Tình Địch Hắn Vừa Đẹp Lại Vừa Ngọt
Chương 23
Thẩm Tư Phi tiếp tục hỏi: Sao Hạ tổng đoán được là tôi?
Hạ Tây Châu biết anh đang nói cái gì, làm sao đoán được là anh làm. Hạ Tây Châu hiếm khi trả lời một tràng dài: Số điện thoại riêng của tôi ở trong nước không nhiều người biết. Cô gái đơn thuần như vậy, vừa hỏi là nói ngay.
Giọng điệu của Thẩm Tư Phi như không rõ: Có một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu, vui vẻ sao?
Hạ Tây Châu im lặng một chút, thật ra hắn không hề để ý đến Thẩm Khiết, vốn cũng không quan tâm. Hắn nói: Trong công ty luôn đối xử bình đẳng, không phân biệt xuất thân.
Nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc cứng nhắc này, Thẩm Tư Phi không khỏi nở nụ cười.
Không hiểu phong tình.
Hạ Tây Châu: Các cậu chơi cái gì?
Thẩm Tư Phi: Chơi bóng, chơi game.
Thẩm Tư Phi rất ít đề cập đến chuyện trong nhà, thậm chí ngay cả Trần Kim cũng không nghe anh kể nhiều về anh em cùng cha khác mẹ với mình. Anh cũng rất ít khi liên lạc với gia đình, quan hệ vô cùng nhạt nhẽo và cứng ngắc.
Cho nên Hạ Tây Châu vừa lấy làm lạ vừa vui vẻ.
Nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở một câu chào hỏi đơn giản. Bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Thẩm Tư Phi vừa rồi vận động dữ dội, có chút mệt mỏi, nhưng hiếm khi trút được một lần, còn hung hăng ngược Thẩm Hoa Hạo. Nghĩ đến dáng vẻ chán nản vừa rồi của Thẩm Hoa Hạo, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Hoa Hạo thua đến hoài nghi nhân sinh cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.
Anh của cậu nhìn thì trông yếu ớt, nhưng lại không giống những Omega bình thường. Không yếu ớt nhu nhược, trái lại lạnh lùng và cực kỳ nghiêm khắc, thận trọng, thậm chí sức bật và sự chịu đựng vững vàng hơn so với Alpha như cậu.
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt Thẩm Tư Phi, đôi mắt luôn lãnh đạm kia cũng hơi nhướng lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo, ngang ngạnh. Làm cho Thẩm Hoa Hạo cũng ngây ngẩn cả người.
Cậu không biết, nhiều năm như vậy người anh cùng cha khác mẹ này ở bên ngoài đến tột cùng là bộ dạng như thế nào? Có lẽ khi còn trẻ anh ấy cũng tràn đầy sức sống, mà không phải âm u, lạnh lẽo, cay nghiệt như bây giờ.
Mà phải công nhận là, anh trai cậu quả thật ưu tú hơn cậu, so với cậu thành thục, thận trọng, đủ chói sáng và mạnh mẽ.
Thẩm Hoa Hạo đứng dậy tìm được Thẩm Tư Phi, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Đối với lời xin lỗi đột ngột của cậu, Thẩm Tư Phi cầm cốc nước sững sờ trừng mắt nhìn.
Thẩm Hoa Hạo thấy anh có vẻ không hiểu, ân hận, ấp úng nói: “Lẽ ra trước đây không nên nói với ba anh…”
Thẩm Tư Phi đã hiểu. Là lần trước anh đi chọn ghế sô pha với Trần Kim, cùng Hạ Tây Châu gây ra hiểu lầm.
Sau đó bị Thẩm Hoa Hạo nhìn thấy, nói lại cho Thẩm Lương Bình, khiến Thẩm Lương Bình nghĩ là anh đang cố ý quyến rũ con trai độc nhất Hạ gia Hạ Tây Châu.
Thẩm Tư Phi nói: “Tôi trước nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng đây là tin đồn cậu bịa đặt, cậu tự mình đi giải thích rõ ràng với ba.”
Thẩm Hoa Hạo gật đầu, sững sờ nói: “Anh không có… Khi đó…”
Thẩm Tư Phi có chút xấu hổ khi nghĩ đến điều đó, anh dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Là tôi không cẩn thận bị vấp ngã, vừa lúc Hạ tổng ở chỗ đó.”
Thẩm Hoa Hạo ngẩn người, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại nghĩ tới Thẩm Tư Phi tuy rằng không giống như những Omega yếu ớt nhu nhược kia, nhưng bản chất vẫn là Omega, sẽ động dục và sinh con.
Thẩm Hoa Hạo giật giật khóe miệng, cứng ngắc nói “Ồ.”
…
Quản gia mở cửa biệt thự Thẩm gia, cung kính nghênh đón vị công tử từ trên xe xuống.
Trương quản gia nói: “Dư thiếu gia, mời cậu đi bên này.”
Dư Minh Viễn không phải cố ý đến làm khách Thẩm gia. Mẹ hắn ta mới kết giao một chị em tốt, chính là Lý Thiến vợ Thẩm Lương Bình, vừa mới gọi điện thoại cho hắn ta, bảo hắn ta qua nhà lấy đồ.
Dư Minh Viễn lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Hắn ta không dám làm trái lời mẹ Dư. Nhưng nghĩ đến Thẩm gia bọn họ là muốn trèo cao, liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghe nói Thẩm gia có vị Omega chưa bao giờ lộ ra mặt ở bên ngoài, nhất định là xấu xí, không muốn gặp người khác.
Dư Minh Viễn vào nói: “Không cần thông báo cho người khác, tôi ở trong sân chờ một lát.”
Trương quản gia đáp lại, đi vào lấy đồ.
Dư Minh Viễn dựa vào cây cột trong đình, nhìn thoáng qua trong vườn có một bóng người màu trắng đang tưới nước.
Thẩm Lương Bình mời người làm vườn có chuyên môn chăm sóc hoa viên. Thẩm Tư Phi ăn xong bữa trưa, rảnh rỗi tẻ nhạt, muốn tìm chút chuyện làm, cầm vòi nước tưới cây.
Tay áo của anh được xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, thân hình thon gầy, vóc người không cao, đôi chân cực kỳ mảnh mai, thắt lưng phác hoạ ra vòng eo cực nhỏ, không làm cho người ta cảm thấy cứng ngắc, chỉ là bóng lưng, cũng có thể khiến người ta kinh diễm.
Dư Minh Viễn không nhịn được nhìn chằm chằm anh, cho đến khi người kia hơi nghiêng người, lộ ra gò má tinh xảo, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, mang nét trẻ trung đẹp đẽ.
Nếu như hắn ta có thể nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Tư Phi, sẽ càng không nhịn được mà vồ tới.
Bước chân mỹ nhân dừng lại, rồi bỏ đi.
Dư Minh Viễn kiềm chế ý muốn đuổi theo, hỏi người bên cạnh: “Người kia là ai?”
“Là Thẩm đại thiếu gia.”
Dư Minh Viễn hơi kinh ngạc.
Cứ tưởng rằng người kia có khuôn mặt xấu xí không muốn gặp người khác, không ngờ là kim ốc tàng kiều, nhà ai có Omega bảo bối như vậy, cũng không nỡ cho xuất đầu lộ diện để rước lấy phiền phức.
Là trước đây hắn ta nghĩ sai rồi, thế nhưng bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp. Thẩm Tư Phi chưa từng xuất hiện trước mặt bọn nhà quyền thế, hắn ta là người đầu tiên biết đến, nhất định phải có được người này!
Trước đây Dư Minh Viễn không dám đụng vào Omega, bởi vì Omega ít ỏi, yếu ớt, lại dễ dàng động tình và mang thai. Nhưng mà Beta có an toàn đến đâu, sao có thể so được với cảm giác mà Omega mang lại?
Vừa nghĩ tới vẻ mặt kiêu ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với gò má xinh đẹp của người kia, hắn ta liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn không thôi.
Dư Minh Viễn gọi điện thoại cho Trang Hải, “Cậu có quen biết với Thẩm đại thiếu gia đúng không? Cậu có biết chút gì không?”
Trang Hải dường như đang ở trong quán bar, tiếng ồn một lúc sau mới yên tĩnh lại, Trang Hải kinh ngạc nói: “Dư ca? Anh nói là Thẩm Tư Phi, cậu ta không chơi chung với chúng tôi. Làm sao vậy, anh coi trọng cậu ta?”
Dư Minh Viễn: “Cậu nói một chút cho tôi nghe.”
Trang Hải nói: “Đừng nghĩ cậu ta là con chim vàng tơ. Thẩm Tư Phi là một người đứng đắn, giáo viên nhân dân, không phục tùng chúng ta đâu. Tính tình thật sự rất hung dữ, làm việc quyết đoán, lúc chọc giận người ta thật đúng là không thoải mái. Chỉ có điều quan hệ giữa cậu ta và ba cậu ta như người ta nói không được hòa thuận, mẹ đẻ qua đời, nhà mẹ đẻ cũng không quan tâm.”
Dư Minh Viễn yên tâm, một con rơi nhà giàu bình thường, muốn chiếm được rất dễ dàng.
Hắn ta nói: “Tôi biết rồi, dù sao người này tôi đã định muốn rồi.”
Dư Minh Viễn quay đầu gọi điện thoại cho mẹ mình, kết quả mẹ Dư nói với hắn ta Thẩm Lương Bình đã rút lại mối hôn sự này. Như là đổi ý.
Dư Minh Viễn tức đến giậm chân: “Trước đó không phải trong nhà đã sắp đặt ổn thỏa hết rồi sao? Làm sao nói đổi ý là đổi ý?”
Mẹ Dư nghi ngờ nói: “Làm sao vậy con trai? Trước đó hỏi con thì luôn một mặt chán ghét, bây giờ sao lại có ý kiến? Nếu không thì thế này, con cứ về trước, dì Lý qua đây mẹ sẽ nói chuyện một chút.”
…
Đến tối, Thẩm Lương Bình vẫn xã giao ở bên ngoài, không thể vội trở về, xem ra là thật sự bởi vì vấn đề tiền bạc mà sứt đầu mẻ trán.
Thẩm Tư Phi với ba anh không có tình cảm cha con sâu sắc, dù sao thì anh cũng quanh năm sống ở bên ngoài, tuy rằng Thẩm Lương Bình có hỗ trợ kinh tế cho anh, nhưng mà ông ấy chưa bao giờ hỏi han ân cần anh.
Sáng hôm sau Thẩm Tư Phi có lớp, cũng không đợi thêm, đi thẳng về.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày chụp ảnh tốt nghiệp trước ngày thi tuyển sinh đại học, học sinh mặc lễ phục, các lớp thay phiên nhau ra cổng trường chụp ảnh.
Lúc đó Thẩm Tư Phi đang có lớp.
Hôm nay anh cũng mặc âu phục chỉnh tề, tóc chải gọng gàng, trông rất đẹp trai. Ảnh tốt nghiệp của lớp, giáo viên trong lớp sẽ cùng nhau lên chụp, trước khi ra ngoài Thẩm Tư Phi cũng đã cố ý sửa sang lại.
Nhưng anh cũng không sốt sắng và hưng phấn, vẻ mặt vẫn có chút lạnh nhạt, bình tĩnh mà nghiêm nghị, lưu loát giải thích toàn bộ bài kiểm tra, hoàn toàn không để ý ở cửa sau phòng học, Hạ tổng đang đứng ở đó.
Hạ Tây Châu ra ngoài thảo luận về hợp đồng, cũng có thể nói là ở trong trường.
Thẩm Tư Phi đang giảng. Trong tay anh cầm thước đo, vẽ ngẫu nhiên một hình e-líp đẹp đẽ, rồi viết một chuỗi chữ số bên cạnh. Như là ký hiệu đặc biệt nào đó.
Không có chữ Trung, mà chỉ là những con số, nét chữ cùng với những bức thư viết tay mà Hạ Tây Châu nhận được giống nhau đến mấy phần.
Hạ Tây Châu lén lút chụp một bức ảnh, góc chụp không tốt, hơi mờ, không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người thon dài bởi vì mông lung mà làm người mơ tưởng viển vông.
Hạ Tây Châu gửi bức ảnh cho Thẩm Tư Phi, nói: ThầyThẩm giảng bài rất nghiêm túc.
Khi đến lượt lớp bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp, Thẩm Tư Phi trở lại văn phòng mặc áo khoác âu phục, mới nhìn thấy tin nhắn Hạ Tây Châu gửi tới.
Mặc dù Thẩm Tư Phi cảm thấy không thoải mái, nhưng không biết từ đâu mà tin tưởng nhân phẩm Hạ Tây Châu, trả lời: Anh là người cuồng nhìn trộm sao? Mau xóa ảnh đi.
Hạ Tây Châu: Cậu có thể tiết lộ số riêng của tôi, sao tôi lại không thể chụp một bức ảnh của cậu?
Một lúc sau, Hạ Tây Châu thuyết phục: Yên tâm, tôi hết bận sẽ qua đó, để cậu tự xóa.
Đối diện với bia đá ghi tên trường ở cổng chính, học sinh đều có chút hồi hộp xếp thành hai hàng, lễ đài đã được dựng sẵn.
Thẩm Tư Phi vừa tới không bao lâu, Hướng Hưng Mẫn lôi kéo chị em của mình lại đây, “Thầy Thẩm, có thể chụp chung với chúng em một bức ảnh không?”
Giáo viên chủ nhiệm ở một bên có chút chua: “Thầy Thẩm thật đúng là được hoan nghênh, tôi là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, đứng ở đây rất lâu rồi, cũng chưa thấy người tích cực đến xin chụp ảnh chung như vậy.”
Thẩm Tư Phi không từ chối, anh khoác vai hai học sinh, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hướng Hưng Mẫn có được thứ mình muốn, ôm điện thoại di động trở về, nói với đám chị em của mình: “Mau tới liếm, thầy Thẩm quả thật là thịnh thế mỹ nhan*!”
*Thịnh thế mỹ nhan: Lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời
Sau khi chụp xong ảnh lớp, có thể chụp chung với những học sinh lớp khác, lớp trưởng là nam sinh, liền mời mấy giáo viên cùng nam sinh trong lớp cùng nhau chụp một bức ảnh.
Thẩm Tư Phi cũng nằm trong số đó. Nam sinh trong lớp không nhiều, mấy giáo viên nam tương đối cao đứng ở hai bên, đúng lúc bên cạnh Thẩm Tư Phi là lớp trưởng lớp toán anh đứng lớp, Trương Ấu Văn lễ phép chào hỏi: “Thầy Thẩm.”
Thẩm Tư Phi vỗ vỗ vai cậu, tán thưởng nói: “Hôm nay mặc âu phục rất đẹp trai.”
Bởi vì đứng quá gần, tin tức tố Omega mùi sữa xông vào mũi, ngào ngạt mà dụ người, nhất thời khiến cậu miệng đắng lưỡi khô.
Cả người Trương Ấu Văn bỗng nhiên cứng đờ.
Hết chương 23
Hạ Tây Châu biết anh đang nói cái gì, làm sao đoán được là anh làm. Hạ Tây Châu hiếm khi trả lời một tràng dài: Số điện thoại riêng của tôi ở trong nước không nhiều người biết. Cô gái đơn thuần như vậy, vừa hỏi là nói ngay.
Giọng điệu của Thẩm Tư Phi như không rõ: Có một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu, vui vẻ sao?
Hạ Tây Châu im lặng một chút, thật ra hắn không hề để ý đến Thẩm Khiết, vốn cũng không quan tâm. Hắn nói: Trong công ty luôn đối xử bình đẳng, không phân biệt xuất thân.
Nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc cứng nhắc này, Thẩm Tư Phi không khỏi nở nụ cười.
Không hiểu phong tình.
Hạ Tây Châu: Các cậu chơi cái gì?
Thẩm Tư Phi: Chơi bóng, chơi game.
Thẩm Tư Phi rất ít đề cập đến chuyện trong nhà, thậm chí ngay cả Trần Kim cũng không nghe anh kể nhiều về anh em cùng cha khác mẹ với mình. Anh cũng rất ít khi liên lạc với gia đình, quan hệ vô cùng nhạt nhẽo và cứng ngắc.
Cho nên Hạ Tây Châu vừa lấy làm lạ vừa vui vẻ.
Nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở một câu chào hỏi đơn giản. Bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Thẩm Tư Phi vừa rồi vận động dữ dội, có chút mệt mỏi, nhưng hiếm khi trút được một lần, còn hung hăng ngược Thẩm Hoa Hạo. Nghĩ đến dáng vẻ chán nản vừa rồi của Thẩm Hoa Hạo, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Hoa Hạo thua đến hoài nghi nhân sinh cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.
Anh của cậu nhìn thì trông yếu ớt, nhưng lại không giống những Omega bình thường. Không yếu ớt nhu nhược, trái lại lạnh lùng và cực kỳ nghiêm khắc, thận trọng, thậm chí sức bật và sự chịu đựng vững vàng hơn so với Alpha như cậu.
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt Thẩm Tư Phi, đôi mắt luôn lãnh đạm kia cũng hơi nhướng lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo, ngang ngạnh. Làm cho Thẩm Hoa Hạo cũng ngây ngẩn cả người.
Cậu không biết, nhiều năm như vậy người anh cùng cha khác mẹ này ở bên ngoài đến tột cùng là bộ dạng như thế nào? Có lẽ khi còn trẻ anh ấy cũng tràn đầy sức sống, mà không phải âm u, lạnh lẽo, cay nghiệt như bây giờ.
Mà phải công nhận là, anh trai cậu quả thật ưu tú hơn cậu, so với cậu thành thục, thận trọng, đủ chói sáng và mạnh mẽ.
Thẩm Hoa Hạo đứng dậy tìm được Thẩm Tư Phi, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Đối với lời xin lỗi đột ngột của cậu, Thẩm Tư Phi cầm cốc nước sững sờ trừng mắt nhìn.
Thẩm Hoa Hạo thấy anh có vẻ không hiểu, ân hận, ấp úng nói: “Lẽ ra trước đây không nên nói với ba anh…”
Thẩm Tư Phi đã hiểu. Là lần trước anh đi chọn ghế sô pha với Trần Kim, cùng Hạ Tây Châu gây ra hiểu lầm.
Sau đó bị Thẩm Hoa Hạo nhìn thấy, nói lại cho Thẩm Lương Bình, khiến Thẩm Lương Bình nghĩ là anh đang cố ý quyến rũ con trai độc nhất Hạ gia Hạ Tây Châu.
Thẩm Tư Phi nói: “Tôi trước nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng đây là tin đồn cậu bịa đặt, cậu tự mình đi giải thích rõ ràng với ba.”
Thẩm Hoa Hạo gật đầu, sững sờ nói: “Anh không có… Khi đó…”
Thẩm Tư Phi có chút xấu hổ khi nghĩ đến điều đó, anh dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Là tôi không cẩn thận bị vấp ngã, vừa lúc Hạ tổng ở chỗ đó.”
Thẩm Hoa Hạo ngẩn người, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại nghĩ tới Thẩm Tư Phi tuy rằng không giống như những Omega yếu ớt nhu nhược kia, nhưng bản chất vẫn là Omega, sẽ động dục và sinh con.
Thẩm Hoa Hạo giật giật khóe miệng, cứng ngắc nói “Ồ.”
…
Quản gia mở cửa biệt thự Thẩm gia, cung kính nghênh đón vị công tử từ trên xe xuống.
Trương quản gia nói: “Dư thiếu gia, mời cậu đi bên này.”
Dư Minh Viễn không phải cố ý đến làm khách Thẩm gia. Mẹ hắn ta mới kết giao một chị em tốt, chính là Lý Thiến vợ Thẩm Lương Bình, vừa mới gọi điện thoại cho hắn ta, bảo hắn ta qua nhà lấy đồ.
Dư Minh Viễn lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Hắn ta không dám làm trái lời mẹ Dư. Nhưng nghĩ đến Thẩm gia bọn họ là muốn trèo cao, liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghe nói Thẩm gia có vị Omega chưa bao giờ lộ ra mặt ở bên ngoài, nhất định là xấu xí, không muốn gặp người khác.
Dư Minh Viễn vào nói: “Không cần thông báo cho người khác, tôi ở trong sân chờ một lát.”
Trương quản gia đáp lại, đi vào lấy đồ.
Dư Minh Viễn dựa vào cây cột trong đình, nhìn thoáng qua trong vườn có một bóng người màu trắng đang tưới nước.
Thẩm Lương Bình mời người làm vườn có chuyên môn chăm sóc hoa viên. Thẩm Tư Phi ăn xong bữa trưa, rảnh rỗi tẻ nhạt, muốn tìm chút chuyện làm, cầm vòi nước tưới cây.
Tay áo của anh được xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, thân hình thon gầy, vóc người không cao, đôi chân cực kỳ mảnh mai, thắt lưng phác hoạ ra vòng eo cực nhỏ, không làm cho người ta cảm thấy cứng ngắc, chỉ là bóng lưng, cũng có thể khiến người ta kinh diễm.
Dư Minh Viễn không nhịn được nhìn chằm chằm anh, cho đến khi người kia hơi nghiêng người, lộ ra gò má tinh xảo, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, mang nét trẻ trung đẹp đẽ.
Nếu như hắn ta có thể nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Tư Phi, sẽ càng không nhịn được mà vồ tới.
Bước chân mỹ nhân dừng lại, rồi bỏ đi.
Dư Minh Viễn kiềm chế ý muốn đuổi theo, hỏi người bên cạnh: “Người kia là ai?”
“Là Thẩm đại thiếu gia.”
Dư Minh Viễn hơi kinh ngạc.
Cứ tưởng rằng người kia có khuôn mặt xấu xí không muốn gặp người khác, không ngờ là kim ốc tàng kiều, nhà ai có Omega bảo bối như vậy, cũng không nỡ cho xuất đầu lộ diện để rước lấy phiền phức.
Là trước đây hắn ta nghĩ sai rồi, thế nhưng bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp. Thẩm Tư Phi chưa từng xuất hiện trước mặt bọn nhà quyền thế, hắn ta là người đầu tiên biết đến, nhất định phải có được người này!
Trước đây Dư Minh Viễn không dám đụng vào Omega, bởi vì Omega ít ỏi, yếu ớt, lại dễ dàng động tình và mang thai. Nhưng mà Beta có an toàn đến đâu, sao có thể so được với cảm giác mà Omega mang lại?
Vừa nghĩ tới vẻ mặt kiêu ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với gò má xinh đẹp của người kia, hắn ta liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn không thôi.
Dư Minh Viễn gọi điện thoại cho Trang Hải, “Cậu có quen biết với Thẩm đại thiếu gia đúng không? Cậu có biết chút gì không?”
Trang Hải dường như đang ở trong quán bar, tiếng ồn một lúc sau mới yên tĩnh lại, Trang Hải kinh ngạc nói: “Dư ca? Anh nói là Thẩm Tư Phi, cậu ta không chơi chung với chúng tôi. Làm sao vậy, anh coi trọng cậu ta?”
Dư Minh Viễn: “Cậu nói một chút cho tôi nghe.”
Trang Hải nói: “Đừng nghĩ cậu ta là con chim vàng tơ. Thẩm Tư Phi là một người đứng đắn, giáo viên nhân dân, không phục tùng chúng ta đâu. Tính tình thật sự rất hung dữ, làm việc quyết đoán, lúc chọc giận người ta thật đúng là không thoải mái. Chỉ có điều quan hệ giữa cậu ta và ba cậu ta như người ta nói không được hòa thuận, mẹ đẻ qua đời, nhà mẹ đẻ cũng không quan tâm.”
Dư Minh Viễn yên tâm, một con rơi nhà giàu bình thường, muốn chiếm được rất dễ dàng.
Hắn ta nói: “Tôi biết rồi, dù sao người này tôi đã định muốn rồi.”
Dư Minh Viễn quay đầu gọi điện thoại cho mẹ mình, kết quả mẹ Dư nói với hắn ta Thẩm Lương Bình đã rút lại mối hôn sự này. Như là đổi ý.
Dư Minh Viễn tức đến giậm chân: “Trước đó không phải trong nhà đã sắp đặt ổn thỏa hết rồi sao? Làm sao nói đổi ý là đổi ý?”
Mẹ Dư nghi ngờ nói: “Làm sao vậy con trai? Trước đó hỏi con thì luôn một mặt chán ghét, bây giờ sao lại có ý kiến? Nếu không thì thế này, con cứ về trước, dì Lý qua đây mẹ sẽ nói chuyện một chút.”
…
Đến tối, Thẩm Lương Bình vẫn xã giao ở bên ngoài, không thể vội trở về, xem ra là thật sự bởi vì vấn đề tiền bạc mà sứt đầu mẻ trán.
Thẩm Tư Phi với ba anh không có tình cảm cha con sâu sắc, dù sao thì anh cũng quanh năm sống ở bên ngoài, tuy rằng Thẩm Lương Bình có hỗ trợ kinh tế cho anh, nhưng mà ông ấy chưa bao giờ hỏi han ân cần anh.
Sáng hôm sau Thẩm Tư Phi có lớp, cũng không đợi thêm, đi thẳng về.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày chụp ảnh tốt nghiệp trước ngày thi tuyển sinh đại học, học sinh mặc lễ phục, các lớp thay phiên nhau ra cổng trường chụp ảnh.
Lúc đó Thẩm Tư Phi đang có lớp.
Hôm nay anh cũng mặc âu phục chỉnh tề, tóc chải gọng gàng, trông rất đẹp trai. Ảnh tốt nghiệp của lớp, giáo viên trong lớp sẽ cùng nhau lên chụp, trước khi ra ngoài Thẩm Tư Phi cũng đã cố ý sửa sang lại.
Nhưng anh cũng không sốt sắng và hưng phấn, vẻ mặt vẫn có chút lạnh nhạt, bình tĩnh mà nghiêm nghị, lưu loát giải thích toàn bộ bài kiểm tra, hoàn toàn không để ý ở cửa sau phòng học, Hạ tổng đang đứng ở đó.
Hạ Tây Châu ra ngoài thảo luận về hợp đồng, cũng có thể nói là ở trong trường.
Thẩm Tư Phi đang giảng. Trong tay anh cầm thước đo, vẽ ngẫu nhiên một hình e-líp đẹp đẽ, rồi viết một chuỗi chữ số bên cạnh. Như là ký hiệu đặc biệt nào đó.
Không có chữ Trung, mà chỉ là những con số, nét chữ cùng với những bức thư viết tay mà Hạ Tây Châu nhận được giống nhau đến mấy phần.
Hạ Tây Châu lén lút chụp một bức ảnh, góc chụp không tốt, hơi mờ, không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người thon dài bởi vì mông lung mà làm người mơ tưởng viển vông.
Hạ Tây Châu gửi bức ảnh cho Thẩm Tư Phi, nói: ThầyThẩm giảng bài rất nghiêm túc.
Khi đến lượt lớp bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp, Thẩm Tư Phi trở lại văn phòng mặc áo khoác âu phục, mới nhìn thấy tin nhắn Hạ Tây Châu gửi tới.
Mặc dù Thẩm Tư Phi cảm thấy không thoải mái, nhưng không biết từ đâu mà tin tưởng nhân phẩm Hạ Tây Châu, trả lời: Anh là người cuồng nhìn trộm sao? Mau xóa ảnh đi.
Hạ Tây Châu: Cậu có thể tiết lộ số riêng của tôi, sao tôi lại không thể chụp một bức ảnh của cậu?
Một lúc sau, Hạ Tây Châu thuyết phục: Yên tâm, tôi hết bận sẽ qua đó, để cậu tự xóa.
Đối diện với bia đá ghi tên trường ở cổng chính, học sinh đều có chút hồi hộp xếp thành hai hàng, lễ đài đã được dựng sẵn.
Thẩm Tư Phi vừa tới không bao lâu, Hướng Hưng Mẫn lôi kéo chị em của mình lại đây, “Thầy Thẩm, có thể chụp chung với chúng em một bức ảnh không?”
Giáo viên chủ nhiệm ở một bên có chút chua: “Thầy Thẩm thật đúng là được hoan nghênh, tôi là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, đứng ở đây rất lâu rồi, cũng chưa thấy người tích cực đến xin chụp ảnh chung như vậy.”
Thẩm Tư Phi không từ chối, anh khoác vai hai học sinh, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hướng Hưng Mẫn có được thứ mình muốn, ôm điện thoại di động trở về, nói với đám chị em của mình: “Mau tới liếm, thầy Thẩm quả thật là thịnh thế mỹ nhan*!”
*Thịnh thế mỹ nhan: Lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời
Sau khi chụp xong ảnh lớp, có thể chụp chung với những học sinh lớp khác, lớp trưởng là nam sinh, liền mời mấy giáo viên cùng nam sinh trong lớp cùng nhau chụp một bức ảnh.
Thẩm Tư Phi cũng nằm trong số đó. Nam sinh trong lớp không nhiều, mấy giáo viên nam tương đối cao đứng ở hai bên, đúng lúc bên cạnh Thẩm Tư Phi là lớp trưởng lớp toán anh đứng lớp, Trương Ấu Văn lễ phép chào hỏi: “Thầy Thẩm.”
Thẩm Tư Phi vỗ vỗ vai cậu, tán thưởng nói: “Hôm nay mặc âu phục rất đẹp trai.”
Bởi vì đứng quá gần, tin tức tố Omega mùi sữa xông vào mũi, ngào ngạt mà dụ người, nhất thời khiến cậu miệng đắng lưỡi khô.
Cả người Trương Ấu Văn bỗng nhiên cứng đờ.
Hết chương 23
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương