Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 170



Giữa hè năm 2013 ở Vân Lăng nóng hơn thường lệ.

Cây cối xanh um tùm, dưới ánh nắng bị nhuộm màu xanh sẫm, những chiếc lá cây rủ xuống vì sợ cái nóng thiêu đốt của mặt trời, tiếng ve kêu không dứt xuyên qua khe hở của lá cây truyền đến tai mọi người. 

Cuối tháng bảy, cả Tang Lê và Quảng Dã đều nhận được thư báo trúng tuyển từ đại học Vân Lăng nên đã có thể hoàn toàn thả lỏng.

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Tang Lê cũng chỉ có vài việc...

Ăn, ngủ, chơi, nhảy múa.

Ngoài ra còn có việc tận hưởng mối tình đầu trong đời nữa.

Nhiều bạn học xung quanh tò mò về mối quan hệ giữa Tang Lê và Quảng Dã, có đôi lúc tin đồn cũng sẽ thông qua bạn bè mà truyền đến tai Tang Lê, vấn đề khiến mọi người tò mò nhất chính là, yêu đương với đại thiếu gia Quảng mắt cao hơn đầu sẽ có cảm giác thế nào.

– Người mặt lạnh như Quảng Dã, có phải rất hung dữ hay không?

Tang Lê thầm gật đầu.

Hung dữ, vô cùng hung dữ, mỗi lần cô cố tình khen chàng trai khác thêm vài từ, anh lại hôn cô cực kỳ mãnh liệt và hỏi cô anh thua kém đối phương ở đâu.

− Tính tình Quảng Dã không tốt, có phải bình thường không kiên nhẫn với cô không?

Đúng vậy, chẳng kiên nhẫn chút nào, mỗi lần cô làm việc riêng anh đều sẽ hỏi cô mất bao lâu, đợi cô làm xong anh liền chiếm lấy cô, chẳng có tí kiên nhẫn nào.

– Người ngang bướng như Quảng Dã có phải hơi độc tài, có tư tưởng gia trưởng không?

Độc tài, cực kỳ độc tài, bình thường anh đều độc tài đến mức mua cho cô đủ thứ đồ, độc tài đến mức chuyện gì cũng muốn quản lý cô, muốn chăm sóc cô, độc tài đến mức khiến cô chỉ có thể thích một mình anh, sau này không cho phép cô thích người khác.

Tóm lại, yêu đương với người như thế này, cô cũng rất "bất lực".

Mấy lời ở trên chỉ là mấy câu đùa giỡn để khoe khéo thôi, nếu hỏi cảm giác thực sự, trong lòng Tang Lê chỉ có duy nhất một chữ - ngọt.

Tang Lê trước giờ chưa từng trải nghiệm loại cảm giác này.

Anh đưa cô đến khu vui chơi ngắm biển sao mênh mông từ trên đỉnh vòng đu quay, chở cô đến bãi biển trên con xe mô tô của mình, nắm tay nhau trên đường buổi sớm, cùng nhau leo lên đỉnh núi cao nhất ở Vân Lăng, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ nhìn toàn cảnh thành phố, anh dạy cô bơi và lặn, nửa đêm, dưới ánh trăng, anh hôn cô dưới đáy hồ bơi.

Điên cuồng, kích thích, lại lãng mạn đến tột cùng.

Sự đan xen và hòa quyện của tất cả các kiểu bầu không khí là trải nghiệm từ nhỏ đến giờ cô chưa từng có, một người ngây ngô và trống rỗng về mặt tình cảm như Tang Lê mới biết được thì ra cảm giác ở bên người mình thích là như vậy, thì ra yêu đương lại ngọt ngào đến thế.

Ban đầu, tính cách Tang Lê hướng nội, cô ngại thể hiện tình cảm, nhưng có đôi lúc cô cũng không kìm nén được sự rung động trong lòng, ví dụ như khi cô lao vào lòng anh, nói rằng cô muốn ở lại với anh một lúc.

Quảng Dã nghe vậy liền ôm cô và hôn cô thật sâu, anh thở hổn hển, trêu chọc cô: "Bình thường em cứ bám dính anh như bây giờ nhiều hơn chút được không?"

Tang Lê đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Thật ra cô cũng không biết nên yêu đương như thế nào, không dám bám người quá, sợ anh thấy phiền phức, nhưng sau đoạn thời gian sống chung với nhau này, cô cảm nhận được anh càng lúc càng thích cô nên cũng dần buông bỏ sự thận trọng, trước mặt anh, cô ngày càng thả lỏng và tự nhiên hơn.

Thời gian trôi đi trong tình yêu cuồng nhiệt chói mắt giữa hè.

Cuối tháng tám, Quảng Dã liên lạc với anh em nhà họ Giản, bọn họ mời Tang Lê và Quảng Dã đến chơi nên Quảng Dã dẫn Tang Lê bay đến Hưng Thái.

Tang Lê ở Hưng Thái lại càng thân thiết với anh em nhà họ Giản hơn, Giản Thư Niên dẫn Tang Lê lên núi chơi, cô hiểu thêm về chuyện trước đây giữa họ và Quảng Dã, Tang Lê có thể cảm nhận được lòng biết ơn của Quảng Dã đối với bọn họ, nếu không có sự giúp đỡ của họ thì có lẽ Quảng Dã đã không có được ngày hôm nay.

Giản Thư Niên muốn hỗ trợ sửa chữa con đường trong thôn trước khai giảng, Quảng Dã và Tang Lê cũng ở đó nên cũng giúp đỡ cậu ấy thuận lợi hoàn thành công việc.

Cách đây một thời gian, Tang Lê và Quảng Dã đã thuyết phục Giản Thư Nhiên, Giản Thư Nhiên cũng đã hứa sẽ đến Vân Lăng học cấp ba, đến lúc đó cô ấy vẫn có thể ở bên bọn họ.

Thế là đầu tháng chín, một nhóm bốn người bay đến Vân Lăng.

Trên máy bay, Giản Thư Niên nhìn những đám mây dày như bông và bầu trời xanh vô tận ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng ngời, lông mày cong lên thành một nụ cười dịu dàng: "Cảm giác như sắp bắt đầu một cuộc đời mới vậy.

Đây chính là cuộc sống tươi đẹp mà cậu ấy ngày đêm mong đợi, cuối cùng cũng nắm lấy trong tầm tay rồi.

Giản Thư Niên xoa tay, trong lòng vừa mong đợi vừa lo lắng: "Không biết cuộc sống đại học như thế nào, tớ sợ mình sẽ không thích nghi được."

Cậu ấy chỉ là một đứa nhà quê đến từ nông thôn vùng núi, sợ mình được đi học ở trường đại học tốt như vậy thì sẽ không hòa nhập được.

Quảng Dã cười nói: "Không phải còn có tớ và Tang Lê sao, sợ gì chứ, chúng ta học chung chuyên ngành mà"

Giản Thư Niên cười, gật đầu: "Ừm, may là có các cậu."

Ba người bọn họ có thể cùng học đại học, ở thành phố xa lạ này có bọn họ, cậu ấy sẽ không còn cô đơn nữa.

Giản Thư Nhiên bên cạnh vỗ vỗ vai cậu ấy: "Anh, có anh A Dã và chị Tang Lê ở đây, anh tham gia nhiều câu lạc bộ ở trường đại học vào sẽ gặp được rất nhiều bạn mới, sau đó đến cuối tuần anh về nhà, em cũng ở nhà, náo nhiệt biết bao."

Giản Thư Niên mỉm cười, gõ đầu cô ấy: "Đúng thế, anh về sẽ giám sát em làm bài tập về nhà để chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi đại học."

Giản Thư Nhiên: "... Bỏ đi, vậy anh đừng có về nữa."

Ba người còn lại bật cười.

Vài ngày sau là ngày khai giảng, mặt trời mọc buổi sớm, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Trời trong, gió nhẹ, một chiếc Bentley lái vào cổng trường đại học Vân Lăng, quang cảnh trong trường rất đẹp, tháp chuông cổ, bờ hồ, cầu Cầu Vồng, con đường đi dạo ven biển, nơi đâu cũng là cảnh đẹp, xe vừa dừng, ba người tạm biệt bác Trương, Tang Lê nhìn quanh một vòng, vui vẻ cong môi: "Trời ơi, đại học Vân Lăng đẹp thật đấy!"

Đại học Vân Lăng mơ ước, cuối cùng cô cũng tới rồi!

Giản Thư Niên cũng nói không ngờ đại học Vân Lăng lại đẹp thế, Quảng Dã nhìn thấy dáng vẻ nhìn trái ngó phải của Tang Lê thì bị cô chọc cười: "Kích động đến vậy sao?"

"Anh không cảm thấy rất đẹp sao?"

"Cũng bình thường."

"Anh tốn nhiều công sức lắm mới đậu vào đây đó."

Anh nhướng mày: "Anh cũng đâu phải tới vì khung cảnh trong trường, anh vì cái gì mà thi vào đây, em không biết sao?"

Lúm đồng tiền của Tang Lê hiện lên.

Quả thực, mục tiêu của anh thành hiện thực rồi, bọn họ không yêu xa.

Tang Lê lấy máy ảnh ra muốn chụp ảnh, ba người đứng dưới gốc cây long não chụp một tấm, Giản Thư Niên mỉm cười: "Đây là kỷ niệm ngày đầu tiên của chúng ta ở đại học Vân Lăng, chờ tương lai tốt nghiệp còn phải chụp một tấm nữa."

Tang Lê mỉm cười: "Đúng thế, phải lưu lại chút kỷ niệm chứ"

Ba người đi về phía khu ký túc xá, sinh viên tới lui tấp nập, nhiều câu lạc bộ dựng quầy hàng bên ngoài phát quà cho tân sinh viên, trông vô cùng náo nhiệt.

Ký túc xá ngành học của bọn họ ở khu hai, bọn họ tới tòa ký túc xá của hai chàng trai trước, Quảng Dã bảo Tang Lê đợi ở dưới lầu, Tang Lê đồng ý, đi dạo ở gần đó trước.

Mấy nam sinh tình nguyện ở phía xa nhìn về phía cô bàn tán gì đó, cho đến khi một chàng trai lấy hết can đảm chạy đến chỗ Tang Lê, cười: "Bạn học, em là sinh viên năm nhất mới tới phải không?"

Tang Lê khẽ gật đầu, đối phương nhìn khuôn mặt trắng sứ nhỏ nhắn thanh tú của Tang Lê, bị khí chất thanh thuần của cô làm cho kinh ngạc, gương mặt ửng đỏ, căng thẳng bắt chuyện: "Anh là tình nguyện viên, đàn em, em ở tòa ký túc xá nào, anh dẫn em đi, đưa hành lý cho anh đi."

Tang Lê đang định mở miệng thì phía sau vang lên một giọng nam lười biếng: "Tang Lê, đi thôi"

Tang Lê quay người lại liền nhìn thấy Quảng Dã bước ra từ ký túc xá, một tay đút túi nhìn cô, sau đó cô lịch sự từ chối chàng trai trước mặt: "Em cảm ơn, nhưng không cần đâu ạ."

Tang Lê đi tới, Quảng Dã nhướng mày nhìn chàng trai đang nói chuyện, đôi mắt đen dưới mũ lưỡi trai nhàn nhạt không gợn sóng nhưng khí chất mạnh mẽ đã thể hiện tất cả.

Đối phương vội vàng thu hồi ánh mắt, tan nát cõi lòng rời đi.

Sao mấy đàn em xinh đẹp đều là hoa đã có chủ vậy...

Quảng Dã cầm lý vali của Tang Lê, anh ôm cô đi về phía trước, đầu lưỡi đẩy trong vòm miệng, không vui lẩm bẩm: "Mới ngày đầu đi học đã có người để ý rồi."

Tang Lê bị chọc cười, nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, nhẹ giọng dỗ dành: "Người đó tới giúp em xách vali nhưng em không đồng ý mà."

"Có anh ở đây, em không cần người khác."

Cô mỉm cười, gật đầu.

Dưới bóng cây xanh mơn mởn, gió nhẹ phất qua, tóc đuôi ngựa của Tang Lê bị gió thổi qua, cô cong môi nhìn anh: "Quảng Dã, chúng ta có thể cùng học ở đại học Vân Lăng, em vui lắm."

Lúc đầu, anh nói với cô không cần quay đầu lại mà cứ quyết tâm hướng tới mục tiêu của mình, anh sẽ làm mọi thứ để theo kịp cô, hiện tại, anh thật sự đã làm được, hai người có thể sóng vai hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.

Quảng Dã bắt gặp ánh mắt của cô, anh xoa đầu cô, thản nhiên cong môi: "Trong bốn năm tới, em bị anh quản lý là cái chắc rồi."

Tang Lê cau mày, hậm hực nói: "Em cũng muốn quản lý anh nữa..."

Cuộc sống đại học ở Vân Lăng chính thức bắt đầu.

Giản Thư Niên, Tang Lê và Quảng Dã đều học chuyên ngành khoa học máy tính, hai chàng trai được xếp chung một lớp còn Tang Lê học lớp khác.

Lịch trình của ba người khác nhau, có nghĩa là bọn họ không thể gặp nhau trong lớp.

Buổi trưa, ba người bọn họ tụ tập ở căn tin ăn cơm, Quảng Dã không hài lòng về chuyện này: "Thế này không phải yêu xa sao?"

Giản Thư Niên gặm đùi gà, lẳng lặng quay đầu nhìn người anh em não yêu đương của mình, Tang Lê ở phía đối diện không nhịn được cười: "Đã cùng ăn cơm rồi còn gọi là yêu xa nữa sao?"

"Tuần này em ăn cơm cùng anh mấy lần chứ?"

Gần đây có nhiều chuyện phiền phức khi khai giảng nên hai người trùng hợp không gặp mặt được mấy lần, thi thoảng có thể hẹn hò, bọn họ chỉ có thể đi dạo trong khuôn viên trường vào buổi tối, làm gì cũng không tiện cả.

Giản Thư Niên thấy vậy thì hỏi: "Hay là tớ đi chỗ khác ăn để tránh làm phiền thế giới hai người hiếm có của hai cậu nhé?"

Chủ yếu là, ánh mắt của đôi tình nhân nhỏ này như muốn xẻo chết cậu ấy rồi.

Tang Lê vội vàng mỉm cười nói không có, lúc Giản Thư Niên đi múc canh, Tang Lê đá chân người đối diện dưới gầm bàn, cô ôm má ranh mãnh nói: "Hôm nay là thứ sáu, có phải tối nay chúng ta có thể về nhà rồi không?"

Khai giảng được hai tuần rồi, bọn họ còn chưa được về nhà.

Quảng Dã đồng ý, liếc mắt nhìn cô: "Cuối tuần em rảnh không?"

"Có."

"Vậy thời gian đều là của anh đấy."

Tang Lê ngại ngùng.

Cái người này thực sự muốn trói cô ở bên cạnh mà...
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...