Tìm Lại Hạnh Phúc
Chương 42: Ngoại Truyện 8
Trong một căn biệt thự to lớn sang trọng, y hệt lâu đài cổ xưa, một chiếc xe sang trong dừng lại, nhanh chóng có người ra đón.Bước đi qua từng hành lang, dẫm lên từng tấm thảm đỏ, một đàn bà trung niên, cách ăn mặc sang trọng, nhã nhăn, cặp mắt sắc sảo giấu đằng sau lớp kính đen, từng bước từng bước đi tới phòng khách.David Simon cùng với Âu Nhạc Phong giật mình “mẹ, sao mẹ tới đây” . Thì ra là lão phu nhân Simon sao?Bà Simon ngồi xuống ghế sô-pha mềm mại, quăng cho David Simon tấm ảnh nói “đây là ai”. David Simon tiếp nhận thì thở dài, rất may hôm đó chỉ chụp được bóng lưng thôi, cuối cùng là ai lẻo mép, hừ, vội ho khan “khục, đây chỉ là cộng sự của con”Bà Simon nhíu mày “đồng sự mà ôm eo thân mật như vậy sao, hay cô ta có gì hấp dẫn con hơn là Bonnie chứ?”, thật quá đáng mà, chỉ chụp được bóng lưng nên bà chẳng thể bắt ra ả dâm phụ đằng sau.Âu Nhạc Phong con mắt đảo liên, chỉ biết đứng im chịu trận, thì ra lão thái bà này rất rất là hung dữ lại cổ hủ nữa. Bà Simon làm căng chuyện này lên “nhất định con phải làm cho người mẹ già này phải khổ tâm lao lực về con sao, con chẳng muốn mẹ chết không nhắm mắt thì bỏ ả đàn bà kia đi”Ông Simon thở dài, chỉ biết rên rỉ trong lòng. Lúc này Leroy Bonnie đang đi tới thì thấy căn phòng rất căn thẳng, vừa thấy Leroy Bonnie thì bà Simon đã hạ hỏa nhanh chóng kéo Leroy Bonnie cùng ngồi chung, thì Leroy Bonnie để ý trên bàn có tấm ảnh. Bà Simon trừng mắt với David Simon, Leroy Bonnie thấy không ổn, cười thoải mái “tấm hình này phu nhân cho người theo dõi tụi con?”Cả Dabvid Simon cùng bà Simon ngạc nhiên, Âu Nhạc Phong thì hiểu ra, bà Simon nhìn Leroy Bonnie nói “tụi con, ý của con là gì?”Leroy Bonnie để tay lên mặt làm ra vẻ e thẹn “chẳng lẽ phu nhân không thấy bóng lưng của con rất quen thuộc hôm đó David đã hẹn với con đi ăn cơm trưa mà phải không David?”David Simon hiểu ra thì cười nhẹ,bà Simon vẫn nghi ngờ Leroy Bonnie vội nói “David là một đàn ông tốt, phụ nữ theo nhiều mới chứng tỏ được David có sức hấp dẫn lại tài năng”Bà Simon cười tươi roi rói “Bonnie quả thật cháu rất tốt, yên tâm đi chắc chắn là thằng con trai hư hỏng của bác sẽ nhận ra mặt tốt của của cháu”.Nói tới đây thì căn phòng đã thoáng hơn rất nhiều, ai cũng thở lại được, David Simon ngắm nhìn Leroy Bonnie.Sau khi bà Simon đi thì hai người bị ép buộc phải cùng ăn cơm trưa, David Simon nhẹ nhàng hỏi “em muốn làm gì?”Leroy Bonnie cắn môi dưới “em biết em đang làm gì mà!”. David Simon đảo liên con mắt “em gặp qua Jane”Leroy Bonnie lắc đầu, cười gượng “em từng thấy qua tấm hình của vợ quá cố của anh”, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp “hôm đó em đi theo anh, nên em đã nhìn thấy được Jane, em cũng rất ngạc nhiên khi trên đời có người giống nhau như hai giọt nước”, còn làm cô tưởng lầm nhưng cô so sánh thời gian thì cô đã bình tĩnh hơn.David Simon thở dài “thật sự anh xứng đáng cho em chờ đợi như thế sao?”. Leroy Bonnie gật đầu gạt đi nước mắt, nghẹn ngào nói “anh là tất cả của em, là xứng đáng cho em đợi chờ”, từ lần đầu gặp mặt đã khẳng định rằng dù anh không yêu em nhưng em cũng sẽ luôn yêu anh, chờ đợi anh, chờ anh quay đầu lại nhìn em.Hôm nay ta được papa dẫn đi du lịch trên chiếc du thuyền cỡ bự, thật là đẹp nha, ta càng ngày càng thích thú Paris hơn rồi, tiếng pháp của ta cũng đỡ hơn.“Jane, qua đây ăn sáng đi”. Ông Simon nhanh chóng bước ra, cùng với con gái mình ăn sáng, vì hôm nay ông thấy trời tốt, ông lại rãnh ran nên nhanh chóng dắt con gái đi dạo bồi thêm chút tình cảm.“Jane, con cảm thấy căn phòng nay được chứ, cần đổi không”. Ta mắc nghẹn với câu hỏi của papa ta, phòng này quá mức sang trọng và xa xỉ rồi, ta ở đây mà còn cảm thấy ngột ngạt vì sự bày trí quá mức hoành tráng. Ta lắc đầu “Vâng, phòng này được rồi ngài Simon”Ông Simon vẫn nhột nhột khi nghe thấy ‘Ngài Simon’, thật chẳng thể chịu nổi mà. Ta thấy dường như papa có tâm sự, ta vội hỏi “Ngài Simon, ngài có tâm sự”Quả nhiên là papa ta giật mình một chút, rồi ra dáng vẻ không có gì “ta nào có tâm sự”. Ta cười vô lại, bước qua xoa bóp bả vai cho papa giống như ta thường làm với tiểu hoàng tử “Nha, người lớn nói dối sẽ dạy hư con nít a”Ông Simon cười sảng khoái, con gái mình thật là vô lại mà, vội ho khan “Jane, con thích có mẹ chứ”Ta hơi run người một chút, vội nói “có phải là cô gái tóc đỏ, hơi xoăn lần trước đi theo papa”.“con thấy rồi ư”. Ông Simon nhíu mày một chút, nhăn mặt nói tiếp “đó là ý của mẹ ta, ta chẳng thể từ chối được….”Ta cười thầm, vươn tới tai của papa, khẽ thút thít “thế ngài Simon có thích cô đó chứ”. Hai lông mày rậm của ông Simon tụ lại giữa trán, lại ho khan “ta hỏi con có thích không mà” Ta cười nham nhở, đi tới ngồi bệch xuống ghế “nếu ngài Simon thích thì cứ làm theo con tim mình mách bảo, tình yêu là thứ diệu kỳ, mẹ con cũng đã mất rất lâu rồi, 18 năm nay, ngài Simon cũng còn trẻ tuổi nhân lúc này cưới cô ấy là vừa, đợi thêm vài năm nữa, ngài Simon thành ông lão rồi thì hối hận a”Ông Simon cười sảng khoái, không ngờ con gái mình lại hiểu tình đạt lý tới vậy “em nghe thấy rồi chứ Bonnie”Ta giật mình khi thấy cô gái đó từ cửa bước vào, khuôn mặt thật đẹp, đẹp như kiệt tác của chúa vậy. Cô gái đó chạy qua nắm lấy tay ta “Jane, cám ơn con, cám ơn con”.Ta nhíu mày vì giọng nói của cô gái rất ngọt ngào lại mang chút xúc động, ta vội cười cười “cô Bonnie, nhớ chăm sóc kỹ càng cho ngài Simon a”Cô gái kia gật đầu “ừ, đương nhiên rồi”. Rồi cô gái kia chạy lại ôm lấy papa ta, ta cảm nhận được papa ta cũng có chút cảm mến cô gái này nếu không sao lại hỏi han ta đủ điều chứ, ta cũng có phải là loại người ích kỷ. Ta tò mò hỏi “ngài Simon quen biết với cô Bonnie bao lâu rồi”Bonnie trả lời “10 năm rồi”. Ta trợn mắt đứng lên, papa ta cười mỉm, đi qua ấn ta ngồi xuống ghế, rồi cũng tự ngồi xuống kế bên ta, cầm bàn tay ta “Jane, con có hối hận?”Ta lắc đầu “vì sao phải hối hận, có thêm một người mẹ chẳng lẽ không tốt, vả lại tuổi thanh xuân của phụ nữ có hạn”, 18 năm trước đã thầm yêu papa mình rồi sao, oa rất rất là si tình nha.Ông Simon hài lòng, đúng tuổi thanh xuân của phụ nữ có hạn, vả lại Bonnie rất nhân từ, hiền hậu, ông tin chắc đó là một người mẹ tốt.Bonnie cũng đi qua ngồi kế ta “Jane, yên tâm đi từ nay cô sẽ chăm sóc cháu, xem cháu như thiên thần trong lòng cô”.Ta cười cười “cô bonnie cháu chẳng muốn làm bóng đèn đâu, mau chóng mà ‘làm việc’ kết thúc nỗi nhớ nhung trongvòng 10 năm trời có tốt hơn không, cháu có tiểu hoàng tử rồi a”. Bonnie nghe được sắc mặt chín ngượng, khẽ cười .Ông Simon thì nhíu mày với cách trả lời này, lắc đầu. Hôm nay ta cùng cô bonnie hầu như vừa gặp đã thân, ta vội vàng níu kéo cô bonnie kể lại chuyện tình của hai người.Cô cùng với David Simon gặp mặt trong một buổi tiệc của gia đình cô, lúc đó bố con rất đẹp trai, khiến rất nhiều phụ nữ mê mẩn. Đó cũng là lần đầu trong 18 năm qua nhận thức đàn ông.Cô đã không ngừng theo đuổi bố cháu, hỳ hỳ, nói ra thật ngại, cô bất chấp mọi vật cản trước mắt mà đi đấu tranh cho tình yêu của cô, vì biết bố con chẳng yêu cô mà, bố mẹ cô khuyên can năn nỉ dữ dội, không nên vì một đàn ông lớn hơn mình những 10 tuổi mà làm phí tuổi thanh xuân.Nhưng cô tin rằng, tấm lòng thành của cô sẽ khiến cho bố con chấp nhận cô, quả nhiên là thế 10 năm miệt mỏi theo đuổi tình yêu cuối cùng bố con cũng có chút động tâm, nhưng có một ngày bố con từ chuyến công tác về thì đã lạnh lùng với cô, sau đó cô đã theo dõi bố con thì cô cứ tưởng con là ‘tình nhân’ mới của bố con thì cô rất thất vọng.Dù thế cô vẫn không bỏ cuộc, cô vẫn năn nỉ bố con hết mình, cuối cùng bố con đưa ra giải pháp này.Ta nhăn mặt khi nghe xong câu chuyện, ta liếc nhìn papa ta thì papa ta có chút chột dạ, ta thở dài, nói vài câu nâng đỡ cho papa “thật ra muốn kiếm một đàn ông độc thân quyến rũ lại chung tình như ngài Simon thì rất khó khăn, nhưng con hi vọng hai người đừng làm con thất vọng”Cô bonnie ôm lấy ta, trên chiếc du thuyền đang diễn ra một buổi lễ đính hôn hoành tráng, với sự góp mặt của một số bạn thân của papa và ta, dù chẳng công bố tên ta cùng sự xuất hiện của ta, nhưng cũng chẳng ai ngó ngàng gì tới ta vì đôi uyên ương kia thật sự quá hấp dẫn người khác. Chương 9 (ngoại truyện)Đã 3 năm trôi qua, ta cùng tiểu hoàng tử trở về Nhật Bản, sau buổi công bố hôn lễ của papa cùng cô Bonie diễn ra, dù chỉ tham dự được buổi lễ đính hôn chẳng được chứng kiến cảnh hai người cùng bước vào nhà thờ nhưng ta cùng tiểu hoàng tử thầm chúc phúc cho tình yêu của họ.Sau khi về thì ta đã bắt đầu học tập rất nhiều thứ, toàn dành ra thời gian học và học, nâng thêm kiến thức, có một ngày ta đăng kí buổi học nấu ăn Pháp vì ta biết tiểu hoàng tử rất thích món Pháp, ta nấu buổi đầu tiên để tiểu hoàng tử thưởng thức. Ta có để ý vẻ mặt nhíu lại một chút của tiểu hoàng tử khi ăn món của ta, không xong ta biết mình làm không tốt, cứ vài buổi là ta quấy rối khẩu vị của tiểu hoàng tử. Cuối cùng cho đến một hôm ta đã thành công, khi tiểu hoàng tử giơ tay ra khen ngon.Ta biết tiểu hoàng tử chẳng bao giờ gạt ta, ngon nói ngon dở nói dở. Ta dự tính sẽ đăng ký khóa nấu ăn dài dài, có một ngày ta yếu sức mà ngã gục xuống bếp.Tiểu hoàng tử đã trách ta, ta chỉ biết nằm trên gường suốt một tuần, cuối cùng ta đã nghĩ ra một cách khiến ta tinh thần hồi phục đó là đăng kí khóa học huấn luyện cảnh viên.Tiểu hoàng tử nhăn mặt khi ta đưa ra đề nghị đó, đương nhiên tiểu hoàng tử có đánh chết cũng chẳng để ta đi, lằng nhằng suốt một tháng trời tiểu hoàng tử đã ‘chào thua’ ta, dù chẳng nỡ nhưng vẫn phải tiễn đưa ta đi.Khóa tập huấn luyện của ta kéo dài suốt nửa năm, mới đầu ta đến nơi thì rất phức vả, thầy huấn luyện rất nghiêm túc mà chỉ dẫn ta vì ta chẳng tiết lộ gia thế của ta, ta dù có tính tiểu thơ đi chăng nữa, đã bước vào nơi này thì phải làm một học viên xuất sắc.Sau sự cố gắng của mỗi ngày, thần sắc của ta đã khá hơn và quen được một số bạn nữ trong khóa huấn luyện này, từng ngày trôi qua trong sự luyện tập kiên trì, thỉnh thoảng cùng vài bạn nữ đi shopping mua sắm.Mỗi ngày ta đều gọi điện thoại cho tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại lại cho ta, khiến cho các bạn học nữ rất hưng phấn, vì giọng nói của tiểu hoàng tử quá mức quyến rũ lại nhu mì mà cưng chiều ta, ai cũng muốn làm chị dâu của ta, ta cười thầm trong lòng nếu để họ biết khuôn mặt quỉ dữ của tiểu hoàng tử thì sẽ ra sao, vì ta để ý tiểu hoàng tử rất vô cảm với phái nữ.4 năm trôi đi, ta trở về nhà sau nửa năm rèn luyện, da ta có chút đen, nhưng tẩm bổ lại thì vẫn như xưa, tiểu hoàng tử phi thường hài lòng trước dáng người có chút thịt nảy nở của ta.Ta về được một tháng thì papa ta dẫn ta qua Paris du lịch tiện thể đem luôn tiểu hoàng tử về đó giải quyết chuyện tổng công ty, chuyện của họ ta chẳng bao giờ hỏi, vì đơn giản ta biết họ tốt với ta là được rồi.Ta bắt đầu có cảm giác thích thú đi làm, vì thế ta năn nỉ mãi hai vị lão đại mới cho đi làm thử trong một nhà hàng pháp. Có điều Âu Nhạc Phong được phái đi làm người bảo vệ cho ta trong đợt này, ta nhíu cả mày, Âu Nhạc Phong thì ra vẻ đểu cán mà cua cẩm ta, thật chất đây chỉ là bình phong.Một ngày nọ ta đang ‘phục vụ’ riêng cho Âu Nhạc Phong thì có một chàng trai ngoại quốc đến hỏi thăm. Ta nhìn thấy ánh mắt hơi kỳ quái của chàng trai đó bắn lên người ta.Âu Nhạc Phong nhăn mày “đây là Jane, bạn thân của tôi”. Rồi chàng trai chạy đến dưới sự ngăn cản của Âu Nhạc Phong “anh tên David James, rất hân hạnh được gặp em Jane”Ta gật đầu “Vâng, rất vui được gặp anh James”. Qủa nhiên là người đẹp mà, có nét đẹp của phụ nữ phương đông, nhưng có chút tây tây, nhất là ánh mắt quá đẹp, quá hấp dẫn đi, thân hình đầy đặn, hoàn hảo.Âu Nhạc Phong nhíu mày “Jane, nghĩ sớm đi, anh dẫn em đi ăn tối”. Ta gật đầu chỉ biết làm theo lệnh của Âu Nhạc Phong, vì sao ư?, vì sắc mặt của Âu Nhạc Phong rất tệ.Ta nhanh chóng vào trong thay đồ, lúc này các nhân viên nữ đều la hét lên “Jane, cậu may mắn thật đó”Ta ngạc nhiên hỏi “may mắn?”. Một nhân viên nữ tiến lên nói “David James là một người nổi tiếng của tập đoàn Simon đồ sộ đó, trời ạ, quá đẹp trai nữa”Một nhân viên nữ choàng tay lên vai ta “Jane, cậu từ đâu mà quen biết với hai anh chàng đào hoa hả, Âu thiếu gia kia ta nghe đồn hắn là tay chơi, còn James kia thì là tay sát gái chàng lãng tử”Ta cười vang cả căn phòng lúc này, nhún nhún vai “các chị ơi giờ nghe thấy Rose nói gì rồi chứ, yên tâm đi em và các anh ấy là bạn thôi, nếu ai thích có ‘tình một đêm’ thì cứ tự nhiên”Các nhân viên nữ bĩu môi nói “Nha, Jane cậu rất xấu xa a”. Ta cười nham nhở nói “thôi em đi ăn đây, tạm biệt các chị”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương