Tình Cờ Yêu Anh

Chương 8: Anh Chợt Nhận Ra



" Đôi khi bạn hiểu rõ nó là sai nhưng bạn vẫn không thể từ bỏ nó, đơn giản là vì bạn đã quá yêu nó".

_Kế hoạch cho chuyến du lịch của clb sẽ giao cho các em năm nhất thực hiện nhé. Hãy tập làm quen dần với môi trường đại học- chị Nga kết thúc buổi sinh hoạt.

_Vậy mấy đứa tự phân công rồi bắt tay vào chuẩn bị. Hai tuần nữa chúng ta sẽ đi-anh Minh cũng tiếp lời chị Nga.

Buổi họp kết thúc vui vẻ và có lẽ như mọi người đang rất trông chờ vào chuyến đi này, tôi cũng vậy. Đây được xem là nhiệm vụ đầu tiên của sinh viên năm nhất như tôi nên tôi phải làm thật tốt.

_Nhắm làm được không? Anh giúp em nha- anh Thông ôm lấy tôi từ phía sau khi mọi người đi hết, cái ôm bất chợt ấy khiến tôi vừa giật mình vừa hồi hộp.

_Em sẽ làm hết sức mình. Anh yên tâm- tôi cười gượng gạo, từ đó giờ tôi chưa tiếp xúc thân mật với con trai, dù kể từ khi quen nhau anh luôn làm những hành động thân thiết với tôi nhưng tôi vẫn chưa thể quen.

_Ừ. Có gì không biết thì hỏi anh nghe chưa- anh lại siết chặt vòng tay hơn khiến tôi càng thêm ngại ngùng dù thế tôi lại rất thích cảm giác này.

_Dạ- tôi khẽ dạ rồi đưa tay muốn nắm lấy đôi tay anh nhưng chưa kịp chạm tới thì có một giọng nói khiến tôi dừng lại.

_Nhi ơi, em còn ở đó không?- chị Tuệ bước vào.

Ngay khi tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã nhanh hơn tôi, ngay lập tức anh buông tay ra và lùi về phía sau. Hơi ấm tôi vừa nhận được cách đây vài giây đã biến mất thay vào đó là sự lạnh lẽo, cảm giác hạnh phúc khi nãy cũng chợt biến mất. Thứ tôi có thể cảm thấy ngay lúc này là sự hụt hẫng và trống trải đến kì lạ. Tôi cẩn thận nhìn về phía anh. Anh không nhìn tôi, người anh bây giờ đang hướng mắt về là chị Tuệ. Trái tim tôi khẽ nhói lên, không biết có phải đau không nữa chỉ biết là tôi không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa.

_Chị tìm em có việc gì không?- nhưng tôi biết mình không được phép bỏ chạy và thế là tôi vẫn mỉm cười cùng chị.

_À, chị muốn hỏi là chị vừa vào clb vậy chị có đi cùng mọi người không?- đúng vậy, chị ấy đã xin vào clb của tôi.

_Dạ. Em nghĩ là được...đúng không anh?- tôi quay sang anh vẫn im lặng nãy giờ.

_Ừ, được- câu trả lời của anh thật hờ hững. Tôi cười trong lòng, anh đương nhiên phải thế rồi vì trước anh là Gia Tuệ kia mà.

_Chị Tuệ này- một suy nghĩ trong tôi chợt lóe sáng, tôi nghĩ có lẽ nó nên được giải quyết sớm.

_Sao em?- tôi thấy rõ sự khó xử của chị khi đối diện trước tôi và ánh mắt của anh Thông.

_Em nghĩ chị và anh Thông nên nói chuyện thật rõ ràng, mọi thứ nên được nói ra- tôi nhìn chị mỉm cười, một nụ cười có sự chân thành lẫn sự chấp nhận.

_Em nói gì?- anh có chút ngạc nhiên nhìn tôi.

_Như em nói đấy. Anh chị nên nói chuyện với nhau- tôi biết anh đang nghĩ gì. Anh từ lâu rồi đã muốn cùng chị nói rõ chỉ là không nói ra và cũng không có cơ hội.

_Em đi trước đây. Hai người từ từ nói chuyện- tôi cầm ba lô rồi rời khỏi phòng không cần biết anh sẽ nói gì. Tôi muốn về nhà ngay.

Khi tôi rời đi thì căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng đến đáng sợ. Hai con người nhìn nhau nhưng chẳng ai nói với ai câu nào, họ cứ thế nhìn nhau thật lâu đến khi anh không chịu được nữa mới lên tiếng.

_Hai năm qua em sống tốt không?- ánh mắt ấy rất thâm tình, tình cảm suốt ngần ấy năm vẫn vẹn nguyên.

_Em sống rất tốt. Anh cũng vậy đúng không?- cô mỉm cười xinh đẹp nhưng đầy khó xử, làm sao cô có thể thoải mái với anh mà không nghĩ đến Nhi.

_Không. Anh sống không tốt chút nào- anh bước gần đến đối diện với cô.

_Em còn yêu anh không?- cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh, cô thực sự không ngờ anh sẽ nói thẳng đến như vậy.

_Xin lỗi nhưng em nghĩ chúng ta của bây giờ không nên nói những lời này- hình ảnh của Nhi luôn hiện lên trong trí óc của cô, cô bé đáng yêu ấy luôn khiến cô dằn vặt.

_Tại sao không được nói?- anh thật sự muốn ôm chầm lấy cô vào lòng.

_Khánh Nhi...anh không nghĩ tới cô bé sao?- cô đưa ánh nhìn xoáy sâu vào tâm trí anh, anh vì sao lại muốn làm cho mối quan hệ của hai người đi vào bế tắc.

_Em nghĩ chúng ta vẫn nên làm bạn của nhau- cô thấy anh im lặng rất lâu không nói gì. Cô biết anh chính là đang nghĩ về Nhi nhưng cô không biết những suy nghĩ của anh là gì.

_Được. Làm bạn- anh gật đầu.

Câu nói của Tuệ khiến anh thật sự chìm vào cõi suy tư. Dù biết rõ khi bắt đầu mối quan hệ với Nhi đều là vì lợi dụng Nhi để Tuệ quay lại với anh nhưng cô bé luôn mỉm cười ấy khiến anh không muốn và không dám tổn thương. Anh biết rất rõ Nhi yêu thích anh là thật lòng, anh sợ Nhi sẽ đau lòng khi biết mọi chuyện chỉ là một kế hoạch, một màn kịch anh tạo nên. Nhìn thấy Nhi như thế anh thực không chịu được nhưng còn Tuệ thì sao. Anh còn yêu Tuệ cũng là sự thật, thôi thì hãy trở lại làm bạn trước rồi dần anh sẽ tìm cách. Ít ra anh và Tuệ sẽ không ngượng ngùng khi gặp nhau nữa và ít ra anh sẽ còn cơ hội quay lại với Tuệ.

_Anh chờ em lâu không?- tôi đập nhẹ vào vai anh Thông khi anh đang ngẩn ngơ.

_Không lâu. Anh dẫn em đi ăn nha, nay anh được điểm A sẽ khao em- anh ôm lấy vai tôi cười một cách vui vẻ, vẻ mặt còn rất tự mãn.

_Wawww, giỏi quá ta. Để em nói Bảo Anh một tiếng- thấy anh thế tôi cũng vui lây.

Tôi lấy điện thoại tính báo Bảo Anh thì chợt nhìn thấy chị Tuệ từ xa, có điều nhìn chị ấy không được vui, cứ như một hành động tự nhiên mà tôi đưa mắt nhìn anh và anh cũng đang nhìn chị. Tôi thấy trong mắt anh là sự lo lắng, anh có thể đã thấy được nét buồn trên gương mặt chị. Tôi có chút chạnh lòng, mới vừa nãy anh còn rất vui vẻ muốn đi ăn cùng tôi nhưng khi nhìn thấy chị thì anh đã thay đổi, tôi nghĩ có lẽ bây giờ nếu có đi cùng tôi thì anh cũng chẳng vui vẻ gì vì trong đầu anh sẽ luôn nghĩ về chị ấy. Tôi lại mỉm cười, nụ cười như bao lần, đó vẫn là nụ cười chấp nhận.

_Cái con này, gọi mà im thin thít vậy? Mày đùa tao chắc-ngay lúc ấy giọng nói vàng anh của Bảo Anh kéo tôi trở lại.

_À mày nói sao? Được. Vậy tao về với mày nha- tôi nói một cách tự nhiên nhất có thể.

_ Con kia mày nói cái gì tao không hiểu gì hết- nó la hét bên tai tôi.

_ Tao biết mà. Bye mày- tôi cúp máy không để nó nói tiếp.

_Em xin lỗi, Bảo Anh nó thất tình nên em phải an ủi nó- tôi thầm nói ngàn lời xin lỗi với nó và cậu bạn trai đang rất hạnh phúc của nó.

_Vậy sao? Thôi em cứ đi đi, anh về nhà luôn vậy. Anh đưa em đi-anh xoa nhẹ mái tóc tôi nhưng lần này tôi không thấy sự ấm áp vốn có của nó nữa, thậm chí tôi đã có ý định tránh né nó.

_Thôi em tự về được. À, chị Tuệ kia, hay anh và chị đi ăn cùng nhau đi. Em đi trước nha- vừa thấy chị đi lại tôi liền kéo tay chị lại gần anh còn mình thì chạy đi.

Tôi chạy, tôi chạy rất lâu sau mới dám quay đầu lại nhìn đến khi không còn thấy bóng dáng của họ thì mới dừng lại. Khi nhìn thấy nét mặt buồn bã của chị thì tôi biết anh đang rất lo lắng và muốn lại bên chị nhưng anh không thể là vì tôi. Nếu thế thì tôi không muốn, tôi không muốn anh đi cùng tôi nhưng không vui vẻ, vậy thì anh nên ở cạnh chị ấy sẽ tốt hơn, dù gì việc tôi quen anh cũng là muốn giúp anh và chị Tuệ. Tôi mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó mà gọi điện tường trình lại mọi chuyện cho Bảo Anh và sau đó là một màn giáo huấn của nó.

_Rồi, tao không sao. Tí tao về- tôi vẫn là đang gượng mình, thực sự tôi không muốn ai phải lo lắng cho tôi.

Tôi cứ ngồi như thế thật lâu mà không biết nên làm gì. Có những lúc tôi thấy mình rất vui vẻ bên anh nhưng hóa ra đó là do tôi tưởng tượng thôi. Cảm giác ấy chỉ là tôi tự suy diễn, trên thực tế thì đâu phải vậy. Anh đối tốt với tôi chính là muốn mọi người, muốn chị nhìn thấy để chị nói ra tình cảm với anh. Dù tôi biết rất rõ nhưng đôi khi bản thân vẫn nhầm lẫn đâu là hạnh phúc và đâu là đau lòng. Tôi hạnh phúc trên chính nỗi đau của bản thân. Những việc anh làm khiến tôi hạnh phúc nhưng thật ra đó cũng là những việc khiến tôi đau lòng. Vì sau khi chia tay, mỗi lần tôi nhớ lại sẽ chẳng phải rất đau khổ sao. Một hàng nước lăn dài trên má tôi. Tôi mệt mỏi. Tôi bất lực. Cái cảm giác bây giờ của tôi thật sự rất tồi tệ.

Tôi lê bước trên con đường về nhà trọ, tôi có thể đi xe buýt nhưng tôi không muốn. Tôi chưa muốn về nhà vì tôi biết Bảo Anh đang đợi để hỏi rõ mọi chuyện còn tôi thì không muốn nhắc về nó, cứ cho là tôi trốn tránh nó đi. Tôi hiểu và còn hiểu rất rõ bản thân đang làm gì nhưng vẫn không kiềm được mà xót xa. Có lẽ tôi giống như Bảo Anh nói "Mày ngu quá". Ừ. Tôi ngu thật. Tôi bật cười một cách chua xót.

_Em biết hết đúng chứ?- một giọng nói từ phía sau lưng tôi.

_Anh Ân- tôi chậm chạp quay lại thì thấy anh Ân.

_Ngay từ đầu em đã biết Thông lợi dụng em đúng không?- anh bước đến đối diện tôi, ánh mắt ánh lên sự giận dữ, anh xưa nay luôn là người ít biểu lộ cảm xúc nhưng hôm nay cảm xúc của anh lại bộc lộ một cách chân thật đến kì lạ.

_Em biết rõ Thông quen em là vì muốn nhờ em mà ép Tuệ thừa nhận còn yêu nó đúng không?- anh nắm chặt lấy vai tôi còn có chút dùng sức. Nhìn vào đôi mắt anh thì tôi biết mình đến mức này không thể chối bỏ nữa rồi và cũng vì tôi không tài nào nói dối khi đối diện với anh.

_Em biết- tôi cười với anh.

_Tại sao em lại làm vậy? Em có bị...- anh giận đến mức nói không nên lời.

_Em có bị ngu không? Đúng chứ?- tôi biết anh tính nói vậy mà.

_Em tự hành hạ bản thân mình sao Nhi?- anh quay mặt đi kiềm nén sự khó chịu trong người.

Bất chợt khi nhìn vào bóng lưng anh tôi lại thấy một cõi ấm áp dâng trào, trước đây ngoài gia đình và Bảo Anh ra thì anh là người đầu tiên lo lắng cho tôi đến mức cáu giận thế này. Cám ơn anh đã lo lắng cho em.

_Một thời gian thôi...em sẽ dừng lại- tôi níu lấy tay anh.

Ngay lúc này tôi lại muốn dựa dẫm vào người con trai này, tôi không biết vì sao mình lại có ý nghĩ đấy chỉ là khi nhìn thấy anh thì tôi không thể nào mạnh mẽ được cứ như trở về đúng với cảm xúc, tính cách của bản thân mình. Tôi từng nghĩ vì con người anh lạnh lùng nên tôi mới thế nhưng sau hôm nay thì suy nghĩ trong tôi đã thay đổi. Tôi cảm nhận được sự an toàn từ anh.

_Nhưng em sẽ rất đau lòng đó- tôi nhận ra một điều là anh Ân đâu lạnh lùng đến thế. Hãy nhìn đi đôi mắt long lanh này, chính nó đang mang đến cho tôi sự an toàn đấy.

_Em có thể chịu được. Giúp em giữ bí mật nhé- tôi cố cười nữa. Tôi muốn anh nhìn thấy tôi luôn mỉm cười chứ không phải Khánh Nhi với nước mắt.

Từ lúc nhìn thấy cô và Thông thì anh đã đi theo cô và đúng như anh nghĩ thì Khánh Nhi đã biết mọi chuyện ngay từ khi bắt đầu. Nhìn cái cách cô vội vã rời đi rồi bước đi một cách vô thức ấy càng khiến anh thêm giận dữ. Vì sao cô lại quyết định ngu ngốc đến thế? Cô không sợ bản thân sẽ tổn thương hay sao? Suy nghĩ và hành động của cô khiến anh thật sự không hiểu được. Ngay lúc ấy, anh đã muốn đi đến và quát mắng cô nhưng khi nhìn hàng nước lăn dài trên má cô thì tim anh như chững lại và cả đôi chân cũng không thể bước được nữa. Sự giận dữ trong anh dường như biến mất thay vào đó anh lại đau lòng, khó chịu và có lẽ cũng là giây phút ấy anh chợt nhận ra mình đã thực sự yêu cô bé này từ rất lâu rồi. Nhìn người con gái mình yêu đang đau khổ mà anh không thể làm gì thì chẳng khác nào có ai đó đang bóp chết tim anh. Vừa thương nhưng cũng vừa giận cô. Dù là thế nhưng cái yêu vẫn lớn hơn hết. Anh ôm lấy cơ thể đang dần run lên của cô mà càng thêm đau lòng. Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh vì một cô gái mà khiến bản thân thay đổi như thế này. Biết yêu thương, biết đau lòng và biết an ủi. Tay anh dịu dàng xoa lấy tấm lưng nhỏ bé của cô mong nhờ thế mà giúp cô giảm bớt cái đau trong lòng cô. Dù anh không hiểu và anh thực sự cũng không muốn hiểu cái lí do ngốc nghếch nào lại khiến cô chấp nhận quen Thông để rồi tự hành hạ mình nhưng anh sẽ luôn bên cô và dang rộng vòng tay ôm lấy cô khi cô mệt mỏi.

_Khóc lớn lên.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...