Tỉnh Mộng Gặp Được Chàng
Chương 2: Màn hội tụ không mong muốn
Nghe đến đây, trái tim An Lạc lại càng quặn thắt, vẫn là thái độ ấy, vẫn biểu cảm ấy. Cô tự hỏi “ liệu bản thân và gia đình đã làm gì có lỗi để bọn họ khinh miệt gia đình cô như thế chứ???”
Cô thu xếp đồ đạc ra xe để về nhà nội lo đám tang.
Một tiếng sau!!!
Xe dừng hẳn, bước xuống xe đập vào mắt cô, hình ảnh hai chiếc quan tài đang nằm cạnh nhau, mọi người xung quanh, đầu quấn khắn tang nhưng mặt vẫn không không biến sắc trước sự ra đi của con trai, con dâu....
An lạc lúc này cười khổ, lòng thầm nghĩ: “Sau tất cả, đến cuối cùng chúng ta vẫn là không thể tách bỏ được những con người này, bố mẹ ạ”
“ Bố mẹ yên tâm, con sẽ mang hai người rời xa nơi này đến ở gần con, con sẽ chăm sóc hai người cẩn thận”
Sau mấy ngày vật vã chạy ngược xuôi lo cho ma chay của bố mẹ, cuối cùng cũng đến ngày đưa họ đi an táng. Trong mấy ngày này, tuyệt nhiên cô không thấy sự xuất hiện của bất kì ai bên nhà ngoại, duy chỉ có cậu ba là em của mẹ đại diện sang phúng điếu. Nhớ đến đây An lạc chua xót.
Bố mẹ cô yêu và đến với nhau trong sự cấm cản của hai gia đình. Từ đâu mà xuất hiện rào cản này chứ?
Thật ra bố mẹ cô bị cấm cản là do hai nhà đều không ưa nhau, nhưng sự cấm cản này không chia cách được họ, hai người bỏ trốn đi lập nghiệp xa xứ. Chính vì điều đó mà cả hai nhà đều từ mặt con của họ. Đã vậy giây phút An Lạc vừa chào đời, nội cô đi xem bói.
Thầy bói phán: “Nhà bà mới có thêm một khắc tinh” điều này càng làm nhà nội ghét cô hơn. Từ đấy việc liên lạc cũng bao giờ xảy đến. Vậy mà ngày hôm nay cô lại phải về cái nơi lạnh lẽo này.
Lúc này cũng kết thúc việc hỏa thiêu cha mẹ cô. Giây phút ôm trên tay hai hũ tro cốt. Nước mắt cô lại trực trào rơi xuống. Giờ đây, thế giới này chỉ còn lại một mình An Lạc cô, cô đơn chống chọi với khó khăn.
Tự hứa với lòng sẽ phải thật cố gắng, một An Lạc trưởng thành cứ vậy mà đến với thế giới này!!!
Sau cái chết đầy bi thương của cha mẹ, An Lạc giờ đấy ngày ngày như người mất hồn, tâm trí luôn trong trang thái mơ hồ. Rốt cuộc thì cô vẫn khôgn thể nào chấp nhận sự thật ấy. Sau khi kết thúc đám tang cho cha mẹ, cô lại một mình trở về căn hộ của mình. Cũng là căn hộ ngày ngày cô ở, vậy mà giờ đây cô nhận ra nó lại trở nên u buồn hơn bao giờ hết. Có lẽ giờ đây nó sẽ là nơi ở duy nhất, và cũng trở thành ngôi nhà của một gia đình ba người.
Sau ngày hôm đấy, An Lạc trở nên trầm lặng hớn bao giờ hết, cô không còn vẻ hoạt bát vui tươi ngày nào. Đến cả công việc mà cô yêu thích giờ đây cũng không còn đủ sức hấp dẫn với cô. Cứ nghĩ đến hình ảnh bố mẹ ra đi đầy đau đớn là trái tim cô lại thắt lại. Cô biết phải làm gì đây khi mà giờ đây chỉ còn lại một mình cô chống chọi với cái thế giới lạc lõng này.
Giờ đây rửa mặt cô hằng ngày chính là nước mắt. Mỗi sáng thức dậy, nhìn ra thế giới ngoài kia, cô chỉ biết tự trách bản thân mình đã quá ích kỉ. Khi mà chỉ biết chạy theo công việc. Chưa một lần cô thật sự nói lời cảm ơn chân thành đến bố mẹ mình. Để rồi giờ đấy đến cả bữa cơm cùng bố mẹ cũng đã là điều mà tiền không đem lại được cho cô.
Cô hối hận rồi! Hối hận thật rồi!!
Cô gào khóc trong tuyệt vọng. Tiếng khóc xé lòng mấy ai thấu hiểu nổi!!!!!
Cô thu xếp đồ đạc ra xe để về nhà nội lo đám tang.
Một tiếng sau!!!
Xe dừng hẳn, bước xuống xe đập vào mắt cô, hình ảnh hai chiếc quan tài đang nằm cạnh nhau, mọi người xung quanh, đầu quấn khắn tang nhưng mặt vẫn không không biến sắc trước sự ra đi của con trai, con dâu....
An lạc lúc này cười khổ, lòng thầm nghĩ: “Sau tất cả, đến cuối cùng chúng ta vẫn là không thể tách bỏ được những con người này, bố mẹ ạ”
“ Bố mẹ yên tâm, con sẽ mang hai người rời xa nơi này đến ở gần con, con sẽ chăm sóc hai người cẩn thận”
Sau mấy ngày vật vã chạy ngược xuôi lo cho ma chay của bố mẹ, cuối cùng cũng đến ngày đưa họ đi an táng. Trong mấy ngày này, tuyệt nhiên cô không thấy sự xuất hiện của bất kì ai bên nhà ngoại, duy chỉ có cậu ba là em của mẹ đại diện sang phúng điếu. Nhớ đến đây An lạc chua xót.
Bố mẹ cô yêu và đến với nhau trong sự cấm cản của hai gia đình. Từ đâu mà xuất hiện rào cản này chứ?
Thật ra bố mẹ cô bị cấm cản là do hai nhà đều không ưa nhau, nhưng sự cấm cản này không chia cách được họ, hai người bỏ trốn đi lập nghiệp xa xứ. Chính vì điều đó mà cả hai nhà đều từ mặt con của họ. Đã vậy giây phút An Lạc vừa chào đời, nội cô đi xem bói.
Thầy bói phán: “Nhà bà mới có thêm một khắc tinh” điều này càng làm nhà nội ghét cô hơn. Từ đấy việc liên lạc cũng bao giờ xảy đến. Vậy mà ngày hôm nay cô lại phải về cái nơi lạnh lẽo này.
Lúc này cũng kết thúc việc hỏa thiêu cha mẹ cô. Giây phút ôm trên tay hai hũ tro cốt. Nước mắt cô lại trực trào rơi xuống. Giờ đây, thế giới này chỉ còn lại một mình An Lạc cô, cô đơn chống chọi với khó khăn.
Tự hứa với lòng sẽ phải thật cố gắng, một An Lạc trưởng thành cứ vậy mà đến với thế giới này!!!
Sau cái chết đầy bi thương của cha mẹ, An Lạc giờ đấy ngày ngày như người mất hồn, tâm trí luôn trong trang thái mơ hồ. Rốt cuộc thì cô vẫn khôgn thể nào chấp nhận sự thật ấy. Sau khi kết thúc đám tang cho cha mẹ, cô lại một mình trở về căn hộ của mình. Cũng là căn hộ ngày ngày cô ở, vậy mà giờ đây cô nhận ra nó lại trở nên u buồn hơn bao giờ hết. Có lẽ giờ đây nó sẽ là nơi ở duy nhất, và cũng trở thành ngôi nhà của một gia đình ba người.
Sau ngày hôm đấy, An Lạc trở nên trầm lặng hớn bao giờ hết, cô không còn vẻ hoạt bát vui tươi ngày nào. Đến cả công việc mà cô yêu thích giờ đây cũng không còn đủ sức hấp dẫn với cô. Cứ nghĩ đến hình ảnh bố mẹ ra đi đầy đau đớn là trái tim cô lại thắt lại. Cô biết phải làm gì đây khi mà giờ đây chỉ còn lại một mình cô chống chọi với cái thế giới lạc lõng này.
Giờ đây rửa mặt cô hằng ngày chính là nước mắt. Mỗi sáng thức dậy, nhìn ra thế giới ngoài kia, cô chỉ biết tự trách bản thân mình đã quá ích kỉ. Khi mà chỉ biết chạy theo công việc. Chưa một lần cô thật sự nói lời cảm ơn chân thành đến bố mẹ mình. Để rồi giờ đấy đến cả bữa cơm cùng bố mẹ cũng đã là điều mà tiền không đem lại được cho cô.
Cô hối hận rồi! Hối hận thật rồi!!
Cô gào khóc trong tuyệt vọng. Tiếng khóc xé lòng mấy ai thấu hiểu nổi!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương