Tìm Kiếm Ánh Sáng
Chương 10
Không thể không cảm thán rằng thời gian trôi qua quá nhanh, Trần Trạch không tham gia kỳ thi chuyển cấp mà được lên thẳng trường cấp ba của trường Trung học số 1, cậu dọn dẹp sách vở bước vào kỳ nghỉ hè với ánh mắt hâm mộ của vô số học sinh và phụ huynh.
Hôm nay là sinh nhật trên giấy căn cước của Trần Trạch, là ngày lễ mồng một tháng năm, đầu Trần Khiêm đầy mồ hôi, anh đứng trong tiệm bánh kem, chọn cho Trần Trạch chiếc bánh 17 tuổi.
Sau khi lớn lên, cậu không còn muốn tổ chức sinh nhật nữa nên Trần Khiêm cũng không miễn cưỡng, nhưng năm nay không giống, đây là sinh nhật cuối cùng trước khi Trần Trạch bước vào tuổi trưởng thành. Trần Khiêm giấu em trai, một mình chuẩn bị bữa tối sinh nhật chỉ có hai anh em.
Tài nấu nướng của anh cũng tiến bộ rất nhiều, hôm nay định bộc lộ tài năng, chọn bánh kem xong, anh chuẩn bị thực đơn gồm những món Trần Trạch thích mà anh quan sát được. Về đến nhà, Trần Khiêm bỏ bánh vào tủ lạnh, buộc tạp dề lên, đợi thần long Trần Trạch thấy đầu không thấy đuôi về nhà ăn cơm.
"Anh hai, em về rồi."
Trần Khiêm còn trong phòng bếp, nghe được tiếng động thì lau đôi tay đầy dầu mỡ, đi ra.
Buổi sáng Trần Trạch đi rất sớm, tay chân nhẹ nhàng, đợi khi Trần Khiêm tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng đâu, câu chúc sinh nhật trễ sẽ được bổ sung, anh đi lại ôm lấy em trai, giờ Trần Trạch đã cao 1m86, bả vai rộng lớn, trông rất đáng tin, từ đứa bé xíu xiu đã trưởng thành một người đàn ông chân chính.
"Tiểu Trạch, sinh nhật vui vẻ."
Trần Trạch tự nhiên ôm đáp lại anh mình, ôm chặt người ta, chui đầu vào hõm vai Trần Khiêm, thỏa mãn ham muốn cá nhân của chính mình.
"Được rồi, mau buông ra nào, ăn cơm."
Trần Khiêm vỗ lưng Trần Trạch, buông cậu ra, vào phòng bếp lấy cơm thêm, nên không thấy được vẻ mặt u ám và bàn tay nắm thành nắm đấm của người phía sau.
Hai người mỗi người ngồi một nơi, Trần Trạch ăn ngon lành, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Trần Khiêm, cực kỳ chú ý khích lệ,
"Cảm ơn anh! Mấy món này ngon ghê! Cực! Cực! Ngon!"
Trần Khiêm hài lòng nhìn đối phương, mình gắp hai đũa lại buông xuống,
"Anh mua bánh kem, lát nữa thọ tinh đến cắt nha."
Trần Trạch gật đầu thật mạnh, xem chừng đói bụng thật.
Sau khi ăn cơm xong, cậu chủ động dọn chén, Trần Khiêm vui vẻ thoải mái, anh rất ghét rửa chén.
Bánh kem không lớn, vì sợ lãng phí, Trần Khiêm chọn size nhỏ nhất, phía trên cũng không trang trí lòe loẹt gì thêm, chỉ là bánh Tiramisu nướng kinh điển của tiệm Italy nổi tiếng gần đấy.
Trong phòng đen kịt, chỉ có đôi mắt Trần Trạch tỏa sáng và ánh đèn ngoài cửa sổ, Trần Khiêm nhìn về đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mắt mình, lập tức thấy được vô vàng dịu dàng trong đó, cậu không thích ứng nổi, cúi đầu, đốt nến lên, ngọn lửa nhảy lên xuống đầy sức sống, Trần Khiêm giục, "Mau ước đi."
Trần Trạch cúi đầu, chắp tay trước ngực, thành kính tựa trán vào trên đốt ngón tay.
Ngọn nến bị dập tắt, mặt Trần Trạch vùi vào bóng đêm, chỉ chốc lát sau, đôi mắt thích ứng, gương mặt Trần Khiêm lại xuất hiện trước mặt.
Hầu kết Trần Trạch nhấp nhô, cầm lấy con dao đính kèm bánh kem, cắt thành từng khối vuông hoàn my, bỏ vào trong mâm.
"Anh hai, cho anh nè."
Trần Khiêm nhận lấy, đầu ngón tay của hai người chạm vào giao thoa với nhau, chỉ một chút rồi lại rời đi, Trần Trạch hơi mất tự nhiên mà sờ ót, hỏi, "Ăn ngon không?"
Trần Khiêm nhấm nháp tỉ mỉ, ruột bánh kem thấm nồng vị rượu Rum, hương thơm lan tỏa khắp nơi, kết hợp với vị đắng chát nhẹ của socola và bơ phomat, rất ngon.
Anh gật nhẹ đầu, hai người mượn ánh sáng đèn đường, ăn hết bánh kem trước mặt trong bóng tối, kề cà không bật đèn.
Chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, bên kia là giọng nói đầy lo lắng của cửa hàng phó, "Có chuyện rồi cửa hàng trưởng ơi, có khách uống say rồi gây sự, chúng tôi không cản được, anh mau đến xem đi."
"Báo cảnh sát trước đi", giọng Trần Khiêm không tốt lắm, trong lòng vội vã, may mà tiệm lẩu cách nhà không xa.
Anh cau mày, bị Trần Trạch đứng đối diện phát hiện.
"Sao vậy anh?"
"Trong tiệm có chút việc, anh đi một lát."
Trần Khiêm nhanh tay nhanh chân, vừa nói vừa mang giày, kéo cửa đi ra cũng không quay đầu lại.
Trần Trạch theo sát phía sau, lúc đuổi tới cổng chung cư thì Trần Khiêm đã lên taxi, chỉ để lại đuôi xe đóng kín.
Trần Trạch lập tức giơ tay đón xe, giờ này xe taxi đang đổi ca với nhau, tuy nhiều như khó bắt, bị từ chối ba lần liên tục, cuối cùng cũng gặp được lái xe đi cùng đường, mới vội vàng chạy đến tiệm lẩu.
Lúc Trần Khiêm đến cảnh sát còn chưa có mặt, khách trong tiệm đứng một đống bên lề đường, có người to gan thì lại tiệm vây xem, ghế trong đó ngã đầy, có mảnh chai bia bị đập nát, mấy anh chàng khỏe mạnh cường tráng cố gắng ngăn vị khách đang mơ hồ kia lại, cùng lúc đó cũng kêu la "Xin ngài bình tĩnh lại", nhưng người được vây vào giữa cũng cao to lắm, đoán chừng cũng phải trăm sáu trăm bảy ký. Trần Khiêm thấy không ngăn được, cũng xông lên, người kia cũng mạnh, trên tay mọi người đều nổi gân xanh, ngóng trông cảnh sát đến.
Trần Khiêm nghiêng đầu qua, hỏi cửa hàng phó đang lúng túng bên cạnh, chung quanh rất ồn ào, anh hét thật to: "Báo cảnh sát chưa!"
"Rồi rồi."
Cửa hàng phó là một cô gái, ban đầu lúc Trần Khiêm tuyển chỉ nghĩ rằng cô ấy cẩn thận, cũng hiểu tri thức tài vụ, nhưng vẫn không suy xét toàn diện, gặp được chuyện thế này, hơi khó xử lý.
Đây không đơn giản là uống say, Trần Khiêm nghi người này mắc bệnh tâm thần, anh thở dài trong lòng, chuyện gì cũng đến, lễ lớn, còn trúng sinh nhật Trần Trạch, xui ơi là xui.
Thật sự là người đàn ông cường tráng đứng ở giữa rất khỏe, mọi người lập tức không khống chế nổi, Trần Khiêm đứng ngoài cùng, không để ý, người ở trong bị xô ngã, đụng phải Trần Khiêm, cả đám người gần như bay ra ngoài, lưng đập vào ghế, Trần Khiêm theo bản năng vươn tay muốn tóm lấy gì đó để giảm lực nhưng lại nện mạnh vào góc bàn, đau điếng tức thì.
Lúc Trần Trạch vào cửa thì thấy cảnh này, phía sau cậu còn có cảnh sát.
Để khống chế người phát điên kia không thể nào chỉ dùng tay, cảnh sát đến đeo còng tay vào thì gã mới thành thật hơn nhiều.
Trần Trạch vọt đến bên cạnh anh mình.
Trần Khiêm đau nhe răng trợn mắt, anh cảm thấy nửa người mình đau đến chết lặng, nghiêng đầu nhìn xem, cánh tay sưng phù.
Lúc được Trần Trạch dìu đứng lên, Trần Khiêm vẫn không quên dặn cửa hàng phó kiểm kê tổn thất, một nửa khách đứng bên đường cũng về lại trong tiệm, thấy Trần Khiêm bị thương cũng hỏi han vài câu, Trần Khiêm cảm ơn suốt dọc đường ra ngoài, hai người đứng ở ven đường, rồi lên xe taxi.
"Bác tài, phiền đến Bệnh viện Thành phố 2."
Trần Khiêm ngồi vào trước, Trần Trạch theo sau, lúc đóng cửa lại xe hơi rung thế mà cũng khiến người bị thương đau đớn, Trần Trạch không nói chuyện, đau lòng nhìn cánh tay sưng thành chân heo kia, may mà bác tài lái vững lại nhanh, nên anh không chịu đau quá nhiều.
Anh bị gãy xương ở tay, lúc nối xương đau đến mức tối sầm cả mặt, được Trần Trạch đỡ lấy.
Tay bị bó thạch cao, anh nằm trên giường khu nội trú, vẻ mặt trắng bệch.
"Xin lỗi Tiểu Trạch, phá hư sinh nhật em mất." Trần Khiêm đưa cánh tay không bị thương vỗ lên mu bàn tay cậu, trong mắt đầy vẻ áy náy.
Trần Trạch càng khó chịu hơn, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gọi là "Hắn bị thương, lòng tôi đau" ở trong sách, cậu nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt giữa trời hè, lòng bàn tay thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, vuốt ve một chút là có thể cảm nhận được kén lẫn với vân tay.
"Không sao anh à."
Cậu không thể làm gì khác hơn là nâng tay đến trước mặt mình, dán lên má mình tỏ vẻ không muốn rời xa, mang theo những tâm tư không bình thường, sợ bị phát hiện, đáy lòng đầy lo sợ bất an.
Trần Khiêm không nghĩ nhiều, co ngón tay lại, nhéo hai gò má Trần Trạch.
"Đừng lo lắng."
Trần Trạch không nói nhiều lắm, trong phòng rất yên tĩnh, đột nhiên Trần Khiêm hơi buồn ngủ, anh nhắm mắt lại, trong phòng chỉ có hai người họ, có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay, tiếng y tá đẩy xe nhỏ tới lui và tiếng xe chạy ở dưới lầu.
Hai người nắm lấy tay nhau không buông, Trần Trạch tắt đèn, cũng nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp đang chưa bình tĩnh lại của mình.
Không biết qua bao lâu, Trần Trạch lại mở mắt ra, trái tim đập rộn ràng không dứt, ánh mắt chần chừ vươn trên gương mặt Trần Khiêm.
Cậu cẩn thận nhìn hồi lâu, giống như đang nhìn báu vật, có lẽ là ánh trăng soi trúng Trần Khiêm, dù anh đang ngủ nhưng gương mặt đều đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đôi môi đang mím chặt hơi khô có màu đỏ nhạt.
Trần Trạch sắp điên rồi, khát vọng nhưng không được bày tỏ, chỉ khi không nhịn được nữa mới rút ngắn khoảng cách, nhẫn nại suốt hai năm, lại bộc phát trong đêm 17 tuổi.
Rốt cuộc Trần Trạch cũng hôn lên người mà cậu vẫn luôn muốn làm thế mỗi khi nhìn thấy, giống như vô số lần diễn luyện trong mơ, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt, bí mật trong lòng trào ra ngoài, Trần Trạch đạt được sự thỏa mãn vô cùng.
Cậu hôn xong, cứ ghé vào giường như vậy, rúc vào bên cạnh anh mình, nhắm mắt lại.
Mi mắt người trên giường rung rung, đợi chung quanh yên tĩnh mới từ từ mở măt ra, yên lặng vô cùng, Trần Khiêm nghe thấy tiếng tim mình đập loạn, chuyện vừa xảy ra khiến lòng anh như gặp sét đánh.
Trần Khiêm không thể nào xem như chưa có chuyện gì xảy ra, anh nhìn Trần Trạch bên cạnh, thiếu tay chèo chống nên phải chật vật lắm mới xoay người xuống giường được, anh bước nhẹ ra cửa.
Đứng ở hành lang bệnh viện, trong lòng Trần Khiêm nổi sóng, tất cả những cử chỉ thân mật trước đó có thể dùng lý do là trẻ con nũng nịu để hình dung, nhưng hôm nay thì không thể.
Nụ hôn này vượt qua biên giới trong lòng Trần Khiêm.
Bắt đầu từ bao giờ, Trần Khiêm nghĩ về trước kia, có đôi khi Trần Trạch thích ôm eo anh từ phía sau rồi đặt cằm lên vai anh, lúc đó cậu đang nghĩ gì, cậu có còn xem mình là anh trai không.
Ban đêm mùa hè gió âm ấm, tiếng bước chân đằng sau chậm rãi lại gần, một tiếng "Anh" vang lên đột ngột dọa Trần Khiêm cứng còng cả lưng, anh xoay người lại, thấy dáng người Trần Trạch cao cao như muốn lấp kín tường, vây lấy anh.
Trần Trạch thấy ánh mắt Trần Khiêm lóe lên chút hoảng sợ, cậu lại thở phào nhẹ nhõm,
"Anh hai, anh biết đúng không."
Cậu đi đến đằng trước nắm lấy tay Trần Khiêm, siết chặt, dường như cố ý, cậu giơ đôi bàn tay với những chiếc móng bị gặm trụi ra trước mặt đối phương, Trần Khiêm đỏ mặt, anh biết đây là có ý gì, đáy lòng hô to làm bậy, đây rốt cuộc là có thù oán gì, khi nào thì Trần Trạch lại đi chệch hướng như vậy.
Trần Khiêm không dám lên tiếng, vẻ mặt như mướp đắng, cậu lại trái ngược thường ngày, cứ nói tiếp mà không hề e dè.
"Anh hai, em thích anh."
Trần Khiêm không nghe nổi nữa, quát người bảo ngừng lại, nhỏ giọng nói,
"Trần Trạch, em câm miệng, anh là anh của em!" Anh nhấn chữ anh thật mạnh, Trần Khiêm có ý uốn nắn thằng nhóc đang đi chệch trước mặt này, lại phí công.
"Anh, anh quá trì độn, dù anh xem em là em trai cũng sẽ ôm em như khi bé, nhưng anh biết lúc đó trong đầu em nghĩ gì không."
Trần Trạch đổ thêm một cốc thuốc nặng đô, khiến Trần Khiêm im lặng, suýt tức xỉu. Từ khi nào mà Trần Trạch lại biến thành thế này, anh cố gắng nghĩ lại.
Trần Trạch giả vờ định hôn lên, Trần Khiêm lại đẩy cậu ra mà không nể tình.
"Đậu má Trần Trạch, em đối với anh thế à, anh là anh của em, em suy nghĩ rõ ràng đi."
"Anh là anh em, nhưng em thích anh, anh hai, từ lúc 15 tuổi em đã biết mình thích anh rồi, có lẽ chút thích này đã bắt đầu từ trước đó nữa, em cũng không biết," Trần Trạch dừng một lát, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, chỉ muốn nói hết những gì bị đè nén bấy lâu.
"Dù sao thì lần đầu tiên em mộng tinh cũng là bởi vì mơ thấy anh, mỗi lần nhìn anh chỉ muốn hôn anh thôi, lần ở phòng tắm trước đó, cũng bởi vì nghe thấy anh gọi tên, em nhịn không được..."
Trần Khiêm biết lời sau đó mà tên nhóc này muốn nói, Trần Trạch có gan nói, anh lại không có gan nghe tiếp.
Như bị sét đánh đến cháy đen cả trong lẫn ngoài, Trần Khiêm không thể tin được rằng người đứng trước mặt anh là cậu em trai anh nuôi 17 năm nay.
"Anh hai, trừ khi anh tránh em cả đời này thì mới có thể thoát khỏi, nhưng em vẫn thích anh như thế, em yêu anh, anh hai."
Một chữ yêu nặng như vậy, đã được Trần Trạch lặp đi lặp lại tự định giá vô số lần, cậu thừa nhận phần tình cảm này, không phải do lỗ mãng, cũng không phải trường hợp chim non thiếu thốn tình cảm, mà là mỗi khi nhìn đối phương sẽ sinh ra dục vọng, sinh ra ý muốn bảo hộ, muốn ở cạnh nhau cả đời, tình cảm phức tạp xen lẫn sự thuần khiết và nhục dục.
Cậu khẽ gọi, dùng xưng hô mà mình quen thuộc nhất.
Mặt Trần Khiêm đỏ bừng, huyết dịch xông thẳng lên đại não, trừ không thể tin thì anh còn phẫn nộ, anh giận Trần Trạch trước kia ỷ mình không biết, đã làm những điều xằng bậy trên người mình, anh giận Trần Trạch công khai nói lời yêu với anh, càng giận hơn là người đứng trước mặt nói với anh những lời này lại là em trai của mình.
Là một nam thanh niên độc thân, không có quan hệ tình cảm gì trong suốt hai mươi năm, chuyện này đối với anh là quá khó để chấp nhận.
Hai người giằng co bên cửa sổ một lát, Trần Khiêm thua trận, anh tổ chức rất nhiều lời nói nhưng đều không nói ra khỏi miệng, lần đầu tiên thua thiệt về văn hóa, bị tên học sinh cấp ba nhanh mồm nhanh miệng lại khó chơi chắn đến không nói nổi lời nào, trong lòng âm thầm ảo não. Anh thấy được ánh mắt của Trần Trạch, nóng bỏng, rất có bộ dáng tình căn thâm chủng, giống đống gai nhọn, đâm vào lòng anh.
"Em về trước đi, anh muốn một mình ở lại một lúc."
Trần Khiêm mệt mỏi đẩy người trước mặt ra, để lại Trần Trạch phía sau lưng, mình anh bước vào phòng bệnh.
Cậu không theo vào nữa mà đi xuống lầu, chuyến tỏ tình hôm nay đúng là quá vội vàng, trông vẻ mặt khó xử của anh, trong lòng Trần Trạch lại hơi thả lỏng một ít, cuối cùng cũng để anh biết được, so với việc vẫn luôn là một người em trai, cậu càng muốn Trần Khiêm có thể nhanh chóng nhìn mình với cương vị là một người đàn ông độc lập, có lẽ còn có thể là một ngươi theo đuổi gan dạ.
Trần Trạch đứng giữa đường, ngửa đầu nhìn lền phía lầu khu nội trú, duy chỉ có phòng bệnh kia là không bật đèn.
Gió thổi lá cây xào xạc, cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện, thì ra hôm nay không có trăng.
Hôm nay là sinh nhật trên giấy căn cước của Trần Trạch, là ngày lễ mồng một tháng năm, đầu Trần Khiêm đầy mồ hôi, anh đứng trong tiệm bánh kem, chọn cho Trần Trạch chiếc bánh 17 tuổi.
Sau khi lớn lên, cậu không còn muốn tổ chức sinh nhật nữa nên Trần Khiêm cũng không miễn cưỡng, nhưng năm nay không giống, đây là sinh nhật cuối cùng trước khi Trần Trạch bước vào tuổi trưởng thành. Trần Khiêm giấu em trai, một mình chuẩn bị bữa tối sinh nhật chỉ có hai anh em.
Tài nấu nướng của anh cũng tiến bộ rất nhiều, hôm nay định bộc lộ tài năng, chọn bánh kem xong, anh chuẩn bị thực đơn gồm những món Trần Trạch thích mà anh quan sát được. Về đến nhà, Trần Khiêm bỏ bánh vào tủ lạnh, buộc tạp dề lên, đợi thần long Trần Trạch thấy đầu không thấy đuôi về nhà ăn cơm.
"Anh hai, em về rồi."
Trần Khiêm còn trong phòng bếp, nghe được tiếng động thì lau đôi tay đầy dầu mỡ, đi ra.
Buổi sáng Trần Trạch đi rất sớm, tay chân nhẹ nhàng, đợi khi Trần Khiêm tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng đâu, câu chúc sinh nhật trễ sẽ được bổ sung, anh đi lại ôm lấy em trai, giờ Trần Trạch đã cao 1m86, bả vai rộng lớn, trông rất đáng tin, từ đứa bé xíu xiu đã trưởng thành một người đàn ông chân chính.
"Tiểu Trạch, sinh nhật vui vẻ."
Trần Trạch tự nhiên ôm đáp lại anh mình, ôm chặt người ta, chui đầu vào hõm vai Trần Khiêm, thỏa mãn ham muốn cá nhân của chính mình.
"Được rồi, mau buông ra nào, ăn cơm."
Trần Khiêm vỗ lưng Trần Trạch, buông cậu ra, vào phòng bếp lấy cơm thêm, nên không thấy được vẻ mặt u ám và bàn tay nắm thành nắm đấm của người phía sau.
Hai người mỗi người ngồi một nơi, Trần Trạch ăn ngon lành, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Trần Khiêm, cực kỳ chú ý khích lệ,
"Cảm ơn anh! Mấy món này ngon ghê! Cực! Cực! Ngon!"
Trần Khiêm hài lòng nhìn đối phương, mình gắp hai đũa lại buông xuống,
"Anh mua bánh kem, lát nữa thọ tinh đến cắt nha."
Trần Trạch gật đầu thật mạnh, xem chừng đói bụng thật.
Sau khi ăn cơm xong, cậu chủ động dọn chén, Trần Khiêm vui vẻ thoải mái, anh rất ghét rửa chén.
Bánh kem không lớn, vì sợ lãng phí, Trần Khiêm chọn size nhỏ nhất, phía trên cũng không trang trí lòe loẹt gì thêm, chỉ là bánh Tiramisu nướng kinh điển của tiệm Italy nổi tiếng gần đấy.
Trong phòng đen kịt, chỉ có đôi mắt Trần Trạch tỏa sáng và ánh đèn ngoài cửa sổ, Trần Khiêm nhìn về đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mắt mình, lập tức thấy được vô vàng dịu dàng trong đó, cậu không thích ứng nổi, cúi đầu, đốt nến lên, ngọn lửa nhảy lên xuống đầy sức sống, Trần Khiêm giục, "Mau ước đi."
Trần Trạch cúi đầu, chắp tay trước ngực, thành kính tựa trán vào trên đốt ngón tay.
Ngọn nến bị dập tắt, mặt Trần Trạch vùi vào bóng đêm, chỉ chốc lát sau, đôi mắt thích ứng, gương mặt Trần Khiêm lại xuất hiện trước mặt.
Hầu kết Trần Trạch nhấp nhô, cầm lấy con dao đính kèm bánh kem, cắt thành từng khối vuông hoàn my, bỏ vào trong mâm.
"Anh hai, cho anh nè."
Trần Khiêm nhận lấy, đầu ngón tay của hai người chạm vào giao thoa với nhau, chỉ một chút rồi lại rời đi, Trần Trạch hơi mất tự nhiên mà sờ ót, hỏi, "Ăn ngon không?"
Trần Khiêm nhấm nháp tỉ mỉ, ruột bánh kem thấm nồng vị rượu Rum, hương thơm lan tỏa khắp nơi, kết hợp với vị đắng chát nhẹ của socola và bơ phomat, rất ngon.
Anh gật nhẹ đầu, hai người mượn ánh sáng đèn đường, ăn hết bánh kem trước mặt trong bóng tối, kề cà không bật đèn.
Chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, bên kia là giọng nói đầy lo lắng của cửa hàng phó, "Có chuyện rồi cửa hàng trưởng ơi, có khách uống say rồi gây sự, chúng tôi không cản được, anh mau đến xem đi."
"Báo cảnh sát trước đi", giọng Trần Khiêm không tốt lắm, trong lòng vội vã, may mà tiệm lẩu cách nhà không xa.
Anh cau mày, bị Trần Trạch đứng đối diện phát hiện.
"Sao vậy anh?"
"Trong tiệm có chút việc, anh đi một lát."
Trần Khiêm nhanh tay nhanh chân, vừa nói vừa mang giày, kéo cửa đi ra cũng không quay đầu lại.
Trần Trạch theo sát phía sau, lúc đuổi tới cổng chung cư thì Trần Khiêm đã lên taxi, chỉ để lại đuôi xe đóng kín.
Trần Trạch lập tức giơ tay đón xe, giờ này xe taxi đang đổi ca với nhau, tuy nhiều như khó bắt, bị từ chối ba lần liên tục, cuối cùng cũng gặp được lái xe đi cùng đường, mới vội vàng chạy đến tiệm lẩu.
Lúc Trần Khiêm đến cảnh sát còn chưa có mặt, khách trong tiệm đứng một đống bên lề đường, có người to gan thì lại tiệm vây xem, ghế trong đó ngã đầy, có mảnh chai bia bị đập nát, mấy anh chàng khỏe mạnh cường tráng cố gắng ngăn vị khách đang mơ hồ kia lại, cùng lúc đó cũng kêu la "Xin ngài bình tĩnh lại", nhưng người được vây vào giữa cũng cao to lắm, đoán chừng cũng phải trăm sáu trăm bảy ký. Trần Khiêm thấy không ngăn được, cũng xông lên, người kia cũng mạnh, trên tay mọi người đều nổi gân xanh, ngóng trông cảnh sát đến.
Trần Khiêm nghiêng đầu qua, hỏi cửa hàng phó đang lúng túng bên cạnh, chung quanh rất ồn ào, anh hét thật to: "Báo cảnh sát chưa!"
"Rồi rồi."
Cửa hàng phó là một cô gái, ban đầu lúc Trần Khiêm tuyển chỉ nghĩ rằng cô ấy cẩn thận, cũng hiểu tri thức tài vụ, nhưng vẫn không suy xét toàn diện, gặp được chuyện thế này, hơi khó xử lý.
Đây không đơn giản là uống say, Trần Khiêm nghi người này mắc bệnh tâm thần, anh thở dài trong lòng, chuyện gì cũng đến, lễ lớn, còn trúng sinh nhật Trần Trạch, xui ơi là xui.
Thật sự là người đàn ông cường tráng đứng ở giữa rất khỏe, mọi người lập tức không khống chế nổi, Trần Khiêm đứng ngoài cùng, không để ý, người ở trong bị xô ngã, đụng phải Trần Khiêm, cả đám người gần như bay ra ngoài, lưng đập vào ghế, Trần Khiêm theo bản năng vươn tay muốn tóm lấy gì đó để giảm lực nhưng lại nện mạnh vào góc bàn, đau điếng tức thì.
Lúc Trần Trạch vào cửa thì thấy cảnh này, phía sau cậu còn có cảnh sát.
Để khống chế người phát điên kia không thể nào chỉ dùng tay, cảnh sát đến đeo còng tay vào thì gã mới thành thật hơn nhiều.
Trần Trạch vọt đến bên cạnh anh mình.
Trần Khiêm đau nhe răng trợn mắt, anh cảm thấy nửa người mình đau đến chết lặng, nghiêng đầu nhìn xem, cánh tay sưng phù.
Lúc được Trần Trạch dìu đứng lên, Trần Khiêm vẫn không quên dặn cửa hàng phó kiểm kê tổn thất, một nửa khách đứng bên đường cũng về lại trong tiệm, thấy Trần Khiêm bị thương cũng hỏi han vài câu, Trần Khiêm cảm ơn suốt dọc đường ra ngoài, hai người đứng ở ven đường, rồi lên xe taxi.
"Bác tài, phiền đến Bệnh viện Thành phố 2."
Trần Khiêm ngồi vào trước, Trần Trạch theo sau, lúc đóng cửa lại xe hơi rung thế mà cũng khiến người bị thương đau đớn, Trần Trạch không nói chuyện, đau lòng nhìn cánh tay sưng thành chân heo kia, may mà bác tài lái vững lại nhanh, nên anh không chịu đau quá nhiều.
Anh bị gãy xương ở tay, lúc nối xương đau đến mức tối sầm cả mặt, được Trần Trạch đỡ lấy.
Tay bị bó thạch cao, anh nằm trên giường khu nội trú, vẻ mặt trắng bệch.
"Xin lỗi Tiểu Trạch, phá hư sinh nhật em mất." Trần Khiêm đưa cánh tay không bị thương vỗ lên mu bàn tay cậu, trong mắt đầy vẻ áy náy.
Trần Trạch càng khó chịu hơn, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gọi là "Hắn bị thương, lòng tôi đau" ở trong sách, cậu nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt giữa trời hè, lòng bàn tay thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, vuốt ve một chút là có thể cảm nhận được kén lẫn với vân tay.
"Không sao anh à."
Cậu không thể làm gì khác hơn là nâng tay đến trước mặt mình, dán lên má mình tỏ vẻ không muốn rời xa, mang theo những tâm tư không bình thường, sợ bị phát hiện, đáy lòng đầy lo sợ bất an.
Trần Khiêm không nghĩ nhiều, co ngón tay lại, nhéo hai gò má Trần Trạch.
"Đừng lo lắng."
Trần Trạch không nói nhiều lắm, trong phòng rất yên tĩnh, đột nhiên Trần Khiêm hơi buồn ngủ, anh nhắm mắt lại, trong phòng chỉ có hai người họ, có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay, tiếng y tá đẩy xe nhỏ tới lui và tiếng xe chạy ở dưới lầu.
Hai người nắm lấy tay nhau không buông, Trần Trạch tắt đèn, cũng nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp đang chưa bình tĩnh lại của mình.
Không biết qua bao lâu, Trần Trạch lại mở mắt ra, trái tim đập rộn ràng không dứt, ánh mắt chần chừ vươn trên gương mặt Trần Khiêm.
Cậu cẩn thận nhìn hồi lâu, giống như đang nhìn báu vật, có lẽ là ánh trăng soi trúng Trần Khiêm, dù anh đang ngủ nhưng gương mặt đều đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đôi môi đang mím chặt hơi khô có màu đỏ nhạt.
Trần Trạch sắp điên rồi, khát vọng nhưng không được bày tỏ, chỉ khi không nhịn được nữa mới rút ngắn khoảng cách, nhẫn nại suốt hai năm, lại bộc phát trong đêm 17 tuổi.
Rốt cuộc Trần Trạch cũng hôn lên người mà cậu vẫn luôn muốn làm thế mỗi khi nhìn thấy, giống như vô số lần diễn luyện trong mơ, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt, bí mật trong lòng trào ra ngoài, Trần Trạch đạt được sự thỏa mãn vô cùng.
Cậu hôn xong, cứ ghé vào giường như vậy, rúc vào bên cạnh anh mình, nhắm mắt lại.
Mi mắt người trên giường rung rung, đợi chung quanh yên tĩnh mới từ từ mở măt ra, yên lặng vô cùng, Trần Khiêm nghe thấy tiếng tim mình đập loạn, chuyện vừa xảy ra khiến lòng anh như gặp sét đánh.
Trần Khiêm không thể nào xem như chưa có chuyện gì xảy ra, anh nhìn Trần Trạch bên cạnh, thiếu tay chèo chống nên phải chật vật lắm mới xoay người xuống giường được, anh bước nhẹ ra cửa.
Đứng ở hành lang bệnh viện, trong lòng Trần Khiêm nổi sóng, tất cả những cử chỉ thân mật trước đó có thể dùng lý do là trẻ con nũng nịu để hình dung, nhưng hôm nay thì không thể.
Nụ hôn này vượt qua biên giới trong lòng Trần Khiêm.
Bắt đầu từ bao giờ, Trần Khiêm nghĩ về trước kia, có đôi khi Trần Trạch thích ôm eo anh từ phía sau rồi đặt cằm lên vai anh, lúc đó cậu đang nghĩ gì, cậu có còn xem mình là anh trai không.
Ban đêm mùa hè gió âm ấm, tiếng bước chân đằng sau chậm rãi lại gần, một tiếng "Anh" vang lên đột ngột dọa Trần Khiêm cứng còng cả lưng, anh xoay người lại, thấy dáng người Trần Trạch cao cao như muốn lấp kín tường, vây lấy anh.
Trần Trạch thấy ánh mắt Trần Khiêm lóe lên chút hoảng sợ, cậu lại thở phào nhẹ nhõm,
"Anh hai, anh biết đúng không."
Cậu đi đến đằng trước nắm lấy tay Trần Khiêm, siết chặt, dường như cố ý, cậu giơ đôi bàn tay với những chiếc móng bị gặm trụi ra trước mặt đối phương, Trần Khiêm đỏ mặt, anh biết đây là có ý gì, đáy lòng hô to làm bậy, đây rốt cuộc là có thù oán gì, khi nào thì Trần Trạch lại đi chệch hướng như vậy.
Trần Khiêm không dám lên tiếng, vẻ mặt như mướp đắng, cậu lại trái ngược thường ngày, cứ nói tiếp mà không hề e dè.
"Anh hai, em thích anh."
Trần Khiêm không nghe nổi nữa, quát người bảo ngừng lại, nhỏ giọng nói,
"Trần Trạch, em câm miệng, anh là anh của em!" Anh nhấn chữ anh thật mạnh, Trần Khiêm có ý uốn nắn thằng nhóc đang đi chệch trước mặt này, lại phí công.
"Anh, anh quá trì độn, dù anh xem em là em trai cũng sẽ ôm em như khi bé, nhưng anh biết lúc đó trong đầu em nghĩ gì không."
Trần Trạch đổ thêm một cốc thuốc nặng đô, khiến Trần Khiêm im lặng, suýt tức xỉu. Từ khi nào mà Trần Trạch lại biến thành thế này, anh cố gắng nghĩ lại.
Trần Trạch giả vờ định hôn lên, Trần Khiêm lại đẩy cậu ra mà không nể tình.
"Đậu má Trần Trạch, em đối với anh thế à, anh là anh của em, em suy nghĩ rõ ràng đi."
"Anh là anh em, nhưng em thích anh, anh hai, từ lúc 15 tuổi em đã biết mình thích anh rồi, có lẽ chút thích này đã bắt đầu từ trước đó nữa, em cũng không biết," Trần Trạch dừng một lát, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, chỉ muốn nói hết những gì bị đè nén bấy lâu.
"Dù sao thì lần đầu tiên em mộng tinh cũng là bởi vì mơ thấy anh, mỗi lần nhìn anh chỉ muốn hôn anh thôi, lần ở phòng tắm trước đó, cũng bởi vì nghe thấy anh gọi tên, em nhịn không được..."
Trần Khiêm biết lời sau đó mà tên nhóc này muốn nói, Trần Trạch có gan nói, anh lại không có gan nghe tiếp.
Như bị sét đánh đến cháy đen cả trong lẫn ngoài, Trần Khiêm không thể tin được rằng người đứng trước mặt anh là cậu em trai anh nuôi 17 năm nay.
"Anh hai, trừ khi anh tránh em cả đời này thì mới có thể thoát khỏi, nhưng em vẫn thích anh như thế, em yêu anh, anh hai."
Một chữ yêu nặng như vậy, đã được Trần Trạch lặp đi lặp lại tự định giá vô số lần, cậu thừa nhận phần tình cảm này, không phải do lỗ mãng, cũng không phải trường hợp chim non thiếu thốn tình cảm, mà là mỗi khi nhìn đối phương sẽ sinh ra dục vọng, sinh ra ý muốn bảo hộ, muốn ở cạnh nhau cả đời, tình cảm phức tạp xen lẫn sự thuần khiết và nhục dục.
Cậu khẽ gọi, dùng xưng hô mà mình quen thuộc nhất.
Mặt Trần Khiêm đỏ bừng, huyết dịch xông thẳng lên đại não, trừ không thể tin thì anh còn phẫn nộ, anh giận Trần Trạch trước kia ỷ mình không biết, đã làm những điều xằng bậy trên người mình, anh giận Trần Trạch công khai nói lời yêu với anh, càng giận hơn là người đứng trước mặt nói với anh những lời này lại là em trai của mình.
Là một nam thanh niên độc thân, không có quan hệ tình cảm gì trong suốt hai mươi năm, chuyện này đối với anh là quá khó để chấp nhận.
Hai người giằng co bên cửa sổ một lát, Trần Khiêm thua trận, anh tổ chức rất nhiều lời nói nhưng đều không nói ra khỏi miệng, lần đầu tiên thua thiệt về văn hóa, bị tên học sinh cấp ba nhanh mồm nhanh miệng lại khó chơi chắn đến không nói nổi lời nào, trong lòng âm thầm ảo não. Anh thấy được ánh mắt của Trần Trạch, nóng bỏng, rất có bộ dáng tình căn thâm chủng, giống đống gai nhọn, đâm vào lòng anh.
"Em về trước đi, anh muốn một mình ở lại một lúc."
Trần Khiêm mệt mỏi đẩy người trước mặt ra, để lại Trần Trạch phía sau lưng, mình anh bước vào phòng bệnh.
Cậu không theo vào nữa mà đi xuống lầu, chuyến tỏ tình hôm nay đúng là quá vội vàng, trông vẻ mặt khó xử của anh, trong lòng Trần Trạch lại hơi thả lỏng một ít, cuối cùng cũng để anh biết được, so với việc vẫn luôn là một người em trai, cậu càng muốn Trần Khiêm có thể nhanh chóng nhìn mình với cương vị là một người đàn ông độc lập, có lẽ còn có thể là một ngươi theo đuổi gan dạ.
Trần Trạch đứng giữa đường, ngửa đầu nhìn lền phía lầu khu nội trú, duy chỉ có phòng bệnh kia là không bật đèn.
Gió thổi lá cây xào xạc, cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện, thì ra hôm nay không có trăng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương