Tình Địch Luôn Trêu Tôi
Chương 28: Ý Nghĩ Này Thật Có Chút Đáng Sợ
*Vốn dĩ còn định giải thích chuyện đó, nhưng mà khi nghe thấy Tùy Chí Thanh nói ra câu nói kia, Hạ Tri Điểu lại đột nhiên cảm giác như vậy cũng rất tốt. Có thể bản thân mình là loại người thích bị ngược, cũng có thể bởi vì quá thiếu thốn tình cảm, cho nên khi Tùy Chí Thanh vì không muốn mình ở bên ngoài làm loạn mà nghiêm mặt, thậm chí là lúc Tùy Chí Thanh nói ra điều kiện như vậy, Hạ Tri Điểu lại có chút hưởng thụ cảm giác này. Dù sao từ trước cho đến bây giờ, hình như đều là bản thân mình ghen tuông. Giống như bây giờ rất tốt, cảm giác được quan tâm này làm cho mình cứ trầm mê, vậy thì cứ giả vờ như Tùy Chí Thanh vì mình ghen tuông cũng tốt. Để cho mình chìm đắm vào câu chuyện cổ tích của riêng mình đi. "Mình đáp ứng cậu." Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh, rốt cục mở miệng. Màn đêm tựa như con sông dài, tĩnh lặng chảy xuôi trong mắt nhau. "Vậy cậu nói được phải làm được."Ánh mắt Hạ Tri Điểu từng chút di chuyển đến gương mặt Tùy Chí Thanh. "Vậy thì sau này mình sẽ không tuỳ tiện cùng người khác... lên giường." Nhấn mạnh hai chữ 'lên giường', Hạ Tri Điểu chuẩn bị từ trên ghế sôpha đứng dậy. Cổ họng chuyển động,Tùy Chí Thanh không chịu được nhíu mày lại. Thế nhưng ngay khi vừa chạm đất chuẩn bị ngồi dậy, trên chân lập tức truyền đến đau đớn làm cho Hạ Tri Điểu nhíu mày lại. Tùy Chí Thanh đứng ở đằng kia, hai mắt chứa đầy sự lo lắng, hai tay vươn ra đỡ lấy cánh tay của Hạ Tri Điểu. "Ngày mai mình sẽ dọn đến, tiền thuê nhà mình và cậu chia đôi." Lúc sau Tùy Chí Thanh lại mở miệng. "Không cần." Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại lắc đầu một cái. "Là mình đòi cậu nhất định phải đến ở cùng mình, vậy tất cả nên để mình chịu hết." Cơ thể của Hạ Tri Điểu rất thơm, còn lưu lại hương vị của sữa tắm, cánh tay cũng mảnh mai trắng nõn. Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, vẫn như cũ không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng Hạ Tri Điểu cùng người khác phiên vân phúc vũ. "Tiền thuê nhà mình vẫn có khả năng trả nổi." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu. Nói tóm lại lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn so với ngựa. Chẳng qua là Tùy Chí Thanh không hề nghĩ đến bản thân vậy mà lại vì người con gái này mà thay đổi một phần kế hoạch của cuộc đời mình. "Mấy ngày nay mình còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, làm xong thì sẽ dọn đến." Tùy Chí Thanh nghiêng đầu, ở bên tai Hạ Tri Điểu nói. "Được." Hạ Tri Điểu gật đầu. "Vậy mình đi về trước đây." Đợi Hạ Tri Điểu ngồi xuống lần nữa, Tùy Chí Thanh liền xoay người đi. Ánh mắt nhìn theo bóng dáng Tùy Chí Thanh rời khỏi, Hạ Tri Điểu ôm hai chân ngồi ở trên ghế sôpha chờ đợi một hồi lâu, chợt mở điện thoại ra. Ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt Hạ Tri Điểu, ở bên trong căn phòng lớn như thế này, bóng dáng của Hạ Tri Điểu lại toát lên vẻ cô đơn. Lúc này điện thoại di động vang lên. Là điện thoại của Lục Kỳ. Hạ Tri Điểu nhìn thoáng qua, không có bắt máy. Vì vậy mấy phút sau, Lục Kỳ lại bắt đầu nhắn tin cho Hạ Tri Điểu: "Tri Điểu, ăm cơm tối chưa? Gần đây có thời gian không? Nếu rảnh thì nghe điện thoại của anh có được không? Chẳng qua là anh muốn biết em sống có tốt hay không, trước đó là anh có chút hơi quá nhưng em đừng không để ý đến anh có được không?" Những tin nhắn này chỉ khiến cho người đọc thêm phiền. Vậy mà Lục Kỳ còn nhắn đến mấy cái. Cuối cùng Hạ Tri Điểu cau mày đưa tay xóa hết tất cả. Nếu như Lục Kỳ là Tùy Chí Thanh thì tốt rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tri Điểu lại mở ra cái giao diện blog liên quan đến tình cảm kia, kéo kéo xuống, muốn nhìn xem thử có thứ gì để đọc không. Gần đây Hạ Tri Điểu cảm thấy bản thân mình giống như bị nghiện, suốt ngày cứ mê muội tìm xem mấy thứ loạn bát tao gì đó. Nhìn một chút, chỉ thấy có người đăng bài hỏi: "Cầu giúp đỡ! Tôi là một sinh viên năm ba, cảm giác bản thân luôn bị một thẳng nữ tỷ tỷ (bạn cùng phòng) trêu chọc (cứ hôn mặt tôi, sờ chân tôi). Sau đó thẳng nữ tỷ tỷ từng có bạn trai, cũng bày tỏ rằng cô ấy sẽ không cùng nữ sinh nói yêu đương, thẳng giống như cốt thép. Lúc tôi nói tôi muốn tìm người yêu, cô ấy lại không vui. Quan trọng nhất chính là, tôi đã bị cô ấy bẻ cong, làm sao bây giờ đây?" Sau đó phía dưới có người nói: "Loại thẳng nữ này là đáng sợ nhất, cái gì cũng đều có thể cùng cô làm, cuối cùng lại đem cô bỏ qua một bên." Có người nói: "Vậy thì cô hôn cô ấy một cái, sờ một cái, xem thử cô ấy có phản ứng gì." Còn có người nói: "Đúng không? Thẳng nữ kia vì cái gì mà lại quản bạn? Mình không hiểu. Bạn thử đi tìm người khác nói chuyện đi, làm cho cô ấy ghen tỵ đến chết, để cô ấy nhìn thấy rõ bản thân của mình." Khu bình luận đúng là có vô vàn cách nói. Sau đó Hạ Tri Điểu tiếp tục kéo xuống dưới, lại thấy được một bài khác được đăng lên."E hmm chuyện là như thế này, tôi có một người bạn tốt, quan hệ của chúng tôi nên nói như thế nào đây, thỉnh thoảng sẽ ghen tỵ lẫn nhau. Tôi là song, sau đó năm ngoái có quen một người bạn trai, cậu ấy liền ghen tỵ. Mấy ngày trước còn nói muốn cùng tôi trải qua một cuộc sống như thế nào. Tôi muốn biết lòng ham muốn chiếm hữu của cô ấy đối với tôi là đến từ tình bạn đơn thuần hay là từ cái gì khác..." Đọc xong, Hạ Tri Điểu lại ấn mở ra khu bình luận."Thử dồn cô ấy vào góc tường một chút! Nhìn xem cô ấy có phản ứng gì! Nếu như cô ấy nói thích cô, nói không chừng dưới bầu không khí như vậy lập tức không chịu được mà hôn cô! Tôi và nữ thần của tôi chính là tương tử(*)!" Tương tử(*): là từ ngữ trên mạng internet, có nghĩ là 'bộ dáng như vậy'."Hai loại khả năng đều có thể, có người bất kể đối với chuyện gì đều có lòng ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Nhưng cũng có khả năng là trong đầu cô ấy không có mấy chữ đồng tính luyến ái này, vậy bạn có thể thử kéo cô ấy vào hố --- giống như tìm mấy tấm ảnh về thế giới bách hợp sau đó rủ cô ấy cùng nhau xem!" Lúc đọc đến đây, Hạ Tri Điểu đưa điện thoại di động đè lên trên ngực, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. -------------------------- Tùy Chí Thanh sau khi quay trở về căn phòng thuê của mình, cũng không để ý đến bất cứ chuyện gì, hầu như mỗi ngày mở mắt ra là lại bắt đầu vẽ tranh. Trong bất tri bất giác, những bài viết mà Tùy Chí Thanh còn để dở dang thật lâu trước đây tất cả đều hoàn thành xong. Chủ yếu là có một số bản thảo không kịp làm, cho nên Tùy Chí Thanh dưới tình huống như vậy liền thuê người đến vẽ, nếu không bản thân cũng không thể hoàn thành mọi chuyện nhanh như vậy. Xong xuôi mọi thứ, Tùy Chí Thanh nhìn thấy Ngân Hân đột nhiên nhắn tin cho riêng mình, vì vậy liền mở ra."Muốn mở studio không?" Ngân Hân hỏi. Nhìn thấy câu hỏi kia, Tùy Chí Thanh sửng sốt một lát: "Studio?" Mấy năm nay, theo sự phát triển của trào lưu này, có đủ các loại hình studio mở ra giống như là măng mọc sau mưa. Cuối cùng có thể bởi vì quá tràn lan hoặc cũng có thể bởi vì việc kinh doanh không thuận lợi nên tất cả dần dần đóng cửa, rơi vào trạng thái tĩnh mịch, thành thật mà nói đây là việc dễ nói mà lại khó làm."Đúng, cậu và mình cùng nhau mở một cái." Ngân Hân nói. "Hiện nay danh tiếng của chúng ta tích lũy cũng không xê xích gì nhiều, thừa dịp cơ hội này mở studio, cậu có kinh nghiệm, còn mình thì quen biết nhiều người, như vậy cũng không tệ, cậu cảm thấy như thế nào?" Tùy Chí Thanh suy nghĩ một chút, trả lời: "Có thể được. Nhưng mà Anh Muội cùng 36D tỷ thì sao?" Ngân Hân: "Anh Muội, em ấy không có chí hướng lớn, 36D tỷ phải vẽ tranh còn phải chăm sóc em bé, không có thời gian." Nhìn thấy những lời này của Ngân Hân, Tùy Chí Thanh nhìn lại tiền tiết kiệm, rồi đánh chữ trên bàn phím: "Vậy chúng ta tìm thời gian để nói chuyện đi." Đúng vậy, lúc này là thời điểm nên phấn chấn tinh thần để phấn đấu lại, nếu không tiền thuê nhà mỗi tháng cộng với các khoản thế chấp, thật là có chút đáng sợ. Vì vậy trôi qua mấy ngày sau, Tùy Chí Thanh liền hẹn Ngân Hân đến gặp mặt ở một quán cà phê, sau đó nói kỹ càng về cách nhìn của riêng mình đối với chuyện này. Cuối cùng quyết định đặt tên cho studio là Flower, chủ yếu là tiếp nhận một chút công việc vẽ tranh minh họa. Một tuần lễ trôi qua, làm xong tất cả thủ tục trả phòng cho thuê, Tùy Chí Thanh liền thu dọn tất cả hành lý, sau đó kêu công ty vận chuyển đem toàn bộ đồ đạc đến nơi ở của Hạ Tri Điểu. Cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút, hơn bảy giờ tối. Bận rộn một chuyến, bụng của Tùy Chí Thanh liền kêu đói nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi. Dù sao đến chỗ ở mới còn phải sắp xếp lại mọi thứ một lượt. Ở dưới chậu hoa nhỏ bên ngoài cửa, Tùy Chí Thanh lấy ra chìa khoá dự phòng mà Hạ Tri Điểu đã nói, sau đó mở cửa. Cửa vừa mở ra, đồ đạc trong nhà lập tức hiện ra trước mắt, ở dưới ánh đèn, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn rõ ràng, sắc bén đến chói mắt. Ngoài ra ở trong phòng còn lan toả mùi hương thơm nhàn nhạt, chính là mùi thơm của hoa lan, đồng thời thảm trải sàn mới mang theo màu sắc ấm áp. Từ trong hành lý lấy ra một đôi dép mang vào, sau đó Tùy Chí Thanh ngồi dậy, tùy ý chọn lấy một căn phòng, đem toàn bộ đồ đạc của mình sắp xếp lại ổn thoả. Hạ Tri Điểu khả năng là đang ngủ cho nên động tác của Tùy Chí Thanh hết sức nhẹ nhàng. Một lát sau, Tùy Chí Thanh cởi áo khoác cùng áo len ném lên trên giường, lấy đồ từ trong tủ quần áo ra rồi đi vào phòng tắm. Bận bịu cả ngày, mặc kệ như thế nào vẫn là nên đi tắm trước, thư giãn một chút thì tốt hơn. Vừa mới tắm xong, ngoài cửa liền vang lên vài tiếng đập cửa. Tiếng đập cửa kia nghe vào cảm thấy có một chút thận trọng. Vì vậy Tùy Chí Thanh liền đi đến mở cửa, cửa vừa mở ra, chỉ thấy Hạ Tri Điểu mặc một cái váy đứng ở đằng kia. Chu sa đỏ, cái váy hơi lỏng lẻo làm lộ ra chỗ lõm của xương quai xanh và một chút bàn chân trắng nõn, làm nổi bật lên khí sắc vô cùng tốt, lại còn thể hiện được sự ưu nhã và gợi cảm. Hình như Hạ Tri Điểu rất có nhiều bộ quần áo tương tự như vậy. Lại một khoảng thời gian không gặp, Tùy Chí Thanh không biết mình có cảm giác đúng hay không? Sinh ra ảo giác, luôn cảm thấy hình như Hạ Tri Điểu lại gầy đi một chút. Hạ Tri Điểu vốn đã rất nhẹ, hiện tại có phải tám mươi cân hay không? Nhưng thoạt nhìn qua cũng không phải là bộ dáng người giấy, rất có lồi có lõm. "Cậu đến rồi?" Nhìn thấy Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu liền hỏi. "Uhm, đúng rồi." Tùy Chí Thanh gật đầu. "Ăn cơm tối chưa?" Hạ Tri Điểu hai tay chắp sau lưng, lại hỏi. "Vẫn chưa ăn." Tùy Chí Thanh sau khi nói xong, sờ bụng một cái, cái cảm giác này là đói bụng. "Vậy để mình đi làm đồ ăn cho cậu?" Hạ Tri Điểu nói xong liền đi xuống lầu. Tùy Chí Thanh thở ra một hơi, lập tức cũng đi theo xuống lầu. Mặc kệ như thế nào, mới làm hòa không bao lâu, bản thân mình cứ luôn cho người ta xem cái bản mặt thối như vậy, thật là không tốt. Huống chi mình lại không phải là cha mẹ của người ta, tại sao muốn quản nhiều như vậy? Hơn nữa, Hạ Tri Điểu cũng đã nói sau này sẽ không làm chuyện đó nữa. Đi vào trong nhà bếp, Tùy Chí Thanh nhìn thấy Hạ Tri Điểu đang ngổi xổm ở một chỗ bóc hành tỏi gì đó. Vì vậy Tùy Chí Thanh cũng đi đến giúp một tay, cho dù thoạt nhìn Hạ Tri Điểu căn bản không cần mình giúp đỡ, trong quá trình cả hai không nói với nhau lời nào. Lúc Hạ Tri Điểu đi rửa rau, Tùy Chí Thanh nhìn thấy trong thau có con cá, vẫn còn mang theo chút máu, vì vậy liền đưa tay chuẩn bị lấy đi rửa. Kết quả vừa cầm lấy cái đuôi cá, con cá kia liền nảy lên một cái doạ cho Tùy Chí Thanh lập tức buông tay. Tùy Chí Thanh ở trên nhiều phương diện lá gan đều rất lớn, duy chỉ có đối với những thứ giống như vậy, lá gan lại trở nên nhỏ hơn. "Cái này như thế nào vẫn còn sống?" Tùy Chí Thanh hỏi. "Phản ứng thần kinh mà thôi, đã chết rồi..." Hạ Tri Điểu nói. "Nhưng mà xem ra vẫn còn rất tươi." Tùy Chí Thanh nói. "Cậu không phải đã nói tối nay mới đến sao? Mình tranh thủ một chút đi siêu thị mua, như vậy mới có thể cho cậu ăn đồ tươi mới..." Lúc nói đến đây, Hạ Tri Điểu chợt ngừng lại. Lúc Tùy Chí Thanh nghe đến đây, chỉ cảm thấy một góc nào đó ở trong lòng giống như là bị ai đó đâm vào. "Ngày đó lúc đi gặp Liêu lão sư không chịu thêm Wechat với mình thì thôi đi, hôm nay nhắn tin cũng không chịu trả lời..." Lát sau, Hạ Tri Điểu tiếp tục nói thầm. Nghe vậy Tùy Chí Thanh dừng lại, sau đó vội vàng quay trở lại phòng khách, cầm điện thoại di động lên mở ra mục tin nhắn. Lướt qua mấy tin nhắn quảng cáo, Tùy Chí Thanh mới nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tri Điểu. Nội dung là: "Mấy giờ cậu đến?" Vì vậy Tùy Chí Thanh lại quay về nhà bếp: "Ở trong nước chính là như vậy, các tin nhắn cơ bản đều bị các loại tin nhắn lừa gạt cùng với tin nhắn quảng cáo che mất, cho nên đôi khi sẽ không đọc được tin nhắn của người khác gửi đến, cậu nên gọi điện thoại cho mình." "Mình còn cho là cậu không chịu để ý đến mình nên không trả lời tin nhắn của mình gửi đến..." Hạ Tri Điểu nhấp môi dưới, còn nói. "Được, mình biết rồi." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, suy nghĩ một chút, còn nói: "Nick Wechat của cậu là gì? Để mình thêm vào." Đang chuẩn bị rửa cá, nghe được câu này, khóe miệng Hạ Tri Điểu rốt cục vểnh lên, có thể hốc mắt cũng đỏ lên: "Elizabethlove." "Mình thêm vào rồi, đợi lát nữa cậu đồng ý một cái." Tùy Chí Thanh nói. "Được." Hạ Tri Điểu gật đầu. Rửa cá, ướp gia vị xong liền để qua một bên, Hạ Tri Điểu bắt đầu lấy gừng ra cắt. Cắt, cắt, động tác càng lúc càng chậm. Cuối cùng, Hạ Tri Điểu cảm giác ở phía sau lưng có chút ngứa. Nhưng ngay lúc Hạ Tri Điểu định đưa tay gãi thì môi nhếch nhẹ, nhỏ giọng kêu một cái: "A Thanh..." "Ân?" Để điện thoại di động qua một bên, Tùy Chí Thanh đi đến đứng bên cạnh Hạ Tri Điểu. "Có chút ngứa, giúp mình gãi một chút có được không?" Hạ Tri Điểu thấp giọng hỏi. "Ở chỗ nào?" "Giữa xương bả vai ở trên lưng." Hạ Tri Điểu trả lời. "Chỗ này...?" Tùy Chí Thanh nói xong, đưa tay trái lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa để lên lưng Hạ Tri Điểu. "Đi lên một chút..." Hạ Tri Điểu cắn môi. "Chỗ này?" Lòng bàn tay tiếp tục nhẹ nhàng đi lên trên, Tùy Chí Thanh nhìn xuống lưng của Hạ Tri Điểu, lại nghiêng đầu nhìn qua gò má bên sườn mặt Hạ Tri Điểu. "Đúng rồi... Chính là chỗ đó, gãi một chút..." Hạ Tri Điểu gật đầu. Vì vậy Tùy Chí Thanh liền thử nhẹ nhàng gãi gãi. "A..." Ngay lúc động tác kia, xương bả vai trên cái lưng trắng như tuyết của Hạ Tri Điểu có chút nhô lên, ở khoảng giữa bên trong lại hơi lõm xuống, thở ra một tiếng ngâm khẽ,lại cắn nhẹ môi dưới. "Thật dễ chịu." "Dễ chịu?" Tùy Chí Thanh ở bên tai Hạ Tri Điểu hỏi. Nghe giọng nói Tùy Chí Thanh hỏi trong gang tấc, Hạ Tri Điểu liền cắn chặt môi. Mà lúc này nhìn thấy cái cổ thon dài cùng đôi môi hồng đỏ tươi của Hạ Tri Điểu, lại nghe thấy giọng nói của Hạ Tri Điểu, đột nhiên Tùy Chí Thanh muốn ép Hạ Tri Điểu đến góc tường... Sau đó Tùy Chí Thanh quay đầu lại. Ý nghĩ này thật có chút đáng sợ... ------------------------------- Ngày 07-04-2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương