1.
Do đã thỏa thuận từ sớm, trong kỳ nghỉ đông, ngoài giờ học bổ túc cố định vào buổi sáng, thời gian còn lại đều do Khâu Nhĩ tự quyết định. Lý Văn Văn không can thiệp vào các hoạt động sau bữa ăn của Khâu Nhĩ, dù hoạt động đó trong mắt cô có vẻ kỳ quặc đến khó tin – dắt rùa đi dạo.
Lý Văn Văn ném toàn bộ bát đĩa vào máy rửa bát, vừa xoay người đã nghe thấy tiếng điện thoại rung bần bật. Là Triệu Đại Lương gọi lại.
Triệu Đại Lương nói: “Tùng Duyệt, xin lỗi nhé, chiều nay khi cháu gọi, cô đang cùng chú của cháu lên lớp. Sau giờ học lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên quên gọi lại ngay cho cháu.”
Lý Văn Văn nhạy bén lập tức hỏi dồn: “Chuyện ngoài ý muốn gì ạ?”
Triệu Đại Lương nghe ra sự gấp gáp trong giọng “Trình Tùng Duyệt”, chẳng thua kém gì An Dao, khiến bà cảm thấy ấm lòng… và một chút cảm giác kỳ diệu khó diễn tả. Rồi bà nhớ lại “Trình Tùng Duyệt” từng nói rằng mình luôn không nắm bắt được mức độ giao tiếp với người khác nên cũng thấy nhẹ nhõm. Ấn tượng của Triệu Đại Lương về “Trình Tùng Duyệt” khá tốt, cô bé ấy có chút tính cách ôm đồm, điểm này khá giống Văn Văn.
Triệu Đại Lương thong thả đáp: “Chỉ là lúc qua đường lấy xe, chú của cháu bị một chiếc xe điện không biết từ đâu lao tới quệt phải, làm trẹo chân. Nhưng không phải chuyện lớn, trên đường về đã mua dầu hồng hoa rồi.”
Lý Văn Văn nhíu chặt mày, hỏi: “Dầu hồng hoa thì làm được gì? Sao không đến bệnh viện chụp phim kiểm tra? Người lớn tuổi không chịu được ngã đâu, giờ nhìn thì không có vấn đề, nhưng qua một đêm, ai mà biết được…”
Triệu Đại Lương ngắt lời cô, dịu dàng nói: “Không có, không ngã, chỉ bị quệt làm ông ấy loạng choạng một chút thôi.”
Lý Văn Văn đành ngậm ngùi dừng lại, nhưng vì chưa tận mắt chứng kiến, cô vẫn không yên tâm, thầm tính toán trong một hai ngày tới sẽ tìm cớ ghé qua lần nữa.
Triệu Đại Lương hỏi Lý Văn Văn chiều nay đến có việc gì không. Lý Văn Văn vẫn trả lời theo lý do đã nói với An Dao trước đó: tiện đường, muốn xem cuối năm nhà có cần sắm sửa gì không.
Bỗng nhiên, âm thanh nền bên phía Triệu Đại Lương ồn ào khoảng bảy tám giây rồi trở lại yên tĩnh. Lý Văn Văn đoán bà có lẽ vừa ra ngoài đặt túi rác bếp trước cửa. Triệu Đại Lương không thích để rác bếp trong nhà qua đêm.
“Đừng phiền thế, thật sự không cần đâu. Tiểu An mới gửi đến cả cốp xe đầy hàng Tết cách đây vài ngày, thậm chí còn có hai con cá nặng mười cân, nhét đầy cả hai tủ lạnh trong nhà.” Triệu Đại Lương cố ý nhấn mạnh “hai tủ lạnh” đều đầy, “Cô với chú của cháu chỉ có hai cái miệng, chẳng biết bao giờ mới ăn hết. Nếu gần đây cháy rảnh, qua đây thì lấy một con về ăn nhé.”
Lý Văn Văn vừa mới nghĩ cách tìm cớ để ghé, giờ “cớ” đã tự dâng tới. Cô nhe răng cười, thuận nước đẩy thuyền: “Vậy cô giữ lại cho cháu, một hai hôm nữa cháu qua.”
Triệu Đại Lương ngẩn ra rồi cười đáp ứng, tiện miệng hỏi thăm công việc của Lý Văn Văn thế nào. Lý Văn Văn ngập ngừng, thành thật nói hiện tại cô đang làm việc tại trung tâm hỗ trợ giáo dục Thái Dương.
Triệu Đại Lương ngạc nhiên: “Trước đây Văn Văn cũng thường xuyên làm việc với trung tâm này, còn thân với một cô gái tên Ngũ Vận ở đó.”
Lý Văn Văn cứng nhắc giải thích, cô thật sự không tìm được việc, rồi một ngày chợt nhớ ra Lý Văn Văn từng nói nếu cuộc sống khó khăn thì “Thái Dương” là một nơi để đến – trung tâm này không quá khắt khe về kinh nghiệm làm việc, nên cô đã thử đến xin việc. Triệu Đại Lương không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò cô rằng trung tâm hỗ trợ giáo dục có thành phần nhân sự phức tạp, cần chú ý an toàn bản thân.
Triệu Đại Lương nghĩ ngợi một lát, lại hỏi: “Lần trước cháu đến, nói rằng tìm được việc là sẽ ly hôn…”
Lý Văn Văn đáp: “Cháu đã nộp đơn lên tòa án rồi.”
Triệu Đại Lương an ủi: “Cháu từng nói quen biết Văn Văn vì cuộc sống không suôn sẻ, thường một mình đến công viên. Lúc đó cô đã muốn khuyên cháu, nếu cuộc sống không như ý thì hãy làm lại từ đầu.”
…
Kết thúc cuộc gọi với Triệu Đại Lương, Khâu Nhĩ cũng dắt rùa về. Lý Văn Văn ngồi khoanh chân trên sofa, liếc nhìn quả bóng lê và găng tay đấm bốc treo trong lồng kính, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, nói: “Lại đây ngồi, cùng xem phim nào.”
Khâu Nhĩ thả rùa về bể nuôi, rửa sạch tay, đứng ngây ra một lúc rồi bước về phía “Trình Tùng Duyệt”.
Hồi Khâu Nhĩ học lớp hai, có một ngày cậu nhất quyết đòi Trình Tùng Duyệt xem phim hoạt hình cùng. Hôm đó Trình Tùng Duyệt tâm trạng không tốt, đang vội ra ngoài gặp bạn, bực bội hất tay ra sau, đẩy cậu cho người giúp việc. Cô hất quá mạnh, người giúp việc không kịp đỡ, khiến cậu ngã đập đầu xuống đất, sau đầu nổi lên một cục to bằng hạt hạnh nhân. Khi Khâu Nhĩ nằm trên sàn khóc, cậu nhìn thấy ánh mắt của Trình Tùng Duyệt: một chút hoảng hốt, một chút áy náy, và rất nhiều, rất nhiều sự chán ghét.
Lý Văn Văn lấy điều khiển đèn từ ngăn kéo, “tít tít” bấm hai lần, cô giải thích: “Tắt bớt đèn sẽ có cảm giác xem phim hơn.”
Bộ phim Lý Văn Văn chọn là một phim xã hội đen vừa rời rạp. Dù nền tảng đã cắt bỏ nhiều cảnh bạo lực, cả bộ phim vẫn tràn ngập bạo lực. Tất nhiên, ngoài bạo lực, còn có câu chuyện tình yêu đẫm máu đầy rẫy những lằn ranh giữa pháp luật và đạo đức. Lý Văn Văn cố ý bình phẩm vài câu: “Hờ, một gậy này xuống, ít nhất ba năm tù”, “Nhuộm tóc, ngậm thuốc, liếc mắt nhìn người kiểu đó trông ngốc nghếch”, “Một tên ác ôn đẹp trai mất đi tình yêu chẳng khiến người ta động lòng chút nào”…
Khâu Nhĩ nghe hết những lời bình sắc sảo này, nhưng cậu cảm thấy Lý Văn Văn ồn ào, không phải là một người bạn xem phim lý tưởng.
2.
Hầu hết mọi người tại trung tâm hỗ trợ giáo dục Thái Dương đều sẵn lòng làm lại từ đầu. Họ chỉ vì hoàn cảnh khốn khó mà lỡ bước sai đường, không phải bản chất chống đối xã hội. Nhưng cũng có vài kẻ tự buông xuôi, cảm thấy tương lai vô vọng, bản thân không vui, cũng không muốn thấy người khác vui.
Cảnh đầu tiên Diệp Tiến chứng kiến khi bước vào sân cứu hỏa là Lý Văn Văn đang đá người. Trong đám đông, Lý Văn Văn một tay ôm cô gái nhỏ nhắn, một cước đá thẳng vào ngực gã đàn ông cao lớn đầu bóng nhẫy đối diện, khiến gã ngã lăn ra đất. Nhân viên bảo vệ lập tức xông lên khống chế gã rồi đưa đi.
“Đi nói chuyện với cô Trương, không có gì to tát đâu, đừng khóc nữa.”
Lý Văn Văn vỗ nhẹ lưng cô gái, đẩy cô ấy cho nhân viên khác, rồi đút hai tay vào túi, bước về phía Diệp Tiến.
Diệp Tiến nhìn Lý Văn Văn đi tới, nét mặt dần thay đổi, từ đuôi mày đến khóe mắt. Sự thay đổi ấy quen thuộc đến lạ, anh từng thấy trên gương mặt của nhiều người khác giới.
Bên trái có người vội vã chạy về phía anh. Diệp Tiến quay đầu, thấy một thanh niên đầu húi cua, khoảng hơn hai mươi tuổi, gầy gò, gần như chỉ còn da bọc xương, da trắng bệch, như vừa khỏi bệnh nặng. Trước khi ra ngoài, Diệp Tiến đã tra tin tức trên mạng, nhận ra đây chính là Thôi Kỳ Triều.
…
Tối qua Thôi Kỳ Triều thức trắng đêm, chỉ ngủ được bốn tiếng đã phải ra ngoài, trong lòng rất bực bội. Trên đường đến, cậu cố tình không nghe hai cuộc gọi đầu của “Trình Tùng Duyệt”, mãi đến khi cô kiên nhẫn gọi lần thứ ba.
“Ngày mai cậu qua đây một chuyến, tôi giới thiệu một tiền bối trong ngành cho cậu. Chà, nghe nói gần đây cậu gặp khó khăn, có lẽ anh ấy sẽ chỉ dẫn được đôi câu… Nếu cậu không đến, tôi sẽ nhờ chú hai của Ngũ Vận đến tận nơi mời cậu đấy.”
Tối qua, “Trình Tùng Duyệt” gọi điện, trước tiên tự giới thiệu ngắn gọn. Sau khi bị từ chối, cô lập tức trôi chảy đe dọa cậu. Trong thời gian thụ án, Thôi Kỳ Triều đã làm phiền vị phó cục trưởng kia quá nhiều, không thể gây thêm rắc rối, đành nuốt xuống cơn giận âm thầm, để lại một câu “Tôi sẽ đi” đầy cáu kỉnh.
Thôi Kỳ Triều không muốn gặp ai, chỉ muốn ở một mình. Vì vậy, khi trong sân xảy ra xô xát, cậu không hề có ý định chen vào xem, chỉ bực bội dựa tường, trong đầu gõ code. Cho đến khi cánh cửa thép không gỉ kêu “rầm” một tiếng, từ từ mở ra, tổng giám đốc nghiên cứu và phát triển trẻ nhất của SG bước ra từ trang bìa tạp chí ngành.
“Nghe nói gần đây cậu gặp khó khăn, có lẽ anh ấy sẽ chỉ dẫn được đôi câu.”
Thôi Kỳ Triều lộ vẻ mặt kinh ngạc không tin nổi – tôi chỉ không giải được phương trình, thế mà chị lại kéo cả giáo sư đại học đến cho tôi.
Thôi Kỳ Triều mang theo một lòng nhiệt huyết tiến đến gần, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Cậu dừng lại bên trái Diệp Tiến, cái đầu nhỏ như quả kiwi trên đôi vai gầy guộc càng cúi thấp, cuối cùng xoay gót chân ra ngoài, trong do dự lại nảy sinh ý định rút lui.
Diệp Tiến không cho cậu cơ hội tự dằn vặt quá lâu. Anh nhìn chằm chằm chàng trai gầy gò trước mặt, vai rũ xuống, không dám đối diện với mình, thẳng thắn nói: “‘Trình Tùng Duyệt’ bảo rằng trong thời gian thụ án, cậu đã học gần hết các khóa chuyên ngành qua mạng. Cho tôi xem những thứ cậu tự thiết kế đi, rồi cậu có thể nói tôi nên giới thiệu giáo viên hay công việc cho cậu.”
Thôi Kỳ Triều ngẩng phắt đầu lên, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi.
Lý Văn Văn cuối cùng cũng bước đến gần. Cô nhẹ nhàng vỗ vai Thôi Kỳ Triều, thúc giục: “Đừng ngây ra nữa, máy tính ở đây toàn đồ cổ, hay là qua thẳng chỗ thuê của cậu để xem trên máy tính?”
Thôi Kỳ Triều nhìn “Trình Tùng Duyệt”, gật đầu thật mạnh, rồi thành thật nói: “Xin lỗi, sáng nay tôi cố ý không nghe điện thoại.”
Lý Văn Văn cười khẩy: “Chuyện nhỏ, không đáng nhắc.”
Chỗ thuê của Thôi Kỳ Triều nằm ngay sau văn phòng kế hoạch hóa gia đình cũ – văn phòng này và cục cứu hỏa cũ nằm cùng một con phố, một đầu một cuối. Căn hộ không nhỏ, gần năm mươi mét vuông, nhưng vì mọi thứ trong nhà đều cũ kỹ, nên tiền thuê cực kỳ rẻ.
“Có hơi bừa bộn, lâu rồi không dọn.” Thôi Kỳ Triều mở cửa, hơi ngượng ngùng.
Diệp Tiến không đáp, chỉ cúi đầu nhìn một cánh tay cơ khí dạng tổ ong đặt trên tủ giày cạnh cửa.
Thôi Kỳ Triều theo ánh mắt anh, vô cùng xấu hổ. Nếu biết trước hôm nay có khách quý đến thăm căn phòng tồi tàn này, sáng nay trước khi ra ngoài cậu nhất định đã giấu đi món đồ thô sơ tự làm này.
“Cấu trúc chưa ổn, độ chính xác cũng kém, độ nhạy của cảm biến còn tệ. Sau đó tôi đã sửa lại hai phiên bản.”
Diệp Tiến gật đầu tỏ ý đã nghe, rồi chỉ vào vài chỗ, nhìn Thôi Kỳ Triều, nói: “Các bộ phận cấu trúc chính có thể thử dùng công nghệ in HSS. Tuy công nghệ MJF có độ phân giải cao, nhưng yếu tố quyết định độ phân giải của chi tiết vẫn là kích thước hạt bột, nên độ phân giải cao hơn của đầu in không nhất thiết đồng nghĩa với chi tiết chính xác hơn.”
Thôi Kỳ Triều liên tục gật đầu, rồi ngượng ngùng chỉ tay về phía trước, dẫn Diệp Tiến đến trước màn hình máy tính để xem mô hình 3D.
Lý Văn Văn không đi theo, chỉ đút tay vào túi, đi qua đi lại trong phòng khách, thỉnh thoảng dừng chân trước vài món đồ có hình dáng kỳ lạ.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, gần mười một giờ sáng, nhưng trong phòng nếu không bật đèn, trông như bốn năm giờ chiều.
Lý Văn Văn nhìn về phía cửa sổ – hai cánh cửa kiểu chữ “mục” cũ kỹ, trên kính dán giấy tạp chí bìa đồng, thay vai trò rèm cửa, vừa chắn sáng, vừa ngăn ánh mắt tò mò của hàng xóm.
“Thấy cậu chưa kịp mua rèm, nếu không chê, nhà tôi có cái rèm mua nhỏ kích cỡ, mai mang qua cho cậu nhé?” Lý Văn Văn hơi cao giọng hỏi Thôi Kỳ Triều. “Sau này khi mặt trời lên, cậu có thể kéo rèm ra cho phòng sáng sủa hơn.”
“Không cần đâu, tôi quen rồi, chị Tùng Duyệt.” Thôi Kỳ Triều phân tâm đáp một câu.
“Trẻ tuổi thế này, phải tập làm quen với những thứ tốt đẹp hơn.” Lý Văn Văn mang gương mặt ba mươi hai tuổi của “Trình Tùng Duyệt”, không chút ngượng ngùng mà hướng dẫn cuộc đời người khác.
Diệp Tiến nghe vậy ngẩng lên nhìn cô, nhưng không nói gì. Thôi Kỳ Triều mở phần mềm ProE, mô hình trên màn hình chia đôi bắt đầu chuyển động, anh liền thu ánh mắt về.
…
3.
Khi rời khỏi chỗ Thôi Kỳ Triều, đã quá trưa. Lý Văn Văn liên tục cảm ơn, trong lúc nói chuyện khéo léo ngắt lời hai lần khi Diệp Tiến định “từ biệt tại đây”, dẫn anh vào một quán ăn Quảng Đông ven đường, và trước khi Diệp Tiến kịp phản ứng, tự ý gọi cho anh một suất cơm sườn sốt.
“Sườn ở đây ngon, khẩu phần lại nhiều, rất hợp để bồi bổ cho Thôi Kỳ Triều. Tiếc là cậu ấy phải thu dọn để đi gặp ông chủ tương lai.”
Diệp Tiến lắng nghe ý kiến của Thôi Kỳ Triều và giới thiệu cho cậu một công việc. Ngay trước mặt Thôi Kỳ Triều, anh gọi điện cho một người bạn, nói rằng có một người tư duy khá tốt nhưng cần được đào tạo, hỏi xem có muốn nhận không. Người bạn mừng rỡ, nói rằng “khá tốt” trong miệng anh không giống “khá tốt” thông thường, đương nhiên muốn nhận, hỏi có thể gặp ngay chiều nay không vì tối phải bay sang Mỹ.
Trong lúc gọi điện, Diệp Tiến liếc nhìn Thôi Kỳ Triều, thấy cậu ngây ra như tượng gỗ, liền thay cậu đáp “được”. Vì thế, lúc này Thôi Kỳ Triều có lẽ vừa cạo râu xong, đang lục lọi tủ quần áo.
Diệp Tiến nhìn đĩa cơm sườn, bát canh và rau cải vừa được bưng lên, mí mắt khẽ cụp xuống, không nói một lời.
“Hồi đó tôi thèm món này lắm, nhưng lúc ấy cơ thể đã không chịu nổi, không tiêu hóa được. Đó cũng là một trong mười tiếc nuối lớn trước khi qua đời.” Lý Văn Văn nói đến đây, giọng bỗng chuyển hướng, phấn chấn hẳn, “Ông trời trêu ngươi, giờ tôi lại được ăn.”
Diệp Tiến vì câu “ông trời trêu ngươi” bất ngờ này mà đôi mắt đen khẽ cúi, chậm rãi bóc đôi đũa. Anh gắp một miếng sườn cho vào miệng, thịt mềm rục, thơm mùi xương, ngon hơn nhiều so với một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh nào đó. Nhưng chưa đến mức được liệt vào “mười tiếc nuối lớn”. Vì vậy, anh không đưa ra nhận xét.
“Cơm cũng ngon, nhà này dùng gạo Đông Bắc, một năm một vụ, thời gian chiếu sáng đặc biệt dài. Không cần món kèm, tôi cũng ăn được cả bát. Anh thử xem.” Lý Văn Văn lại nhiệt tình gợi ý cơm, “Hơn mười tệ một cân, ông chủ nói thế, chẳng biết thật hay là cái cớ tăng giá.”
Diệp Tiến cúi đầu ăn vài hạt cơm, nhưng vẫn không bình phẩm, chỉ khẽ liếc cô một cái, bình thản nói: “Cô không vội vàng ăn thế này, có vẻ cũng chẳng tiếc nuối lắm.”
Lý Văn Văn lập tức xúc một thìa cơm lớn nhét vào miệng, ra vẻ không thể chờ thêm.
…
Gần một giờ chiều, không có khách mới vào quán. Một đầu bếp trẻ vén rèm bước ra hóng mát, vô tình chạm mắt với Lý Văn Văn.
Đầu bếp trẻ trông có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi: “Hương vị ổn chứ?”
Lý Văn Văn không nghĩ ngợi, lập tức khẳng định: “Sườn sốt thơm của cậu làm ngon nhất.”
Đầu bếp trẻ ngẩn ra, chớp mắt, hỏi: “Sau bếp có ba đầu bếp, sao cô biết là tôi làm?”
Lý Văn Văn bị hỏi ngược, đầu óc bỗng trống rỗng. Hai năm trước, khi đầu bếp trẻ này và ông thầy vô lương của cậu ta báo cảnh sát vì tranh chấp công thức món sườn sốt, chính cô và đồng nghiệp Hướng Nhung đã xử lý vụ việc, nên cô biết rõ. Nhưng “Trình Tùng Duyệt” vừa đến làm việc gần đây không thể biết chuyện này. Cô im lặng một lúc, lộ ra biểu cảm gượng gạo giả tạo: “Ơ? Không phải cậu à?”
Đầu bếp trẻ thuận lý thành chương hiểu rằng câu khen ngợi buột miệng của Lý Văn Văn chỉ là lời tâng bốc chung chung. Dù đầu bếp nào hỏi, cô cũng sẽ nói câu đó. Cậu nở nụ cười toe toét, nói: “Là tôi, cảm ơn cô.” Rồi cậu bước qua bàn họ, ra cửa hóng gió.
Diệp Tiến ngẩng đầu nhìn Lý Văn Văn, cô ngượng ngùng cúi xuống xúc cơm, khẽ giải thích: “Trước đây từng xử lý một vụ báo cảnh sát.”