Tình Duyên Trái
Chương 2
Trần Thành ngồi con tuấn mã đi chậm rì rì, dưới sự trợ giúp của mã đại ca, rốt cục cũng đi khỏi khu rừng nọ. Lại đến một con đường nhỏ chỉ rộng có 3 thước, bên trái con đường nhỏ là sườn dốc, bên phải là rừng cây, cảnh vật xung quanh yên tĩnh dị thường, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng chim Đỗ Quyên kêu, nghe còn có điểm thê lương. Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Thành tâm lại chùng xuống, thời khắc đó, nàng đã hết hy vọng có thể chứng kiến những tòa cao ốc nữa rồi. Gây sức ép đã hơn nửa ngày trời, bụng bắt đầu thầm thì rung động, sắc trời cũng chậm rãi ảm đạm, Trần Thành trong não hiện lên các loại dã thú, chúng nó trợn lên ánh mắt sáng lóa, như hổ rình mồi chăm chú vào nàng...Tâm không khỏi rùng mình một cái, vẫn là nhanh chóng rời đi nơi này càng nhanh càng tốt. Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến "Đắc..đắc...đắc". Tiếng vang, nghe cẩn thận lại, hình như là tiếng vó ngựa. Thanh âm càng ngày càng gần, Trần Thành trong lòng cảm thấy hảo hưng phấn, rốt cục cũng tìm được người, trong lòng thầm nghĩ nếu đi theo người kia, phỏng chừng có thể đi ra cái chỗ này chứ? Nghĩ vậy, Trần Thành ghìm chặt dây cương ý bảo ngựa dừng lại, chờ con ngựa kia tới gần. Chỉ chốc lát, một người cưỡi ngựa liền hiện lên tầm nhìn của Trần Thành, mơ hồ nhìn người trên lưng ngựa kia một thân bạch y, mặt vây khăn lụa, phản ứng đầu tiên của Trần Thành chính là: "Trời ạ! Bọn cướp cưỡi ngựa?" Cái này thôi xong đời rồi! Nếu thật là mình đang ở cổ đại, nghe nói giới giang hồ chốn này giết người không chớp mắt, giết người như giết một con kiến. Trần Thành trong lòng sầu lại: xong rồi, chẳng lẽ lại chết ở nơi mà không biết là nơi nào, cũng không biết đây là triều đại quỷ quái nào?. Trong lòng càng ngày càng sợ hãi, chờ đợi người kia cùng con ngựa ở cách vài mét xa mà Trần Thành đã không chịu nổi nội tâm phát run, thực là không có hình tượng quát to một tiếng, cả người lại không có tiền đồ bò lên lưng ngựa, hai tay lại bưng kín đầu. Ở hoàn cảnh lạ lẫm này, nội tâm tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, tuy dũng khí được tôi luyện khá nhiều, mặt thì có vẻ không sợ nhưng nội tâm đã muốn bỏ chạy thật xa rồi. Nghe thấy tiếng hét thảm thiết kia, ước chừng còn làm cho người nọ cũng hoảng sợ, cách Trần Thành không xa đem ngựa dừng lại, mở to đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên chăm chú nhìn Trần Thành. Trần Thành ghé vào lưng ngựa đột nhiên không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, trong lòng lại càng kích động. Vừa định đứng dậy giục ngựa chạy trốn, nhưng là vừa mới vững người dậy, lại chứng kiến người kia cùng con ngựa cách không tới 2 thước, tuy rằng trên mặt nàng kia có khăn che mặt, nhưng cặp mắt nàng lại trong suốt, ánh mắt có thần khí, cảm giác người kia thật lạnh lùng. Trong lòng lại càng kinh sợ. Chứng kiến người kia chặn đường đi, cơ hội chạy trốn bằng không. Trần Thành đầu óc trống rỗng, động tác không theo ý nghĩ nữa mà quơ lung tung, bất giác khuôn mặt ráng nở nụ cười, hai tay vái chào, pha trò hướng người nọ chào hỏi: Xin chào, xin chào! Cho ta qua đi ha, đi qua, ha ha...". Người nọ nhíu mày, phỏng chừng không thể tưởng tượng được người này có thể nói với nàng như thế, một đôi mắt băng lãnh nhìn lướt qua Trần Thành. Trần Thành thấy nàng không nói gì, cũng len lén đánh giá người trước mắt, theo cách ăn mặc rất rõ ràng người này là nữ nhân, lại tản ra một nét thanh nhã dịu dàng đậm chất nữ tử xinh đẹp. "Cái kia...Cái kia...Ta không cố ý kêu dọa ngươi, ta...ta...đúng rồi, ta là bị một con côn trùng leo lên tay, ta mới kêu...ha ha...". Lại là một trận ngây ngô cười. Trần Thành nội tâm đều có điểm bội phục bản thân đâu có thể biên ra được lí do hay đến thế. Nàng kia nhìn Trần Thành, tuy rằng trang phục rất bẩn, nhưng rõ ràng vải dệt là tơ lụa thượng hạng, ngũ quan tuấn mỹ, trang nghiêm như một mỹ nam quân tử, chỉ tiếc là không có tí chí khí, nhát như chuột, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Quay đầu thúc ngựa nghênh ngang rời đi, không hề nhìn lại. Thấy nàng kia đi xa, Trần Thành mới dám thở phào một cái, chậm rãi bình tĩnh lại, thấy trời dần dần tối, vội vàng giục ngựa hướng phía người nọ vừa đi mà tới, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được địa phương nào đó để nghỉ chân dùng cơm. Trần Thành hai chận kẹp vào chân ngựa! Tay đánh vào con ngựa một cái! Tốc độ bỗng còn nhanh hơn cả Mercedes-Benz! Con ngựa này cũng thật có linh tính, có thể cảm nhận được ý của Trần Thành! Tốc độ chạy càng ngày càng nhanh như điên! Tiếng gió bên tai Trần Thành cứ như vù vù qua, trên mặt cũng bị gió quét đến không thoải mái tí nào! Nhưng cũng tốt rồi, vừa trời tối xuống cũng là lúc vừa thấy được có đèn đuốc ở đằng xa. Trần Thành vui mừng thúc ngựa liền tới nơi có ánh sáng kia. Nơi này thoạt nhìn giống một cái trấn nhỏ? Vẫn nhìn bốn phía, Trần Thành rốt cục cũng xác định được mình đang gặp cái sự kiện gì! Nàng chính là gặp cái mà nàng nghĩ không bao giờ có thể xảy ra được, rồi lại xuất hiện kì tích, rồi bật đến cổ đại! Trong lòng không khỏi lại một trận uể oải! Tâm tình ảm đạm! Nghe giống như tận thế đang đến gần. Nói cái trấn này nhỏ nhưng cũng không hẳn là nhỏ! Nhà cũng không thiếu! Có khách điếm, có tiệm rượu, dựa trên tiểu thuyết cùng TV có nói, thì khách điếm chắc hẳn là khách sạn rồi, mà khách sạn thì là nơi có thể ngủ trọ lại. Vì thế, Trần Thành giục ngựa dừng ở trước cửa một cái khách điếm. Lui tới khách điếm? Không nên lấy tên thật! Nhưng là bên trong bài trí không tệ lắm. Trần Thành xoay người xuống ngựa, quyết định ở lại nơi này một đêm. Thời khắc đó, Trần Thành trong lòng âm thầm nghĩ chính mình thật may mắn khi nhặt được vài tấm ngân phiếu lớn. Đã trộm mà còn lấy được đồ quý bên trong. Rất nhanh, có một nam thanh niên chắc là tiểu nhị ra đón, hắn đưa mắt nhìn Trần Thành, xem khắp người Trần Thành quần áo bẩn thiểu, ngữ khí có phần xem thường, hỏi: "Khách quan, là nghỉ chân hay ở trọ lại ?". Trần Thành nhìn thấy vẻ mặt kia của tiểu nhị, biết ngay là kẻ thuộc dạng khinh nghèo yêu giàu, Trần Thành cũng không đem loại người này để ở trong lòng, ở hiện đại thể loại này cũng nhiều lắm! Trần Thành đem ngựa giao cho tiểu nhị kia! Cũng không nhìn hắn cái nào, cố ý lạnh lùng bỏ lại một câu: "Chiếu cố tốt cho ngựa của ta, cho ngươi một ít bạc". Liền đi vào trong điếm. Tiến tới cửa tiệm, liếc mắt thấy những nữ nhân khi nãy còn bao vây mình mà bây giờ đã như xác ướp! Trần Thành chuyển ánh mắt sang nơi khác, giả vờ như không thấy! Rất nhanh đi theo tên tiểu nhị kia lên lầu. Nhưng vừa chưa bước lên lầu, liền nghe thấy một tiếng nghe thanh thúy mà kinh hỉ gào lên: "Thiếu chủ...". Thanh âm dễ nghe! Không biết người ra sao! Cũng không biết tên thiếu chủ nọ là người thế nào? Bởi vì tò mò! Trần Thành xoay người tìm ra nơi phát ra âm thanh kia! Chứng kiến mấy vị nữ tử dung mạo xinh đẹp đang vẻ mặt vui mừng hướng bên này xông lại! Đi đầu là một nữ tử thân mặc lục y! Cũng là bên trong cực kì xinh đẹp. Phỏng chừng thanh âm thanh thúy kia là xuất ra từ miệng của nàng. "Thiếu chủ...Chúng ta rốt cục cũng tìm được ngươi". Quả nhiên! Năng lực phân tích của ta quá tốt! Tắm tắc khen! Thật sự là đúng rồi! Trần Thành âm thầm ngưỡng mộ bản thân. Xem ra người nữ tử gọi chính là nàng. Ngồi bên kia chính là bạch y nữ nhân lúc nãy, thấy cảnh náo nhiệt này liền nhận ra là người của Tiết gia trang, nhìn đám người này kêu tên nhát gan kia là Thiếu chủ, cũng cảm thấy khá kinh ngạc, bởi vì nàng nghe nói Thiếu chủ Tiết gia trang lớn lên anh tuấn bất phàm, vả lại võ công cao siêu không lường trước, tuy rằng người này lớn lên đúng là anh tuấn thật, nhưng nhìn trái phải đều không giống như là một võ công cao thủ, chẳng lẽ...Chẳng lẽ hắn giả tạo? Tin đồn là thất thiệt? Trần Thành tuy rằng nhất thời không kịp phản ứng, nhưng nàng cũng không phải tri giác kém cỏi, nhìn thấy lục y nữ tử vẻ mặt kinh hỉ nhìn thấy nàng, nàng phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc dùng ngón tay chỉ vào mình: "Ngươi, ngươi là gọi ta sao?" "Thiếu chủ, ngươi làm sao vậy?" Lục y nữ tử vẻ mặt mơ màng. "Khụ..." Trần Thành ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Xin hỏi, ngươi là đang nói chuyện cùng ta sao?". "Thiếu chủ, ngươi làm sao vậy? Là đang đùa giỡn với chúng ta sao? Thiếu chủ, ngươi đừng có làm rộn, chúng ta tìm được đã thật vất vả rồi, trang chủ, phu nhân đều lo lắng sắp chết". Nàng kia mặt lộ oán hận tình cảm, nói chuyển gấp gáp. Trần Thành lại như càng lạc vào sương mù, càng không rõ ra sao, chần chờ một hồi, vẻ mặt lộ ra nụ cười tao nhã, lễ phép chân thật nói: "Vị tiểu cô nương này, ngươi hình như tìm nhầm người rồi thì phải?". Nghe được Trần Thành nói, nàng kia trợn to hai mắt, ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn Trần Thành. Sau đó khẳng định chắc nịch nói: "Đúng vậy, ngươi chính là Thiếu chủ của chúng ta. Ta nhất định không nhận sai". Nghe được nàng kia nói như thế, Trần Thành có điểm bất đắc dĩ, cảm giác như tú tài gặp được binh, lắc lắc đầu, lại cường điệu giọng nói: "Cô nương, ngươi thực sự nhận sai người rồi". Nói xong, xoay người, nâng bước liền chạy lên lầu. Thấy Trần Thành đi mất, nàng kia nóng nảy, vội hô: "Thúy Nhi từ nhỏ đã theo hầu hạ Thiếu chủ, lời nói, diễn cảm của Thiếu chủ Thúy Nhi đều thuộc cả, bất quá, cứ cho là không nhớ mặt Thiếu chủ, nhưng theo Thiếu chủ đã lâu như vậy trên người Thiếu chủ phát ra hơi thở Thúy Nhi cũng đều biết chính là người mà. Coi như người không nhận chúng ta, chúng ta cũng sẽ luôn luôn đi theo ngươi". Trần Thành dừng bước, xoay người lại nhìn nàng kia, thấy nàng lộ rõ vẻ tình cảm kiên định, không giống như loại làm giả để đùa giỡn, chẳng lẽ, ta thực sự với Thiếu chủ bọn họ giống nhau đến vậy sao? Đột nhiên, liếc mắt thấy mình cũng đang một thân trang phục cổ đại, Trần Thành tâm lại bắt đầu bối rối, có lẽ, nàng nên nghe theo lí do của nàng kia. Trần Thành nói một câu đơn giản: "Lên đây đi". Liền xoay người đi tới trên lầu. Bạch y nữ tử nãy giờ ngồi trên đại sảnh chứng kiến một màn cảnh, dưới khăn che mặt khóe miệng hơi hơi giơ lên, cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, trong lòng đối với chuyện lần này thực sự có chút hứng thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương