Viên Ni Đình đứng ở cửa, nhìn bọn họ, chậm rãi nói:
"Không phải vậy, bà xấu xa lừa mọi người."
Mẹ Viên nghe thấy, giật mình quay đầu, theo bản năng giơ tay định tát Viên Ni Đình một cái. Nhưng nhớ ra nhà họ Thạch đang có mặt ở đây, bà ta chỉ đành kìm nén, nghiến răng mắng:
"Đình Đình! Con nói bậy bạ cái gì thế? Cái tên nhóc hư hỏng kia có ép con không? Đừng sợ, nói cho mẹ biết!"
Viên Ni Đình lắc đầu, giọng non nớt nhưng rất kiên định:
"Anh trai tốt. Bà xấu xa. Mẹ ôm Đình Đình nhảy cửa sổ. Cô c.h.ế.t ở tầng trên cứu Đình Đình. Anh trai ra ngoài ôm Đình Đình, an ủi Đình Đình."
"Con bé này!" Mẹ Viên tức giận quát: "Sao con dám nói linh tinh như vậy?!"
Nhà họ Thạch c.h.ế.t sững, không biết nên tin vào lời ai. Họ biết Viên Ni Đình bị tự kỷ, trước nay chưa từng mở miệng nói chuyện. Nhưng tại sao bây giờ lại bỗng nhiên nói ra những lời này?
Đối với chuyện ma quỷ, người trong thôn dưới chân núi như họ không xa lạ gì. Trong làng có bà đồng, thỉnh thoảng cũng có người gặp chuyện kỳ lạ. Vì vậy, họ tin vào những điều tâm linh.
Có khi nào... con gái họ thật sự muốn ôm cháu gái nhảy lầu? Còn cô gái c.h.ế.t ở tầng trên... có thật đã cứu Đình Đình?
Khi Oanh Oanh biết chuyện đã là năm, sáu giờ tối. Cô vừa khắc xong hai miếng bùa ngọc, ném chúng vào trong không gian, lướt điện thoại thì thấy chủ đề trên Weibo vẫn đang bùng nổ.
Sắc mặt cô trầm xuống, lập tức gọi điện cho Thi Việt.
Lúc này Thi Việt đã từ hiện trường ghi hình về nhà. Công ty lo lắng có anti-fan chặn đường gây sự, nên đã đặc biệt cử xe riêng đến đón cậu ta.
Nghe giọng Oanh Oanh đầy lo lắng, Thi Việt trái lại còn cười, nhẹ giọng an ủi:
"Chị, đừng lo, em không sao."
Cậu ta thậm chí còn đùa: "Biết đâu đây lại là chuyện tốt. Đợi đến khi sự thật sáng tỏ, độ hot của em trong đoàn ghi hình chắc chắn sẽ cao nhất, có khi lại hút thêm một đợt fan nữa ấy chứ."
Thực ra, trong chương trình cũng chẳng có mấy ai bàn tán về chuyện này.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Những người làm trong giới giải trí không phải kẻ ngốc. Rõ ràng có kẻ đang muốn kéo Thi Việt xuống nước, nhưng ai cũng chỉ im lặng xem kịch. Vở kịch này sẽ đi đến đâu, chẳng ai nói trước được.
Oanh Oanh nhíu mày trách cậu ta:
"Đừng nói linh tinh! Chị hỏi em, Thẩm sư huynh có giúp điều tra không? Xem rốt cuộc ai đứng sau vụ này!"
Cúp điện thoại, Oanh Oanh bước ra khỏi phòng.
Thẩm Dư Huề đang đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt trầm ngâm nhìn cảnh đêm bên ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay người, vừa vặn cúp máy.
Anh đi tới, giọng nói trầm ổn:
"Đừng lo. Anh đã cho người xử lý, tối nay sẽ có kết quả."
Kiểu hạ bệ thấp kém này cũng là kiểu dễ bị lật tẩy nhất.
Oanh Oanh cau mày, không nhịn được hỏi:
"Sư huynh, mẹ Viên không thể tự dưng làm chuyện này. Có khi nào có người đứng sau xúi giục bà ta không?"
Thẩm Dư Huề nắm tay cô kéo đến ngồi xuống ghế sofa, thong thả nói:
"Trợ lý tổng giám đốc công ty giải trí Hoa Quý – Đặng Đề đã chuyển mười vạn vào tài khoản của mẹ Viên."