Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 36: Lynca Gặp Chuyện.



"Lâm tổng vừa đến bệnh viện X rồi."

Trác Phùng nhíu mày, gọi điện cho Lâm Bối Na nhưng không thấy cô bắt máy, vì hiện tại cô đang lái xe, không chú ý tới điện thoại.

"Là ai tung tin ra ngoài?" Lâm Bối Y chống hai tay xuống bàn, nét mặt nghiêm khắc nhìn các y bác sĩ thuộc khoa của mình trong phòng họp.

Không ai lên tiếng, tất cả đều trầm mặt lắc đầu.

Một cô y tá bước vào, lên tiếng: "Bác sĩ Lâm, y tá chăm sóc cho các nạn nhân đều đã nghỉ việc cách đây hai ngày rồi."

Hai ngày?

LynCa không phải tự dưng mà có thêm chi nhánh ở nước ngoài. Phải được người dùng tin tưởng và hài lòng bởi hiệu quả của thuốc nên mới thành công như vậy. Đó đều là tâm huyết của Lâm Bối Na, không thể nào lại tung sản phẩm kém ra thị trường. Hôm nay lại xảy ra cớ sự này, Lâm Bối Y đủ thông minh để hiểu ra vấn đề.

"Bằng mọi cách phải tìm cho ra được bọn họ."

Khi Lâm Bối Na chạy tới khu vực cấp cứu thì nơi đó đã náo loạn lên cả rồi. Không biết ở đâu ra lại có hàng chục phóng viên chờ sẵn, chỉ cần cô có mặt là liền chĩa ống kính về phía cô ngay.

"Lâm tổng, bốn bệnh nhân đã tử vong, một bệnh nhân còn lại vẫn hôn mê sâu chưa tỉnh, theo như điều tra thì tất cả bọn họ đều đang điều trị bằng thuốc của LynCa. Cô có cảm nghĩ gì?"

"Thuốc của LynCa có thật là có vấn đề?"

"Có đúng là như quảng cáo, thuốc của LynCa giảm thiểu tác dụng phụ ở mức độ thấp nhất cho bệnh nhân không?"

"Cô và bác sĩ Lâm là chị em, cho nên đã thông đồng cùng nhau tuyên truyền quảng cáo vì lợi nhuận?"

"Nghe nói Viện trưởng bệnh viện X cũng là cha của cô, như vậy là cả Lâm gia đều đang dắt mũi người tiêu dùng?" Những lời này rõ ràng là đang cố ý nhắm vào Lâm gia.

Thuốc của LynCa bao lâu nay đều rất tốt, tác dụng phụ đều giảm thiểu ở mức thấp nhất. Nay lại nghe những thông tin này quả là khiến Lâm Bối Na phải kinh ngạc. Làm sao có thể như vậy được? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến tử vong? Cô không thể nào điềm tĩnh được, đang rối như tơ vò giữa đám đông bao vây thì một anh cảnh sát trẻ có tướng mạo anh tuấn, đi tới giải vây cho cô. Đưa cô đến nơi bọn nhà báo không được phép vào, khi không còn bị làm phiền, anh cảnh sát mới lên tiếng:

"Cô Lâm, xem ra cô đã biết tình hình rồi. Bây giờ mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát để hợp tác điều tra."

Lâm Bối Na như rụng rời tay chân không thể đứng vững nữa. Lâm Bối Y vừa từ trong phòng họp bước ra, nhìn thấy liền chạy tới đỡ cô, vỗ vỗ vai an ủi:

"Chị, không sao đâu, chúng ta có gì nói đó. Thuốc của chị hoàn toàn không có vấn đề gì đâu. Bọn họ chỉ là lấy lời khai một chút thôi, đừng lo. Em sẽ đem kết quả kiểm tra phân tích thành phần thuốc tới sau."

Đúng vậy, thuốc của LynCa hoàn toàn không có vấn đề, nhất định là có người sắp đặt. Lâm Bối Na tự trấn tĩnh bản thân, nói với Bối Y trước khi đi theo cảnh sát.

"Em nói với Tô Tuyết điều tra lý lịch của nạn nhân."

"Dạ."

"À, có lẽ ba sẽ hay tin, em gọi nói với ba đừng về, cứ ở bên đó lo công việc, chúng ta tự giải quyết được."

Khi Lâm Bối Na đi tới cổng thì Trác Phùng cũng vừa tới, anh xuống xe tiến về phía cô.

"Bối Na, xảy ra chuyện gì?"

Lâm Bối Na nhìn thấy anh như có thêm sức mạnh kiên cường, cô khẽ mỉm cười, lắc đầu: "Em sẽ về ngay, không sao đâu."

Trác Phùng nhìn thấy cảnh sát và đám phóng viên ở đằng sau thì biết chắc là chuyện lớn. Anh cảnh sát tuấn tú kia gật đầu, mỉm cười với Trác Phùng.

Trác Phùng nắm tay cô, nói: "Anh đi cùng em."

Những thông tin cần cung cấp cũng đã cung cấp, Lâm Bối Na vô cùng bức xúc với việc mình bị tra hỏi những điều vô lý. Xưa nay cô làm việc luôn chu toàn, lượng thuốc sản xuất ra đều qua kiểm định nghiêm ngặt, bây giờ lại bị hỏi tới hỏi lui như tội phạm thực thụ.

Trác Phùng đứng bên cạnh nắm chặt lấy bờ vai cô, ra sức vỗ về cô.

Đến khi Lâm Bối Y đem bảng phân tích tới giao cho Lâm Bối Na, cô mới bắt đầu nói với cảnh sát những điều mình nghiến răng chịu đựng cả ngày hôm nay.

"Đây là hồ sơ bệnh án cùng bảng phân tích và công dụng của các thành phần có trong thuốc mà nạn nhân đã dùng." cô bắt đầu chậm rãi nói rõ từng chữ một: "Mong các anh sớm khám nghiệm tử thi và cho ra kết quả tốt nhất."

"Đã làm phiền cô Lâm đây, bây giờ cô có thể về được rồi. Thời gian này, tạm thời mong cô không xuất ngoại."

Lâm Bối Na quay người lại nhìn anh cảnh sát, quan sát một chút, sau đó bước tới gần, giọng nói bình thản nhưng lại rất khó nghe.

"Vụ án này, tôi sẽ đi tới cùng." lời nói lấp lửng nhưng có đầy hàm ý này khiến anh cảnh sát gật đầu, nhếch môi cười: "Rất cảm ơn sự hợp tác của cô."

Khi Trác Phùng đưa Lâm Bối Na trở về đã là chiều tối. Anh không vào nhà, chỉ ngồi trong xe, dặn dò cô vài câu rồi rời đi. Cô đợi Trác Phùng đi rồi mới gọi cho Tô Tuyết hỏi tình hình.

Tô Tuyết vẫn chưa tìm được người thân của các nạn nhân, nhưng cô lại điều tra ra được thông tin của các y tá đã chăm sóc cho nạn nhân.

Khi tìm đến nhà thì tất cả đều không gặp, bọn họ đều nghỉ việc trong cùng một ngày nên Tô Tuyết điểm lại những việc xảy ra, rất có nhiều sự việc đáng nghi, có lẽ không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Vì vậy cô tìm đến quê của bọn họ.

"Bây giờ em đang trên đường đến quê của mỗi người, có lẽ sẽ khá mất thời gian, chị ở đó ổn chứ?" giọng Tô Tuyết trong di động.

"Ừ. Chị sẽ lo việc ở đây." Lâm Bối Na tắt máy, đặt khuỷu tay trên bàn, đan hai bàn tay vào nhau để trước ngực, gục mặt xuống.

Cô cần yên tĩnh để suy nghĩ một lúc về các vấn đề.

Lâm Bối Y vẫn còn ở bệnh viện, trong nhà bấy giờ chỉ còn Lâm Bối Na, giữa ngôi nhà rộng lớn, sự yên tĩnh không bị phá vỡ, đến mức có thể nghe từng tiếng động nhỏ như tiếng kim đồng hồ quay.

Nếu cô còn không dừng lại, LynCa của cô liệu sẽ giữ được nữa hay sao?

Tốt nhất hãy dừng lại trước khi sự nghiệp của cô bị hủy hoại, liên lụy đến cả thanh danh của cha và em gái mình, tôi chỉ có ý tốt tới cảnh cáo mà thôi.

Lâm Bối Na sực nhớ đến lời của Doãn Thụy, cô bỗng giật mình mở mắt ra.

"Là bà ta?"

Trác Phùng đi ngay là vì anh chạy đến cục cảnh sát, gặp lại anh chàng cảnh sát mà hôm nay đã làm việc với Lâm Bối Na.

Vừa nhìn thấy Trác Phùng ló dạng, anh cảnh sát liền vỗ vai Trác Phùng rồi lên tiếng:

"Này, cô ta là gì với cậu?"

Trác Phùng không trả lời, lại hỏi về vụ việc: "Tiểu Hứa, cậu có thấy vụ việc này không bình thường không?"

Anh cảnh sát Tiểu Hứa này tên là Hứa Vũ, bạn tốt của Trác Phùng. Khi sáng vì trong lúc làm việc nên không thể nhận người quen và nói chuyện riêng với nhau.

"Từ khi nào cậu quan tâm đến phụ nữ?" Hứa Vũ đặt cốc cà phê xuống trước mặt bàn của Trác Phùng.

"Mặt tôi giống kẻ vô tâm lắm sao?"

"Rất xinh đẹp, lại có tính cách, gia cảnh cực kỳ tốt, là Tổng Giám đốc của Công ty dược lớn. Cậu cũng biết lựa chọn quá đấy!" Hứa Vũ giơ ngón tay cái lên "like".

Trác Phùng không phải đến đây để nói chuyện phím với tên này, mà hắn thì cứ "cà rỡn"  khiến anh muốn đấm vào mặt hắn ngay tức khắc.

"Được rồi! Việc vẫn đang điều tra, không thể tiết lộ cho cậu biết được."

Trác Phùng phiền muộn đứng lên để về, Hứa Vũ ngớ người như muốn hỏi: ủa, vậy là đi đó hả?

"Này, cậu mà không nói cho tôi biết cậu là gì với cô ấy thì tôi đây sẽ..."

Trác Phùng biết rõ hắn muốn nói gì, liền xoay người lại bóp chặt miệng hắn không cho hắn nói tiếp: "Cô ấy là bạn gái của tôi, cậu mà dám lén phéng dở trò thì coi chừng đấy."

Hứa Vũ được trận cười ha hả, "Đại Trác, cậu cũng có mùa xuân trong tim à?"

"Cậu xem lại mình đi rồi nói tôi, nhá!" Trác Phùng thúc khuỷu tay vào bả vai Hứa Vũ rồi bỏ đi.

~(hết chương 36)~
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...