Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 40: Dông Bão Đột Ngột Ùa Đến



Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh.

Người viết: An Ni

Wattpad: _lilys_ttnn

.

Chương 40: Dông bão đột ngột ùa đến

Có tra hỏi thì các y tá vẫn một mực không khai kẻ chủ mưu ra. Vụ án tạm thời được khép lại, với lỗi của y tá, trả lại trong sạch cho bệnh viện.

Sau hôm đó, hai chị em họ Lâm bay sang Singapore để dự hội thảo dược. Trác Phùng chưa gì đã gọi cho Lâm Bối Na nói chuyện suốt một buổi khiến Lâm Bối Y cũng phải ghen tỵ.

"Hai người có tình quá hay không?"

Lâm Bối Na cười cười: "Sao hả? Lục Kiên của em đâu?"

Lâm Bối Y trề môi: "Bọn em không phải con nít."

Con nít? Lâm Bối Na thơ thẩn nhìn em mình, sau đó thì nhíu mày, hét lớn vào tai Bối Y: "Lâm Bối Y, em bảo ai con nít?"

Lâm Bối Y nhăn mặt, bịt tai rồi bỏ đi.

Khi quay về nước, Lâm Bối Na liền đến Công ty, Tô Tuyết bấy giờ mới nói sự thật về việc tìm được nơi ẩn nấp của các y tá là do Trác Nhiên báo. Lâm Bối Na kinh ngạc khi nghe thông tin này. Không cần biết mục đích của Trác Nhiên là gì, dẫu sao cũng nên nói lời cảm ơn đến anh ta cho phải lễ.

Ngặt nỗi là cô không muốn gặp anh ta, vì khi chạm mặt sẽ rất là khó xử. Tình cảm giữa hai người đã là quá khứ, cô không nhớ tới nữa, nhưng nếu đối diện với nhau, đó quả là làm khó cho cô. Chào nhau, nói lời cảm ơn, rồi sau đó... Sau đó sẽ nói gì? Hay chỉ là những ngượng ngùng không cần thiết? Nếu đã như vậy thì thà coi như không biết, không gặp còn hơn.

Nào ngờ khi tan tầm, cô trở về nhà riêng của mình thì thấy Trác Nhiên đã đứng ở trước cửa.

"Anh tới đây làm gì?"

Không ai trả lời.

"Cảm ơn anh."

Vẫn không ai trả lời.

Lâm Bối Na khẽ cười, pha chút bông đùa cho đỡ phải ngượng ngùng: "Im lặng là vàng. Chẳng trách Trác gia lại nhiều tiền như vậy."

Trác Nhiên còn đang mải suy nghĩ, dù Trác Phùng là anh của mình thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là anh họ, anh ta lại đào hoa như vậy, có rất nhiều lựa chọn, không yêu người này được thì còn người khác, dẫu sao tình cảm của bọn họ vẫn chưa sâu đậm, anh phải giành giật lại Bối Na bằng mọi thủ đoạn.

Trong không khí trầm mặt này, Lâm Bối Na càng nhìn càng thấy khó xử, cuối cùng thì cô quyết định mặc kệ Trác Nhiên. Không chần chừ, cô nói "cảm ơn" rồi quay lưng vào trong mở cửa.

Cô đang mở khóa cửa thì bất ngờ bị Trác Nhiên tiến tới ôm chặt cô, không kìm được mà thốt lên bằng giọng trầm ấm: "Bối Na, quay về bên anh, được không?"

Lâm Bối Na còn chưa kịp định hình được hành động của Trác Nhiên thì anh ta đã đặt một nụ hôn lên môi cô.

Ngay sau đó, Lâm Bối Na đẩy Trác Nhiên ra, lại bị anh ta ôm thật chặt mặc cho cô vùng vẫy, giọng nói khản đặc bên tai cô.

"Bối Na, anh biết tất cả rồi. Là anh sai, là anh không chịu tìm hiểu, ngàn vạn lần là do anh sai, là anh đã khiến em tổn thương. Em muốn đánh muốn đấm gì cũng được, chỉ cần em tha thứ cho anh, chỉ cần..."

Lời còn chưa nói hết thì Trác Nhiên đã bị một sức mạnh tóm chặt lấy cổ áo của mình khiến anh lảo đảo về phía sau.

Người vừa xuất hiện vẻ mặt phẫn nộ, gằn giọng hỏi: "Hai người là đang diễn kịch sao?"

Xong việc sớm, Trác Phùng muốn đến nhà Lâm Bối Na ăn ké một bữa. Nhưng khi đến nhà thì cô vẫn chưa về, định lái xe đến Công ty cô, nhưng sợ trên đường đi thì cô về rồi lại không gặp nhau. Nên anh quyết định đi dạo loanh quanh đây để chờ cô, đi từ đầu phố đến cuối phố hết hai lần. Lúc trở về lại thì thấy Trác Nhiên, cậu ấy đến đây làm gì? Rốt cuộc lại chứng kiến từ đầu đến cuối những gì diễn ra giữa hai người bọn họ.

Khi Lâm Bối Na nhìn thấy Trác Phùng, tim cô đập liên hồi như vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang, nhất là khi anh cứ chăm chăm nhìn vào cô.

Trác Nhiên cười khẩy: "Là thật, không phải đóng kịch."

Trác Phùng không quan tâm câu trả lời của Trác Nhiên, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Bối Na, đợi chờ câu trả lời của cô.

Lâm Bối Na tiến đến vài bước, rối rít nói: "Không phải đóng kịch, cũng không phải sự thật. Trác Phùng, anh nói là tin em mà? Anh đừng hiểu lầm, bọn em không phải như anh nghĩ."

Trác Phùng nắm lấy tay cô kéo vào trong, được vài bước thì giọng Trác Nhiên vang lên ở phía sau bọn họ:

"Em và cô ấy yêu nhau, Trác Phùng, anh chỉ là dụng cụ để cô ấy chọc tức em thôi."

Bước chân Trác Phùng khựng lại, nhưng chỉ vài giây sau lại tiếp tục kéo cô đi về phía trước.

"Ngay từ đầu, tiếp cận anh đã có mục đích, nếu không, tại sao cô ấy lại yêu anh nhanh đến vậy? Hai người gặp nhau bao lâu rồi chứ? Không phải là vì chúng ta là anh em sao?"

Đoạn đường vốn chỉ ngắn vài mét, lúc này sao trở nên xa xôi, tăm tít đến thế, cất bước khó khăn đến thế?

Trác Phùng cảm nhận bàn tay bé nhỏ trong tay mình thoáng cái đã ướt đẫm mồ hôi. Anh biết, phản ứng này của cô đã chứng tỏ điều gì. Nhưng anh từng nói sẽ tin cô, bằng tất cả tình yêu của cô dành cho anh. Vì thế, anh chọn tin cô. Anh nắm thật chặt bàn tay cô, tiếp tục đi vào trong nhà.

"Đúng vậy, ngay lần gặp đầu, em tìm thấy con người anh qua Trác Phùng. Cứ ngỡ đã quên được anh, nhưng khi gặp lại anh, em mới phát hiện ra, mình chưa quên được anh. Trác Phùng chỉ là cái bóng của anh." Trác Nhiên bẻ cong lời nói của Lâm Bối Na.

Chỉ còn một bước nữa thôi là thoát khỏi nơi thị phị này rồi, nhưng Trác Phùng đã dừng bước, bất động rất lâu.

Lâm Bối Na cảm giác được bàn tay mình bị buông lỏng. Dông bão đột ngột ùa đến, nhắm đúng vào vị trí của cô, nước lũ ngập đầu, dường như không thể thở được.

"Trác Phùng, không phải đâu. Anh ta chỉ nói khích anh thôi, anh ta nói sai sự thật, em không phải nói như vậy."

Chỉ có cô thôi, chỉ có cô mới cứu được cô lúc này.

Ngoài anh ra, còn ai có thể cho cô một đời bình an hạnh phúc?

Cuối cùng, chính Lâm Bối Na là người kéo Trác Phùng vào trong.

Một buổi tối vốn định ngọt ngào, vui vẻ, nhưng giờ trở thành tối tăm, mờ mịt trong trầm lặng.

Trác Phùng biết rõ tính cách của Trác Nhiên, cậu ta luôn là người chín chắn, rất biết suy nghĩ, không bao giờ nói năng hàm hồ. Vì thế mà ba của anh luôn đem Trác Nhiên ra so sánh với anh và Trác Nguyên. Ba anh luôn tâm nguyện, giá mà anh và Trác Nguyên có được một nửa tính cách giống như Trác Nhiên, thì ông đã đỡ phải lo nghĩ. Đúng vậy, như cô từng nói, Trác Nhiên trưởng thành hơn, khác hoàn toàn so với anh.

Trác Phùng bật cười, trong đáy mắt chứa ánh lệ, giọng bất lực quát lớn: "Trác Nhiên tính cách rất khác với anh, nó là em họ của anh. Lâm Bối Na, em tìm thấy nó qua con người anh ở điểm nào chứ?"

Trác Nhiên là con trai của Trác Mân - em trai ruột của Trác Cảnh - ba Trác Phùng.

(dễ hiểu hơn là: Trác Nhiên là con của Trác Mân, Trác Phùng là con của Trác Cảnh, Trác Mân là em trai của Trác Cảnh).

Vì Trác Mân và vợ không may qua đời sớm, nên Trác Cảnh đưa Trác Nhiên về nuôi, nhận làm con, gọi là ba thay vì gọi là bác. Chuyện này chỉ có Trác Nguyên là không hay biết.

Em họ? Lâm Bối Na không hề biết, nhưng vấn đề đó cũng không đáng quan tâm vào lúc này.

Lâm Bối Na ôm chặt lấy anh, lắc đầu: "Trác Phùng, bình tĩnh nghe em nói, có được không?"

Trác Phùng lắc đầu nói "không cần phải nghe gì cả" rồi rời khỏi nhà. Cánh cửa bị đóng sầm lại, Lâm Bối Na chực rơi nước mắt. Cô chưa từng nhìn thấy Trác Phùng phẫn nộ như vậy, cũng chưa từng nghĩ với tính của anh lại có lúc anh sẽ nỗi giận như thế này.

Vừa về đến nhà, nhìn thấy Trác Nhiên ngồi ở sô pha trong phòng khách, ắt hẳn là hắn đang đợi mình. Trác Phùng tiến tới, vung nắm đấm vào mặt Trác Nhiên. Trác Nhiên đứng lên, Trác Phùng lại đấm thêm một đấm khiến hắn ngã nhào xuống ghế.

"Cô ấy không phải là trò đùa, muốn vứt là vứt, muốn tìm là tìm. Đã bỏ rơi cô ấy rồi, tại sao còn quay lại quấy rầy, phá hoại hạnh phúc của cô ấy?"

Trác Nhiên khẽ cười, đưa tay lau đi vệt máu nơi khóe miệng.

"Đó chỉ là hiểu lầm, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, tại sao em không được phép tìm lại hạnh phúc của mình? Cô ấy vốn dĩ yêu em, không hề yêu anh."

Trác Phùng lại đánh, đánh cho hắn tỉnh ra, động đến người của anh thì càng đáng đánh.

"Cô ấy yêu em? Đúng. Cô ấy yêu em trong quá khứ, còn hiện tại, cô ấy là bạn gái của anh, là người yêu của anh. Em đừng hòng mơ tưởng đến."

Trác Nhiên lại hứng một đòn, nhưng không hề đánh trả, thản nhiên thốt lên một câu: "Vẫn chưa có hôn thú, không phải sao?"

Trác Phùng vung tay lên, chưa kịp giáng xuống đã bị một lực mạnh nắm chặt nơi cổ tay, kéo ra sau quay một vòng khiến anh lảo đảo.

"Ba." cả Trác Nhiên và Trác Phùng không hẹn mà cùng một lời.

Trác Cảnh nghiêm mặt, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Trác Phùng không trả lời, quay lưng bỏ đi, nhưng bị cha gọi lại: "Chuyện chưa rõ, muốn đi đâu?"

Trác Nhiên mỉm cười: "Ba, không có gì đâu, tụi con chỉ là đang vận động chút thôi. Lâu tồi không cùng nhau giãn gân cốt."

Trác Phùng liếc Trác Nhiên, phiền muộn nói: "Ba có muốn tham gia cùng không?"

Trác Nguyên vừa về, miệng đang huýt sáo thì thấy không khí căng thẳng nên nhe răng cười cười, vẫy tay: "Mọi người đang nói chuyện gì ạ? Vậy thì con lên trước."

"Đứng lại đó hết." Trác Cảnh xoay người, nhìn Trác Nguyên, chỉ tay về phía Trác Nhiên: "Con làm Bác sĩ kiểu gì, không thấy anh mình bị thương sao? Còn không mau qua giúp nó đi."

Trác Nguyên cười hì hì rồi tiến đến, khi đi ngang bị Trác Cảnh túm lấy cổ áo.

"Chuyện hẹn hò với Lâm tiểu thư sao rồi?"

Trác Nguyên vô tội không biết gì, vẫn theo kế hoạch ban đầu đã cùng thỏa thuận với Lâm Bối Ba, nói: "Vẫn tốt ạ."

Trác Phùng nhíu mày khó chịu rồi bỏ đi lên phòng.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...