Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 9: Trác Phùng Bị Chỉnh



Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh

Người viết: An Ni

Wattpad: _lilys_ttnn

.

Chương 9 : Trác Phùng bị chỉnh.

Trong khán phòng của công ty dược LynCa đã đông đủ lãnh đạo và nhà đầu tư. Lâm Bối Na mặc bộ vest nữ màu hồng vừa vẹn dáng người tôn lên sự thanh lịch và ra dáng của một doanh nhân trẻ, khí chất mê người bước vào dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người ngồi bên dưới, trong đó có sự ngạc nhiên đến kinh động của Lục Kiên.

Đang ngồi dựa người ra ghế liền bật lại, quay sang Trác Phùng, hỏi: "Lâm Bối Y?"

Trác Phùng liếc nhìn bộ dạng của Lục Kiên, e ngại nói: "Cậu nói gì cơ? Cô ta là Tổng giám đốc của LynCa, Lâm Bối Na, còn Lâm Bối Y là người tạo ra thuốc cho lần này, tôi chưa gặp bao giờ cô ta."

Thoáng kinh ngạc. Lục Kiên nheo mắt lại, quan sát kỹ hơn, từng cử chỉ và nụ cười quả thật không giống, càng nhìn càng khác. Bất giác hoài nghi trong lòng, sinh đôi hay sinh ba? Lâm Bối Y, Lâm Bối Na, Thụy Khanh!

Nhìn thấy phản ứng của Lục Kiên, một ý nghĩ xẹt qua đầu, Trác Phùng nheo trán, "Bọn họ là chị em?"

Sau khi Lâm Bối Na giới thiệu bản thân và trình bày rành mạch về mục đích của buổi hội thảo dược sắp tới, ra mắt sản phẩm cũng như cảm ơn về sự quan tâm của các nhà đầu tư lớn nhỏ thì kết thúc buổi họp mặt hôm nay.

Từng đợt người đã rời khỏi, Lâm Bối Na ngay từ cái nhìn đầu tiên đã sửng sốt về Lục Kiên và không khỏi tò mò về con người này, nên khi đến cửa thang máy không nhịn được liền hỏi.

"Anh có quen tôi không?" nếu đúng là anh ta, nhất định phải nhận nhầm chứ?

Lục Kiên cười lịch sự, "Không thì phải."

"Vậy, nhất định có quen người giống tôi?"

Lục Kiên hơi bất ngờ, người này chắc chắn có quan hệ thân thích với Lâm Bối Y, nhưng nay lại hỏi như vậy, là tại sao, về phần này thật khó lý giải!

Chưa kịp trả lời thì Trác Phùng đứng kế bên nghe không lọt tai, lại thấy vẻ mặt của người này dường như đã từng có ấn tượng không mấy tốt đẹp nên trong lòng liền nổi lên định kiến.

Trác Phùng lên tiếng: "Lâm tổng, rõ là mới gặp nhau lần đầu, cô có thể hỏi rõ hơn được không, sao tôi nghe không hiểu cho lắm?"

Ánh mắt Lâm Bối Na thấp thoáng vui tươi khó thấy, khóe môi khẽ nhếch có ý cười, cô hơi nghiêng đầu lưu luyến nhìn Trác Phùng.

"Tôi rõ là đang hỏi Lục tổng, tại sao phải cần anh hiểu, cố vấn Trác, hm?"

Lời của Lâm Bối Na nói ra như xương cá bị mắc ở cổ họng Trác Phùng, nhổ ra không được mà nuốt xuống một cách trơn tru cũng không xong.

Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Lâm Bối Na vẫn nghiêng đầu nhìn Trác Phùng, biết chắc là sẽ không nhận được phản hồi, cô bước vào trong, lên tiếng.

"Hai vị có muốn cùng xuống một lượt không?"

Lục Kiên vừa định bước vào thì Trác Phùng cản lại, lên tiếng: "Không cần! Lâm tổng cứ đi thong thả."

Lâm Bối Na không chần chừ liền bấm nút đóng cửa thang máy, đúng lúc Cố Phi Yến đi đến, giọng nhỏ nhẹ dễ nghe: "Lâm tổng, khoan đã."

Cố Phi Yến quay sang gật đầu chào Lục Kiên, dùng tốc độ nhanh gấp mười lần bình thường liếc nhìn Trác Phùng rồi nhanh chóng bước vào thang máy để vương lại một mùi bạc hà mát lạnh dễ chịu.

Khi cửa thang máy khép lại, Lục Kiên không nhịn được cười, Trác Phùng nhíu mày quay sang quát: "Cậu cười cái gì?"

Lục Kiên thành thật trả lời: "Rốt cuộc ngày tôi luôn chờ đợi cũng đã đến."

Trác Phùng nhăn nhó "Ngày cậu chờ đợi?"

"Có người chỉnh được cậu."

==" Trác Phùng nghiến răng nói: "Cậu quen cô ta?"

Lục Kiên nhún vai, mặt biểu tình vô tội: "Không nha."

....

Về đến công ty, Trác Phùng vẫn để bụng chuyện mình bị cái tên Lâm Bối Na chỉnh. Khi làm việc xong liền chạy đến phòng làm việc của Lục Kiên theo thói quen.

Trác Phùng ngồi duỗi thẳng đôi chân dài của mình đặt lên chiếc bàn trà bằng kính thủy tinh chịu lực, người dựa ngửa ra lưng ghế, nhắm nghiền hai mắt lại, tay khoanh trước ngực như đang ngủ.

Trong khi đó, Lục Kiên lay hoay với mớ văn kiện cần phải xem qua cũng mất nửa ngày trời. Nâng mí mắt lên nhìn cái tên kia đang nhàn nhã, cay đắng muốn chữi người, thật không biết ai chủ ai tớ nữa rồi.

Một nữ nhân viên mặc đồ công sở chỉnh tề gõ cửa bước vào đưa công văn cho Lục Kiên. Cô liếc sang nhìn thấy Trác Phùng như vậy trong lòng nỗi lên một sự ngưỡng mộ vô bờ, mang theo ánh mắt thầm ghen tỵ ấy mà bước ra ngoài.

Lục Kiên ngước lên, vơ đại một cây bút trên bàn ném qua người Trác Phùng, thanh âm rợn gáy, nói: "Cậu trườn người ra đó có tin là tôi cho cậu ăn đấm hay không, hả?"

Thật ra con người của Trác Phùng trong công việc như thế nào thì Lục Kiên đã hiểu rõ. Vốn dĩ cậu ta đã rất nhanh giải quyết xong công việc của mình, nhiều lúc còn giúp Lục Kiên giải quyết luôn phần cậu nếu được giao nhưng vẫn dư thời gian để mà tới căn phòng này hưởng thụ.

Trác Phùng mở hai mắt ra nhìn lên trần nhà, một lúc sau thì bật người dậy, quay sang nhìn Lục Kiên, thốt ra một câu.

"Tôi phải phục thù!"

Lục Kiên chưa hiểu, ngẩn người ra hỏi: "Phục thù ai?"

Trác Phùng làm ra vẻ hệ trọng, "Lâm Bối Na."

Lục Kiên hiểu ra, cười ha ha hai tiếng rồi quay về vẻ mặt lãnh đạm, cuối xuống xem văn kiện, lạnh nhạt nói: "Lâm gia ba đời là Giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ, cậu báo thù bằng cách nào?"

Trác Phùng lại tiếp tục dựa người ra sau, hai tay gối đầu, thản nhiên nói: "Tạm thời chưa biết. Nhưng tôi không phải kẻ tiểu nhân, dùng cách hạ lưu đụng chạm đến ngành nghề của bọn họ để mà trả thù."

Câu nói này Lục Kiên nghe qua sao có vẻ "phản dame" lại câu của mình như vậy? Cậu ta nói vậy chẳng khác nào đang nói mình tiểu nhân? Nhưng cậu ta không phải tiểu nhân hơn hay sao? Người ta mới nói một câu đã tìm cách báo thù rồi, huống gì đối phương lại là phụ nữ.

Lục Kiên đứng lên, hơi khom lưng xuống, một tay chỉ vào bản thân mình, "Cậu nói như vậy ý bảo là tôi tiểu nhân?"

Trác Phùng từ tốn đáp lại: "Tôi không nói, là cậu tự có tật rồi giật mình, tôi có thể hiểu cho cậu, yên tâm, tôi không coi cậu là tiểu nhân đâu."

Lục Kiên méo mó ngồi xuống, hết nói nỗi với tên kia, chỉ đành im lặng.

...

Lục Kiên chạy đến đại học Z, tìm lớp học mà Lâm Bối Y đang đứng dạy, đứng nép vào cửa để đợi cô.

Lâm Bối Na từ sâu trong dãy hành lang cũng đi về hướng này, nhìn thấy Lục Kiên, cô mỉm cười, "Lục tổng, thật trùng hợp."

Lục Kiên gật đầu, "Lâm tổng, cô đi đâu đây?"

"Tôi đến gặp em gái mình."

Chuông hết tiết vang lên, Lâm Bối Y bước ra, nhìn thấy Lục Kiên liền chữi thầm mấy tiếng âm hồn bất tan.

"Chị, chúng ta đi thôi."

"Này, cô không nể mặt tôi chút nào sao?" Lục Kiên không giữ chút thể diện nào trước mặt người quen mà nắm lấy tay Lâm Bối Y để giữ chân cô lại.

Lâm Bối Y khẽ nhíu mày nhìn vào nơi tiếp xúc kia, hất cằm hỏi: "Anh tới đây làm gì?"

"Tìm cô!"

"Tìm tôi? Nhớ không nhầm thì giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, tại sao phải tìm tôi?"

Nhìn qua nhìn lại, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Bối Na đứng một bên cũng thấy bất đồng, cô chính là hiểu rõ, biết rõ, rốt cuộc tại sao ngay lần đầu gặp đã trông thấy Lục Kiên quen như thế, hóa ra là vậy...

Lục Kiên thả tay mình ra, nói: "Bối Y, cô đừng như vậy nữa, có được không? Cô nói mình không phải Thụy Khanh là tôi tin sao?"

Thụy Khanh, Thụy Khanh, Thụy Khanh... Anh đến tìm tôi là chỉ vì Thụy Khanh. Thụy Khanh thật sự quan trọng như vậy ư? Vậy thì tại sao, tại sao anh lại...

Lâm Bối Y nắm hờ đôi bàn tay mình lại, những câu nói trong đêm hôm đó của Lục Kiên, cảnh tượng mình bị tai nạn lại hiện ra, câu nói của Doãn Thụy lại vang lên, từ lâu những điều này đã trở thành nỗi ám ảnh đối với cô.

Cô lạnh nhạt đáp: "Tôi không biết Thụy Khanh là ai cả, chủ tịch Lục à, tôi không biết hai người có quan hệ gì, nếu người đó đã không muốn gặp thì tôi nghĩ anh cũng không nên tìm người ta nữa."

Lục Kiên hơi nghiêng đầu nhìn cô, giọng pha chút buồn, "Đúng, chúng ta không có quan hệ gì, tôi chỉ là ảo tưởng cô chính là người đó."

Anh lại nhìn thẳng vào mắt cô, buông nhẹ một câu, "Nếu cô không phải thì thật xin lỗi đã làm phiền. Ngược lại, nếu cô chính là người đó, từ giây phút này, tôi chính thức hận cô, Thụy Khanh!"

Dứt lời, Lục Kiên bỏ đi.

Lâm Bối Y đầu óc trống rỗng, đứng đờ ra đó nhìn bóng lưng dần khuất của Lục Kiên. Hận ư? Phải, là hận! Không phải là anh nên hận tôi từ lâu rồi ư?

Lâm Bối Na tất cả đều đã rõ, vươn tay vỗ vai em mình, dù chỉ là một động tác nhẹ nhàng nhưng làm Lâm Bối Y bừng tĩnh trở lại như vừa được hoàn hồn.

Lâm Bối Na nhếch khóe môi, lời nói ong ong bên tai người em gái cứng đầu của mình.

"Có phải anh ta chính là người mà năm đó bà ấy xin em rời xa?"

Bà ấy mà Lâm Bối Na nói, trong lòng Bối Y biết rõ là Doãn Thụy, có điều Lâm gia chẳng ai muốn nhắc đến cái tên này.

Lâm Bối Y không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhưng Bối Na thì đã không còn gì mà giấu được, người nằm trong màn hình laptop riêng của Bối Y rõ ràng là Lục Kiên, chẳng phải như vậy ư?
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...