Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 3



Tang Lê cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, khi vừa ngẩng đầu lên đã nhận ra đây không phải là vị tổ tông đời thứ hai nhà họ Quảng sao.

Từng gặp nhau trên du thuyền một lần, giờ lại gặp nhau thêm lần nữa.

Rốt cuộc thì cô xung khắc với nước hay là khắc với anh vậy...

Khi lên bờ, Tang Lê ho sặc sụa, cô không nói được lời nào, Quảng Dã nghĩ tới hình ảnh xuất sắc ban nãy của cô khi rơi xuống nước, âm thanh lười biếng cười nhạo nói: "Có thể thôi mà cũng ngã được, mẹ cô không dặn cô lúc đi gần hồ nước thì phải cẩn thận à?"

Thế mà người này lại còn nói lý, kiêu ngạo chế giễu cô, sự bực bội của Tang Lê nổi lên, cô tức giận nói: "Nếu không phải cậu đứng ở đó mà không nói lời nào khiến người khác sợ hãi thì tôi còn có thể ngã xuống sao?"

Quảng Dã mỉm cười, cậu nghịch chiếc bật lửa trong tay rồi nhìn cô: "Thì sao nào, ý của cô là tôi đứng ở chỗ nào trong nhà mình cũng phải báo cáo với cô sao?"

“...”

Nhưng rõ ràng là anh cố ý...

Thấy cô lại im lặng, Quảng Dã không còn sự kiên nhẫn nữa, anh hỏi: "Nói đi, cô từ đâu đến đây?"

Tang Lê còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ trung niên đã cắt ngang: "Tiểu Dã, con nói chuyện với khách kiểu gì thế hả?!"

Tống Thịnh Lan nghe được tiếng động nên từ trong nhà đi ra.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, bà liền trừng mắt nhìn Quảng Dã, vội vàng đi đến trước mặt Tang Lê hỏi han: "Lê Lê, cháu không sao chứ?"

"Cháu không sao ạ…”

"Thật ngại quá, đây là con trai của dì, thằng bé không biết hôm nay cháu sẽ đến nhà."

Tống Thịnh Lan nhanh chóng đi lấy khăn tắm đắp lên người cho Tang Lê, bà tức giận đến mức không nói lên lời mắng Quảng Dã: "Cái gì mà từ đâu đến, con gái nhà người ta tên Tang Lê, con bé là con gái của bạn mẹ, sau này sẽ sống trong nhà chúng ta một thời gian, con hiểu nhầm rồi."

"Mẹ đưa người lạ về nhà trong khi không thông báo cho con một tiếng, còn nói con hiểu nhầm?"

"Ai bảo ngày nào con cũng ra ngoài chơi, buổi tối về nhà mẹ chẳng bao giờ thấy con đâu cả, vốn dĩ định tối nay con về nhà ăn cơm sẽ giới thiệu mà con có thèm về đâu."

Tống Thịnh Lan nhìn cả người Tang Lê ướt sũng, bất đắc dĩ mắng anh: "Cho dù mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa thì con cố ý dọa người ta làm gì? Nhỡ đâu hôm nay con bé rơi xuống nước xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

Quảng Dã khẽ cười: "Đấy là do cô ta nhát gan đó chứ, nhìn thấy con mà giống như gặp ma vậy, cả người rụt lại lập tức nhảy xuống nước, không liên quan tới con."

Tang lê: “...”

Tống Thịnh Lan tức sôi máu: "Con nói chuyện đàng hoàng hơn được không hả?"

Quảng Dã: "Con mệt lắm, về phòng đây."

Tống Thịnh Lan vội vàng gọi anh lại: "Không lịch sự, mau chào người ta đi!"

Tay anh nhét vào trong túi, không để ý lắm đi đến gần cô.

Hơi thở mùi bạc hà mát lạnh xen lẫn cảm giác áp bách ngột ngạt mạnh mẽ ập đến như một cơn gió mùa hè nóng bức, kèm theo giọng điệu bất cần và thản nhiên của cậu rơi xuống đỉnh đầu cô..

"Chào cậu tôi tên là Quảng Dã, rất vui khi được gặp cậu, mong cậu giúp đỡ nhiều hơn."

Rõ ràng lời nói cực kỳ lễ phép.

Nhưng khi nghe anh nói, lời vừa nãy lại lập tức trở nên vô cùng kiêu ngạo.

Lông mi Tang Lê run rẩy, đầu ngón tay nắm chặt khăn tắm khẽ run lên.

Quảng Dã rời đi làm Tống Thịnh Lan tức giận nhưng không còn cách nào khác, bây giờ bà ấy chỉ có thể lo cho Tang Lê trước: "Lê Lê, dì đưa cháu vào nhà trước đã, cháu mau đi tắm đi."

Tang Lê cụp mắt xuống: "Vâng ạ..."

Sau khi Tang Lê trở về phòng, Tống Thịnh Lan đi lên tầng.

Cửa phòng ngủ bị gõ, trong căn phòng trắng xám đơn điệu, Quảng Dã đang cầm quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm.

"Bây giờ mẹ không nói được con nữa rồi phải không?"



Đến tính sổ.

Giọng nói của Tống Thịnh Lan trở nên nghiêm túc hơn một chút, giống như thật sự rất tức giận, Quảng Dã dừng lại rồi lười biếng dựa cả người vào vách tường: "Không dám ạ, mẫu hậu đại nhân có gì muốn dặn dò?"

Tống Thịnh Lan đi đến trước mặt anh, bất lực nói: "Con nhìn con xem, với con gái mà cũng dùng loại tính tình này, con có thể lịch sự hơn không hả?"

"Mẹ muốn lịch sự như thế nào?"

Tống Thịnh Lan tức đến mức đánh vào bả vai anh một cái, bà ấy nghiêm túc nói: "Dù sao thì mẹ cũng phải nói cho con biết, trong nhà đứa nhỏ Tang Lê đang xảy ra rất nhiều chuyện, cực kỳ khó khăn nên con bé sẽ ở tạm nhà chúng ta một năm, đang học lớp 12 giống như con, coi như con cho mẹ mặt mũi, đừng bắt nạt người ta được chứ?"

Quảng Dã xoa tai trái, không nói gì cả.

Tống Thịnh Lan: "Mẹ đang nói chuyện với con đấy, có nghe thấy không?"

Quảng Dã rũ mắt nhìn bà ấy, ý nghĩa sâu xa nói: "Mẹ yên tâm, mẹ cứ làm người tốt việc tốt, chắc chắn con sẽ không đuổi cậu ta ra ngoài."

Câu này làm cho người nghe có cảm giác đang nói trái ý mình: "Con dám..."

Tống Thịnh Lan sợ anh làm việc xấu thật, bà ấy vừa đấm vừa xoa: "Đến lúc đó mẹ sẽ tịch thu hết đống motor của con."

Quảng Dã cười, anh xoay người đi đến phòng tắm: "Đến mức đó luôn à."

Anh không để ý người khác như thế nào, ở thì cứ ở, biệt thự này rộng như thế chỉ cần không quấy rầy đến cuộc sống của anh thì không liên quan gì đến anh hết.

Tống Thịnh Lan ra khỏi phòng, một lúc sau Tang Lê đã tắm rửa xong, Tống Thịnh Lan đã đưa cho cô cốc trà gừng.

"Tuy rằng mùa hè khó bị cảm lạnh nhưng dì sợ cháu ngã xuống nước sau đó lại bị hơi từ điều hòa phả vào người, nhiệt độ thay đổi đột ngột, vẫn nên uống cái này để đề phòng."

"Cháu cảm ơn dì Tống ạ."

Tống Thịnh Lan băn khoăn, bà ấy không ngờ tới cô vừa đến đây đã gặp phải chuyện này: "Dì xin lỗi cháu nhiều nhé Lê Lê, ngày mai dì sẽ bảo Tiểu Dã đi xin lỗi cháu."

Cô vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu dì, cháu cũng không bị làm sao cả."

Bảo anh xin lỗi cô thì vẫn nên bỏ đi.

Cô biết bản thân đang ăn nhờ ở đậu, vì Tống Thịnh Lan đã giúp cô cho nên cô không muốn so đo nhiều để tránh càng thêm xấu hổ.

Hơn nữa có lẽ hai người họ không hợp nhau.

Cô vẫn nên giữ khoảng cách với cậu chủ kia thì sẽ tốt hơn.

Hai người ngồi ở mép giường, Tang Lê cầm trà gừng lên uống một ít, Tống Thịnh Lan nghĩ đến chuyện trước kia, bà thở dài rồi cười: "Vì cơ thể dì lạnh quanh năm mà lại bận rộn công việc cho nên rất ít khi chăm sóc cơ thể, Tang Tĩnh thường xuyên nấu cho dì các loại trà dưỡng sinh, lúc nào cũng giục dì uống."

Tang Tĩnh là tên mẹ của Tang Lê, rất nhanh sau đó Tống Thịnh Lan đã nhận ra đây là chuyện không nên nói: "Ôi trời cái miệng của dì..."

Tang Lê cười nhạt: "Không sao đâu ạ, dì có thể nói với cháu nhiều chuyện về mẹ một chút. Hình như mẹ cháu rất thích uống trà, còn thường xuyên gửi cho cháu trà hoa lài nữa."

"À trong nhà có trà hoa lài loại tốt, để ngày mai dì bảo người đưa cho cháu."

Tang Lê cong môi nói lời cảm ơn.

Tống Thịnh Lan nhìn thấy đôi giày múa đặt ở trên bàn mới nhớ ra: "Lê Lê, dì nhớ là cháu 

biết khiêu vũ nhỉ?"

"Vâng ạ.”

"Dì nghe mẹ cháu nói cháu khiêu vũ rất giỏi, nếu cháu thích thì dì có thể đưa cháu đi học nghệ thuật? Sau này làm vũ công cũng tốt."

Tang Lê vội vàng nói không cần, tuy rằng nó vẫn luôn là ước mơ của cô nhưng để đi theo con đường nghệ thuật này cần phải tiêu tốn rất nhiều tiền, cô không thể để Tống Thịnh Lan bỏ ra số tiền này được, cô nói bây giờ cô chỉ xem vũ đạo như một sở thích, cố gắng chuẩn bị thi đại học, Tống Thịnh Lan nghe vậy cũng tôn trọng ý kiến của cô.

Nói chuyện một lúc, Tống Thịnh Lan bảo cô đi ngủ sớm, sau đó ra khỏi phòng.

Uống xong trà gừng, Tang Lê mới nằm lên giường.

Cô sững người vuốt ve mặt dây chuyền hoa lê, nghĩ đến chuyện xảy ra trong cả ngày hôm

nay.

Không nghĩ tới mình vừa đến Vân Lăng thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tang Lê nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên hình ảnh cô rơi xuống nước cùng với hình bóng con người kiêu ngạo kia.

Cô thấy xấu hổ quá đi mất...

Tang Lê trở người, buồn rầu nhắm mắt lại.

Có lẽ chưa làm quen được với môi trường mới cho nên tối nay Tang Lê cứ lăn qua lộn lại, ngủ trong mơ màng.

Buổi sáng ngày hôm sau cô nghĩ rằng đang ở nhà người khác mà cứ nằm trên giường mãi thì cũng không tốt lắm, cố gắng dậy vẫn tốt hơn.

Cô rửa mặt xong rồi đi xuống tầng, bữa sáng đã chuẩn bị xong, quản gia bảo Tống Thịnh Lan đã đi đến công ty từ sáng sớm, Tang Lê cũng nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lang bà ấy nói rằng vì công việc bận rộn cho nên không thể chăm sóc cô được, cô ở nhà một mình cứ tự nhiên, nếu muốn ra ngoài đi dạo có thể bảo tài xế đưa đón.

Tang Lê đồng ý, cô nghĩ như thế sẽ không gây thêm rắc rối là tốt rồi.

Cô ăn xong bữa sáng rồi về phòng, đợi thức ăn tiêu hóa một lúc mới bắt đầu tập luyện khiêu vũ.

Từ nhỏ đến lớn mợ đối xử với cô rất khắt khe, nhưng do mẹ yêu cầu nên mợ mới hào phóng chi tiền vì cô một lần duy nhất đó là đưa cô đi học khiêu vũ, tuy rằng đó là tiền của mẹ, bây giờ cô không có ý định thi nghệ thuật nhưng cũng không nỡ từ bỏ khiêu vũ.

Trong một buổi sáng, cô tập luyện đến mức mồ hôi đầm đìa.

Cô nghi ngờ dừng lại theo, chỉ thấy Quảng Dã uống xong ngụm sữa bò cuối cùng sau đó bóp nát túi sữa, anh tiện tay ném vào trong thùng rác ở ven đường, tay đút túi xoay người lại.

"Đến rồi."

Cô sửng sốt nhìn về phía trước: "Ở trên tầng hả?"

Anh lười trả lời, thấy anh sắp đi cô vội vàng hỏi: "Thế phòng giáo vụ ở tầng mấy vậy?"

Quảng Dã dừng bước chân lại, anh cười nhạo đảo mắt nhìn cô: "Cậu đi nhà trẻ à? Cần ông đây bế cậu lên đăng ký luôn không?"

Tang Lê: "..."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...