Tinh Hỷ
Chương 18: Chương XVIII – Giương Oai
...Chương XVIII – Giương Oai...
Cả ba cứ thế cùng nhau đánh chén một bữa no say, tất cả đều không ngờ thời gian cứ thế thấm thoát đã trôi qua tận năm năm xa cách. Nhưng càng khiến cả ba bất ngờ hơn đó là mọi người vẫn còn quý mến nhau, hết lòng với nhau như trước đây. Đây quả là một đoạn tình bạn tươi đẹp trong thời đại này, khi đồng tiền và quyền lực chính là thứ định đoạt tất cả, thì tại thời điểm này vẫn còn những con người không quan tâm đến địa vị của nhau mà ngồi xuống vui vẻ cùng nhau bằng cả tấm chân tình.
Khi hoá đơn thanh toán đưa ra, Tiểu Ly cũng tâm lý không cần quan trọng giá trị là bao nhiêu, liền đưa một chiếc thẻ vàng cho người phục vụ nhờ anh thanh toán giúp.
Tất thẩy hai người bạn Tiểu Ly cũng hiểu ra nếu phải thanh toán một bữa thịnh soạn như thế này cũng phải mất chi phí không thể so sánh với dự định. Nhưng không thể chỉ vào Tiểu Ly chi trả, Tiểu Trúc cùng Tiểu Quế trên đường về ánh mắt đảo qua đối phương giống như có một ý tưởng lớn hội tụ.
“Tiểu Ly, vẫn còn sớm nếu cậu không ngại, nãy giờ chúng ta thức ăn trong dạ dày cũng đã tiêu hoá gần hết. Hay là làm vài cốc nhỉ?”
“Phải đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau thử sức, cậu có dám không?”
Tiểu Ly chỉ khẽ gật đầu vui vẻ.
“Được, chúng ta đến chỗ cũ ôn lại kỉ niệm được chứ?”
Thấy Tiểu Ly đồng ý, cả Tiểu Quế cùng Tiểu Trúc cùng hô vang.
“Nhất trí.”
Sau một đoạn thời gian, cả ba người cuối cùng cũng bước vào một hộp đêm, nơi mà ngày xưa cả đám tụ hội để ăn chơi khi tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ. Tiểu Ly đảo mắt một lượt xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy người phục vụ. Hôm nay, không biết vì sao hộp đêm lại trở nên đông đúc đến vậy. Tự thân tìm bàn có chút khó khăn nên Tiểu Ly đành dành chút tiền gửi gắm phục vụ tìm giúp mình một chiếc bàn đủ lớn thoải mái không quá bị làm phiền nhưng cũng không quá tách biệt bầu không khí này.
Người phục vụ sau khi kiểm tra một vòng cũng trở về hướng dẫn cho ba cô gái xinh đẹp trước mắt một vị trí không thể hoàn hảo hơn ở tầng thứ hai hộp đêm nơi có thể ngắm nhìn tổng quát hộp đêm một cách rõ ràng.
Khi cả ba người đang cùng nhau thi thố nâng ly kết hợp pha trò cùng những câu chuyện dang dở thuật cho nhau nghe thì điều mà Tiểu Ly cùng những người bạn không muốn thấy nhất cũng đến.
“Ô, ba cô em xinh đẹp này lạ mặt quá nhỉ?”
“Lần đầu đến đây à, có cần các thiếu gia chiếu cố không?”
“Vị trí cũng được đấy, hay là chúng ta cùng ngồi xuống vui vẻ, khiến bổn thiếu gia cùng những người bạn của ta thống khoái, thiếu gia sẽ không bạc đãi các người.”
Nhìn tên mặt trắng có mấy phần biến thái trên gương mặt từng bước tiến về phía mình, Tiểu Ly đặt mạnh chiếc ly trên tay xuống bàn mà không quên mắng một tiếng.
“Vô sỉ.”
“Chó nhà ai không biết trông chừng, ở hộp đêm nghe tiếng chó sủa. Hai người xem có phải là điều kỳ thú không?”
Tên thiếu gia có vóc dáng gầy guộc như kẻ nghiện hàng cấm với gương mặt trắng bệch, miệng đang nở nụ cười oái ăm như hổ đói rình mồi bổng nghe thấy những lời này Tiểu Ly cũng thu liễm thái độ, xoay chuyển từ hành động đến lời nói hoàn toàn.
“Con điếm này, ngươi từ đâu chui ra dám sỉ nhục bổn thiếu gia.”
“Đường đường ta là tam thiếu gia Ngô Diệt thuộc Ngô Gia, cho dù ở đây là Phạm Gia hay Tinh Gia cũng chẳng là cái thá gì?”
Nghe thấy lời sỉ vả của Ngô Diệt thốt ra, Tiểu Ly liền gòng mình đứng thẳng dậy.
“Chỉ là một thiếu gia cỏn con phân lão mà dám hóng hách ở đây. Hôm nay, tâm trạng tốt ta không muốn đôi co hạng người như ngươi mau chóng cút khỏi mắt ta.”
Thấy tiếng cãi vả ngày một lớn, thu hút một lượng khách hộp đêm đổ xô ánh nhìn về phía Tiểu Ly và Ngô Diệt. Quản lý cuối cùng cũng từ từ xuất hiện.
“Các vị, các vị. Ở hộp đêm này mong các vị lấy hoà khí làm đầu.”
Ngô Diệt không những bỏ ngoài tai lời can ngăn của quản lý mà còn đưa tay đẩy một cái vào ngực hắn.
“Ngươi là cái thá gì? Một hộp đêm cỏn con này, Ngô Gia ta muốn mua bao nhiêu cái mà không được. Khôn hồn tránh sang một bên.”
Bị đẩy một cái lùi về sau mấy bước, ánh mắt của tên quản lý lúc này cũng tỏ ra mấy phần ngoan độc. Nhưng trước nhiều ánh mắt, lời lấy hoà khí làm đầu cũng khó mà thay đổi.
“Ngô Gia quả là một gia thế không kém, nhưng muốn mua lại hộp đêm này phải xem Lưu Gia có đồng ý hay không? Bởi vì nơi này bây giờ đã thuộc sở hữu của Lưu Gia. Ngô Gia liệu có chống đỡ nổi cho thiếu gia gây sự hay không đây?”
Nghe thấy chủ sở hữu là Lưu Gia, khách trong hộp đêm cũng mấy phần hiểu ra vì sao nơi đây ngày một thu hút nhiều người hơn hoá ra là có bức tượng lớn làm bàn đạp. Tuy mấy người bên cạnh có phần ngao ngán, toả thái độ can ngăn Ngô Diệt, nhưng trước sau như một hắn vẫn là muốn trả đũa Tiểu Ly.
Cả ba cứ thế cùng nhau đánh chén một bữa no say, tất cả đều không ngờ thời gian cứ thế thấm thoát đã trôi qua tận năm năm xa cách. Nhưng càng khiến cả ba bất ngờ hơn đó là mọi người vẫn còn quý mến nhau, hết lòng với nhau như trước đây. Đây quả là một đoạn tình bạn tươi đẹp trong thời đại này, khi đồng tiền và quyền lực chính là thứ định đoạt tất cả, thì tại thời điểm này vẫn còn những con người không quan tâm đến địa vị của nhau mà ngồi xuống vui vẻ cùng nhau bằng cả tấm chân tình.
Khi hoá đơn thanh toán đưa ra, Tiểu Ly cũng tâm lý không cần quan trọng giá trị là bao nhiêu, liền đưa một chiếc thẻ vàng cho người phục vụ nhờ anh thanh toán giúp.
Tất thẩy hai người bạn Tiểu Ly cũng hiểu ra nếu phải thanh toán một bữa thịnh soạn như thế này cũng phải mất chi phí không thể so sánh với dự định. Nhưng không thể chỉ vào Tiểu Ly chi trả, Tiểu Trúc cùng Tiểu Quế trên đường về ánh mắt đảo qua đối phương giống như có một ý tưởng lớn hội tụ.
“Tiểu Ly, vẫn còn sớm nếu cậu không ngại, nãy giờ chúng ta thức ăn trong dạ dày cũng đã tiêu hoá gần hết. Hay là làm vài cốc nhỉ?”
“Phải đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau thử sức, cậu có dám không?”
Tiểu Ly chỉ khẽ gật đầu vui vẻ.
“Được, chúng ta đến chỗ cũ ôn lại kỉ niệm được chứ?”
Thấy Tiểu Ly đồng ý, cả Tiểu Quế cùng Tiểu Trúc cùng hô vang.
“Nhất trí.”
Sau một đoạn thời gian, cả ba người cuối cùng cũng bước vào một hộp đêm, nơi mà ngày xưa cả đám tụ hội để ăn chơi khi tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ. Tiểu Ly đảo mắt một lượt xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy người phục vụ. Hôm nay, không biết vì sao hộp đêm lại trở nên đông đúc đến vậy. Tự thân tìm bàn có chút khó khăn nên Tiểu Ly đành dành chút tiền gửi gắm phục vụ tìm giúp mình một chiếc bàn đủ lớn thoải mái không quá bị làm phiền nhưng cũng không quá tách biệt bầu không khí này.
Người phục vụ sau khi kiểm tra một vòng cũng trở về hướng dẫn cho ba cô gái xinh đẹp trước mắt một vị trí không thể hoàn hảo hơn ở tầng thứ hai hộp đêm nơi có thể ngắm nhìn tổng quát hộp đêm một cách rõ ràng.
Khi cả ba người đang cùng nhau thi thố nâng ly kết hợp pha trò cùng những câu chuyện dang dở thuật cho nhau nghe thì điều mà Tiểu Ly cùng những người bạn không muốn thấy nhất cũng đến.
“Ô, ba cô em xinh đẹp này lạ mặt quá nhỉ?”
“Lần đầu đến đây à, có cần các thiếu gia chiếu cố không?”
“Vị trí cũng được đấy, hay là chúng ta cùng ngồi xuống vui vẻ, khiến bổn thiếu gia cùng những người bạn của ta thống khoái, thiếu gia sẽ không bạc đãi các người.”
Nhìn tên mặt trắng có mấy phần biến thái trên gương mặt từng bước tiến về phía mình, Tiểu Ly đặt mạnh chiếc ly trên tay xuống bàn mà không quên mắng một tiếng.
“Vô sỉ.”
“Chó nhà ai không biết trông chừng, ở hộp đêm nghe tiếng chó sủa. Hai người xem có phải là điều kỳ thú không?”
Tên thiếu gia có vóc dáng gầy guộc như kẻ nghiện hàng cấm với gương mặt trắng bệch, miệng đang nở nụ cười oái ăm như hổ đói rình mồi bổng nghe thấy những lời này Tiểu Ly cũng thu liễm thái độ, xoay chuyển từ hành động đến lời nói hoàn toàn.
“Con điếm này, ngươi từ đâu chui ra dám sỉ nhục bổn thiếu gia.”
“Đường đường ta là tam thiếu gia Ngô Diệt thuộc Ngô Gia, cho dù ở đây là Phạm Gia hay Tinh Gia cũng chẳng là cái thá gì?”
Nghe thấy lời sỉ vả của Ngô Diệt thốt ra, Tiểu Ly liền gòng mình đứng thẳng dậy.
“Chỉ là một thiếu gia cỏn con phân lão mà dám hóng hách ở đây. Hôm nay, tâm trạng tốt ta không muốn đôi co hạng người như ngươi mau chóng cút khỏi mắt ta.”
Thấy tiếng cãi vả ngày một lớn, thu hút một lượng khách hộp đêm đổ xô ánh nhìn về phía Tiểu Ly và Ngô Diệt. Quản lý cuối cùng cũng từ từ xuất hiện.
“Các vị, các vị. Ở hộp đêm này mong các vị lấy hoà khí làm đầu.”
Ngô Diệt không những bỏ ngoài tai lời can ngăn của quản lý mà còn đưa tay đẩy một cái vào ngực hắn.
“Ngươi là cái thá gì? Một hộp đêm cỏn con này, Ngô Gia ta muốn mua bao nhiêu cái mà không được. Khôn hồn tránh sang một bên.”
Bị đẩy một cái lùi về sau mấy bước, ánh mắt của tên quản lý lúc này cũng tỏ ra mấy phần ngoan độc. Nhưng trước nhiều ánh mắt, lời lấy hoà khí làm đầu cũng khó mà thay đổi.
“Ngô Gia quả là một gia thế không kém, nhưng muốn mua lại hộp đêm này phải xem Lưu Gia có đồng ý hay không? Bởi vì nơi này bây giờ đã thuộc sở hữu của Lưu Gia. Ngô Gia liệu có chống đỡ nổi cho thiếu gia gây sự hay không đây?”
Nghe thấy chủ sở hữu là Lưu Gia, khách trong hộp đêm cũng mấy phần hiểu ra vì sao nơi đây ngày một thu hút nhiều người hơn hoá ra là có bức tượng lớn làm bàn đạp. Tuy mấy người bên cạnh có phần ngao ngán, toả thái độ can ngăn Ngô Diệt, nhưng trước sau như một hắn vẫn là muốn trả đũa Tiểu Ly.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương