Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai
Chương 56: Đi Chơi
Chủ nhật.
Cổng sau của công viên giải trí Wowland.
Vì chưa có công ty quản lý nên Bùi Ôn Hạ không có nơi ở, cho nên ở tạm nhà của Diệp Lạc Dương. Cậu muốn mua lại căn nhà cũ của nguyên chủ và mẹ nhưng vẫn chưa đủ tiền. Dạo này cũng không thấy đám người tới cửa đòi nợ, nhưng ai biết được Bùi Họa sẽ dày vò bọn gã được bao lâu.
Bộp.
“Anh Bùi, sao lại đứng đây một mình thế?” Từ đằng sau, Kỳ Ân tiến đến vỗ vai cậu.
Cậu ta đội mũ lưỡi trai, khẩu trang kéo xuống cằm, gương mặt đúng là đáng yêu, cười cũng ngọt, nhưng Bùi Ôn Hạ lại cảm thấy có chút ác liệt.
Cậu liếc nhìn cánh tay đang treo trên vai mình, nhịn xuống xúc động đẩy người ra, hơi lùi bước: “Diệp Lạc Dương đi mua bữa sáng, bảo tôi chờ.” Có thể là cậu hơi mẫn cảm nhưng Kỳ Ân mang lại cho cậu cảm giác rất không khỏe.
Kỳ Ân thu tay lại, liếc ngang liếc dọc, cười cười: “A, đúng ha, em cũng chưa ăn sáng nè. Tính sao đây ta.”
Bùi Ôn Hạ suy nghĩ chốc lát, chỉ tay ra ven đường: “Hủ tiếu kìa.” Ý là, qua kia ăn đi.
Kỳ Ân: “…” Nếu là người bình thường thì phải gọi điện cho Diệp Lạc Dương mua thêm một phần mới đúng? Cậu ta là người của công chúng, ăn lề đường thành ra cái gì.
Cạch.
Có một chiếc xe dừng trước cổng, có vài người từ trên xe bước xuống.
Là Mộ Lăng Thần: “Ôn Hạ? Em đến sớm vậy?”
Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn cũng đến cùng anh: “E-Em ăn sáng chưa?Ch-Chưa thì vào trong rồi mua gì đó ăn nha?”
Bùi Ôn Hạ lấy ra điện thoại: “Diệp Lạc Dương đi mua ăn, các anh ăn gì, tôi bảo cậu ta mua luôn?”
Kỳ Ân: “…” Cái thứ tiêu chuẩn kép!
___________
Một lúc sau.
Nhân viên công tác làm hướng dẫn viên tạm thời cho SHEEN vui vẻ xin chữ ký từng người, vì dành phần công việc này mà đám nhân viên tranh nhau phá đầu.
“Các cậu sẽ chụp hình ở những địa điểm đặc sắc tại công viên chúng tôi, có hồ hồng hạc, vòng đu quay, nhà ma, vườn động vật nhỏ,…Đây là bản đồ để phòng khi đi lạc. Về phần phục trang sẽ do bên phụ trách mang đến…”
Cả đám vừa đi vừa nghe, tuy hôm nay là đến để trải nghiệm, nhưng tìm hiểu trước cũng xem như có lợi.
Từ lúc bước chân vào đây, Bùi Ôn Hạ thấy cái gì cũng nhìn nhiều hai mắt. Rực rỡ và hoành tráng là những gì mà cậu nghĩ được, thật ra nó còn hơn thế nữa.
Ồn ào náo nhiệt, đông người ta, không phải chỉ có người nhỏ tuổi, cả người lớn cũng có. Khắp nơi đầy thanh âm hỗn tạp nổ tung như pháo hoa, nghe không rõ ràng lắm.
Nhân viên công tác lưu ý thêm một số điều nữa mới lưu luyến không rời rời đi.
Mộ Lăng Thần cởi mũ nón ra cho cậu, cười nói: “Không cần trùm kín mít vậy đâu, thả lỏng ra, hôm nay không phải làm việc, cứ chơi thật vui đi.”
Bùi Ôn Hạ ngẩng đầu: “Được sao?” Người của công chúng cũng được hưởng thụ thời gian riêng tư sao?
Vì scandal thất thiệt nửa thật nửa giả trên mạng, lúc còn ở công ty cũ, Bùi Ôn Hạ chưa từng bước ra khỏi cửa nửa bước, trừ phi đi bệnh viện thăm mẹ. Cậu không bị cầm tù nhưng cũng không khác bị cầm tù là mấy. Antifans sẽ đứng bên dưới công ty chực chờ, hễ mà bắt gặp, lại dùng nhiều cách cực đoan để tổn thương cậu.
Thời gian đó quả thật là ác mộng, nguyên chủ gây thù chốc oán khắp nơi, có khi cặp với ông lớn đã có vợ, có khi lại là tiểu tam. Quan trọng hơn là cậu ta làm chìm thuyền của rất nhiều fans CP, Yến Tử Minh là một, Tần Sở Hàn là hai. Công ty cũng không cho kinh doanh, nhóm 5 người mà chỉ có 4 người hoạt động.
Đợt đó cũng là có liveshow cho nên cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện.
Nếu không xảy ra tai nạn giao thông, Bùi Ôn Hạ không chết, thì tương lai cậu ta sống kiểu gì?
Đường Hiểu Vi đè lại sợi tóc rối trên đỉnh đầu cậu, khẳng định: “Được.” Nhiều lúc Ôn Hạ lại lộ ra vẻ mặt vô hồn, bất cận nhân tình, làm bọn anh lo sợ bất an. Giống như đến một lúc nào đó cậu sẽ biến mất hoặc là hoàn toàn xem bọn họ như người lạ.
Diệp Lạc Dương trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu, kéo đi: “Đừng có xị mặt ra giùm, qua đây, anh ngồi ngựa gỗ với cậu. Chắc cậu không biết chơi cái này đâu, tôi rũ lòng thương mà chơi cùng cậu, với ai tôi cũng tốt vậy hết đó nên đừng có mà tự mãn!”
Muốn Bùi Ôn Hạ vui vẻ nhưng sao lời tới bên miệng lại biến thành như vậy hắn cũng không rõ.
Bùi Ôn Hạ lảo đảo bước theo: “…Ồ.” Cũng không cần.
…
Bùi Ôn Hạ được trải nghiệm rất nhiều trò chơi cùng 5 người, không biết mệt mỏi. Vòng xoay ngựa gỗ với Diệp Lạc Dương, nhà ma với Mộ Lăng Thần, cùng Đường Hiểu Vi cho cá Koi ăn, check in cảnh điểm. Tần Sở Hàn mời cậu cùng ngồi đu quay cao cao ngắm cảnh, làm cậu không ngờ nhất là Kỳ Ân cũng rủ cậu ngồi tàu lượn siêu tốc.
Bùi Ôn Hạ cảm thấy thật là vui, lần sau cũng muốn được đi cùng các anh ấy.
Cổng sau của công viên giải trí Wowland.
Vì chưa có công ty quản lý nên Bùi Ôn Hạ không có nơi ở, cho nên ở tạm nhà của Diệp Lạc Dương. Cậu muốn mua lại căn nhà cũ của nguyên chủ và mẹ nhưng vẫn chưa đủ tiền. Dạo này cũng không thấy đám người tới cửa đòi nợ, nhưng ai biết được Bùi Họa sẽ dày vò bọn gã được bao lâu.
Bộp.
“Anh Bùi, sao lại đứng đây một mình thế?” Từ đằng sau, Kỳ Ân tiến đến vỗ vai cậu.
Cậu ta đội mũ lưỡi trai, khẩu trang kéo xuống cằm, gương mặt đúng là đáng yêu, cười cũng ngọt, nhưng Bùi Ôn Hạ lại cảm thấy có chút ác liệt.
Cậu liếc nhìn cánh tay đang treo trên vai mình, nhịn xuống xúc động đẩy người ra, hơi lùi bước: “Diệp Lạc Dương đi mua bữa sáng, bảo tôi chờ.” Có thể là cậu hơi mẫn cảm nhưng Kỳ Ân mang lại cho cậu cảm giác rất không khỏe.
Kỳ Ân thu tay lại, liếc ngang liếc dọc, cười cười: “A, đúng ha, em cũng chưa ăn sáng nè. Tính sao đây ta.”
Bùi Ôn Hạ suy nghĩ chốc lát, chỉ tay ra ven đường: “Hủ tiếu kìa.” Ý là, qua kia ăn đi.
Kỳ Ân: “…” Nếu là người bình thường thì phải gọi điện cho Diệp Lạc Dương mua thêm một phần mới đúng? Cậu ta là người của công chúng, ăn lề đường thành ra cái gì.
Cạch.
Có một chiếc xe dừng trước cổng, có vài người từ trên xe bước xuống.
Là Mộ Lăng Thần: “Ôn Hạ? Em đến sớm vậy?”
Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn cũng đến cùng anh: “E-Em ăn sáng chưa?Ch-Chưa thì vào trong rồi mua gì đó ăn nha?”
Bùi Ôn Hạ lấy ra điện thoại: “Diệp Lạc Dương đi mua ăn, các anh ăn gì, tôi bảo cậu ta mua luôn?”
Kỳ Ân: “…” Cái thứ tiêu chuẩn kép!
___________
Một lúc sau.
Nhân viên công tác làm hướng dẫn viên tạm thời cho SHEEN vui vẻ xin chữ ký từng người, vì dành phần công việc này mà đám nhân viên tranh nhau phá đầu.
“Các cậu sẽ chụp hình ở những địa điểm đặc sắc tại công viên chúng tôi, có hồ hồng hạc, vòng đu quay, nhà ma, vườn động vật nhỏ,…Đây là bản đồ để phòng khi đi lạc. Về phần phục trang sẽ do bên phụ trách mang đến…”
Cả đám vừa đi vừa nghe, tuy hôm nay là đến để trải nghiệm, nhưng tìm hiểu trước cũng xem như có lợi.
Từ lúc bước chân vào đây, Bùi Ôn Hạ thấy cái gì cũng nhìn nhiều hai mắt. Rực rỡ và hoành tráng là những gì mà cậu nghĩ được, thật ra nó còn hơn thế nữa.
Ồn ào náo nhiệt, đông người ta, không phải chỉ có người nhỏ tuổi, cả người lớn cũng có. Khắp nơi đầy thanh âm hỗn tạp nổ tung như pháo hoa, nghe không rõ ràng lắm.
Nhân viên công tác lưu ý thêm một số điều nữa mới lưu luyến không rời rời đi.
Mộ Lăng Thần cởi mũ nón ra cho cậu, cười nói: “Không cần trùm kín mít vậy đâu, thả lỏng ra, hôm nay không phải làm việc, cứ chơi thật vui đi.”
Bùi Ôn Hạ ngẩng đầu: “Được sao?” Người của công chúng cũng được hưởng thụ thời gian riêng tư sao?
Vì scandal thất thiệt nửa thật nửa giả trên mạng, lúc còn ở công ty cũ, Bùi Ôn Hạ chưa từng bước ra khỏi cửa nửa bước, trừ phi đi bệnh viện thăm mẹ. Cậu không bị cầm tù nhưng cũng không khác bị cầm tù là mấy. Antifans sẽ đứng bên dưới công ty chực chờ, hễ mà bắt gặp, lại dùng nhiều cách cực đoan để tổn thương cậu.
Thời gian đó quả thật là ác mộng, nguyên chủ gây thù chốc oán khắp nơi, có khi cặp với ông lớn đã có vợ, có khi lại là tiểu tam. Quan trọng hơn là cậu ta làm chìm thuyền của rất nhiều fans CP, Yến Tử Minh là một, Tần Sở Hàn là hai. Công ty cũng không cho kinh doanh, nhóm 5 người mà chỉ có 4 người hoạt động.
Đợt đó cũng là có liveshow cho nên cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện.
Nếu không xảy ra tai nạn giao thông, Bùi Ôn Hạ không chết, thì tương lai cậu ta sống kiểu gì?
Đường Hiểu Vi đè lại sợi tóc rối trên đỉnh đầu cậu, khẳng định: “Được.” Nhiều lúc Ôn Hạ lại lộ ra vẻ mặt vô hồn, bất cận nhân tình, làm bọn anh lo sợ bất an. Giống như đến một lúc nào đó cậu sẽ biến mất hoặc là hoàn toàn xem bọn họ như người lạ.
Diệp Lạc Dương trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu, kéo đi: “Đừng có xị mặt ra giùm, qua đây, anh ngồi ngựa gỗ với cậu. Chắc cậu không biết chơi cái này đâu, tôi rũ lòng thương mà chơi cùng cậu, với ai tôi cũng tốt vậy hết đó nên đừng có mà tự mãn!”
Muốn Bùi Ôn Hạ vui vẻ nhưng sao lời tới bên miệng lại biến thành như vậy hắn cũng không rõ.
Bùi Ôn Hạ lảo đảo bước theo: “…Ồ.” Cũng không cần.
…
Bùi Ôn Hạ được trải nghiệm rất nhiều trò chơi cùng 5 người, không biết mệt mỏi. Vòng xoay ngựa gỗ với Diệp Lạc Dương, nhà ma với Mộ Lăng Thần, cùng Đường Hiểu Vi cho cá Koi ăn, check in cảnh điểm. Tần Sở Hàn mời cậu cùng ngồi đu quay cao cao ngắm cảnh, làm cậu không ngờ nhất là Kỳ Ân cũng rủ cậu ngồi tàu lượn siêu tốc.
Bùi Ôn Hạ cảm thấy thật là vui, lần sau cũng muốn được đi cùng các anh ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương