thích anh ấy không?” – Tôi vừa nói, vừa đưa tay lên ôm đầu mình. Lúc này đây, tôi cảm thấy đầu óc mình gần như quá tải – “…Tôi có cảm giác hôm nọ, cậu nói dối tôi.”

“Về…?”

“Cậu nói cậu không lo lắng cho anh Dương. Lúc đó vì quá tức giận nên tôi đã tát cậu, một phần cũng vì ánh mắt của cậu khiến tôi bực mình. Nhưng về nhà tôi mới nhận ra, tôi bực mình là do khi nhìn ánh mắt đấy, tôi lại nhớ tới ánh mắt anh Dương mỗi khi đang lo lắng cho mình.”

“…Cậu đã nghĩ quá nhiều rồi!”

“Cậu cũng thích anh ấy, phải không? Sao cứ phải tỏ ra là chỉ muốn tranh giành với tôi?”

“_”

“Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu vẫn nhất định dành anh Dương với tôi?”

“Phải!”

“Tôi ước gì cậu không tồn tại trên đời này Ly ạ.”

“Cậu…”

“Tránh ra đi! Đừng có đối xử tốt với tôi, giả vờ cũng đừng, vì lúc này tôi đang muốn giết cậu lắm đấy.”

Tôi vung tay đẩy mạnh Ly, khi mà hiện giờ nó đang chắn đường đi của tôi. Mệt mỏi cầm túi xách toan bỏ về, tôi bắt gặp ánh mắt anh Dương đang nhìn về phía mình. Phải rồi, cả tôi lẫn Ly đều là người yêu của anh mà. Chúng tôi cãi nhau như vậy, tôi thậm chí còn đẩy Ly nữa, anh không quan tâm sao được. Lúc này thì tôi chẳng có lời nào để biện hộ cho mình nữa. Tôi biết việc mình làm vừa rồi là sai, tôi cũng chấp nhận điều đó, dường như đó là tất cả những gì xấu xa nhất tôi có thể làm?

Tệ thật, tôi đang cảm thấy khinh thường chính mình!

“Em đi đâu thế?”

“Em về nhà.”

“Thay áo đi đã, em định mặc thế kia ra đường à?”

“…Em không quen mặc đồ người lạ.”

Nói dối, chẳng phải trước đây tôi đã từng rất thích thú và vui vẻ khi anh lấy đồ chị Nguyệt ra cho mình mặc đó sao?

“Vậy em đợi anh tập xong rồi về cùng đi.”

“Anh giữ em ở lại làm gì khi mà sự hiện diện của em khiến anh không tập trung tập được?”

“Anh…”

“Em về đây, anh không phải lo cho em đâu.”

Nếu ngày hôm nay, tôi có đủ dũng cảm để hỏi anh về chuyện giữa anh và Ly thì sẽ tốt biết bao. Nhưng tất cả chỉ là “nếu”, bởi tôi đã chọn cách im lặng. Tôi chẳng thể nào biết được rằng chính cái tính cố chấp của mình, đã ngày càng đẩy tôi rời xa anh.

.

.

.

“Hết giận tôi rồi chứ?”

Quân đặt cốc kem xuống bàn rồi quay qua nhìn tôi đầy dò xét. Thoáng lưỡng lự trước câu hỏi thẳng thắn ấy, nhưng tôi quyết định không trả lời. Làm sao mà hết giận cho được khi mà Quân đã tìm cách chia rẽ tôi và anh Dương như thế? Hôm nay Quân lại hồn nhiên gọi điện đúng lúc tâm trạng tôi tồi tệ nhất, để rồi bị tôi mắng cho một trận vì tội trạng của cậu ta. Thế mà Quân vẫn một mực im lặng để tôi mắng và cuối cùng hỏi điều gì đã khiến tâm trạng tôi trở nên tệ hại đến như thế. Vậy nên tôi quyết định cho qua, lúc này đầu óc tôi nặng nề lắm rồi, giận cả Quân nữa chắc tôi phát điên mất.

Nhận lấy cốc kem mà Quân vừa đưa, tôi xúc một thìa thật to rồi thả vào miệng. Kem bạc hà đắng thật. Chả hiểu sao tôi lại thích ăn nữa. Người ta thích uống café, vì có vị ngọt đằng sau vị đắng đã đành, nhưng kem bạc hà ăn mãi cũng chỉ thấy đắng mà thôi.

“Cậu rất giống một người mà tôi ghét.”

“Này! Nói thế mà nghe được à?” – Quân như giãy nảy lên sau câu nói của tôi.

“Thật mà. Bên trong thì là người tốt, nhưng bên ngoài lại tỏ ra đáng ghét. Tôi không hiểu được, tại sao các cậu phải như vậy?”

“Đó là cách sống. Gọi là “cách”, nhưng nhiều khi chúng tôi không được quyền lựa chọn, như thể sinh ra đã là như vậy rồi.”

“Giữa một người trong xấu, ngoài tốt; với một người ngược lại, thì mọi người sẽ quý ai hơn?”

“Đừng hỏi tôi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. Có chuyện gì nói thẳng ra đi, tôi không quen suy nghĩ những thứ quá trừu tượng.”

“Tôi là một đứa rất xấu xa, cực kì xấu xa, nhưng lại luôn tỏ ra mình là một kẻ tử tế.”

“Ai nói cậu như vậy à?” – Quân nhíu mày, bộ dạng cậu ta như thể sẵn sàng đập cho cái người nói xấu tôi một trận vậy – “…Cho nên cậu mới hẹn tôi ra đây trong bộ dạng này?”

“Đồ điên!”

Tôi cố cười trước câu nói đùa của Quân. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bước chân ra khỏi cửa với bộ dạng thê thảm đến thế. Ngay đến lần bị G7 đánh mà đi cùng anh Khánh, thì tôi cũng còn có cái áo khoác của anh khoác đỡ ra ngoài. Còn hôm nay thì bộ dạng ướt như chuột lột ở phòng tập tôi có như thế nào, thì tôi cũng bê nguyên xi nó ra đường. Dù gió có giúp tôi hong khô quần áo, nhưng trông cũng chẳng thể tử tế hơn được.

Tôi nhìn vào cốc kem trước mặt mình, tiếp tục nói:

“Tôi nói thật đấy, tôi cứ tưởng tôi tốt đẹp lắm, nhưng hóa ra tôi lại chẳng ra gì.”

“Cậu đã làm điều gì sai sao, làm cái điều mình biết không nên nhưng vẫn cố làm ấy?”

“Tôi không biết nữa. Tôi chỉ thấy rằng có điều tôi nên làm, nhưng lại không làm thôi.”

“Tôi chẳng biết nên khuyên gì cậu cả, chỉ là trước hết, cậu nên sống cho bản thân mình. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì sau tất cả, chỉ có chính bản thân mình là sẽ không phản bội mình mà thôi.”

“Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm Quân ạ.” – Tôi vừa nói vừa gục đầu mình xuống bàn, cảm giác như bản thân mình thật tệ hại – “Chỉ tiếc là tôi đã từng tự tử một lần rồi, nên không thể lặp lại điều đó nữa.”

“Cậu…cậu tự tử?”

“Ừ. Tôi đã uống hết tất cả các loại thuốc trong nhà. Kể ra cũng điên thật! À không, nhờ khi đó tôi tự tử, tôi mới biết anh Dương thích mình.”

“Thôi đi, chuyện chết người như thế mà còn cười được!”

“Chứ tôi biết làm thế nào bây giờ?” – Tôi ngồi bật dậy, lúc la lúc lắc cái đầu như một đứa trẻ con. Thật ra, tôi đang cố tỏ ra mình vẫn rất bình thường, hoặc là không đến mức quá tệ hại – “Hay là tôi đi một nơi thật xa nhỉ?”

“Cậu nỡ bỏ anh Dương lại sao?” – Quân hỏi tôi, ánh mắt cậu ta đầy vẻ thăm dò xen lẫn thách thức.

“Ừ… đúng là không nỡ. Đó là lí do tôi sắp phát điên lên đây... Người như anh Dương, có chuyện gì mà…cực ghét không?”

“Là sao?”

“Nghĩa là anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu như tôi làm việc ấy… Mà cậu chắc không biết đâu nhỉ?”

Tôi thở dài, rồi lại tiếp tục xúc kem ăn. Ăn kem là sở trường của tôi, nhất là kem bạc hà, vậy mà ngày hôm nay tôi lại không có chút hứng thú gì, xem ra tâm trạng đúng là tồi tệ thật. Quân hít một hơi thật sâu, có vẻ như tâm trạng buồn bã và có chút điên loạn của tôi hôm nay cũng làm cho cậu ta cảm thấy không thoải mái.

“Cậu đang định làm cho anh Dương ghét cậu đấy à?”

Tôi dường như bất động sau câu hỏi của Quân, thật sự là tôi đang có ý định như vậy sao? Tôi chỉ tò mò muốn biết thêm về anh thôi mà. Tôi chỉ muốn thế thôi mà. Tôi không có ý gì đâu, Quân đã nghĩ quá nhiều rồi!

“Tôi thích anh ấy nhiều lắm, thích như thế này này…” – Tôi vừa nói vừa vung hai tay sang bên, khua chân múa tay loạn xì ngậu, hệt như một con điên vậy. Tôi không uống rượu mà, sao lại có thể say? – “… À không, còn nhiều hơn ấy chứ!”

“Này! Cậu điên thật rồi hả?”

Quân vội tóm lấy tay tôi ngăn lại, khi mà tôi cứ không ngừng múa may lung tung, thu hút sự chú ý của khá nhiều người xung quanh. Hình như tôi bị điên thật rồi! Gục đầu vào vai Quân sau cái kéo tay rất nhẹ của cậu ta, tôi không thể ngăn được tiếng thở dài của mình:

“…nhưng tôi lại chưa bao giờ nói cho anh ấy nghe cả.”

“Chưa bao giờ?” – Quân chậm rãi hỏi, khi mà cậu ta có vẻ bất ngờ khi thấy tôi để yên mặc cho cậu ta kéo mà không có lấy một chút phản kháng – “Vậy là cậu quá thử thách anh ầy rồi!”

“Thích một người thật khổ. Ước gì không quen tôi, thì anh ấy đã không phải vướng vào biết bao chuyện; không quen anh ấy, tôi cũng chẳng phải mệt mỏi như bây giờ. Biết là như thế, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào buông tay được.”

“Ừ, chẳng ai có thể điều khiển được tình của mình, đến một kẻ như tôi còn không, huống hồ là cậu.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...