Tình Đầu Mafia
Chương 134: Hạt bơ đó !
...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Lúc này anh ta chầm chậm đặt điện thoại về vị trí cũ, cùng lúc Tuyết Nhi cũng vật vả kéo Hye vào.
_Quậy quá quá nhỉ?
Ji-Hoon cau có.
_Hư thật! Mau vào trong!
Tuyết Nhi có chút tức giận
Cạch!
Tuyết bên ngoài đã dần tan, nhưng trời vẫn se lạnh và có tuyết rơi thất thường. Ngày thứ nên cửa tiệm lại vắng khách, tuy bên ngoài người đi rất nhiều, nhưng lại đi vì công việc.
_Haz~
_Mấy ngày thứ đi làm thế này ~
_Cứ như là đi nghỉ dưỡng vậy!
Nói rồi cô đi vào trong bếp, lấy 2 cốc nước vài quả quýt đặt trên bàn. Rồi lại mang sách vở trong tủ ra, như có ý định ôn bài.
Nhưng ý định đó lại bị cắt ngang bởi 1 câu nói phát ra từ phía đối diện. Nhẹ nhàng ấm áp, chẳng có chút nóng vội.
_Em làm cái này sao?!
_Hả...Uhhhhh!
_Đúng rồi! là tôi làm đó! anh thấy có dễ thương không?!
Tuyết Nhi ngạc nhiên trả lời.
_Này làm gì em nhỉ?!
Ji-Hoon tò mò.
_Là để đeo cho cún Hye, mèo Rio và Hea đó!
Tuyết Nhi phấn khích.
_Hình như em cũng có 1 cái nhỉ?! khăn quàng cổ?
Ji-Hoon nhìn Tuyết Nhi nhỏ giọng.
_Đúng rồi! đẹp chứ?!
Tuyết Nhi phấn khích nhanh nhạy trả lời.
Đáp lại lời nói phấn khích ấy, lại là 1 câu trả lời dường như vô cùng vô tri.
_Em mặc gì chả đẹp!
_Gì!?
_Không!!!!! Ý tôi là mấy cái mũ nhỏ tôi làm đẹp không ấy!!!!!
_Anh hiểu sai ý tôi rồi!!!!
Tuyết Nhi giật mình.
_.....
Anh ta chẳng nói thêm lời nào nữa, chỉ cằm mấy cái mũ nhỏ trên tay vân vê, làm đi làm lại 1 cách nhẹ nhàng. Dường như đang châm chú xem tác phẩm nghệ thuật nào đó vậy.
_Hay em làm tặng tôi 1 cái nhỉ?
Ji-Hoon thản nhiên nói.
_Ủa!!!! Hả!!!????
Tuyết Nhi giật mình.
_Đùa em thôi! khéo tay lắm!
Ji-Hoon nhẹ nhàng đặt lời khen.
Anh ta nhẹ nhàng vẫy tay gọi con mèo nhỏ đến, nhẹ nhàng cẩn thận đeo lên cho con mèo nhỏ. Nhìn anh ta nhẹ nhàng tập trung cho con mèo nhỏ không bị đau, khiến Tuyết Nhi bị thu hút nhìn mãi không rời.
_Yên nào! để đeo vào cho mày nhé!
_Đáng yêu anh nhỉ?!
Tuyết Nhi phấn khích.
Nghe giọng Tuyết Nhi có vẻ rất thích thú, Ji-Hoon anh ta lén liết nhìn cô 1 cái. Nhẹ cười rồi ung dung đáp
_Ừm ~! Đáng yêu lắm!
_Ơ!
_Anh buột thế nó sẽ đau đấy!
Tuyết Nhi giật mình.
Cô chạy đến chỗ anh ngồi, nhẹ nhàng tháo sợi len nhỏ, tập trung nhẹ nhàng. Để không khiến con mèo nhỏ bị đau, khuôn mặt tập trung đó khiến anh nhìn mãi không rời mắt.
_Xong rồi! Anh buột thế này nó sẽ không bị khó chịu khi hoạt động đâu!
Tuyết Nhi nhẹ nói.
_Hay em dạy tôi nhé!, tôi cũng muốn làm 1 cái cho con ch......À không con cún của em gái tôi!?
Ji-Hoon thản nhiên.
Anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng khẩn thiết, nhẹ nói.
_Tôi sẽ trả tiền cho em thật xứng đáng!
"Anh trai à! tôi không phải vì tiền mới đu theo anh nhé!" Cảm thấy câu sau có chút sai lầm, mặt Ji-Hoon có chút xuống sắc nhưng chẳng dám nói thêm gì.
_Anh trai à! tôi dạy miễn phí! anh xem tôi là loại người gì vậy!
Tuyết Nhi cau có chỉ vào vai anh.
_Xin....Xin lỗi! Tôi lỡ lầm 1 người tốt rồi!
Ji-Hoon cười nhẹ, vờ ấp úng nói.
Tuyết Nhi có chút khó chịu trong người liền đứng dậy, đi lụt tìm đồ nghề.
_Đâu rồi nhỉ? vừa cất đâu đây cơ mà!
Lụt tìm khắp nơi, mới chịu trông thấy. Cô có chút phấn khích khi đã có truyền nhân, nhanh chóng đi đến bàn đặt xuống. Và đương nhiên đã quên mất đi chuyện ôn bài.
Cạch.
_May mà tôi có 3 cây kim móc len!
_Anh từ từ xem tôi làm nhé!
Tuyết Nhi phấn khích.
Ánh mắt như tràn hẳn ra sự quyết tâm sẽ dạy học trò nên người vậy. Từng bước, từng bước 1 từ cái cơ bản.
****************
_Có vẻ không ổn lắm em nhỉ.....
Ji-Hoon thất vọng.
Tuyết Nhi đã kiệt sức dựa người vào ghế như sắp tắt thở. Nhìn sản phẩm mà anh làm ra cô có chút bất lực, "Quả là người mới! anh ta tạo ra hạt bơ giống mình mấy ngày đầu!"
Trên tay Ji-Hoon là 1 cục len màu xanh, nhưng hình dạng có vẻ không như cô và anh mong muốn. Nhìn lại trông giống hạt bơ, không biết hành trình như thế nào nhưng kết quả có chút kì lạ.
Nhưng đủ thấy đã thấm mệt, Tuyết Nhi ngã người dựa vào ghế, còn Ji-Hoon lại khó hiểu nhìn vào hạt bơ xanh trong tay.
"Cái gì vừa chạm vào mặt mình vậy nhỉ ~ ương ước!" Tuyết Nhi mơ mơ hồ hồ mở mắt.
_Là Hye đó hả....
"Chiều rồi sao?! nắng chiều kìa! thoải mái quá!" Tuyết Nhi nằm trên ghế, người được đắp lên áo của Ji-Hoon. Nằm suy nghĩ vu vơ rồi lại tỉnh ngủ, Tuyết Nhi giật mình hoảng hốt bật dậy.
Lúc này anh ta chầm chậm đặt điện thoại về vị trí cũ, cùng lúc Tuyết Nhi cũng vật vả kéo Hye vào.
_Quậy quá quá nhỉ?
Ji-Hoon cau có.
_Hư thật! Mau vào trong!
Tuyết Nhi có chút tức giận
Cạch!
Tuyết bên ngoài đã dần tan, nhưng trời vẫn se lạnh và có tuyết rơi thất thường. Ngày thứ nên cửa tiệm lại vắng khách, tuy bên ngoài người đi rất nhiều, nhưng lại đi vì công việc.
_Haz~
_Mấy ngày thứ đi làm thế này ~
_Cứ như là đi nghỉ dưỡng vậy!
Nói rồi cô đi vào trong bếp, lấy 2 cốc nước vài quả quýt đặt trên bàn. Rồi lại mang sách vở trong tủ ra, như có ý định ôn bài.
Nhưng ý định đó lại bị cắt ngang bởi 1 câu nói phát ra từ phía đối diện. Nhẹ nhàng ấm áp, chẳng có chút nóng vội.
_Em làm cái này sao?!
_Hả...Uhhhhh!
_Đúng rồi! là tôi làm đó! anh thấy có dễ thương không?!
Tuyết Nhi ngạc nhiên trả lời.
_Này làm gì em nhỉ?!
Ji-Hoon tò mò.
_Là để đeo cho cún Hye, mèo Rio và Hea đó!
Tuyết Nhi phấn khích.
_Hình như em cũng có 1 cái nhỉ?! khăn quàng cổ?
Ji-Hoon nhìn Tuyết Nhi nhỏ giọng.
_Đúng rồi! đẹp chứ?!
Tuyết Nhi phấn khích nhanh nhạy trả lời.
Đáp lại lời nói phấn khích ấy, lại là 1 câu trả lời dường như vô cùng vô tri.
_Em mặc gì chả đẹp!
_Gì!?
_Không!!!!! Ý tôi là mấy cái mũ nhỏ tôi làm đẹp không ấy!!!!!
_Anh hiểu sai ý tôi rồi!!!!
Tuyết Nhi giật mình.
_.....
Anh ta chẳng nói thêm lời nào nữa, chỉ cằm mấy cái mũ nhỏ trên tay vân vê, làm đi làm lại 1 cách nhẹ nhàng. Dường như đang châm chú xem tác phẩm nghệ thuật nào đó vậy.
_Hay em làm tặng tôi 1 cái nhỉ?
Ji-Hoon thản nhiên nói.
_Ủa!!!! Hả!!!????
Tuyết Nhi giật mình.
_Đùa em thôi! khéo tay lắm!
Ji-Hoon nhẹ nhàng đặt lời khen.
Anh ta nhẹ nhàng vẫy tay gọi con mèo nhỏ đến, nhẹ nhàng cẩn thận đeo lên cho con mèo nhỏ. Nhìn anh ta nhẹ nhàng tập trung cho con mèo nhỏ không bị đau, khiến Tuyết Nhi bị thu hút nhìn mãi không rời.
_Yên nào! để đeo vào cho mày nhé!
_Đáng yêu anh nhỉ?!
Tuyết Nhi phấn khích.
Nghe giọng Tuyết Nhi có vẻ rất thích thú, Ji-Hoon anh ta lén liết nhìn cô 1 cái. Nhẹ cười rồi ung dung đáp
_Ừm ~! Đáng yêu lắm!
_Ơ!
_Anh buột thế nó sẽ đau đấy!
Tuyết Nhi giật mình.
Cô chạy đến chỗ anh ngồi, nhẹ nhàng tháo sợi len nhỏ, tập trung nhẹ nhàng. Để không khiến con mèo nhỏ bị đau, khuôn mặt tập trung đó khiến anh nhìn mãi không rời mắt.
_Xong rồi! Anh buột thế này nó sẽ không bị khó chịu khi hoạt động đâu!
Tuyết Nhi nhẹ nói.
_Hay em dạy tôi nhé!, tôi cũng muốn làm 1 cái cho con ch......À không con cún của em gái tôi!?
Ji-Hoon thản nhiên.
Anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng khẩn thiết, nhẹ nói.
_Tôi sẽ trả tiền cho em thật xứng đáng!
"Anh trai à! tôi không phải vì tiền mới đu theo anh nhé!" Cảm thấy câu sau có chút sai lầm, mặt Ji-Hoon có chút xuống sắc nhưng chẳng dám nói thêm gì.
_Anh trai à! tôi dạy miễn phí! anh xem tôi là loại người gì vậy!
Tuyết Nhi cau có chỉ vào vai anh.
_Xin....Xin lỗi! Tôi lỡ lầm 1 người tốt rồi!
Ji-Hoon cười nhẹ, vờ ấp úng nói.
Tuyết Nhi có chút khó chịu trong người liền đứng dậy, đi lụt tìm đồ nghề.
_Đâu rồi nhỉ? vừa cất đâu đây cơ mà!
Lụt tìm khắp nơi, mới chịu trông thấy. Cô có chút phấn khích khi đã có truyền nhân, nhanh chóng đi đến bàn đặt xuống. Và đương nhiên đã quên mất đi chuyện ôn bài.
Cạch.
_May mà tôi có 3 cây kim móc len!
_Anh từ từ xem tôi làm nhé!
Tuyết Nhi phấn khích.
Ánh mắt như tràn hẳn ra sự quyết tâm sẽ dạy học trò nên người vậy. Từng bước, từng bước 1 từ cái cơ bản.
****************
_Có vẻ không ổn lắm em nhỉ.....
Ji-Hoon thất vọng.
Tuyết Nhi đã kiệt sức dựa người vào ghế như sắp tắt thở. Nhìn sản phẩm mà anh làm ra cô có chút bất lực, "Quả là người mới! anh ta tạo ra hạt bơ giống mình mấy ngày đầu!"
Trên tay Ji-Hoon là 1 cục len màu xanh, nhưng hình dạng có vẻ không như cô và anh mong muốn. Nhìn lại trông giống hạt bơ, không biết hành trình như thế nào nhưng kết quả có chút kì lạ.
Nhưng đủ thấy đã thấm mệt, Tuyết Nhi ngã người dựa vào ghế, còn Ji-Hoon lại khó hiểu nhìn vào hạt bơ xanh trong tay.
"Cái gì vừa chạm vào mặt mình vậy nhỉ ~ ương ước!" Tuyết Nhi mơ mơ hồ hồ mở mắt.
_Là Hye đó hả....
"Chiều rồi sao?! nắng chiều kìa! thoải mái quá!" Tuyết Nhi nằm trên ghế, người được đắp lên áo của Ji-Hoon. Nằm suy nghĩ vu vơ rồi lại tỉnh ngủ, Tuyết Nhi giật mình hoảng hốt bật dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương