Tin Tức Tố Của Cậu Thật Là Ngọt
Chương 5: Đừng cử động
"Hóa ra là phân hóa hả," Khâu Tác nhún vai, "Cố Điển, Alpha chúng ta phân hóa khó chịu như vậy sao? Đầu và bụng tớ đều hơi đau, trước kia tớ nghĩ rằng chỉ có Omega bọn họ phân hóa mới khó chịu như vậy." Khâu Tác giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng, tay ôm bụng, lưng cong lên.
Cố Điển bây giờ cũng đang khó chịu.
Mùi chocolate thơm ngọt giống như sóng biển, một tầng lại một tầng dồn về phía anh, vĩnh viễn không có chừng mực mà dâng lên, dục vọng nguyên thủy trong cơ thể Alpha trẻ tuổi không hề phòng bị mà bị kích động, Cố Điển chưa từng trải qua, hiển nhiên cũng không biết làm thế nào để áp chế, huống chi trong lòng bàn tay anh là tuyến thể nóng như lửa đốt của Khâu Tác, có thể châm lửa Cố Điển.
Đây là Khâu Tác, không phải người khác, là người mà anh đặt trong lòng từ khi còn nhỏ, anh đã sớm nhận định rằng người kia là bạn đời.
Hiện tại người này trêu chọc anh, cho dù là vô tâm, nhưng có Alpha nào có thể chịu đựng được Omega mình yêu nhất trêu ghẹo.
Cho dù đó là mùi vị của cậu ấy, hay là nhiệt độ làn da của cậu ấy, hoặc chỉ là âm thanh thở gấp khe khẽ của cậu ấy...
Tất cả lý trí của anh tức khắc sẽ bị đánh gục bởi sự ngọt ngào của Khâu Tác.
"A---" Khâu Tác đột nhiên kêu một tiếng, hoàn toàn không phải là âm thanh hưởng thụ, mà là tiếng kêu đau đớn.
Khâu Tác quay đầu, mồ hôi như hạt đậu một giọt lại một giọt chảy xuống từ thái dương, "Cố Điển, tớ đau quá."
Vẻ mặt và giọng nói đau đớn của cậu xuyên thấu dục vọng đã dày như lưới của Cố Điển, 'soạt' một tiếng đem cái lưới kia xé tan. Ửng hồng trên mặt Cố Điển chậm rãi tan đi, anh nghiêng người về phía trước, ôm Omega bé nhỏ vào trong ngực, "Khâu Tác, đau ở đâu? Đừng sợ, nói cho tớ."
Cố Điển cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay của mình ngày càng cao, tuyến thể sau cổ của Omega không phải đập chậm rãi nữa mà là 'bang bang' mà đập dữ dội, giống như chứa một trái tim mạnh mẽ.
"Ôi---" Khâu Tác dựa lưng vào lồng ngực Cố Điển, mái tóc ướt đẫm, không rõ là do lúc tắm chưa khô hay lại bị mồ hôi thấm ướt, khóe mắt cũng ươn ướt, như thể là kìm nén nước mắt, "Cố Điển, lần trước cậu phân hóa cũng là như vậy sao? Vậy thì cũng quá khó chịu rồi, cậu thật là đáng thương, tớ cũng không ở bên cạnh chăm sóc cậu."
Nghe Khâu Tác nói, Cố Điển mím môi, rất lộn xộn, cũng không rõ là xấu hổ hay đang đau lòng, "Khâu Tác, tớ ôm cậu về phòng nghỉ ngơi," anh chạm mặt vào cái trán bị mồ hôi làm cho lạnh lẽo của Khâu Tác, lồng ngực cảm thấy đau đớn, "Tớ lấy cho cậu cái túi chườm nóng, cậu đặt nó lên."
"Cậu ôm tớ làm gì? Tớ tự đi được, ôm thì xấu hổ lắm." Mắt Khâu Tác trừng lớn, như thể hết sức khiếp sợ.
Cố Điển không quan tâm cậu, đứng lên, ôm eo cậu.
"A---" Khâu Tác kêu lên.
"Đừng nhúc nhích, ngoan một chút." Cố Điển ôm người trong ngực chặt thêm một chút, trực tiếp bế công chúa lên lầu hai, đá văng cửa phòng ngủ, khom lưng nhẹ nhàng đặt Khâu Tác lên giường, đắp chăn cho cậu, giúp cậu vén tóc ướt trên trán, "Nằm ngoan ngoãn, chờ tớ."
Nói xong, Cổ Điển xoay người đi ra phòng ngủ.
"Ha, Cố Điển, thiệt thòi là tớ ở đây, nếu có một Omega ở chỗ này, có phải cậu đang GHS* không?" Khâu Tác trợn tròn đôi mắt đen láy, vẫn có tâm trạng mà nói đùa.
*viết tắt của make yellow, ý là làm chuyện 18+ =))))))
"Trước sau gì chúng ta cũng sẽ làm." Cố Điển thấp giọng nói, nghĩ rằng có lẽ Khâu Tác không nghe thấy.
Cố Điển đóng cửa nhẹ nhàng, bước lớn đi xuống cầu thang, khác với vẻ bình tĩnh trước mặt Khâu Tác, anh luống cuống mà lấy điện thoại gọi cho Cố Ân, "Anh, bây giờ Khâu Tác đau cả người, tuyến thể đập mạnh, sẽ không có vấn đề gì đúng không? Anh với anh dâu có thể về nhà được không? Em không biết làm gì hết, cậu ấy đau mà đổ mồ hôi toàn thân."
Bác sĩ Cố Ân đã thấy chuyện này rất nhiều, giọng điệu bình tĩnh chậm rãi, "Omega phân hóa đúng là rất khó chịu, lúc đó kiểm tra gien của Khâu Tác là cấp cao, sẽ càng khó chịu, đây là hiện tượng bình thường, em sốt ruột làm gì?"
"Bây giờ em nên làm gì?" Cố Điển hỏi.
"Em vào phòng ngủ của anh, trong tủ đựng thuốc có một lọ trong suốt màu xanh của anh dâu em, bên trong có thuốc tiêm, em xem hướng dẫn đi, có một loại màu hồng nhạt giúp giảm đau, tiêm cho Khâu Tác một mũi trước."
"Dạ," Cố Điển đến phòng ngủ của anh và anh dâu, "Còn có thuốc nào có thể dùng không?"
"Tiêm trước để Khâu Tác dễ chịu một chút, những thứ khác chờ tối anh với anh dâu em về rồi tính tiếp." Cố Ân nói, "Em còn nhớ cách làm không?"
"Nhớ ạ, em sẽ tiêm cho cậu ấy." Cố Điển đã tìm thấy thuốc và ống tiêm, "Hai anh về sớm một chút."
"Được rồi, anh dâu em đang thay quần áo, thay xong thì về, yên tâm đi." Cố Ân nói qua điện thoại.
Ngoại trừ thuốc và ống tiêm, Cố Điển lại đi lấy túi chườm nóng đổ nước nóng vào, đến phòng bếp làm một ly nước mật ong, ôm đồ chạy lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, Cố Điển sững sờ trong chốc lát, anh thật sự là đánh giá thấp mùi hương chết người của Omega cấp cao.
Mùi chocolate tỏa ra khắp phòng làm chân Cố Điển mềm nhũn. Dùng hết sức lực đi đến bên giường, nhét túi chườm nóng vào trong chăn, đầu ngón tay chạm vào bụng mềm mại của Khâu Tác, huyết mạch phun trào.*
*hiểu nôm na là máu sôi hết cả lên ấy.
Hô hấp Cố Điển khó khăn, một lực vô hình nào đó lôi kéo anh, làm anh xốc chăn của Khâu Tác lên, lần đầu tiên lớn mật mà thưởng thức dáng vẻ mềm mại cuộn tròn của cậu.
Khâu Tác khép hờ mí mắt, giống như là đang ngủ.
"Khâu Tác---" Giọng nói trầm thấp của Cố Điển khẽ run lên.
Khâu Tác khẽ ậm ừ, "Tớ mệt quá, Cố Điển, tớ ngủ một lát đã."
Cố Điển ngồi ở bên giường cúi xuống nửa mình, cả người thần kinh đều căng thẳng, bắp thịt bên mặt khẽ giật, cố hết sức khống chế động tác của mình, hít thở sau, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên mặt Khâu Tác, đắp chăn lại cho cậu, "Tớ tiêm cho cậu một mũi, giảm đau, cậu ngủ trước đi."
"Ừ," Cái cằm nhọn của Khâu Tác đặt trên chăn bông, mí mắt hơi nhếch lên, "Cố Điển, cậu ngửi được tin tức tố của tớ chưa? Tớ là vị chocolate."
"Ừ, mùi chocolate... Rất ngọt... Sau này nhớ phun thuốc che tin tức tố." Thần kinh Cố Điển sắp đứt, bây giờ chỉ hận không thể phun cả người cho Khâu Tác.
"Alpha cũng phun thuốc che tin tức tố hả?" Khâu Tác cau mày, "À, đúng là phun rồi, trước giờ tớ không ngửi thấy mùi của cậu."
"Cậy chưa ngửi được à?" Thật vất vả né tránh, Cố Điển lại bất giác mà nghiêng người về phía trước, "Giờ có thấy gì không?"
Khâu Tác hít hít mũi, cười rộ lên, "Tớ còn tưởng rằng hồi nãy ăn chocolate nhân rượu hơi nhiều, hóa ra cậu là mùi rượu nha... Đáng tiếc chúng ta đều là Alpha, bằng không còn có thể cùng nhau..." Nói xong nhắm mắt lại, duỗi tay ra khỏi chăn, "Tiêm đi, tớ thật sự muốn ngủ."
Chất lỏng màu hồng chậm rãi được đẩy qua mạch máu của Khâu Tác, Khâu Tác nặng nề ngủ. Cố Điển sờ trán của cậu, lại lấy khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ của Khâu Tác.
Cố Điển nắm chặt hai tay, ngón tay đâm vào lòng bàn tay mà đau nhức, anh buông mắt nhìn chằm chằm Khâu Tác, ánh mắt lướt qua chiếc mũi cao, đôi môi hơi vểnh và cái cằm nghịch ngợm... Sợi dây lý trí bị kéo căng đứt một tiếng 'bộp', anh cúi xuống, môi hôn lên trán của Khâu Tác, thấp giọng nói với cậu, "Khâu Tác, cậu là Omega."
Cố Điển bây giờ cũng đang khó chịu.
Mùi chocolate thơm ngọt giống như sóng biển, một tầng lại một tầng dồn về phía anh, vĩnh viễn không có chừng mực mà dâng lên, dục vọng nguyên thủy trong cơ thể Alpha trẻ tuổi không hề phòng bị mà bị kích động, Cố Điển chưa từng trải qua, hiển nhiên cũng không biết làm thế nào để áp chế, huống chi trong lòng bàn tay anh là tuyến thể nóng như lửa đốt của Khâu Tác, có thể châm lửa Cố Điển.
Đây là Khâu Tác, không phải người khác, là người mà anh đặt trong lòng từ khi còn nhỏ, anh đã sớm nhận định rằng người kia là bạn đời.
Hiện tại người này trêu chọc anh, cho dù là vô tâm, nhưng có Alpha nào có thể chịu đựng được Omega mình yêu nhất trêu ghẹo.
Cho dù đó là mùi vị của cậu ấy, hay là nhiệt độ làn da của cậu ấy, hoặc chỉ là âm thanh thở gấp khe khẽ của cậu ấy...
Tất cả lý trí của anh tức khắc sẽ bị đánh gục bởi sự ngọt ngào của Khâu Tác.
"A---" Khâu Tác đột nhiên kêu một tiếng, hoàn toàn không phải là âm thanh hưởng thụ, mà là tiếng kêu đau đớn.
Khâu Tác quay đầu, mồ hôi như hạt đậu một giọt lại một giọt chảy xuống từ thái dương, "Cố Điển, tớ đau quá."
Vẻ mặt và giọng nói đau đớn của cậu xuyên thấu dục vọng đã dày như lưới của Cố Điển, 'soạt' một tiếng đem cái lưới kia xé tan. Ửng hồng trên mặt Cố Điển chậm rãi tan đi, anh nghiêng người về phía trước, ôm Omega bé nhỏ vào trong ngực, "Khâu Tác, đau ở đâu? Đừng sợ, nói cho tớ."
Cố Điển cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay của mình ngày càng cao, tuyến thể sau cổ của Omega không phải đập chậm rãi nữa mà là 'bang bang' mà đập dữ dội, giống như chứa một trái tim mạnh mẽ.
"Ôi---" Khâu Tác dựa lưng vào lồng ngực Cố Điển, mái tóc ướt đẫm, không rõ là do lúc tắm chưa khô hay lại bị mồ hôi thấm ướt, khóe mắt cũng ươn ướt, như thể là kìm nén nước mắt, "Cố Điển, lần trước cậu phân hóa cũng là như vậy sao? Vậy thì cũng quá khó chịu rồi, cậu thật là đáng thương, tớ cũng không ở bên cạnh chăm sóc cậu."
Nghe Khâu Tác nói, Cố Điển mím môi, rất lộn xộn, cũng không rõ là xấu hổ hay đang đau lòng, "Khâu Tác, tớ ôm cậu về phòng nghỉ ngơi," anh chạm mặt vào cái trán bị mồ hôi làm cho lạnh lẽo của Khâu Tác, lồng ngực cảm thấy đau đớn, "Tớ lấy cho cậu cái túi chườm nóng, cậu đặt nó lên."
"Cậu ôm tớ làm gì? Tớ tự đi được, ôm thì xấu hổ lắm." Mắt Khâu Tác trừng lớn, như thể hết sức khiếp sợ.
Cố Điển không quan tâm cậu, đứng lên, ôm eo cậu.
"A---" Khâu Tác kêu lên.
"Đừng nhúc nhích, ngoan một chút." Cố Điển ôm người trong ngực chặt thêm một chút, trực tiếp bế công chúa lên lầu hai, đá văng cửa phòng ngủ, khom lưng nhẹ nhàng đặt Khâu Tác lên giường, đắp chăn cho cậu, giúp cậu vén tóc ướt trên trán, "Nằm ngoan ngoãn, chờ tớ."
Nói xong, Cổ Điển xoay người đi ra phòng ngủ.
"Ha, Cố Điển, thiệt thòi là tớ ở đây, nếu có một Omega ở chỗ này, có phải cậu đang GHS* không?" Khâu Tác trợn tròn đôi mắt đen láy, vẫn có tâm trạng mà nói đùa.
*viết tắt của make yellow, ý là làm chuyện 18+ =))))))
"Trước sau gì chúng ta cũng sẽ làm." Cố Điển thấp giọng nói, nghĩ rằng có lẽ Khâu Tác không nghe thấy.
Cố Điển đóng cửa nhẹ nhàng, bước lớn đi xuống cầu thang, khác với vẻ bình tĩnh trước mặt Khâu Tác, anh luống cuống mà lấy điện thoại gọi cho Cố Ân, "Anh, bây giờ Khâu Tác đau cả người, tuyến thể đập mạnh, sẽ không có vấn đề gì đúng không? Anh với anh dâu có thể về nhà được không? Em không biết làm gì hết, cậu ấy đau mà đổ mồ hôi toàn thân."
Bác sĩ Cố Ân đã thấy chuyện này rất nhiều, giọng điệu bình tĩnh chậm rãi, "Omega phân hóa đúng là rất khó chịu, lúc đó kiểm tra gien của Khâu Tác là cấp cao, sẽ càng khó chịu, đây là hiện tượng bình thường, em sốt ruột làm gì?"
"Bây giờ em nên làm gì?" Cố Điển hỏi.
"Em vào phòng ngủ của anh, trong tủ đựng thuốc có một lọ trong suốt màu xanh của anh dâu em, bên trong có thuốc tiêm, em xem hướng dẫn đi, có một loại màu hồng nhạt giúp giảm đau, tiêm cho Khâu Tác một mũi trước."
"Dạ," Cố Điển đến phòng ngủ của anh và anh dâu, "Còn có thuốc nào có thể dùng không?"
"Tiêm trước để Khâu Tác dễ chịu một chút, những thứ khác chờ tối anh với anh dâu em về rồi tính tiếp." Cố Ân nói, "Em còn nhớ cách làm không?"
"Nhớ ạ, em sẽ tiêm cho cậu ấy." Cố Điển đã tìm thấy thuốc và ống tiêm, "Hai anh về sớm một chút."
"Được rồi, anh dâu em đang thay quần áo, thay xong thì về, yên tâm đi." Cố Ân nói qua điện thoại.
Ngoại trừ thuốc và ống tiêm, Cố Điển lại đi lấy túi chườm nóng đổ nước nóng vào, đến phòng bếp làm một ly nước mật ong, ôm đồ chạy lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, Cố Điển sững sờ trong chốc lát, anh thật sự là đánh giá thấp mùi hương chết người của Omega cấp cao.
Mùi chocolate tỏa ra khắp phòng làm chân Cố Điển mềm nhũn. Dùng hết sức lực đi đến bên giường, nhét túi chườm nóng vào trong chăn, đầu ngón tay chạm vào bụng mềm mại của Khâu Tác, huyết mạch phun trào.*
*hiểu nôm na là máu sôi hết cả lên ấy.
Hô hấp Cố Điển khó khăn, một lực vô hình nào đó lôi kéo anh, làm anh xốc chăn của Khâu Tác lên, lần đầu tiên lớn mật mà thưởng thức dáng vẻ mềm mại cuộn tròn của cậu.
Khâu Tác khép hờ mí mắt, giống như là đang ngủ.
"Khâu Tác---" Giọng nói trầm thấp của Cố Điển khẽ run lên.
Khâu Tác khẽ ậm ừ, "Tớ mệt quá, Cố Điển, tớ ngủ một lát đã."
Cố Điển ngồi ở bên giường cúi xuống nửa mình, cả người thần kinh đều căng thẳng, bắp thịt bên mặt khẽ giật, cố hết sức khống chế động tác của mình, hít thở sau, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên mặt Khâu Tác, đắp chăn lại cho cậu, "Tớ tiêm cho cậu một mũi, giảm đau, cậu ngủ trước đi."
"Ừ," Cái cằm nhọn của Khâu Tác đặt trên chăn bông, mí mắt hơi nhếch lên, "Cố Điển, cậu ngửi được tin tức tố của tớ chưa? Tớ là vị chocolate."
"Ừ, mùi chocolate... Rất ngọt... Sau này nhớ phun thuốc che tin tức tố." Thần kinh Cố Điển sắp đứt, bây giờ chỉ hận không thể phun cả người cho Khâu Tác.
"Alpha cũng phun thuốc che tin tức tố hả?" Khâu Tác cau mày, "À, đúng là phun rồi, trước giờ tớ không ngửi thấy mùi của cậu."
"Cậy chưa ngửi được à?" Thật vất vả né tránh, Cố Điển lại bất giác mà nghiêng người về phía trước, "Giờ có thấy gì không?"
Khâu Tác hít hít mũi, cười rộ lên, "Tớ còn tưởng rằng hồi nãy ăn chocolate nhân rượu hơi nhiều, hóa ra cậu là mùi rượu nha... Đáng tiếc chúng ta đều là Alpha, bằng không còn có thể cùng nhau..." Nói xong nhắm mắt lại, duỗi tay ra khỏi chăn, "Tiêm đi, tớ thật sự muốn ngủ."
Chất lỏng màu hồng chậm rãi được đẩy qua mạch máu của Khâu Tác, Khâu Tác nặng nề ngủ. Cố Điển sờ trán của cậu, lại lấy khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ của Khâu Tác.
Cố Điển nắm chặt hai tay, ngón tay đâm vào lòng bàn tay mà đau nhức, anh buông mắt nhìn chằm chằm Khâu Tác, ánh mắt lướt qua chiếc mũi cao, đôi môi hơi vểnh và cái cằm nghịch ngợm... Sợi dây lý trí bị kéo căng đứt một tiếng 'bộp', anh cúi xuống, môi hôn lên trán của Khâu Tác, thấp giọng nói với cậu, "Khâu Tác, cậu là Omega."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương