Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai
Chương 50: Tiến Vào Sân
Hai tiếng trước.
Bùi Ôn Hạ được chị chuyên viên trang điểm sửa kiểu tóc, sơ mái lên, duỗi lại tóc, nhuộm lại màu đen. Sau đó xịt keo vuốt mái lên để lộ vầng trán no đủ, dặm ít phấn nền, tô thêm son môi cho mặt mày thêm sáng ngời.
Đó là những gì mà chuyên viên dự định sẽ làm cho cậu.
Có điều, Tống Hoài Sâm đã chặn ngang một chân. Vì nhân viên trang điểm của nhóc còn chưa có mặt, đạo diễn liền để cho nhân viên phụ trách cả hai. Bùi Ôn Hạ muốn luyện lại lần cuối, cho nên nhường cho nhóc ấy làm trước.
Ai biết nhóc khó tính còn kén cá chọn canh, làm tóc đổi vài kiểu đều không ưng ý, khó chiều. Gần 6 giờ, cậu ta mới miễn cưỡng chấp nhận.
Tống Hoài Sâm đang làm khó Bùi Ôn Hạ, bắt cậu chờ, còn ra vẻ ta đây là nhất. Cậu nhóc vào giới sớm, Bùi Ôn Hạ cũng nên tôn trọng nhóc như tiền bối mới đúng.
Bùi Ôn Hạ đối với hành động trẻ con làm như không thấy, chuyên tâm nghe nhạc, người lớn thì không nên so đo với một đứa nhỏ. Cậu không gấp là bởi vì, nguyên chủ đã đẹp sẵn, làm tóc hay trang điểm chỉ là dệt hoa trên gấm.
______
Hiện tại.
[Nghe mùi Bùi Ôn Hạ bị bắt nạt…]
[Thì Tống Hoài Sâm tuy nhỏ tuổi nhưng người ta tuổi nghề cao mà.]
[Một số đứa não tàn còn nói thằng này có cá tính, cá tính cái shit!]
[Emmm…]
[Không kịp giờ mất, bé Hạ của mị!!]
[Hát thôi chứ có phải trình diễn thời trang đâu??]
Tống Hoài Sâm lưng như kim chích, từ đầu khi tham gia show cậu ta đã bất ổn, trước ống kính thì còn giữ được chút hình tượng tốt đẹp. Bị nhìn như đứa ngỗ nghịch làm cậu ta bực tức.
Mộ Lăng Thần mở cửa bước ra ngoài, Đường Hiểu Vi ba người cũng đuổi theo sau.
Hạ Vân Sương sững sốt: Tình hình gì đây?
Phòng trang điểm của Bùi Ôn Hạ.
Đường Hiểu Vi ngắt điện thoại: “Mình liên hệ được với chuyên viên khác rồi, còn 30 phút nữa, sẽ kịp thôi.”
Diệp Lạc Dương không vui: “Thằng nhóc hống hách họ Tống, thấy cậu ấy hiền liền bắt nạt.” Cũng không xem là ai đang bảo kê Bùi Ôn Hạ.
Mộ Lăng Thần vươn tay muốn mở cửa, bên trong cũng có người đang đẩy cửa ra.
Cạch.
Bùi Ôn Hạ và Mộ Lăng Thần mặt đối mặt, cậu bất ngờ: “A? Mộ Lăng Thần?” Phía sau anh còn có ba người Đường Hiểu Vi.
Suýt thì cậu đẩy cửa trúng anh rồi.
Mộ Lăng Thần nhìn cậu không chớp mắt: “Ôn…Hạ?”
Cậu thấy anh cứ nhìn mình, hiểu ra, chỉ lên kẹp tóc hình hoa trắng trên đầu: “Bạch Nhan nói như vậy sẽ đẹp hơn, các anh thấy sao?” Con trai mà cài hoa cũng hơi kỳ thật, có lẽ cậu nên tháo xuống.
Mộ Lăng Thần lúc này mới phản ứng lại, dịu dàng cười: “Em đẹp lắm.”
Bùi Ôn Hạ rụt rè nói cảm ơn, là cậu hỏi anh thấy thế nào, khi nghe được câu trả lời, cậu lại cảm thấy kì lạ, mặt cũng nóng lên, giống như phát sốt.
Chẳng lẽ cậu bị cảm rồi?
Đường Hiểu Vi, Diệp Lạc Dương và Tần Sở Hàn ngơ ngác một hồi trước sắc đẹp của cậu, thi nhau khen.
Lúc này, Hạ Vân Sương mang theo màn ảnh cũng đuổi tới.
Đường Hiểu Vi: “Ô-Ôn Hạ, xinh, đ-đẹp lắm luôn.”
Diệp Lạc Dương: “Không tệ, không tệ, tuy không đẹp bằng tôi nhưng cũng hơn một số thành phần nhân phẩm kém. Đừng có tháo ra, để đó đi, bế mạc cùng chụp ảnh.”
Tần Sở Hàn cũng hiếm khi khen người: “Đẹp ạ.”
Bùi Ôn Hạ sơ một bên tóc lên, kẹp hoa trắng một bên, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, thoa một ít son, tươi tắn tự nhiên, bù cho khuyết điểm mặt liệt của cậu. Khoác lên mình bộ vest trắng tinh, hai màu trắng đen vừa đối lập vừa hài hòa. Có thể dùng hoa nhan nguyệt mạo, khinh vân tế nguyệt để hình dung*.
*Hai câu đều là đẹp như ánh trăng treo cao, thánh thoát
Tay nghề trang điểm của Bạch Nhan không thể chê được, người mẫu ảnh có khác.
Cậu nhìn bốn người, thật tâm khen: “Các anh cũng đẹp lắm.” Đẹp trai hơn những người cậu từng thấy qua.
Bùi Ôn Hạ liếc mắt nhìn màn ảnh một cái, lại cùng Mộ Lăng Thần trò chuyện, không để ý nữa.
[…]
[Chu choa mạ ơi!]
[Liếc mắt một cái…Tui cong luôn!]
[Bùi Ngố??]
[…Cái vẻ đẹp như tiên nam nhỏ là sao vậy??]
[Đẹp! Đẹp! Đẹp!]
[Nhỏ Ôn Hạ này đẹp dữ vậy sao!]
[Trời ơi cô dâu của tui!]
[Cô dâu này xinh vãi!]
[??]
Bình luận toàn là khen Bùi Ôn Hạ đẹp, không có khác.
Bộp bộp.
Tổng đạo diễn đích thân đi gọi thực tập sinh: “Mấy đứa, đến giờ rồi! Chuẩn bị ra sân khấu thôi! Theo thứ tự nhé! Check lại hết thiết bị đi!”
10 phút nữa là bắt đầu, không thể có sai sót.
Di chuyển theo đội ngũ, Bùi Ôn Hạ vẫy tay chào Bạch Nhan, cũng nhờ anh ta giúp đỡ. Cũng còn may, Bạch Nhan bị loại, đến để chào tạm biệt cậu, chứng kiến tình cảnh cậu bị khi dễ, không thể khoanh tay đứng nhìn.
Còn sự nghiệp của Tống Hoài Sâm sau này, ai mà biết được có suông sẻ như trước nữa không.
Sân khấu rất lớn, rất lộng lẫy, to hơn những vòng thi trước, có thể so với một buổi concert đỉnh cấp.
7 giờ.
Camera đã vào chỗ, ánh đèn sân khấu được bật lên, hiện trường 1000 khán giả may mắn mua được vé, khách mời nổi tiếng, ban giám khảo siêu sao, MC đã vào chỗ.
Cuối cùng, Debut hay không, tùy vào ngày hôm nay!
Bùi Ôn Hạ được chị chuyên viên trang điểm sửa kiểu tóc, sơ mái lên, duỗi lại tóc, nhuộm lại màu đen. Sau đó xịt keo vuốt mái lên để lộ vầng trán no đủ, dặm ít phấn nền, tô thêm son môi cho mặt mày thêm sáng ngời.
Đó là những gì mà chuyên viên dự định sẽ làm cho cậu.
Có điều, Tống Hoài Sâm đã chặn ngang một chân. Vì nhân viên trang điểm của nhóc còn chưa có mặt, đạo diễn liền để cho nhân viên phụ trách cả hai. Bùi Ôn Hạ muốn luyện lại lần cuối, cho nên nhường cho nhóc ấy làm trước.
Ai biết nhóc khó tính còn kén cá chọn canh, làm tóc đổi vài kiểu đều không ưng ý, khó chiều. Gần 6 giờ, cậu ta mới miễn cưỡng chấp nhận.
Tống Hoài Sâm đang làm khó Bùi Ôn Hạ, bắt cậu chờ, còn ra vẻ ta đây là nhất. Cậu nhóc vào giới sớm, Bùi Ôn Hạ cũng nên tôn trọng nhóc như tiền bối mới đúng.
Bùi Ôn Hạ đối với hành động trẻ con làm như không thấy, chuyên tâm nghe nhạc, người lớn thì không nên so đo với một đứa nhỏ. Cậu không gấp là bởi vì, nguyên chủ đã đẹp sẵn, làm tóc hay trang điểm chỉ là dệt hoa trên gấm.
______
Hiện tại.
[Nghe mùi Bùi Ôn Hạ bị bắt nạt…]
[Thì Tống Hoài Sâm tuy nhỏ tuổi nhưng người ta tuổi nghề cao mà.]
[Một số đứa não tàn còn nói thằng này có cá tính, cá tính cái shit!]
[Emmm…]
[Không kịp giờ mất, bé Hạ của mị!!]
[Hát thôi chứ có phải trình diễn thời trang đâu??]
Tống Hoài Sâm lưng như kim chích, từ đầu khi tham gia show cậu ta đã bất ổn, trước ống kính thì còn giữ được chút hình tượng tốt đẹp. Bị nhìn như đứa ngỗ nghịch làm cậu ta bực tức.
Mộ Lăng Thần mở cửa bước ra ngoài, Đường Hiểu Vi ba người cũng đuổi theo sau.
Hạ Vân Sương sững sốt: Tình hình gì đây?
Phòng trang điểm của Bùi Ôn Hạ.
Đường Hiểu Vi ngắt điện thoại: “Mình liên hệ được với chuyên viên khác rồi, còn 30 phút nữa, sẽ kịp thôi.”
Diệp Lạc Dương không vui: “Thằng nhóc hống hách họ Tống, thấy cậu ấy hiền liền bắt nạt.” Cũng không xem là ai đang bảo kê Bùi Ôn Hạ.
Mộ Lăng Thần vươn tay muốn mở cửa, bên trong cũng có người đang đẩy cửa ra.
Cạch.
Bùi Ôn Hạ và Mộ Lăng Thần mặt đối mặt, cậu bất ngờ: “A? Mộ Lăng Thần?” Phía sau anh còn có ba người Đường Hiểu Vi.
Suýt thì cậu đẩy cửa trúng anh rồi.
Mộ Lăng Thần nhìn cậu không chớp mắt: “Ôn…Hạ?”
Cậu thấy anh cứ nhìn mình, hiểu ra, chỉ lên kẹp tóc hình hoa trắng trên đầu: “Bạch Nhan nói như vậy sẽ đẹp hơn, các anh thấy sao?” Con trai mà cài hoa cũng hơi kỳ thật, có lẽ cậu nên tháo xuống.
Mộ Lăng Thần lúc này mới phản ứng lại, dịu dàng cười: “Em đẹp lắm.”
Bùi Ôn Hạ rụt rè nói cảm ơn, là cậu hỏi anh thấy thế nào, khi nghe được câu trả lời, cậu lại cảm thấy kì lạ, mặt cũng nóng lên, giống như phát sốt.
Chẳng lẽ cậu bị cảm rồi?
Đường Hiểu Vi, Diệp Lạc Dương và Tần Sở Hàn ngơ ngác một hồi trước sắc đẹp của cậu, thi nhau khen.
Lúc này, Hạ Vân Sương mang theo màn ảnh cũng đuổi tới.
Đường Hiểu Vi: “Ô-Ôn Hạ, xinh, đ-đẹp lắm luôn.”
Diệp Lạc Dương: “Không tệ, không tệ, tuy không đẹp bằng tôi nhưng cũng hơn một số thành phần nhân phẩm kém. Đừng có tháo ra, để đó đi, bế mạc cùng chụp ảnh.”
Tần Sở Hàn cũng hiếm khi khen người: “Đẹp ạ.”
Bùi Ôn Hạ sơ một bên tóc lên, kẹp hoa trắng một bên, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, thoa một ít son, tươi tắn tự nhiên, bù cho khuyết điểm mặt liệt của cậu. Khoác lên mình bộ vest trắng tinh, hai màu trắng đen vừa đối lập vừa hài hòa. Có thể dùng hoa nhan nguyệt mạo, khinh vân tế nguyệt để hình dung*.
*Hai câu đều là đẹp như ánh trăng treo cao, thánh thoát
Tay nghề trang điểm của Bạch Nhan không thể chê được, người mẫu ảnh có khác.
Cậu nhìn bốn người, thật tâm khen: “Các anh cũng đẹp lắm.” Đẹp trai hơn những người cậu từng thấy qua.
Bùi Ôn Hạ liếc mắt nhìn màn ảnh một cái, lại cùng Mộ Lăng Thần trò chuyện, không để ý nữa.
[…]
[Chu choa mạ ơi!]
[Liếc mắt một cái…Tui cong luôn!]
[Bùi Ngố??]
[…Cái vẻ đẹp như tiên nam nhỏ là sao vậy??]
[Đẹp! Đẹp! Đẹp!]
[Nhỏ Ôn Hạ này đẹp dữ vậy sao!]
[Trời ơi cô dâu của tui!]
[Cô dâu này xinh vãi!]
[??]
Bình luận toàn là khen Bùi Ôn Hạ đẹp, không có khác.
Bộp bộp.
Tổng đạo diễn đích thân đi gọi thực tập sinh: “Mấy đứa, đến giờ rồi! Chuẩn bị ra sân khấu thôi! Theo thứ tự nhé! Check lại hết thiết bị đi!”
10 phút nữa là bắt đầu, không thể có sai sót.
Di chuyển theo đội ngũ, Bùi Ôn Hạ vẫy tay chào Bạch Nhan, cũng nhờ anh ta giúp đỡ. Cũng còn may, Bạch Nhan bị loại, đến để chào tạm biệt cậu, chứng kiến tình cảnh cậu bị khi dễ, không thể khoanh tay đứng nhìn.
Còn sự nghiệp của Tống Hoài Sâm sau này, ai mà biết được có suông sẻ như trước nữa không.
Sân khấu rất lớn, rất lộng lẫy, to hơn những vòng thi trước, có thể so với một buổi concert đỉnh cấp.
7 giờ.
Camera đã vào chỗ, ánh đèn sân khấu được bật lên, hiện trường 1000 khán giả may mắn mua được vé, khách mời nổi tiếng, ban giám khảo siêu sao, MC đã vào chỗ.
Cuối cùng, Debut hay không, tùy vào ngày hôm nay!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương