Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu
Chương 20: Bị đánh
Thẩm Tuyết vội vàng lùi lại phía sau, nhìn khuôn mặt nhuốm đầy dục vọng của Tân Kỳ, cô quay người định chạy ra cửa nhưng Tân Kỳ đã tóm được tay Thẩm Tuyết kéo cô ôm vào lòng.
- Tuyết Nhi, ngoan nào,đừng chống đối nữa, ta thích em, em chiều ta, ta sẽ giúp em.
Nhìn khuôn mặt nhăn nheo còn có chút bóng dầu đang tiến sát lại muốn hôn mình, Thẩm Tuyết chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, cô cố gắng đẩy Tân Kỳ ra rồi cào một đường vào mặt ông ta.
- A, ông cút đi, ông là đồ vô liêm sỉ.
Tân Kỳ bị Thẩm Tuyết cào vào mặt thì tức giận giơ tay tát cô một cái. Thẩm Tuyết bị tát đau liền ngã nhào xuống đất, trán đập vào cạnh bàn khiến đầu cô choáng váng.
- Con khốn, mày lại dám cào ông đây. Tao nói cho mày biết, tao nhìn trúng mày chính là phúc phận của mày. Mày nghĩ mày còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng à, mày giờ chỉ là con chó nhà có tang thôi mày hiểu không?
Thẩm Tuyết vịn tay vào bàn đứng dậy. Một tay ôm trán đến khi nhìn xuống, bàn tay cô cũng đã dính máu. Cô tức giận ném thẳng cái gạt tàn trên bàn về phía Tân Kỳ, may mắn ông ta đã tránh được.
Choang...
Tiếng gạt tàn thủy tinh bị vỡ vang lên.Cô cũng tỏ ra vô cùng phẫn nộ:
- Tân Kỳ, dù tôi có sa cơ lỡ vận tôi cũng không thối tha,bẩn thỉu như ông. Ông làm tôi thấy ghê tởm.
Nhìn chiếc gạt tàn vỡ nát trên sàn nhà, Tân Kỳ cũng hơi hoảng hồn, suýt nữa thì nó bay trúng đầu ông ta rồi, mẹ kiếp,con nhỏ này cũng rất đanh đá chứ không hiền lành dễ chơi như ông ta vẫn nghĩ.
- Thẩm Tuyết, mày có biết hậu quả của việc chống lại tao không?
Thẩm Tuyết nghe Tân Kỳ đe dọa,cô cũng ý thức được việc mình chống lại Tân Kỳ thế này e rằng cô cũng không được sống yên ổn. Bản thân cô,có làm sao cô cũng sẽ gánh chịu nhưng còn ba cô, ông ấy không thể bị hành hạ thêm được nữa nhưng bảo cô bán rẻ thân xác và linh hồn cô không làm được.
Thẩm Tuyết mải suy nghĩ không để ý Tân Kỳ đang từ từ tiến đến gần mình, ông ta thấy Thẩm Tuyết đang thẫn thờ trong chốc lát thì nhân cơ hội xông đến ôm chặt lấy cô.
Thẩm Tuyết định thần lại,ra sức giãy giụa:
- A, buông ra, có ai không, cứu tôi với.
- Kha... Kha... Em có kêu khản giọng cũng không có ai cứu được em đâu, lên giường với ta,ta sẽ cho em thoải mái rên la.
Tân Kỳ ôm được Thẩm Tuyết thì cười dâm đãng.
- A, lão già dê.
Cô bị ông ta ôm từ phía sau liền cúi đầu xuống cắn thật mạnh vào tay Tân Kỳ khiến tay ông ta chảy cả máu, Tân Kỳ bị đau liền túm tóc Thẩm Tuyết quát lên:
- A, con khốn, mày cũng gớm lắm, hôm nay tao sẽ cho mày biết nghe tao thì sống,chống tao thì chết,tao nhất định phải chơi nát mày.
Da đầu truyền đến một trận tê dại, Thẩm Tuyết vừa bị đau vừa uất ức cô cắn răng nén đau xoay người lại,mặt đối mặt với Tân Kỳ, cô nhổ một cái vào mặt ông ta khiến ông ta buông tay vội vàng lau mặt, sau đó cô dùng hết sức giơ chân lên đạp trúng hạ bộ của ông ta khiến ông ta hét lên như bị chọc tiết.
- Aaaaaaaa.....
Tân Kỳ lăn ra đất ôm chặt lấy hạ bộ gào lên đau đớn.
Thẩm Tuyết cầm ly trà trên bàn hắt nốt lên người ông ta rồi mới quay đầu bỏ chạy. Con thỏ hiền lành nếu bị dồn đến đường cùng thì cũng sẽ quay lại cắn người thôi.
Thẩm Tuyết cầm chặt quai túi xách, hoảng loạn cùng run rẩy, cô có một thoáng suy nghĩ có phải cô đã giết người rồi không? Cô thế mà chạy thoát khỏi tay ác quỷ rồi, nhưng hắn ta sẽ tha cho cô sao? Với thế lực của Tân Kỳ cô lấy gì để chống lại hắn ta đây.
- A, đừng có lại đây.
Thẩm Tuyết mải chạy trong hoảng sợ cô va phải một lồng ngực rắn chắc, trong phút chốc cô tưởng Tân Kỳ đã đuổi đến nơi.
Lăng Trạch Hàn sau khi về nhà, anh nhìn thấy tờ đơn ly hôn cô đã kí, chiếc thẻ ngân hàng anh đưa cho cô vẫn trơ trọi nằm đó. Một cảm giác không lỡ cùng chua xót liền dâng lên. Cho đến hôm nay Lăng Trạch Hàn vẫn chưa gửi tờ đơn đó cho luật sư.
Hôm nay anh cũng có hẹn với đối tác tại khách sạn này,không ngờ vừa xong việc chuẩn bị ra về thì bất ngờ một cô gái đâm sầm vào lồng ngực anh.
Nhìn cô gái nước mắt tèm lem, trên trán còn dính máu, cơ thể vẫn đang run rẩy vì sợ,đồng tử Lăng Trạch Hàn co lại, anh ôm chặt lấy eo Thẩm Tuyết không buông. Từ sau cái đêm anh chiếm đoạt cô, anh lại càng không quên được cô. Cảm giác vừa hận vừa yêu này khiến anh vô cùng khó chịu.
- Ai đánh?
Thẩm Tuyết nhận ra mùi đàn hương quen thuộc, cô cũng đã nhận ra Lăng Trạch Hàn, cô vội đẩy anh ra nhưng eo càng bị anh siết chặt,hai thân thể dính sát lại với nhau khiến Thẩm Tuyết có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi. Cô lạnh lùng lên tiếng:
- Buông tôi ra.
Đôi tay Lăng Trạch Hàn chưa từng rời khỏi vòng eo của Thẩm Tuyết, nhìn dấu tay vẫn in trên má cô, vệt máu trên trán cũng đã ngưng chảy nhưng vẫn rất chói mắt anh. Anh hỏi lại, trong lời nói lại có thêm mấy phần tức giận:
- Tôi hỏi là ai đã đánh em?
- Tuyết Nhi, ngoan nào,đừng chống đối nữa, ta thích em, em chiều ta, ta sẽ giúp em.
Nhìn khuôn mặt nhăn nheo còn có chút bóng dầu đang tiến sát lại muốn hôn mình, Thẩm Tuyết chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, cô cố gắng đẩy Tân Kỳ ra rồi cào một đường vào mặt ông ta.
- A, ông cút đi, ông là đồ vô liêm sỉ.
Tân Kỳ bị Thẩm Tuyết cào vào mặt thì tức giận giơ tay tát cô một cái. Thẩm Tuyết bị tát đau liền ngã nhào xuống đất, trán đập vào cạnh bàn khiến đầu cô choáng váng.
- Con khốn, mày lại dám cào ông đây. Tao nói cho mày biết, tao nhìn trúng mày chính là phúc phận của mày. Mày nghĩ mày còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng à, mày giờ chỉ là con chó nhà có tang thôi mày hiểu không?
Thẩm Tuyết vịn tay vào bàn đứng dậy. Một tay ôm trán đến khi nhìn xuống, bàn tay cô cũng đã dính máu. Cô tức giận ném thẳng cái gạt tàn trên bàn về phía Tân Kỳ, may mắn ông ta đã tránh được.
Choang...
Tiếng gạt tàn thủy tinh bị vỡ vang lên.Cô cũng tỏ ra vô cùng phẫn nộ:
- Tân Kỳ, dù tôi có sa cơ lỡ vận tôi cũng không thối tha,bẩn thỉu như ông. Ông làm tôi thấy ghê tởm.
Nhìn chiếc gạt tàn vỡ nát trên sàn nhà, Tân Kỳ cũng hơi hoảng hồn, suýt nữa thì nó bay trúng đầu ông ta rồi, mẹ kiếp,con nhỏ này cũng rất đanh đá chứ không hiền lành dễ chơi như ông ta vẫn nghĩ.
- Thẩm Tuyết, mày có biết hậu quả của việc chống lại tao không?
Thẩm Tuyết nghe Tân Kỳ đe dọa,cô cũng ý thức được việc mình chống lại Tân Kỳ thế này e rằng cô cũng không được sống yên ổn. Bản thân cô,có làm sao cô cũng sẽ gánh chịu nhưng còn ba cô, ông ấy không thể bị hành hạ thêm được nữa nhưng bảo cô bán rẻ thân xác và linh hồn cô không làm được.
Thẩm Tuyết mải suy nghĩ không để ý Tân Kỳ đang từ từ tiến đến gần mình, ông ta thấy Thẩm Tuyết đang thẫn thờ trong chốc lát thì nhân cơ hội xông đến ôm chặt lấy cô.
Thẩm Tuyết định thần lại,ra sức giãy giụa:
- A, buông ra, có ai không, cứu tôi với.
- Kha... Kha... Em có kêu khản giọng cũng không có ai cứu được em đâu, lên giường với ta,ta sẽ cho em thoải mái rên la.
Tân Kỳ ôm được Thẩm Tuyết thì cười dâm đãng.
- A, lão già dê.
Cô bị ông ta ôm từ phía sau liền cúi đầu xuống cắn thật mạnh vào tay Tân Kỳ khiến tay ông ta chảy cả máu, Tân Kỳ bị đau liền túm tóc Thẩm Tuyết quát lên:
- A, con khốn, mày cũng gớm lắm, hôm nay tao sẽ cho mày biết nghe tao thì sống,chống tao thì chết,tao nhất định phải chơi nát mày.
Da đầu truyền đến một trận tê dại, Thẩm Tuyết vừa bị đau vừa uất ức cô cắn răng nén đau xoay người lại,mặt đối mặt với Tân Kỳ, cô nhổ một cái vào mặt ông ta khiến ông ta buông tay vội vàng lau mặt, sau đó cô dùng hết sức giơ chân lên đạp trúng hạ bộ của ông ta khiến ông ta hét lên như bị chọc tiết.
- Aaaaaaaa.....
Tân Kỳ lăn ra đất ôm chặt lấy hạ bộ gào lên đau đớn.
Thẩm Tuyết cầm ly trà trên bàn hắt nốt lên người ông ta rồi mới quay đầu bỏ chạy. Con thỏ hiền lành nếu bị dồn đến đường cùng thì cũng sẽ quay lại cắn người thôi.
Thẩm Tuyết cầm chặt quai túi xách, hoảng loạn cùng run rẩy, cô có một thoáng suy nghĩ có phải cô đã giết người rồi không? Cô thế mà chạy thoát khỏi tay ác quỷ rồi, nhưng hắn ta sẽ tha cho cô sao? Với thế lực của Tân Kỳ cô lấy gì để chống lại hắn ta đây.
- A, đừng có lại đây.
Thẩm Tuyết mải chạy trong hoảng sợ cô va phải một lồng ngực rắn chắc, trong phút chốc cô tưởng Tân Kỳ đã đuổi đến nơi.
Lăng Trạch Hàn sau khi về nhà, anh nhìn thấy tờ đơn ly hôn cô đã kí, chiếc thẻ ngân hàng anh đưa cho cô vẫn trơ trọi nằm đó. Một cảm giác không lỡ cùng chua xót liền dâng lên. Cho đến hôm nay Lăng Trạch Hàn vẫn chưa gửi tờ đơn đó cho luật sư.
Hôm nay anh cũng có hẹn với đối tác tại khách sạn này,không ngờ vừa xong việc chuẩn bị ra về thì bất ngờ một cô gái đâm sầm vào lồng ngực anh.
Nhìn cô gái nước mắt tèm lem, trên trán còn dính máu, cơ thể vẫn đang run rẩy vì sợ,đồng tử Lăng Trạch Hàn co lại, anh ôm chặt lấy eo Thẩm Tuyết không buông. Từ sau cái đêm anh chiếm đoạt cô, anh lại càng không quên được cô. Cảm giác vừa hận vừa yêu này khiến anh vô cùng khó chịu.
- Ai đánh?
Thẩm Tuyết nhận ra mùi đàn hương quen thuộc, cô cũng đã nhận ra Lăng Trạch Hàn, cô vội đẩy anh ra nhưng eo càng bị anh siết chặt,hai thân thể dính sát lại với nhau khiến Thẩm Tuyết có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi. Cô lạnh lùng lên tiếng:
- Buông tôi ra.
Đôi tay Lăng Trạch Hàn chưa từng rời khỏi vòng eo của Thẩm Tuyết, nhìn dấu tay vẫn in trên má cô, vệt máu trên trán cũng đã ngưng chảy nhưng vẫn rất chói mắt anh. Anh hỏi lại, trong lời nói lại có thêm mấy phần tức giận:
- Tôi hỏi là ai đã đánh em?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương