Tinh Hỏa
Chương 41: Ám Tiễn Nan Phòng
Đàm Phi thoáng giật mình, trong cuốn thư tịch tàn phế về Ma Tu cũng có nói đến Hãn Âm Tịnh Thủy, đây là thứ Âm Thủy hỗ trợ khi Ma Tu, Quỷ Tu đột phá cảnh giới. ‘Đạo cao một xích, ma cao một trượng’, Ma Tu đi theo một con đường riêng, nhanh có thành tựu, chiến lực cũng bá đạo khủng bố hơn tu sĩ chân chính. Họ thường làm ra những điều trái luân thường đạo lí, tạo sát nghiệp rất nặng, thậm chí có kẻ không giữ nổi trí não dẫn đến việc trầm mê rơi vào Ma Đạo. Mỗi khi đột phá cảnh giới, tâm ma thường nhiễu loạn khiến việc phá cảnh gặp nhiều khó khăn, dễ thất bại. Hãn Âm Tịnh Thủy chính là cứu cánh triệt đi Tâm Ma trong thần thức của Ma Tu, qua đó giúp họ thanh tỉnh để vượt qua cảnh giới cũ. Thứ này đáng để lưu tâm, Đàm Phi đưa ánh mắt băng lãnh về phía Dương Cưu trả lời: - Vậy kế hoạch của Dương đạo hữu là như thế nào? Dương Mặt Cừu mừng khấp khởi, rút cuộc thì tiểu tử khó ưa kia cũng chỉ là hạng ‘Chim chết vì mồi, người chết vì tài’, cá đã cắn câu. Hắn từ tốn truyền âm cho Đàm: - Tại hạ đã do thám mấy ngày dưới động quật, Trư Yêu chỉ nằm lì cạnh gốc Linh Thảo, có lẽ hoa sắp nở nên con súc sinh không dám rời nửa bước, chỉ có thể cậy mạnh mà đánh chết nó. Thiết nghĩ việc này không khó, nếu cả hai ta cùng đồng tâm hiệp lực. Nếu thành công, tất cả sẽ chia đều. Thế nào? Đàm Phi ra điều suy ngẫm: - Vậy khi giao thủ với Trư Yêu, tại hạ sẽ tìm cách phá đi Yêu Pháp Kim Mao Hóa Giáp, Dương đạo hữu tận dụng thời gian tận lực đánh chết nó càng nhanh càng tốt. Dương Cưu đã nắm được một số thông tin về gã dị nhân Mặt Sẹo, khi còn ở cảnh giới Tiểu Linh Sư đã bá đạo lắm rồi, giờ tiến cảnh Thượng Linh Sư chắc chắn sẽ để ra nhiều hậu thủ. Việc chế ngự được chiến lực của Trư Yêu, hoàn toàn nằm trong khả năng của Mặt Sẹo. Cưu Diện cười đắc ý: - Chỉ cần Huyền Tử đạo hữu phá đi yêu pháp trong vài nhịp thở là được rồi, phần còn lại để tại hạ lo. Chúng ta đi thôi! Dứt lời, Dương Cưu ngự khí bay ngược trở lại nơi vừa hỗn chiến lúc nãy, Đàm Phi cũng ngự Đao bay theo. Động khẩu đúng là một khu mỏ cũ, đã lâu không có người lai vãng, cỏ dại mọc tốt um che kín lối vào. Hai người một trước một sau từ từ tiến vào bên trong, Dương Cưu do lai vãng nhiều lần nên tỏ ra rất thông thuộc, hắn ném ra một viên cầu tỏa ánh sáng trắng ngần, soi tỏ toàn bộ không gian thông đạo. Đàm cũng tế ra Triệt Yêu Cảnh lơ lửng trên đầu, tay gã nắm chắc đồng xu Minh Đạo Nguyên Bảo nhỏ xinh đề phòng bất trắc. Lối đi chính thu hẹp dần, đến một ngã ba thì Mặt Cừu rẽ phải. Thông đạo dốc dần xuống dưới, hai người đi qua vài điểm giao cắt, rẽ trái rẽ phải vài lần thì thấy có chút ánh sáng le lói cuối thông đạo. Khí tức từ Kim Mao Trư phóng xuất cực gắt, nó đã phát hiện có người thâm nhập. Dương Cưu truyền âm cho Đàm: - Cứ tiến lên đi, Yêu Nghiệt chỉ hù dọa kẻ xâm nhập địa bàn của nó thôi, sẽ không rời khỏi gốc Linh Thảo quá ba trượng đâu. Đàm Phi gật đầu đã hiểu, chờ đến lúc Dương Cưu tập trung đi vào vùng sáng, tay gã đã thả ra vài món tiềm nhập vào lòng đất mất hút. Điểm cuối là một vòm động khá lớn, xưa kia là chỗ nghỉ ngơi cho Khoáng Phu, Khoáng Nô, tàn tích còn sót lại là một số đồ dùng sinh hoạt bằng sứ sứt mẻ ở góc động quật. Một Con Dã Trư đen như mực đang nhe nanh gầm gừ nhìn thẳng hai kẻ mới xuất hiện. Lớp lông mao ở cổ phát sáng óng ánh tựa như được đúc bằng vàng ròng, đôi răng nanh chổng ngược từ hàm dưới lên giống như hai thanh lợi kiếm trắng hếu. Bên cạnh tấm thân đen tuyền của Trư Yêu là một gốc Linh Thảo xanh mướt, những chiếc lá tựa như cánh sen phát ra lục quang mờ ảo. Trên thân thảo đu đưa một nụ hoa đang dần hé nở, ánh sáng trắng ngần cũng từ đây mà thắp sáng toàn bộ động quật. Kim Mao Trư vẫn làm bộ gầm gừ cảnh giác hai tu sĩ, nó ngần ngừ hết nhìn gốc Linh Thảo lại quay ra nhe nanh hăm dọa Dương Cưu và Đàm Phi. Triệt Yêu Cảnh trên cao chiếu xuống thân thể đen chũi của Trư Yêu nhưng chưa có làm ra điều gì, bởi Yêu Thú chưa kích phát yêu pháp. Dương Cưu tế ra Song Trùy, đưa ánh mắt cho Đàm, hai gã không hẹn mà cùng hét lớn điều động Pháp Khí tấn công Hắc Trư. Trư Yêu dường như linh cảm cảm được sự nguy hiểm đến từ hai gã tu sĩ này, nó rống lên vang khắp sơn động, toàn thân chuyển sang màu vàng kim lấp lánh, cặp răng nanh biến lớn rực màu hỏa hồng, nó đã triệt để hóa ra trạng thái Kim Giáp Vô Địch đối chiến với địch nhân. Triệt Yêu Cảnh bắt đầu chiếu xạ những chùm sáng trắng lên thân thể Trư Yêu, lớp Hoàng Kim Giáp nhấp nháy lúc đen lúc vàng mà không bị triệt đi hoàn toàn. Đàm Phi thầm kêu không tốt, tình trạng này là do Yêu Pháp quá mạnh, Kính Triệt Yêu không thể triệt để phá đi, phen này phải rơi vào khổ chiến mất rồi. Dương Cưu cũng nhìn ra được dị trạng, nhưng cơ sự đã đến nước này, chỉ có tận lực chiến một trận mà thôi. Hắn lật tay lất ra một chương Phù Lục có màu vàng, dán lên người, tấm phù phát sáng rực rỡ rồi lan tỏa khắp cơ thể hắn, tạo thành một chiến giáp cũng màu hoàng kim giống Trư Yêu. Đây chính là Hoàng Cân Phù, có giá trị thuộc vào loại xa xỉ so với thân gia của Thượng Linh Sư. Dương Mặt Cừu đã bỏ ra đại giới rồi, Đàm Phi cũng không thể giấu diếm bản lĩnh được nữa. Lưu Ly Nghê Hồng Đăng được gã tế ra, cây đèn hình hoa sen phiêu phù trên không trung liên tiếp bắn ra những hỏa cầu về phía Trư Yêu, Hỗn Diệu Ngũ Long Tỷ cũng xuất kích, bản thân Đàm cầm Liệt Không Đao trực tiếp đánh tới. Cả Đàm Phi và Dương Cưu đều tung ra những Pháp Khí gần như mạnh nhất hòng diệt sát đầu Yêu Thú càng nhanh càng tốt. Trư Yêu cũng không phải dạng hồng mềm, thân thể Kim Giáp vậy mà linh hoạt dị thường, tránh né được hầu hết các đòn tấn công. Kim ảnh cực tốc bắn về phía Dương Cưu, cặp răng nanh như hai thanh lợi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Mặt Cừu. Tên này mặc dù đã có Hoàng Kim Giáp hộ thể nhưng vẫn tế ra một Bạch Thuẫn chắn trước ngực, Bạch Thuẫn được thiết kế theo phong cách khá đương đại, lại có phẩm cấp cực cao, vậy mà vẫn bị lõm hai vết sâu hoắm, linh tính đại giảm. Bản thân Dương Cưu cũng bị đánh bay ra mấy trượng. Đàm Phi nhân cơ hội Yêu Thú mải tấn công Dương Cưu thì điều động Ngũ Long Tỷ đánh thẳng xuống đầu nó, hư ảnh ngũ long vần vũ với khí thế kinh người. Liệt Không Đao bay theo quỹ tích tà dị chém từ dưới lên, vô vàn điểm xích quang ma sát cùng không khí tạo nên khung cảnh vô cùng mĩ lệ. Trư Yêu ỉ vào Kim Mao Hóa Giáp nên không để thế công của Đàm vào trong mắt, nó há miệng thật lớn, khạc về phía gã một hỏa cầu màu đen có sức nóng kinh người. Thân ảnh Đàm Phi nháng lên, tàn ảnh nhập nhằng hệt như hồn ma bóng quế trong động quật, hỏa cầu trật mục tiêu bắn vào vách động nổ ầm ầm, sức nóng từ hắc hỏa đã nung cho đất đá nóng chảy nhỏ giọt trên nền hang. Ngũ Long Tỷ đập xuống giữa đỉnh đầu Trư Yêu tạo ta âm thanh kim khí va chạm chát chúa, Ngọc Ấn không mảy may gây tổn hại đến con thú, cú va chạm mạnh chỉ làm Yêu này hoa mắt đôi chút, nó lại càng nổi điên gầm rú điên cuồng, Tàn Đao cũng bổ đến sau đó chưa đầy một nhịp thở. Đúng lúc này, Triệt Yêu Cảnh lại phát huy tác dụng, thân thể Trư Yêu chuyển về màu đen tuyền, Đao Liệt Không bạo phát xích quang cứa vào bụng Trư Yêu một vết rách khá sâu, máu tươi vung vãi khắp nền hang. Kim Mao Trư rống lên thảm thiết, vô tình một giọt máu bắn trúng vào nụ hoa đang hé nở trên thân Tiền Liên Thảo. Thân thảo bỗng dựng thẳng tắp, nụ hoa mới rồi cong đang chúm chím bỗng nở rộ lớn như miệng bát. Tất cả nhân sự đương trường đều bị chấn kinh trước dị tượng. Hai mắt Trư Yêu đảo như rang lạc, nó không quan tâm đến hai gã nhân tộc đang vây giết nữa mà lao thẳng về gốc Linh Thảo. Cả Đàm và Dương Cưu đều hiểu, nếu để con Yêu Nghiệt kia nuốt được bông hoa, khả năng nó sẽ tiến cảnh lên cấp ba hoặc sức chiến đấu sẽ tăng mạnh, Dương Cưu gào lên the thé như mấy ả đàn bà rồi lao theo Trư Yêu. Kim Mao Trư với tốc độ cực nhanh đã tiến sát gốc Linh thảo, đôi mắt ốc nhồi của nó phản chiếu đóa hoa đang nở rộ tán phát bạch quang, miệng nó mở lớn phô ra hàm răng trắng ởn và cái lưỡi thè lè nhểu đầy rãi rớt. Khi mõm lợn chỉ còn cách đóa Tiền Liên Hoa gần một xích (1), bỗng cả gốc Linh Thảo chui tọt xuống lòng đất. Cái miệng đầy răng sắc nhọn của Yêu Thú đớp hụt vào khoảng không, nó còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì mặt đất dưới chân nứt toác, một đám dây leo gai góc uốn éo quấn lấy tứ chi nó. Trư Yêu rống lên ‘Éc Éc’, há miệng cắn ngấu nghiến đám dây leo đang mỗi lúc một bám chặt lên cơ thể, những chiếc gai sắc nhọn được thể lại càng biến lớn đâm chi chít vào khoang miệng con thú. Ngay lập tức, độc tố phát huy tác dụng, Kim Mao Trư chớp đôi mắt đờ đẫn thu lại hình ảnh cuối cùng là nụ cười ranh mãnh từ gã Mặt Sẹo. Dương Cưu Ập tới giáng liên tiếp vài Trùy lên chiếc đầu lâu to tổ trảng, khi mà Triệt Yêu Cảnh đã phá đi Kim Giáp hộ thể. Máu tươi và óc trắng lẫn lộn bắn khắp động quật, phải đến khi Đàm Phi tằng hắng lên một tiếng thì Dương Cưu mới dừng tay. Hắn hướng về Đàm Phi gật gù tâm đắc: - Đạo hữu quả liệu việc như thần, còn bố trí cả hậu thủ. Nếu không có đám dây leo kia bất ngờ quấn lấy con súc sinh này, mọi việc coi như hỏng bét. Đàm cười như không cười: - Dương đạo hữu quá khen, tại hạ vốn định sử dụng món pháp khí đó ngay từ đầu, ai dè Yêu Thú di chuyển linh hoạt nên không có thời cơ. Cũng may là phát huy tác dụng đúng lúc khẩn yếu nhất, chỉ là may mắn mà thôi. Tiếp theo đều do sự sắp xếp của đạo hữu, tại hạ nguyện làm Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy. Mặt Cừu ra chiều nhớ đến việc gì đó, hắn nói với Đàm Phi: - Phải rồi, trước kia Thào A Sìn có cầu tại hạ một khỏa Nội Đan Yêu Thú, lão nói là để tặng Huyền Tử đạo hữu. Lúc đó ta cũng không có sẵn thứ này. Vậy Nội Đan Kim Mao Trư kìa xin tặng lại các hạ, các thứ khác chúng ta vẫn chia đều. Mời! Đàm Phi giơ ngón cái tỏ ra cảm kích, gã thu lại toàn bộ Pháp Khí rồi tiến tới gần xác Trư Yêu, Liệt Không Đao được thần niệm điều khiển khua khoắng để giải phẫu cỗ tử thi hòng thu lấy Nội Đan. Bất chợt, dưới bụng Trư Yêu trương phình những cục biếu bằng nắm tay, phát ra tiếng ‘ục ục’ như nước sôi, gã thầm kêu không ổn nhưng có vẻ đã muộn. ‘Ầm…’ Xác con Yêu Thú phát nổ, huyết vụ bay tứ tung như sương mù trong động quật, mặc dù lớp hộ thể cương khí tự động kích phát nhưng gã vẫn bị dư chấn đánh văng vào vách động, miệng thổ ra tinh huyết. Thương thế không đáng ngại nhưng trong màn huyết vụ có lẫn cả chất độc, gã vội vận công phong bế một số huyệt đạo ngăn không cho độc tố lan nhanh. Pháp Lực trong thể nội do nhiễm độc đã đại giảm chỉ còn hai phần, may mà thần niệm vẫn chưa bị độc tố xâm nhiễm. Dương Cưu đứng cách đó năm trượng cười khặc khặc, tuy nhiên hắn vẫn còn chút kiêng kị đối với Mặt Sẹo. Những gì Đàm Phi thể hiện ra khiến hắn có một cái nhìn khác đối với Đàm, một đối thủ lạnh lùng, tàn nhẫn, sát phạt, tâm cơ cũng sâu không lường được. Nếu công kích lấy mạng Mặt Sẹo ngay lúc này, khả năng dính hậu thủ là rất lớn. Dương Mặt Cừu vẫn đứng đó nghe ngóng chờ thời, Kim Giáp hộ thể vẫn chưa có tán đi, song Trùy lăm lăm trên tay, đỉnh đầu hắn còn nhiều ra thêm một chuôi Tiểu Kiếm tán phát lam quang. Đàm Phi ngồi ngay ngắn nơi vách động, huyết dịch Thần Thú Hỏa Kì Lân đang lưu chuyển trong thể nội không ngừng nghỉ, chất độc dần dần được đẩy ra qua thất khiếu, nhìn gã lúc này rất thảm. Huyết mạch loài Kì Lân tuy không có công năng khởi tử hồi sinh như huyết mạch Phượng Hoàng, nhưng để khu độc hoặc trị lành vết thương thì lại được liệt vào dạng bá đạo nhất trong Tứ Đại Thần Thú. Pháp lực đã hồi được một nửa, Đàm Phi đờ đẫn nhìn Dương Cưu khiêu khích: - Dương Cưu… chẳng phải ngươi ủ mưu ngay từ khi bước vào đây ư? Mau đến lấy mạng ta đi, nhanh còn kịp. Lát nữa thương thế ta hồi phục, sợ mạng chó ngươi không giữ nổi đâu. Dương Cưu mặc dù khá tự tinh vào tính toán của mình, chất độc Phong Linh Tán có tác dụng phong bế Pháp Lực tu sĩ cũng không phải loại xoàng, kể cả biểu hiện trúng độc nặng, thất khiếu chảy máu trên người Mặt Sẹo, nhưng hắn vẫn có một chút linh cảm không lành. Sau năm nhịp thở, Đàm Phi ho dữ dội, ói ra một cục máu đen xì. Lúc này Dương Cưu mới vững tâm, hắn hét lên the thé rồi vung Trùy lao đến quyết đoạt mạng gã Mặt Sẹo khó ưa. Đàm Phi miệng còn vương tia máu nhưng vẫn nở nụ cười ma mãnh: - Muộn rồi Dương đạo hữu…!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương