Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 302
Trên bờ, Triều Phong hết sức tập trung mà đợi hồi lâu, dưới nước vẫn không hề có động tĩnh. Tay hắn cầm Tham Niệm, trong đầu đã lược qua một lần tất cả chiêu thức có thể sử dụng sau khi Huyền Thương quân tẩu hỏa nhập ma.
Đột nhiên mặt nước gợn sóng ra bốn phía, Huyền Thương quân ngoi ra khỏi mặt nước, mái tóc dài màu xám khói dính sát vào cổ hắn, hai tay hắn vuốt mặt, tay áo tí tách nhỏ nước.
Triều Phong không tự chủ được mà nắm chặt chiến liêm, đã bày ra tư thế phòng ngự.
—— tên này hôm nay thực sự không bình thường, là điên rồi, phát ngốc, hay là bị Đông Khâu Xu bám vào người?
Hắn đã đưa ra ngàn vạn suy đoán trong đầu, chuẩn bị đón nhận bất cứ kết quả nào. Nhưng mà Huyền Thương quân lại tiếp tục nói một câu gây sốc: "Ta đã nghĩ ra cách đối phó Đông Khâu Xu."
"Cách đối phó Đông Khâu Xu......" Triều Phong bán tín bán nghi, hỏi, "Bộ để nghĩ ra cách này, ngươi phải dùng đến vẻ mặt xuân tình phơi phới à?"
Huyền Thương quân không để ý đến sự vô lễ của hắn, tiếp tục nói: "Ta muốn mô phỏng ra một gốc Địa Mạch Tử Chi, nếu như nó đủ giống, chắc là có thể đánh tráo đồ giả."
"Mô phỏng Địa Mạch Tử Chi?" Triều Phong khẽ giật mình, trong đầu lại nhanh chóng tính toán.
Huyền Thương quân nói: "Đông Khâu Xu hiện tại rất nóng lòng, nhất định sẽ mắc mưu."
Điều này ngược lại rất có khả năng. Triều Phong hỏi: "Làm vậy thì có ích gì? Ông ta sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra Địa Mạch Tử Chi là giả. Đến lúc đó, ông ta nắm trong tay hai mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, chúng ta vẫn không phải là đối thủ như thường thôi."
Huyền Thương quân nói: "Không chỉ có Địa Mạch Tử Chi, mà còn mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba nữa. Thân thể Đông Khâu Xu đã hao tổn tương đối nghiêm trọng, đoạt được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba, chắc chắn sẽ không toàn lực thử nó là thật hay giả. Nếu mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba, lúc phát huy công lực đến mức tận cùng có thể phản phệ lại ông ta, vậy......"
Hai mắt Triều Phong lóe sáng, nói: "Vậy ông ta chết là cái chắc."
Kế hoạch hay thật đấy. Triều Phong cân nhắc hồi lâu, nói: "Nghe có vẻ...... thực sự rất thú vị đấy."
Huyền Thương quân nói: "Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của Tứ giới, ngươi phải thuyết phục Ma tôn, toàn lực phối hợp. Hơn nữa, chuyện này càng ít người biết càng an toàn."
"Ta sẽ bảo Cốc Hải Triều truyền tin." Triều Phong đáp ứng một tiếng, lại hỏi: "Địa Mạch Tử Chi đang ở trong tay ngươi đúng không?"
Huyền Thương quân khẽ giật mình, rốt cuộc cũng bất ngờ, hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"
Triều Phong ngồi lên tảng đá bên bờ Chước Xuân tuyền, áo choàng màu đen buông lơi xuống dưới, gió tuyết bay phấp phới, nhưng rất nhanh hòa tan. Hắn nói: "Ngươi nói ra tổng thể kế hoạch, duy chỉ không đề cập tới, mô phỏng Địa Mạch Tử Chi như thế nào mới không khiến cho Đông Khâu Xu sinh nghi. Vậy hiển nhiên, chắc chắn ngươi đã từng thấy Địa Mạch Tử Chi, hơn nữa chỉ mới gần đây thôi."
Huyền Thương quân cuối cùng cũng nảy sinh hai phần kính nể đối với trí lực của người này, nói: "Chuyện này, ngươi không cần lo lắng."
Triều Phong nói: "Nếu hoa ở trong tay ngươi, thì ta quả thực có thể không cần lo lắng." Dứt lời, hắn lại lẩm bẩm nói, "Ít ra cũng đáng tin cậy hơn là ở trong tay tiểu di tử."
Hắn nhắc tới Dạ Đàm, vẻ mặt Huyền Thương quân tức khắc có chút vi diệu. Ánh mắt Triều Phong lại dời về phía hắn, nói: "Đêm qua nàng ta không trở về, sao thế, người và nàng ta......" Hắn kéo dài giọng, đánh giá Huyền Thương quân từ trên xuống dưới.
Huyền Thương quân hạ tầm mắt xuống, rất nhanh khôi phục dáng vẻ mặt không đổi sắc. Triều Phong chỉ tay vào cổ hắn, nói: "Thế ra cái dấu trên cổ ngươi, cũng là do tiểu di tử của ta mút à?"
!! Huyền Thương quân nhanh chóng giơ tay che cổ, soi mình xuống mặt nước, kết quả phát hiện cổ áo hắn che rất kín đáo, căn bản không thể nào nhìn ra được dấu vết gì. Trên tảng đá, Triều Phong cười ha hả: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Trong suối, Huyền Thương quân ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh như băng mà nhìn hắn chằm chằm. Tên này, trước sau như một không thể nói đùa được. Triều Phong hiểu rõ hắn, nhưng cũng không sợ hắn, làm ra vẻ thách ngươi làm khó được ta đấy.
Huyền Thương quân vung tay phải lên, Địa Mạch Tử Chi hiện ra từ hư không, xòe cành lá ra trên mặt nước. Nụ hoa vừa dày vừa to rủ xuống, phiến lá như thứ ngọc sạch sẽ trong suốt. Mùi thơm đặc biệt thanh nhạt, theo gió bay đến, tiêu tan trong nháy mắt.
Triều Phong chăm chú nhìn hồi lâu, nói: "Thực sự ở trong tay ngươi á?"
Hắn bay nhào tới, định bụng cướp đoạt. Ai ngờ Huyền Thương quân nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy chậu ngọc trong tay, lùi xuống hơn một trượng.
Triều Phong không còn cách nào, đành nói: "Cái đó...... Thanh Quỳ bị Nam Minh Ly Hỏa đốt bị thương, ngươi nhớ chăm sóc nàng kỹ một chút, đừng chỉ quan tâm tâm can bảo bối của ngươi."
Đáng tiếc, lời hắn nói, Huyền Thương quân không chút cảm động. Triều Phong thở dài một hơi, không có cách nào khác, hắn chắp hai tay lại, cúi đầu thật sâu với Huyền Thương quân: "Ta sai rồi, đã được chưa?"
Huyền Thương quân lúc này mới hừ lạnh một tiếng, vung tay áo thu hồi Địa Mạch Tử Chi. Ánh mắt Triều Phong đuổi theo gốc hoa kỳ lạ đó, mãi đến khi cuối cùng không nhìn thấy nữa, vẫn cứ lưu luyến không rời.
"Gốc hoa này sinh ra từ hỗn độn, hiện giờ Quy Khư hẳn là nơi thích hợp cho chúng nó sinh trưởng nhất. Ngươi có rảnh thì nhớ mang qua đó nhiều một chút. Còn có, phải tưới nhiều nước, phơi nắng nhiều. Ta tuy rằng chưa từng trồng qua nó, nhưng vun trồng hoa đại khái đều phải làm như vậy. Đúng rồi, còn đất nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng tùy tiện dùng đất linh tinh đắp vào. Nếu thực sự không biết, ngươi nên đi lấy kinh nghiệm từ nhạc phụ. Phải hiểu rằng hai tỷ muội các nàng một thanh một trọc......"
Hắn cứ lải nhải, lảm nhảm không ngừng, Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Câm miệng!"
Triều Phong còn cách nào nữa đâu? Hắn lập tức lấy tay kẹp môi của mình, kéo từ trái sang phải, không nói thêm một lời nào nữa. Huyền Thương quân lúc này mới nói: "Ngươi phải nhanh chóng thuyết phục Ma tôn, chuyện mô phỏng Địa Mạch Tử Chi, cần hai tộc Thần, Ma toàn lực phối hợp."
Triều Phong ừm ừm ra tiếng, dùng sức gật đầu.
Huyền Thương quân lúc này mới nhảy ra khỏi suối, đạp cây cỏ lên bờ.
Triều Phong vẫn đang ngóng thứ trong lòng ngực hắn, mắt thấy hắn xoay người định đi, rốt cuộc nhịn không được, nói: "Thiếu Điển Hữu......" Mới vừa gọi ba chữ, ý thức được mình có việc nhờ người. Hắn liền thay đổi giọng điệu, nói: "Thiếu Điển ca ca...... ngài ngàn vạn lần phải đối xử bình đẳng, đừng có bất công nha. Cần cái gì cứ việc mở miệng, ngàn vạn lần đừng bỏ đói hoa trắng. Còn có, khí hậu Thiên giới như thế nào, chắc không có sâu bọ đâu nhỉ......"
Thiếu Điển Hữu Cầm đầu cũng không quay lại, đi nhanh về phía trước. Triều Phong vội đuổi theo, chặn ngang nắm lấy cổ tay hắn: "Thiếu Điển ca ca, trước kia tiểu đệ có nhiều chỗ mạo phạm. Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng......"
Nói có chút nóng vội, gió thổi vào trong miệng, hắn không khỏi che miệng lại, khe khẽ ho khan. Ánh mắt Huyền Thương quân lướt qua, chỉ thấy trên tay áo mình, một vòng máu đỏ nhàn nhạt đang chậm rãi lan ra. Chính là chỗ Triều Phong vừa mới nắm vào.
"Ngươi bị thương à?" Hắn không định chẩn bệnh cho Ma tộc, nhưng dù sao hiện giờ cũng là đồng minh, vẫn là hỏi thăm một câu đi.
Triều Phong lấy tay áo che miệng, ho nửa ngày mới nói: "Ăn phải một con Phệ Ma trùng mẹ. Thứ đồ chơi này chắc là ngươi đã từng nghe nói rồi chứ?"
"Trùng!!" Huyền Thương quân nghe vậy, theo bản năng lùi ra phía sau vài bước, rồi nhìn chằm chằm thịt trùng đang loi nhoi lúc nhúc trên tay áo của mình, quả thực là lông tóc dựng đứng!
Triều Phong ho xong, đang định nói chuyện tiếp, chợt nhìn thấy sắc mặt của hắn, không khỏi cũng nhìn thoáng qua tay áo của hắn, hơn nửa ngày, Triều Phong cuối cùng phản ứng lại: "Đừng nói là ngươi sợ trùng đấy nhé?!"
Huyền Thương quân đã thi triển Thanh Khiết pháp quyết hết lần này tới lần khác, Phệ Ma chi trùng sẽ không tạo ra thương tổn cho Thần tộc. Nhưng hắn tẩy sạch hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, cởi cả y bào ra, rốt cuộc ngay cả pháp y này cũng không muốn nữa.
Triều Phong tóm được cái cán này, hắn bất ngờ nhào tới, ôm cổ Huyền Thương quân: "Thiếu Điển ca ca, ngươi ngàn vạn lần hãy nhớ kỹ những lời ta nói. Thanh Quỳ bị thương, ngươi nhất định phải chăm sóc hoa trắng nhiều hơn......"
Huyền Thương quân tức giận, tóc đều muốn dựng đứng cả lên: "Buông tay ra! Cút!"
Đột nhiên mặt nước gợn sóng ra bốn phía, Huyền Thương quân ngoi ra khỏi mặt nước, mái tóc dài màu xám khói dính sát vào cổ hắn, hai tay hắn vuốt mặt, tay áo tí tách nhỏ nước.
Triều Phong không tự chủ được mà nắm chặt chiến liêm, đã bày ra tư thế phòng ngự.
—— tên này hôm nay thực sự không bình thường, là điên rồi, phát ngốc, hay là bị Đông Khâu Xu bám vào người?
Hắn đã đưa ra ngàn vạn suy đoán trong đầu, chuẩn bị đón nhận bất cứ kết quả nào. Nhưng mà Huyền Thương quân lại tiếp tục nói một câu gây sốc: "Ta đã nghĩ ra cách đối phó Đông Khâu Xu."
"Cách đối phó Đông Khâu Xu......" Triều Phong bán tín bán nghi, hỏi, "Bộ để nghĩ ra cách này, ngươi phải dùng đến vẻ mặt xuân tình phơi phới à?"
Huyền Thương quân không để ý đến sự vô lễ của hắn, tiếp tục nói: "Ta muốn mô phỏng ra một gốc Địa Mạch Tử Chi, nếu như nó đủ giống, chắc là có thể đánh tráo đồ giả."
"Mô phỏng Địa Mạch Tử Chi?" Triều Phong khẽ giật mình, trong đầu lại nhanh chóng tính toán.
Huyền Thương quân nói: "Đông Khâu Xu hiện tại rất nóng lòng, nhất định sẽ mắc mưu."
Điều này ngược lại rất có khả năng. Triều Phong hỏi: "Làm vậy thì có ích gì? Ông ta sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra Địa Mạch Tử Chi là giả. Đến lúc đó, ông ta nắm trong tay hai mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, chúng ta vẫn không phải là đối thủ như thường thôi."
Huyền Thương quân nói: "Không chỉ có Địa Mạch Tử Chi, mà còn mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba nữa. Thân thể Đông Khâu Xu đã hao tổn tương đối nghiêm trọng, đoạt được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba, chắc chắn sẽ không toàn lực thử nó là thật hay giả. Nếu mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba, lúc phát huy công lực đến mức tận cùng có thể phản phệ lại ông ta, vậy......"
Hai mắt Triều Phong lóe sáng, nói: "Vậy ông ta chết là cái chắc."
Kế hoạch hay thật đấy. Triều Phong cân nhắc hồi lâu, nói: "Nghe có vẻ...... thực sự rất thú vị đấy."
Huyền Thương quân nói: "Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của Tứ giới, ngươi phải thuyết phục Ma tôn, toàn lực phối hợp. Hơn nữa, chuyện này càng ít người biết càng an toàn."
"Ta sẽ bảo Cốc Hải Triều truyền tin." Triều Phong đáp ứng một tiếng, lại hỏi: "Địa Mạch Tử Chi đang ở trong tay ngươi đúng không?"
Huyền Thương quân khẽ giật mình, rốt cuộc cũng bất ngờ, hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"
Triều Phong ngồi lên tảng đá bên bờ Chước Xuân tuyền, áo choàng màu đen buông lơi xuống dưới, gió tuyết bay phấp phới, nhưng rất nhanh hòa tan. Hắn nói: "Ngươi nói ra tổng thể kế hoạch, duy chỉ không đề cập tới, mô phỏng Địa Mạch Tử Chi như thế nào mới không khiến cho Đông Khâu Xu sinh nghi. Vậy hiển nhiên, chắc chắn ngươi đã từng thấy Địa Mạch Tử Chi, hơn nữa chỉ mới gần đây thôi."
Huyền Thương quân cuối cùng cũng nảy sinh hai phần kính nể đối với trí lực của người này, nói: "Chuyện này, ngươi không cần lo lắng."
Triều Phong nói: "Nếu hoa ở trong tay ngươi, thì ta quả thực có thể không cần lo lắng." Dứt lời, hắn lại lẩm bẩm nói, "Ít ra cũng đáng tin cậy hơn là ở trong tay tiểu di tử."
Hắn nhắc tới Dạ Đàm, vẻ mặt Huyền Thương quân tức khắc có chút vi diệu. Ánh mắt Triều Phong lại dời về phía hắn, nói: "Đêm qua nàng ta không trở về, sao thế, người và nàng ta......" Hắn kéo dài giọng, đánh giá Huyền Thương quân từ trên xuống dưới.
Huyền Thương quân hạ tầm mắt xuống, rất nhanh khôi phục dáng vẻ mặt không đổi sắc. Triều Phong chỉ tay vào cổ hắn, nói: "Thế ra cái dấu trên cổ ngươi, cũng là do tiểu di tử của ta mút à?"
!! Huyền Thương quân nhanh chóng giơ tay che cổ, soi mình xuống mặt nước, kết quả phát hiện cổ áo hắn che rất kín đáo, căn bản không thể nào nhìn ra được dấu vết gì. Trên tảng đá, Triều Phong cười ha hả: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Trong suối, Huyền Thương quân ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh như băng mà nhìn hắn chằm chằm. Tên này, trước sau như một không thể nói đùa được. Triều Phong hiểu rõ hắn, nhưng cũng không sợ hắn, làm ra vẻ thách ngươi làm khó được ta đấy.
Huyền Thương quân vung tay phải lên, Địa Mạch Tử Chi hiện ra từ hư không, xòe cành lá ra trên mặt nước. Nụ hoa vừa dày vừa to rủ xuống, phiến lá như thứ ngọc sạch sẽ trong suốt. Mùi thơm đặc biệt thanh nhạt, theo gió bay đến, tiêu tan trong nháy mắt.
Triều Phong chăm chú nhìn hồi lâu, nói: "Thực sự ở trong tay ngươi á?"
Hắn bay nhào tới, định bụng cướp đoạt. Ai ngờ Huyền Thương quân nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy chậu ngọc trong tay, lùi xuống hơn một trượng.
Triều Phong không còn cách nào, đành nói: "Cái đó...... Thanh Quỳ bị Nam Minh Ly Hỏa đốt bị thương, ngươi nhớ chăm sóc nàng kỹ một chút, đừng chỉ quan tâm tâm can bảo bối của ngươi."
Đáng tiếc, lời hắn nói, Huyền Thương quân không chút cảm động. Triều Phong thở dài một hơi, không có cách nào khác, hắn chắp hai tay lại, cúi đầu thật sâu với Huyền Thương quân: "Ta sai rồi, đã được chưa?"
Huyền Thương quân lúc này mới hừ lạnh một tiếng, vung tay áo thu hồi Địa Mạch Tử Chi. Ánh mắt Triều Phong đuổi theo gốc hoa kỳ lạ đó, mãi đến khi cuối cùng không nhìn thấy nữa, vẫn cứ lưu luyến không rời.
"Gốc hoa này sinh ra từ hỗn độn, hiện giờ Quy Khư hẳn là nơi thích hợp cho chúng nó sinh trưởng nhất. Ngươi có rảnh thì nhớ mang qua đó nhiều một chút. Còn có, phải tưới nhiều nước, phơi nắng nhiều. Ta tuy rằng chưa từng trồng qua nó, nhưng vun trồng hoa đại khái đều phải làm như vậy. Đúng rồi, còn đất nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng tùy tiện dùng đất linh tinh đắp vào. Nếu thực sự không biết, ngươi nên đi lấy kinh nghiệm từ nhạc phụ. Phải hiểu rằng hai tỷ muội các nàng một thanh một trọc......"
Hắn cứ lải nhải, lảm nhảm không ngừng, Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Câm miệng!"
Triều Phong còn cách nào nữa đâu? Hắn lập tức lấy tay kẹp môi của mình, kéo từ trái sang phải, không nói thêm một lời nào nữa. Huyền Thương quân lúc này mới nói: "Ngươi phải nhanh chóng thuyết phục Ma tôn, chuyện mô phỏng Địa Mạch Tử Chi, cần hai tộc Thần, Ma toàn lực phối hợp."
Triều Phong ừm ừm ra tiếng, dùng sức gật đầu.
Huyền Thương quân lúc này mới nhảy ra khỏi suối, đạp cây cỏ lên bờ.
Triều Phong vẫn đang ngóng thứ trong lòng ngực hắn, mắt thấy hắn xoay người định đi, rốt cuộc nhịn không được, nói: "Thiếu Điển Hữu......" Mới vừa gọi ba chữ, ý thức được mình có việc nhờ người. Hắn liền thay đổi giọng điệu, nói: "Thiếu Điển ca ca...... ngài ngàn vạn lần phải đối xử bình đẳng, đừng có bất công nha. Cần cái gì cứ việc mở miệng, ngàn vạn lần đừng bỏ đói hoa trắng. Còn có, khí hậu Thiên giới như thế nào, chắc không có sâu bọ đâu nhỉ......"
Thiếu Điển Hữu Cầm đầu cũng không quay lại, đi nhanh về phía trước. Triều Phong vội đuổi theo, chặn ngang nắm lấy cổ tay hắn: "Thiếu Điển ca ca, trước kia tiểu đệ có nhiều chỗ mạo phạm. Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng......"
Nói có chút nóng vội, gió thổi vào trong miệng, hắn không khỏi che miệng lại, khe khẽ ho khan. Ánh mắt Huyền Thương quân lướt qua, chỉ thấy trên tay áo mình, một vòng máu đỏ nhàn nhạt đang chậm rãi lan ra. Chính là chỗ Triều Phong vừa mới nắm vào.
"Ngươi bị thương à?" Hắn không định chẩn bệnh cho Ma tộc, nhưng dù sao hiện giờ cũng là đồng minh, vẫn là hỏi thăm một câu đi.
Triều Phong lấy tay áo che miệng, ho nửa ngày mới nói: "Ăn phải một con Phệ Ma trùng mẹ. Thứ đồ chơi này chắc là ngươi đã từng nghe nói rồi chứ?"
"Trùng!!" Huyền Thương quân nghe vậy, theo bản năng lùi ra phía sau vài bước, rồi nhìn chằm chằm thịt trùng đang loi nhoi lúc nhúc trên tay áo của mình, quả thực là lông tóc dựng đứng!
Triều Phong ho xong, đang định nói chuyện tiếp, chợt nhìn thấy sắc mặt của hắn, không khỏi cũng nhìn thoáng qua tay áo của hắn, hơn nửa ngày, Triều Phong cuối cùng phản ứng lại: "Đừng nói là ngươi sợ trùng đấy nhé?!"
Huyền Thương quân đã thi triển Thanh Khiết pháp quyết hết lần này tới lần khác, Phệ Ma chi trùng sẽ không tạo ra thương tổn cho Thần tộc. Nhưng hắn tẩy sạch hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, cởi cả y bào ra, rốt cuộc ngay cả pháp y này cũng không muốn nữa.
Triều Phong tóm được cái cán này, hắn bất ngờ nhào tới, ôm cổ Huyền Thương quân: "Thiếu Điển ca ca, ngươi ngàn vạn lần hãy nhớ kỹ những lời ta nói. Thanh Quỳ bị thương, ngươi nhất định phải chăm sóc hoa trắng nhiều hơn......"
Huyền Thương quân tức giận, tóc đều muốn dựng đứng cả lên: "Buông tay ra! Cút!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương