Tìm Lại Tất Cả
Chương 36: Điều anh muốn tìm là điều anh muốn giữ (Kết thúc)
Minh Huân nhìn Uyển Khanh, rồi nhìn lòng bàn tay mình, ngồi dậy. Đang định muốn nói gì đó thì bị tiếng gầm dữ dội làm cho giật mình.
- Có chuyện gì với hắn vậy?
- Vì có quá nhiều sức mạnh nên nó không kiểm soát được! - Uyển Khanh đưa tay ra tạo thành một thanh kiếm bạc. Minh Huân thấy rõ bàn tay cô đang run rẩy.
- Nếu không làm được thì cứ để tôi, được chứ? - Nói xong, cậu quay lại nhìn Như. - Em hãy rời khỏi đây đi! Anh không muốn thấy em làm chuyện dại dột như lúc nãy đâu!
- Không! - Như lắc đầu, đứng dậy. - Em cũng không muốn sau này không nhìn thấy anh nữa. Em hứa sẽ không làm gì cả, nhưng xin anh hãy để em ở lại đây!
- Uyển Như. Sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu!
- Không sao cả mà! Em sẽ đứng thật xa, sẽ không cản trở hai người đâu! - Uyển Khanh chạy đi, cách thật xa hai người họ. Khi quay đầu lại, cô đang thấy hai người họ hợp sức đánh con quái vật kia. Một đường chém xuống, một đường chém lên, hai người họ dù không nói gì cũng kết hợp thật ăn ý. Cô cứ mải mê nhìn từng chuyển động của họ, nước mắt không biết từ bao giờ đã tràn khỏi khóe mi. Họ...thực sự rất đẹp đôi, thực sự rất ăn ý. Họ hiểu đối phương nghĩ gì chỉ qua cái liếc mắt.
Đặc biệt là anh đó, Khang! Anh là một kẻ tàn nhẫn, nhưng cũng là người đàn ông tuyệt vời. Tổn thương em sâu sắc như vậy, nhưng anh lại không đành lòng để cô ấy rơi một giọt nước mắt. Cho dù em đã từng cầu xin anh ở bên em, anh cũng chỉ nói với em lời xin lỗi. Trong khi cô ấy đẩy anh ra xa, anh lại cố gắng tiến lại gần. Em thừa nhận, em ghen, nhưng em cũng ngưỡng mộ cô ấy. Em cũng phải trách bản thân mình vì sao lại không thể hận anh dù chỉ là một chút. Bởi chỉ cần hận thì sẽ ngừng yêu thương.
- Uyển Khanh! Khang! Hai người cẩn thận phía sau! - Như vội vã hét lên. Bởi cô nhìn thấy từ đằng sau họ, một cơn lốc nhỏ đang dần lớn lên, sau đó tự động tạo thành những mũi giáo. Cô cũng không biết vì sao mình có thể thấy được nó. Tuy nhiên, lời cảnh báo của cô lại quá muộn, bởi họ đang phải liên tục đỡ những đòn tấn công không ngừng nghỉ.
Cô muốn chạy lại, nhưng bàn chân đã tê cứng đi. Hóa ra, cô cũng đang sợ hãi. Nhưng nếu không làm gì cả, họ sẽ ra sao đây?
Ngay lúc đó, một thân ảnh chạy vụt qua người cô rồi lao đến. Bộ giáp vàng trông nặng trịch nhưng uy quyền, chiếc đao lớn vốn gắn sau lưng nay được cầm chắn chắn trên bàn tay to lớn.
- Hồng Kiên! - Như vui mừng hét lên. Nếu là người đó, chắc chắn có thể cứu họ.
Quả nhiên, Hồng Kiên lao đến, sau đó xoay người chém bay những mũi giáo gió, bảo vệ họ từ phía sau. Nhưng không hiểu sao đột nhiên hắn khựng lại, những mũi giáo đó liên tục cắm phập vào người hắn. Từ kẻ hỗ trợ, nay hắn lại biến thành tấm khiên.
- Hồng Kiên! - Uyển Khanh quay đầu lại nhìn, hét lên. Minh Huân cũng trợn mắt choáng váng. Rồi họ nghe thấy tiếng cười khằng khặc phát ra từ con quái vật mang khuôn mặt của Jio. - Phản bội ta sẽ phải chết! Chống đối ta sẽ phải chết!
Uyển Khanh dùng toàn bộ sức tạo thành một quả cầu lớn, sau đó ném vào Jio. Hắn dùng đao chém một phát, ngay lập tức bị nhốt ở trong.
- Uyển Khanh! - Nhìn cô nhăn mặt ngã khuỵu xuống, Minh Huân vội vàng chạy lại đỡ lấy cô. Khuôn mặt cô đã trắng bệch đến dọa người. Vậy ra...chiêu vừa rồi ngốn quá nhiều sức lực.
Đỡ cô lại gần Hồng Kiên, hai người họ chỉ biết im lặng nhìn những vết thương trên cơ thế hắn. Sâu hoắm, và chi chit.
- Hồng Kiên! - Uyển Khanh ngồi xuống, lay người hắn.
- Công...chúa... - Hắn khó nhọc mở mắt, khó nhọc cất tiếng. Nhưng khi nhìn cô, đôi môi ấy lại cong lên dù thật nhẹ. - May quá... Người...không sao...
- Vì sao lúc nãy không chịu phản kháng hả? Đã vô dụng như vậy thì ngươi chạy vào đây làm gì? Chờ chết sao? - Uyển Khanh hét lên, vung tay đấm mạnh vào người hắn. - Ngu ngốc...
- Vì thần không thể... - Hồng Kiên thều thào. - Nhưng khiến người khóc...cũng đáng...
- Ta không có khóc!!
- Công chúa... - Hồng Kiên nâng tay lên, điểm lên trán cô, đầu ngón tay chợt sáng lên. Sau đó, trước đôi mắt đang mở to của Uyển Khanh, bàn tay hắn vô lực buông thõng, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét mãn nguyện như thường. Vài giây sau, cả người hắn tan ra, vỡ nát.
Công chúa! Thần đã nói rằng cho dù chết thần cũng sẽ không phản bội người, sẽ không làm tổn thương người. Nhưng thần cũng phải nói, xin lỗi vì trước nay đã luôn lừa dối người. Nhưng tình cảm của thần với người là thật! Vậy nên ít ra trước khi chết, thần cũng nên để người nhìn thấy toàn bộ sự thật từ đoạn kí ức ngắn ngủi này.
- Uyển Khanh, sao vậy? - Nhìn khuôn mặt nửa hoang mang, nửa thất thần của Uyển Khanh, Minh Huân lo lắng hỏi. Dù vậy, cô vẫn không nói lời nào.
Đưa mắt nhìn Jio đang vật lộn trong kết giới mà cô tạo ra, nước mắt cô chậm rãi chảy xuống.
Vậy ra...là em sao? Kẻ đã kéo Hồng Kiên vào cùng một chiến tuyến, ép hắn làm tất cả mọi việc, nhưng lại đặt lời nguyền lên hắn khiến hắn chết thảm như lúc này là em sao, Jio? Vậy ra đó là lí do vì sao Hồng Kiên có thể tìm được thuốc để giúp chị giảm đau đớn nhanh như vậy lúc chị thay Minh Huân gánh lời nguyền? Không phải hắn giỏi, mà là vì hắn biết chị trúng lời nguyền gì sao?
...
“Tin ta đi! Ta biết ngươi yêu Toji, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ thuộc về ngươi đâu! Vậy nên, giúp ta! Chỉ cần hắn chết, cô ấy sẽ là của ngươi!”
“Nếu ngươi có hành động phản kháng ta dù chỉ một chút, ngươi sẽ chết. Hiểu chứ, Hồng Kiên?”
“- Nhất định phải hủy con mắt đó, không được để nó tiếp tục tồn tại! Biết chưa?”
- Người chắc chứ? Sẽ liên lụy đến cô ấy đấy!”
- Không sao! Hắn sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cô ấy! Còn ngươi, ngươi nghe cho rõ đây. Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, chỉ cần khiến con mắt đó biến mất, và hắn phải chết”
- Sau đó, người sẽ giữ lời?”
- Chỉ cần ta đạt được mục đích!”
- Tốt thôi!!”
...
Vậy ra kẻ giả dạng thái tử sai Katly đặt lời nguyền lên Minh Huân, bất chấp việc chính em cũng bị ảnh hưởng, sau đó biến thành chị để lừa gạt thát tử, lợi dụng tình cảm của người rồi ép người chết oan như vậy. Tất cả đều là em bày ra sao?
...
“Nhìn bóng Ken vụt biến mất sau từng hàng cây to, cô gái có khuôn mặt giống Uyển Khanh chợt mỉm cười. Quay đầu, chiếc áo choàng bay lất phát, mái tóc đen dài vụt biến thành màu tím, ngắn cũn. Chàng trai tóc tím thong dong bước đi, không quay đầu lại”
...
Vậy ra kẻ giết Las, sau đó đánh cắp con mắt vốn là của mình cũng là em sao? Chỉ để che dấu cho sức mạnh mà em đang cố gắng chiếm đoạt?
Vậy ra kẻ ra lệnh cho bọn rối áo đen kia, kẻ đứng sau việc làm chị bị thương kia...cũng là em ư? Vì em khao khát muốn có sức mạnh của chị thôi sao? Còn Như chỉ là mồi nhử để chị sa chân vào? Em lợi dụng cô ấy như vậy sao, Jio?
...
“Cứ để cô ta sống. Ít ra, cô ta vẫn còn giá trị.”
...
Jio? Em làm nhiều chuyện kinh khủng đến vậy sao? Vì cái gì chứ? Là quyền lực, là tham vọng ư?
- Uyển Khanh?
- Kết thúc sớm chuyện này đi! - Gạt nhanh giọt nước mắt, cô chìa tay ra trước mặt cậu. - Hãy cho tôi mượn sức mạnh. Tôi muốn một nhát giết chết hắn!!
Bởi như vậy đã quá đủ rồi!
“Hứa với tôi, không được đau lòng!” - Tôi xin lỗi!
“Hứa với tôi, không được khóc!” - Tôi xin lỗi!
“Hứa với tôi... Làm ơn...phải sống đấy! Hứa tất cả, tôi sẽ thả cô ra, để cô nhìn thấy sự thật mà cô muốn! Đến lúc đó, muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không chống trả nữa!” - Thật sự xin lỗi!
Nắm lấy bàn tay to lớn của Minh Huân, Uyển Khanh cắn môi đè nén nước mắt. Vậy ra cậu đã biết, cho nên cũng đã rất dằn vặt khi để cô biết được những điều này. Vậy mà cô lại không cảm nhận được, chỉ biết tránh cậu, mắng cậu, đẩy cậu ra xa mình.
Đau lòng, tất nhiên có. Khóc, không thể tránh khỏi. Cậu thừa biết kết quả như thế nào, vậy mà...vẫn muốn tôi hứa sao?
Đôi mắt hai màu vụt sáng lên, răng nanh dần dần lộ rõ. Mái tóc đen dài chợt bay trong không khí. Từ phía sau, đôi cánh đen từ từ hiện ra, cả người cô bao bọc bởi ba tầng ánh sáng. Trong cùng là xanh dương, ở giữa là xanh lá, cuối cùng là đỏ tươi. Thanh kiếm bạc trên tay cũng bị nhuốm thành màu đen, đôi cánh nhỏ lay động nâng cả người cô bay bổng vào không trung.
Từ đằng xa, Như nhìn cô không hề chớp mắt. Môi mấp máy từng tiếng thật nhỏ.
- Đẹp quá! - Còn đẹp hơn cả lần đầu tiên gặp mặt. Hóa ra, đây mới là hình dáng thật sự của cô - hình dạng tối cao của sức mạnh loài quỷ.
Có vẻ như...kết thúc thật rồi.
***
Chính điện sáng bóng và sạch sẽ chỉ sau một cái phất tay, cứ như mọi chuyện chẳng hề tồn tại trước đó. Uyển Khanh khuỵu xuống, chống hai tay xuống đất. Minh Huân vội vã đỡ lấy cô, đau lòng nhìn những giọt nước mắt chảy thật nhiều trên khuôn mặt ấy.
- Đã hứa sẽ không đau lòng, sẽ không khóc cơ mà?
- Xin lỗi! Tôi không thể giữ lời!
- Không sao rồi! - Minh Huân ôm Uyển Khanh vào lòng, để cô dựa hoàn toàn lên ngực mình. - Mọi chuyện đã kết thúc rồi!
- Khang. - Như tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt hai người. Nhìn Uyển Khanh, cô mỉm cười nói. - Anh có thể đưa em quay về không?
- Như...
- Em nghĩ em không nên ở đây nữa rồi! - Như nhìn cậu, cười thật dịu dàng. - Huống hồ, nơi này không phải thế giới dành cho em!
Minh Huân nhìn cô, rồi nhìn Uyển Khanh trong lòng mình.
- Anh xin lỗi! - Tất cả mọi chuyện, xin lỗi đã kéo em vào chuyện này.
- Không sao mà! - Như lắc đầu rồi nhắm mắt lại. Minh Huân đặt tay lên trán cô, vầng sáng đỏ xoay vòng xóa toàn bộ trí nhớ, rồi sau đó đưa cô về thế giới của mình.
Chính điện rộng lớn chỉ còn lại hai người, Uyển Khanh nhắm mắt mệt mỏi, lên tiếng.
- Vì sao lúc đó...lại làm vậy với cha mẹ tôi?
- Họ muốn vậy, bởi họ bị dính phải lời nguyền của Jio. - Minh Huân dựa vào đầu cô, bàn tay vô thức siết chặt. - Trước khi ra ngoài tập kiếm, anh luôn ghé qua thăm họ. Nhưng lúc đó nét mặt của họ rất lạ. Cha nói rằng, sức mạnh còn lại của cha và mẹ đã bị Jio chiếm lấy, nó còn đặt cả lời nguyền lên người họ, khiến họ có thể bị điên loạn. Cách giải thoát duy nhất là chết, nhưng Jio lại không cho họ tự sát, chỉ có thể chém giết lẫn nhau. Họ không thể ra tay với người mình yêu nhất, nên họ đã đặt gánh nặng đó lên người anh, còn mong anh không nói cho em biết. Họ không muốn đánh mất sự tôn nghiêm của mình, ít ra là ở trong lòng em.
Uyển Khanh hít sâu một hơi, nước mắt lại chảy ra. Minh Huân lại siết vòng tay chặt hơn nữa.
- Anh mất bố từ nhỏ, lại mất cả mẹ và chị, nhưng ở đây anh lại có một gia đình. Vậy nên, dù ban đầu là có ý định trả thù, nhưng anh đã nghĩ không cần thiết nữa. Bởi có gia đình mà gìn giữ đã là quá đủ rồi, thù hận chẳng còn quan trọng nữa. Cha yêu thương anh, mẹ dù căm ghét nhưng lại không độc địa, dù không xem anh là con nhưng cũng chẳng coi anh là người ngoài. Cho nên khi phải hạ kiếm đâm vào tim họ, anh cũng đau lắm chứ.
- Xin lỗi...vì đã hiểu lầm. - Uyển Khanh siết chặt tay, cất giọng khàn khàn.
Kéo cô đứng dậy, để cô đối mặt với mình, Minh Huân nói.
- Anh hỏi em một chuyện được không?
- Sao?
- Chiếc nhẫn đó...vì sao em không tháo nó ra?
- Vì tôi không thể! - Uyển Khanh quay đầu sang hướng khác. - Tôi đã thử, nhưng không thể.
- Anh hiểu rồi! - Minh Huân nâng tay cô lên, ngắm nghía chiếc nhẫn. - Vậy tức là nếu anh giúp em tháo ra, em cũng không có ý kiến?
Cảm giác chiếc nhẫn dần vuột khỏi ngón tay, Uyển Khanh hơi hoảng quay đầu lại. Vừa lúc gần như rút hẳn ra, Minh Huân dừng lại, sau đó quỳ xuống nhìn cô, cười.
- Uyển Khanh! Em đồng ý làm vương hậu của anh chứ?
- Gì?
- Em đồng ý, anh sẽ đeo nó vào. Nhưng nếu em từ chối, anh sẽ tháo hẳn nó ra ngoài rồi vứt đi. Được không?
- Cậu đang ép tôi sao? - Uyển Khanh nhăn nhó, bàn tay cũng cứng đơ theo.
- Ép? Nhắc đến ép thì... - Minh Huân suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, đeo hẳn nhẫn vào tay cô. - Uyển Khanh! Anh ra lệnh cho em phải làm vợ của anh. Đây là mệnh lệnh của cậu chủ, em không có quyền từ chối!
Nhìn khuôn mặt Uyển Khanh đã đỏ bừng, Minh Huân bật cười, dùng phép vẽ thêm một cánh nữa lên ấn con phượng hoàng trên trán cô rồi ôm cô vào lòng.
Thật ra từ lâu lắm rồi, lúc anh đeo chiếc nhẫn này cho cô, anh đã mặc nhận cô chính là người vợ duy nhất của đời mình. Bây giờ chỉ là muộn hơn dự tính mà thôi.
Uyển Khanh nghiêng đầu áp lên ngực Minh Huân, âm thầm nghe từng tiếng tim đập mạnh. Bàn tay vốn đang siết chặt dần nới lỏng ra, sau đó chậm chạp nâng lên ôm lấy tấm lưng rộng mà ấm áp, đôi môi xinh đẹp chợt mỉm cười.
...
“Minh Huân, em hỏi anh một chuyện được không?”
“Nói xem”
“Vì sao anh biết được bản chất thật của Jio, trong khi em gần gũi với nó hơn lại không biết?”
“Vì em tin tưởng nó, anh thì không. Với cả, đó cũng là bản năng nữa. Anh giống Ken, giống Jio ở chỗ anh yêu em, nên anh nhận ra được ánh mắt cậu ta luôn nhìn em vẻ chiếm hữu, lại còn nhìn anh rất thù địch. Ánh mắt đó không thể có ở một đứa trẻ được, cho dù đứa trẻ đó là quỷ đi chăng nữa.”
...
Ngày nắng ấm, anh đã có được điều anh muốn tìm, cũng là điều anh muốn giữ.
Duy nhất chỉ có một mình em, Uyển Khanh.
- HẾT -
- Có chuyện gì với hắn vậy?
- Vì có quá nhiều sức mạnh nên nó không kiểm soát được! - Uyển Khanh đưa tay ra tạo thành một thanh kiếm bạc. Minh Huân thấy rõ bàn tay cô đang run rẩy.
- Nếu không làm được thì cứ để tôi, được chứ? - Nói xong, cậu quay lại nhìn Như. - Em hãy rời khỏi đây đi! Anh không muốn thấy em làm chuyện dại dột như lúc nãy đâu!
- Không! - Như lắc đầu, đứng dậy. - Em cũng không muốn sau này không nhìn thấy anh nữa. Em hứa sẽ không làm gì cả, nhưng xin anh hãy để em ở lại đây!
- Uyển Như. Sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu!
- Không sao cả mà! Em sẽ đứng thật xa, sẽ không cản trở hai người đâu! - Uyển Khanh chạy đi, cách thật xa hai người họ. Khi quay đầu lại, cô đang thấy hai người họ hợp sức đánh con quái vật kia. Một đường chém xuống, một đường chém lên, hai người họ dù không nói gì cũng kết hợp thật ăn ý. Cô cứ mải mê nhìn từng chuyển động của họ, nước mắt không biết từ bao giờ đã tràn khỏi khóe mi. Họ...thực sự rất đẹp đôi, thực sự rất ăn ý. Họ hiểu đối phương nghĩ gì chỉ qua cái liếc mắt.
Đặc biệt là anh đó, Khang! Anh là một kẻ tàn nhẫn, nhưng cũng là người đàn ông tuyệt vời. Tổn thương em sâu sắc như vậy, nhưng anh lại không đành lòng để cô ấy rơi một giọt nước mắt. Cho dù em đã từng cầu xin anh ở bên em, anh cũng chỉ nói với em lời xin lỗi. Trong khi cô ấy đẩy anh ra xa, anh lại cố gắng tiến lại gần. Em thừa nhận, em ghen, nhưng em cũng ngưỡng mộ cô ấy. Em cũng phải trách bản thân mình vì sao lại không thể hận anh dù chỉ là một chút. Bởi chỉ cần hận thì sẽ ngừng yêu thương.
- Uyển Khanh! Khang! Hai người cẩn thận phía sau! - Như vội vã hét lên. Bởi cô nhìn thấy từ đằng sau họ, một cơn lốc nhỏ đang dần lớn lên, sau đó tự động tạo thành những mũi giáo. Cô cũng không biết vì sao mình có thể thấy được nó. Tuy nhiên, lời cảnh báo của cô lại quá muộn, bởi họ đang phải liên tục đỡ những đòn tấn công không ngừng nghỉ.
Cô muốn chạy lại, nhưng bàn chân đã tê cứng đi. Hóa ra, cô cũng đang sợ hãi. Nhưng nếu không làm gì cả, họ sẽ ra sao đây?
Ngay lúc đó, một thân ảnh chạy vụt qua người cô rồi lao đến. Bộ giáp vàng trông nặng trịch nhưng uy quyền, chiếc đao lớn vốn gắn sau lưng nay được cầm chắn chắn trên bàn tay to lớn.
- Hồng Kiên! - Như vui mừng hét lên. Nếu là người đó, chắc chắn có thể cứu họ.
Quả nhiên, Hồng Kiên lao đến, sau đó xoay người chém bay những mũi giáo gió, bảo vệ họ từ phía sau. Nhưng không hiểu sao đột nhiên hắn khựng lại, những mũi giáo đó liên tục cắm phập vào người hắn. Từ kẻ hỗ trợ, nay hắn lại biến thành tấm khiên.
- Hồng Kiên! - Uyển Khanh quay đầu lại nhìn, hét lên. Minh Huân cũng trợn mắt choáng váng. Rồi họ nghe thấy tiếng cười khằng khặc phát ra từ con quái vật mang khuôn mặt của Jio. - Phản bội ta sẽ phải chết! Chống đối ta sẽ phải chết!
Uyển Khanh dùng toàn bộ sức tạo thành một quả cầu lớn, sau đó ném vào Jio. Hắn dùng đao chém một phát, ngay lập tức bị nhốt ở trong.
- Uyển Khanh! - Nhìn cô nhăn mặt ngã khuỵu xuống, Minh Huân vội vàng chạy lại đỡ lấy cô. Khuôn mặt cô đã trắng bệch đến dọa người. Vậy ra...chiêu vừa rồi ngốn quá nhiều sức lực.
Đỡ cô lại gần Hồng Kiên, hai người họ chỉ biết im lặng nhìn những vết thương trên cơ thế hắn. Sâu hoắm, và chi chit.
- Hồng Kiên! - Uyển Khanh ngồi xuống, lay người hắn.
- Công...chúa... - Hắn khó nhọc mở mắt, khó nhọc cất tiếng. Nhưng khi nhìn cô, đôi môi ấy lại cong lên dù thật nhẹ. - May quá... Người...không sao...
- Vì sao lúc nãy không chịu phản kháng hả? Đã vô dụng như vậy thì ngươi chạy vào đây làm gì? Chờ chết sao? - Uyển Khanh hét lên, vung tay đấm mạnh vào người hắn. - Ngu ngốc...
- Vì thần không thể... - Hồng Kiên thều thào. - Nhưng khiến người khóc...cũng đáng...
- Ta không có khóc!!
- Công chúa... - Hồng Kiên nâng tay lên, điểm lên trán cô, đầu ngón tay chợt sáng lên. Sau đó, trước đôi mắt đang mở to của Uyển Khanh, bàn tay hắn vô lực buông thõng, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét mãn nguyện như thường. Vài giây sau, cả người hắn tan ra, vỡ nát.
Công chúa! Thần đã nói rằng cho dù chết thần cũng sẽ không phản bội người, sẽ không làm tổn thương người. Nhưng thần cũng phải nói, xin lỗi vì trước nay đã luôn lừa dối người. Nhưng tình cảm của thần với người là thật! Vậy nên ít ra trước khi chết, thần cũng nên để người nhìn thấy toàn bộ sự thật từ đoạn kí ức ngắn ngủi này.
- Uyển Khanh, sao vậy? - Nhìn khuôn mặt nửa hoang mang, nửa thất thần của Uyển Khanh, Minh Huân lo lắng hỏi. Dù vậy, cô vẫn không nói lời nào.
Đưa mắt nhìn Jio đang vật lộn trong kết giới mà cô tạo ra, nước mắt cô chậm rãi chảy xuống.
Vậy ra...là em sao? Kẻ đã kéo Hồng Kiên vào cùng một chiến tuyến, ép hắn làm tất cả mọi việc, nhưng lại đặt lời nguyền lên hắn khiến hắn chết thảm như lúc này là em sao, Jio? Vậy ra đó là lí do vì sao Hồng Kiên có thể tìm được thuốc để giúp chị giảm đau đớn nhanh như vậy lúc chị thay Minh Huân gánh lời nguyền? Không phải hắn giỏi, mà là vì hắn biết chị trúng lời nguyền gì sao?
...
“Tin ta đi! Ta biết ngươi yêu Toji, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ thuộc về ngươi đâu! Vậy nên, giúp ta! Chỉ cần hắn chết, cô ấy sẽ là của ngươi!”
“Nếu ngươi có hành động phản kháng ta dù chỉ một chút, ngươi sẽ chết. Hiểu chứ, Hồng Kiên?”
“- Nhất định phải hủy con mắt đó, không được để nó tiếp tục tồn tại! Biết chưa?”
- Người chắc chứ? Sẽ liên lụy đến cô ấy đấy!”
- Không sao! Hắn sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cô ấy! Còn ngươi, ngươi nghe cho rõ đây. Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, chỉ cần khiến con mắt đó biến mất, và hắn phải chết”
- Sau đó, người sẽ giữ lời?”
- Chỉ cần ta đạt được mục đích!”
- Tốt thôi!!”
...
Vậy ra kẻ giả dạng thái tử sai Katly đặt lời nguyền lên Minh Huân, bất chấp việc chính em cũng bị ảnh hưởng, sau đó biến thành chị để lừa gạt thát tử, lợi dụng tình cảm của người rồi ép người chết oan như vậy. Tất cả đều là em bày ra sao?
...
“Nhìn bóng Ken vụt biến mất sau từng hàng cây to, cô gái có khuôn mặt giống Uyển Khanh chợt mỉm cười. Quay đầu, chiếc áo choàng bay lất phát, mái tóc đen dài vụt biến thành màu tím, ngắn cũn. Chàng trai tóc tím thong dong bước đi, không quay đầu lại”
...
Vậy ra kẻ giết Las, sau đó đánh cắp con mắt vốn là của mình cũng là em sao? Chỉ để che dấu cho sức mạnh mà em đang cố gắng chiếm đoạt?
Vậy ra kẻ ra lệnh cho bọn rối áo đen kia, kẻ đứng sau việc làm chị bị thương kia...cũng là em ư? Vì em khao khát muốn có sức mạnh của chị thôi sao? Còn Như chỉ là mồi nhử để chị sa chân vào? Em lợi dụng cô ấy như vậy sao, Jio?
...
“Cứ để cô ta sống. Ít ra, cô ta vẫn còn giá trị.”
...
Jio? Em làm nhiều chuyện kinh khủng đến vậy sao? Vì cái gì chứ? Là quyền lực, là tham vọng ư?
- Uyển Khanh?
- Kết thúc sớm chuyện này đi! - Gạt nhanh giọt nước mắt, cô chìa tay ra trước mặt cậu. - Hãy cho tôi mượn sức mạnh. Tôi muốn một nhát giết chết hắn!!
Bởi như vậy đã quá đủ rồi!
“Hứa với tôi, không được đau lòng!” - Tôi xin lỗi!
“Hứa với tôi, không được khóc!” - Tôi xin lỗi!
“Hứa với tôi... Làm ơn...phải sống đấy! Hứa tất cả, tôi sẽ thả cô ra, để cô nhìn thấy sự thật mà cô muốn! Đến lúc đó, muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không chống trả nữa!” - Thật sự xin lỗi!
Nắm lấy bàn tay to lớn của Minh Huân, Uyển Khanh cắn môi đè nén nước mắt. Vậy ra cậu đã biết, cho nên cũng đã rất dằn vặt khi để cô biết được những điều này. Vậy mà cô lại không cảm nhận được, chỉ biết tránh cậu, mắng cậu, đẩy cậu ra xa mình.
Đau lòng, tất nhiên có. Khóc, không thể tránh khỏi. Cậu thừa biết kết quả như thế nào, vậy mà...vẫn muốn tôi hứa sao?
Đôi mắt hai màu vụt sáng lên, răng nanh dần dần lộ rõ. Mái tóc đen dài chợt bay trong không khí. Từ phía sau, đôi cánh đen từ từ hiện ra, cả người cô bao bọc bởi ba tầng ánh sáng. Trong cùng là xanh dương, ở giữa là xanh lá, cuối cùng là đỏ tươi. Thanh kiếm bạc trên tay cũng bị nhuốm thành màu đen, đôi cánh nhỏ lay động nâng cả người cô bay bổng vào không trung.
Từ đằng xa, Như nhìn cô không hề chớp mắt. Môi mấp máy từng tiếng thật nhỏ.
- Đẹp quá! - Còn đẹp hơn cả lần đầu tiên gặp mặt. Hóa ra, đây mới là hình dáng thật sự của cô - hình dạng tối cao của sức mạnh loài quỷ.
Có vẻ như...kết thúc thật rồi.
***
Chính điện sáng bóng và sạch sẽ chỉ sau một cái phất tay, cứ như mọi chuyện chẳng hề tồn tại trước đó. Uyển Khanh khuỵu xuống, chống hai tay xuống đất. Minh Huân vội vã đỡ lấy cô, đau lòng nhìn những giọt nước mắt chảy thật nhiều trên khuôn mặt ấy.
- Đã hứa sẽ không đau lòng, sẽ không khóc cơ mà?
- Xin lỗi! Tôi không thể giữ lời!
- Không sao rồi! - Minh Huân ôm Uyển Khanh vào lòng, để cô dựa hoàn toàn lên ngực mình. - Mọi chuyện đã kết thúc rồi!
- Khang. - Như tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt hai người. Nhìn Uyển Khanh, cô mỉm cười nói. - Anh có thể đưa em quay về không?
- Như...
- Em nghĩ em không nên ở đây nữa rồi! - Như nhìn cậu, cười thật dịu dàng. - Huống hồ, nơi này không phải thế giới dành cho em!
Minh Huân nhìn cô, rồi nhìn Uyển Khanh trong lòng mình.
- Anh xin lỗi! - Tất cả mọi chuyện, xin lỗi đã kéo em vào chuyện này.
- Không sao mà! - Như lắc đầu rồi nhắm mắt lại. Minh Huân đặt tay lên trán cô, vầng sáng đỏ xoay vòng xóa toàn bộ trí nhớ, rồi sau đó đưa cô về thế giới của mình.
Chính điện rộng lớn chỉ còn lại hai người, Uyển Khanh nhắm mắt mệt mỏi, lên tiếng.
- Vì sao lúc đó...lại làm vậy với cha mẹ tôi?
- Họ muốn vậy, bởi họ bị dính phải lời nguyền của Jio. - Minh Huân dựa vào đầu cô, bàn tay vô thức siết chặt. - Trước khi ra ngoài tập kiếm, anh luôn ghé qua thăm họ. Nhưng lúc đó nét mặt của họ rất lạ. Cha nói rằng, sức mạnh còn lại của cha và mẹ đã bị Jio chiếm lấy, nó còn đặt cả lời nguyền lên người họ, khiến họ có thể bị điên loạn. Cách giải thoát duy nhất là chết, nhưng Jio lại không cho họ tự sát, chỉ có thể chém giết lẫn nhau. Họ không thể ra tay với người mình yêu nhất, nên họ đã đặt gánh nặng đó lên người anh, còn mong anh không nói cho em biết. Họ không muốn đánh mất sự tôn nghiêm của mình, ít ra là ở trong lòng em.
Uyển Khanh hít sâu một hơi, nước mắt lại chảy ra. Minh Huân lại siết vòng tay chặt hơn nữa.
- Anh mất bố từ nhỏ, lại mất cả mẹ và chị, nhưng ở đây anh lại có một gia đình. Vậy nên, dù ban đầu là có ý định trả thù, nhưng anh đã nghĩ không cần thiết nữa. Bởi có gia đình mà gìn giữ đã là quá đủ rồi, thù hận chẳng còn quan trọng nữa. Cha yêu thương anh, mẹ dù căm ghét nhưng lại không độc địa, dù không xem anh là con nhưng cũng chẳng coi anh là người ngoài. Cho nên khi phải hạ kiếm đâm vào tim họ, anh cũng đau lắm chứ.
- Xin lỗi...vì đã hiểu lầm. - Uyển Khanh siết chặt tay, cất giọng khàn khàn.
Kéo cô đứng dậy, để cô đối mặt với mình, Minh Huân nói.
- Anh hỏi em một chuyện được không?
- Sao?
- Chiếc nhẫn đó...vì sao em không tháo nó ra?
- Vì tôi không thể! - Uyển Khanh quay đầu sang hướng khác. - Tôi đã thử, nhưng không thể.
- Anh hiểu rồi! - Minh Huân nâng tay cô lên, ngắm nghía chiếc nhẫn. - Vậy tức là nếu anh giúp em tháo ra, em cũng không có ý kiến?
Cảm giác chiếc nhẫn dần vuột khỏi ngón tay, Uyển Khanh hơi hoảng quay đầu lại. Vừa lúc gần như rút hẳn ra, Minh Huân dừng lại, sau đó quỳ xuống nhìn cô, cười.
- Uyển Khanh! Em đồng ý làm vương hậu của anh chứ?
- Gì?
- Em đồng ý, anh sẽ đeo nó vào. Nhưng nếu em từ chối, anh sẽ tháo hẳn nó ra ngoài rồi vứt đi. Được không?
- Cậu đang ép tôi sao? - Uyển Khanh nhăn nhó, bàn tay cũng cứng đơ theo.
- Ép? Nhắc đến ép thì... - Minh Huân suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, đeo hẳn nhẫn vào tay cô. - Uyển Khanh! Anh ra lệnh cho em phải làm vợ của anh. Đây là mệnh lệnh của cậu chủ, em không có quyền từ chối!
Nhìn khuôn mặt Uyển Khanh đã đỏ bừng, Minh Huân bật cười, dùng phép vẽ thêm một cánh nữa lên ấn con phượng hoàng trên trán cô rồi ôm cô vào lòng.
Thật ra từ lâu lắm rồi, lúc anh đeo chiếc nhẫn này cho cô, anh đã mặc nhận cô chính là người vợ duy nhất của đời mình. Bây giờ chỉ là muộn hơn dự tính mà thôi.
Uyển Khanh nghiêng đầu áp lên ngực Minh Huân, âm thầm nghe từng tiếng tim đập mạnh. Bàn tay vốn đang siết chặt dần nới lỏng ra, sau đó chậm chạp nâng lên ôm lấy tấm lưng rộng mà ấm áp, đôi môi xinh đẹp chợt mỉm cười.
...
“Minh Huân, em hỏi anh một chuyện được không?”
“Nói xem”
“Vì sao anh biết được bản chất thật của Jio, trong khi em gần gũi với nó hơn lại không biết?”
“Vì em tin tưởng nó, anh thì không. Với cả, đó cũng là bản năng nữa. Anh giống Ken, giống Jio ở chỗ anh yêu em, nên anh nhận ra được ánh mắt cậu ta luôn nhìn em vẻ chiếm hữu, lại còn nhìn anh rất thù địch. Ánh mắt đó không thể có ở một đứa trẻ được, cho dù đứa trẻ đó là quỷ đi chăng nữa.”
...
Ngày nắng ấm, anh đã có được điều anh muốn tìm, cũng là điều anh muốn giữ.
Duy nhất chỉ có một mình em, Uyển Khanh.
- HẾT -
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương