Đế Tử Nguyên đích thân tìm dưới đáy vực suốt hai tháng, nhưng vẫn không có thu hoạch. Cũng đúng, mọi người đã mất gần ba tháng để tìm kiếm trong lúc Đế Tử Nguyên dưỡng bệnh, nếu có thể tìm ra manh mối, thì họ đã tìm ra từ lâu rồi!
Nhưng dù vậy, Đế Tử Nguyên cũng chưa từng bỏ cuộc, từ lúc thân thể nàng chuyển biến tốt, nàng quyết định đích thân tìm người, hai tháng qua nàng không ngừng tìm kiếm, hy vọng có thể phát hiện ra điều gì đó khác thường.
Hôm nay, nàng dẫn theo Cát Lợi tìm kiếm dưới đáy vực như cũ, những ngày qua hầu như đều là Cát Lợi đi theo nàng. Đế Tẫn Ngôn, Uyển Thư và Quy Tây, nàng giao cho họ những nhiệm vụ khác nhau. Quy Tây phụ trách điều động người và ám vệ tìm kiếm, về mặt này Quy Tây có sở trường hơn cả, trong khi đó, Đế Tử Nguyên vứt hết quân vụ ở Tây Bắc cho Đế Tẫn Ngôn và Uyển Thư phụ trách, chỉ nói nếu không phải quân vụ quan trọng thì không cần đến làm phiền nàng.
Ngoài lý do Đế Tử Nguyên bây giờ không còn tâm trí lo chuyện này, còn có một lý do nữa là Đế Tử Nguyên cũng có ý muốn rèn luyện hai người họ nhanh chóng trưởng thành. Vì vậy, nàng dứt khoát làm một bà chủ thảnh thơi.
“Hầu quân, người đã tìm dưới đáy vực này hai tháng rồi …” Cát Lợi theo sau Đế Tử Nguyên, rất muốn thuyết phục nàng từ bỏ, nhưng lại ấp úng do dự, không dám mở miệng.
“Không cần ngươi nhắc, bổn hầu có thể tự mình đếm ngày. Bổn hầu đã từng cảnh cáo ngươi, đừng nói những lời không nên nói!” Đế Tử Nguyên không cần đợi Cát Lợi nói ra, cũng biết hắn muốn nói gì, dứt khoát để hắn khỏi nói nữa.
“Nhưng người không thể tiếp tục thế này nữa, thân thể người còn chưa hồi phục, sao có thể xem Tị Chướng đan như cơm ăn mỗi ngày được!” Cát Lợi lo lắng nói.
Trong suốt hai tháng, Tĩnh An Hầu quân ngày nào cũng đến đáy vực kiểm tra, nhưng đáy vực dưới núi Vân Cảnh là sơn cốc đầy chướng khí, môi trường rất nguy hiểm, người bình thường vào rồi rất khó trở ra, chỉ có thể dùng Tị Chướng đan do quân y điều chế vào cốc kiểm tra, nếu người khỏe mạnh thì không sao, nhưng Tĩnh An Hầu quân bệnh nặng vẫn chưa khỏi hẳn, phải uống thuốc do quân y kê mỗi ngày, quân y còn đặc biệt căn dặn Tị Chướng đan và thuốc Tĩnh An Hầu quân uống mỗi ngày có dược tính xung khắc, không nên dùng quá nhiều, nếu không có thể ảnh hưởng đến việc bệnh tình cải thiện, thậm chí còn làm bệnh nặng thêm.
“Gì mà xem như cơm ăn mỗi ngày? Một viên Tị Chướng đan có thể dùng được hai ngày, bổn hầu khi nào xem nó như cơm ăn rồi?” Đế Tử Nguyên hùng hồn chất vấn.
Cát Lợi nhất thời nghẹn lời. Tĩnh An Hầu quân bá đạo xưa giờ, quen tính dùng lời chẹn họng người khác, cả Điện hạ nhà hắn cũng thường không biết phải làm sao, những ngày qua hắn đã trải nghiệm vô số lần, có lúc Cát Lợi nghĩ quả thật làm khó cho Điện hạ nhà hắn rồi.
Cát Lợi nhất thời bị nàng chặn lời, nhưng trong lòng điên cuồng oán than: một ngày với hai ngày có gì khác đâu, người cũng đã uống liên tục hai tháng rồi! Hoàn toàn không thương tiếc bản thân, mạng của người là dùng mạng của Điện hạ đổi về, nếu Điện hạ biết Tĩnh An Hầu quân chà đạp bản thân mình như vậy, cũng không biết sẽ tức giận đến mức nào, nô tài như hắn đây không làm tròn nhiệm vụ thì sau này phải đối mặt với chủ tử thế nào? Cát Lợi vô cùng sầu não. Nhưng Cát Lợi không dám nói những lời này trước mặt Tĩnh An Hầu quân.
Những ngày qua, Cát Lợi cũng xem như hiểu ra, tình cảm mà Tĩnh An Hầu quân dành cho Điện hạ vô cùng sâu đậm. Sau khi Điện hạ mất, Hầu quân một đêm bạc đầu trên núi Vân Cảnh, bệnh nặng suốt ba tháng, đã nửa năm trôi qua kể từ khi Điện hạ nhảy xuống vực, nhưng Hầu quân vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Điện hạ. Thâm tình như vậy, thật tiếc khi Điện hạ lúc còn sống không biết được, Cát Lợi nhất thời cảm khái vô cùng.
Hắn đang chìm trong suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói của Tĩnh An Hầu quân truyền đến “Được rồi! Ngươi không cần lo lắng, bổn hầu tự biết chừng mực.” Cát Lợi là nội thị Đông cung, là người bên cạnh Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên luôn nhẫn nại với hắn, vừa rồi chợt thấy hắn đột nhiên im lặng, nháy mắt liền biết hắn đang nghĩ gì, không khỏi trấn an hắn một câu.
Mặc dù lời trấn an này nghe có vẻ không mấy chân thành, nhưng Cát Lợi không thể khuyên được, chỉ đành đi theo nàng.
Hai người đã đến sơn cốc dưới đáy vực, nơi này có một con sông với lượng nước vô cùng dồi dào, mấy ngày nay Đế Tử Nguyên luôn đảo tới đảo lui ở đây, nàng đã dò xét kỹ những nơi khác dưới đáy vực, thật sự không có phát hiện gì khả nghi, chỉ có điều nàng luôn cảm thấy kỳ quái khi nhìn con sông này. Nàng và Cát Lợi đã ngồi thuyền hàng chục lần dọc theo mọi nơi của sơn cốc mà con sông đi qua.
Mấy ngày nay Cát Lợi ngồi trên thuyền ngồi đến mức muốn nôn mửa, chẳng qua hắn cũng xem như là một chuẩn tông sư nên cũng không khó chịu lắm, nhưng Đế Tử Nguyên chưa kể đến chuyện bệnh nặng ốm đi rất nhiều, sắc mặt mấy ngày nay càng xanh xao khó coi, vì vậy vừa rồi Cát Lợi nhịn không được mà khuyên nàng vài câu. Nhưng nhìn dáng vẻ không tìm được Điện hạ sẽ không bỏ cuộc này của Tĩnh An Hầu quân, Cát Lợi vẫn cố kìm lại những điều muốn nói.
Người được phái đi tìm Hàn Diệp ba tháng đầu cũng đã tìm kiếm cẩn thận con sông này, không bỏ qua ngóc ngách nào, ngay cả đáy sông cũng được vớt dọc đường đi, nhưng cũng không tìm thấy gì.
Cát Lợi rất khó hiểu tại sao Tĩnh An Hầu quân lại cố chấp với con sông này như vậy.
Thế nên hắn hỏi “Hầu quân, người đã qua lại con sông này cũng nhiều ngày rồi, có gì đáng nghi ngờ không?”
“Cát Lợi, có vài sông suối dưới đáy vực sơn cốc cũng không có gì lạ, nhưng nước ở sông suối trong sơn cốc bình thường ở Tây Bắc không dồi dào như vậy, ngay cả khi mùa xuân khí hậu ấm áp, băng tuyết đã tan, bây giờ sắp đến mùa hạ, cũng không thể có một lượng nước lớn như vậy, chưa kể khí hậu Tây Bắc luôn khô cằn, ngươi không nghĩ lượng nước ở sông này quá mức dồi dào rồi sao?” Đế Tử Nguyên trả lời.
“Hầu quân nói như vậy, đã nhắc nhở nô tài, quả thật có hơi khác thường. Ý hầu quân là … con sông này có nhánh sông khác?” Cát Lợi hơi dừng, rồi khẳng định trả lời.
Đế Tử Nguyên khẽ gật đầu, tán thưởng nhìn hắn một cái, Cát Lợi cũng không quá ngu ngốc, nói một chút là hiểu.
“Nô tài và người đã đi vòng quanh con sông này nhiều ngày rồi cũng có thấy nhánh sông nào đâu?” Cát Lợi lại thắc mắc.
“Chưa nhìn thấy mới kỳ lạ, nhìn thấy rồi thì không kỳ lạ nữa. Nhánh sông này hẳn là ẩn ở nơi chúng ta không thể nhìn thấy, là một dòng chảy ngầm.” Đế Tử Nguyên rất chắc chắn.
Kết luận của Đế Tử Nguyên làm Cát Lợi rất ngạc nhiên “Vậy mấy ngày nay người đi vòng quanh con sông này là xem nó có nhánh sông nào không sao?” nô tài còn tưởng người một lòng tìm kiếm Điện hạ có để lại dấu vết gì ở đây không chứ? Những lời này Cát Lợi chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, không dám nói ra miệng.
Đế Tử Nguyên thậm chí không cần nhìn cũng biết hắn đang nghĩ gì, chỉ nghe nàng nói “Lúc đầu ta dĩ nhiên cũng giống các ngươi tìm kiếm dấu vết của Hàn Diệp, sợ các ngươi bỏ qua những thứ chưa phát hiện. Chẳng qua ta lượn vòng ở đây hai tháng, dĩ nhiên biết chúng ta không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào. Nếu chàng rơi xuống đây, lại không thể tự dưng biến mất, như vậy chắc chắn có nơi nào đó mà chúng ta không chú ý. Chỉ có nước mới có thể che đậy và rửa sạch mọi dấu vết. Chắc hẳn chàng đã biến mất trước mắt chúng ta theo một dòng chảy ngầm mà chúng ta không nhìn thấy.”
Đây là lần đầu tiên Đế Tử Nguyên giải thích và phân tích vấn đề một cách kiên nhẫn lại bình tĩnh sau một trận bệnh nặng với người khác, còn là chuyện liên quan đến Hàn Diệp. Thật ra trong nửa năm kể từ khi Hàn Diệp nhảy xuống vực, tính tình của Đế Tử Nguyên không thay đổi bao nhiêu, nhưng quả thật là càng khó gần hơn trước đây, tính tình nàng trở nên bất thường, lạnh lùng, cứng ngắc, thiếu kiên nhẫn, người nói chuyện với nàng thường bị nàng làm nghẹn họng gần như tức chết. Tuy trước đây nàng cũng có lúc như vậy, những trên mặt còn có chút ý cười, nói chuyện vẫn nể mặt đôi phần. Dù nụ cười không có mấy phần chân thành, mà nhiều hơn là sự châm chọc, nhưng so với người lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc từ băng nửa năm qua còn ấm áp hơn rất nhiều. Nhìn dáng vẻ này, ai cũng không dám nhắc tới Hàn Diệp trước mặt nàng, dù nàng ở lại Tây Bắc là để tìm Hàn Diệp, nhưng mọi người chỉ cần tự biết trong lòng, không cần phải nhắc tới, bọn họ cũng cố ý tránh không nhắc tới Hàn Diệp.
Cát Lợi nhìn nàng kiên nhẫn giải thích và bình tĩnh phân tích, nhất thời sửng sốt.
Đế Tử Nguyên nói xong liền xoay người lên thuyền, mặc kệ những người phía sau, Cát Lợi cũng nhanh chóng theo sau.
“Lên thượng du! Đi kiểm tra xem nơi con sông bắt đầu và lượng nước có khác biệt gì không, dòng chảy ngầm hẳn phải ở gần đó.”
“Vâng, Hầu quân!”
Con thuyền đi ngược dòng sông gần hai canh giờ thì dừng lại ở một vùng nước mà tốc độ và lượng nước bắt đầu thay đổi đáng kể. Nơi này giống như một dải phân cách, từ đây lượng nước hạ lưu tăng lên, nước chảy xiết hơn. Không phải quá đột ngột và quá rõ ràng để mọi người dễ dàng nhận thấy, mà do Đế Tử Nguyên và Cát Lợi đã rất quen thuộc với dòng sông này, lại cộng thêm chuyện Đế Tử Nguyên nhận thấy điều khác thường. Hành sự có mục đích chứ không phải nhắm mắt nói mò.
Trên thực tế, tốc độ dòng chảy của con sông này không quá nhanh, thoạt nhìn mặt nước trên sông nhẹ nhàng, dù bọn họ từ hạ du đi lên, cũng không cảm thấy khó khăn lắm. Chẳng qua mấy ngày nay Đế Tử Nguyên và Cát Lợi qua lại con sông này mấy chục lần, không cần nói cũng biết bọn họ quen thuộc với con sông này như thế nào, dù Cát Lợi chưa từng nghĩ đến lượng nước của con sông, nhưng hắn rất quen thuộc cách chèo thuyền trên con sông này. Vì vậy, sau khi được Đế Tử Nguyên nhắc nhở, Cát Lợi đặc biệt quan tâm đến sự thay đổi của lượng nước và dòng chảy trong quá trình chèo thuyền, thậm chí còn quan sát vô cùng tỉ mỉ. Vì vậy, họ có thể nhanh chóng tìm thấy nơi này.
Cát Lợi tìm một nơi nước nhẹ và thả neo ở ven sông gần vách núi tường đá.
“Hầu quân, có cần nô tài xuống nước dò thám không?” Cát Lợi xin chỉ thị từ Đế Tử Nguyên.
“Không cần!”
Đế Tử Nguyên vừa nói xong, liền nhìn thấy bóng dáng nàng bay đi, hái một ít lá ném xuống nước. Trong nháy mắt, người đã đáp xuống một bãi đá ngầm nhô lên trên dòng sông, bãi đá ngầm nơi nàng đang đứng chính là nơi có dòng chảy mạnh nhất.
Ánh mắt Đế Tử Nguyên luôn dán chặt vào những chiếc lá mà nàng ném xuống nước, mấy chiếc lá đó dao động, cuốn vào trong nước rồi biến mất ngay trước mắt.
Nhìn cảnh này, một tia sáng xẹt qua mắt nàng. Vốn là dòng nước sâu tĩnh lặng, nơi này quả nhiên có huyền cơ.
Đế Tử Nguyên dứt khoát nhảy xuống nước. Thấy vậy, Cát Lợi cũng vội nhảy xuống.
Bóng dáng của cả hai nhanh chóng biến mất trên mặt nước. Lúc này, trên dòng sông dường như êm đềm chỉ có một chiếc thuyền đang nhẹ nhàng lắc lư theo dòng nước.
….…..
Không biết qua bao lâu, trên một mặt sông không xác định khác, hai bóng người lần lượt trồi lên khỏi mặt nước.
Đế Tử Nguyên từ dưới nước bơi lên bờ, Cát Lợi theo sát phía sau. Đế Tử Nguyên từng là trại chủ trại An Lạc, thống lĩnh ba mươi ngàn thủy quân, dĩ nhiên là bơi rất giỏi. Dù Cát Lợi là chuẩn tông sư, nhưng khả năng bơi không mấy tốt, ở dưới nước một thời gian dài, hắn suýt nữa không thể nín thở, khi nổi lên bờ bị sặc nước rất nhiều, ho sặc sụa một hồi.
Đế Tử Nguyên kiên nhẫn đợi hắn ho xong, mới bước lên trước, nhẹ giọng hỏi “Có sao không?”
Nghe vậy, Cát Lợi vừa sợ vừa mừng, vội vàng đáp “Nô tài không sao, không sao.” Cát Lợi đột nhiên cảm thấy người trước mặt lạnh lùng như điêu khắc từ băng nửa năm qua đang dần tan chảy!
“Vậy thì tốt. Đi thôi! Đi xem thử.” Đế Tử Nguyên chưa nói xong đã bước đi. Cát Lợi vội vàng theo sau.
Nơi này không có chướng khí dày đặc như sơn cốc lúc nãy bọn họ đứng, ngược lại là trời xanh nước biếc, chim kêu hoa nở.
Hai người đi chừng một nén hương, trước mặt xuất hiện một căn nhà tranh, trong sân trồng rất nhiều cỏ cây hoa lá, căn nhà tranh nhỏ này yên tĩnh trang nhã, thô sơ đến không ngờ.
Đế Tử Nguyên chợt cảm thấy trái tim vốn đang bình lặng như vũng nước đọng lại bắt đầu đập loạn xạ, nàng lờ mờ cảm thấy đáp án mà mình tìm kiếm suốt nửa năm qua ở trong căn nhà tranh nhỏ bé này.
Tay nàng run rẩy đẩy cửa sân rồi bước vào. Nhưng những bước đi luôn quả quyết kiên định, lúc này lại do dự trì trệ, nàng chợt có chút sợ hãi bước tới căn nhà tranh, sợ sẽ không có đáp án mà nàng đang tìm kiếm, hoặc là đáp án đó sẽ hoàn toàn ném nàng xuống địa ngục.
Cát Lợi theo sau nàng, không dám phát ra tiếng động. Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên lúc này có dàng vẻ mà trước đây hắn chưa từng thấy, không còn nhuệ khí sát phạt quyết đoán, không còn cương nghị quả cảm như nam tử. Cuối cùng nàng biến thành một tiểu nữ tử bình thường nhát gan, một căn nhà tranh nho nhỏ lại làm nàng ngần ngại sợ sệt. Có vẻ như Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp thật sự đã để lại vết thương lòng không thể xóa nhòa trong cuộc đời hai mươi năm của Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên.
Cuối cùng thì vẫn phải đối mặt. Nữ thổ phỉ Nhậm An Lạc, trại chủ của trại An Lạc từng không sợ trời không sợ đất, hiện giờ là Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ, do dự đứng trước một căn nhà tranh nho nhỏ hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng lê những bước chân nặng nề. Nàng đẩy cửa bước vào nhà.
Người trong nhà lặng lẽ nằm trên chiếc giường đơn sơ, trông gầy gò xanh xao, Đế Tử Nguyên đến bên giường, nắm tay hắn, thăm dò hơi thở của hắn, cho đến khi chắc chắn người trên giường vẫn còn mạch đập yếu ớt và hơi thở mỏng manh, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nỗi tuyệt vọng sắp nuốt chửng nàng trên đỉnh núi Vân Cảnh nửa năm trước cũng đã nguôi ngoai.
Đúng vậy, người nằm trên giường là Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp đã nhảy xuống đỉnh núi Vân Cảnh nửa năm trước để bảo vệ quốc thổ. Là người mà Đế Tử Nguyên đã tìm kiếm ở Tây Bắc suốt một trăm chín mươi sáu ngày đêm cũng chưa từng bỏ cuộc, là người mà nàng ngày nhớ đêm mong, canh cánh trong lòng.
Nhưng khi trùng phùng với người xưa, Đế Tử Nguyên chỉ có thể im lặng nhìn người đó lặng lẽ nằm trên giường, ngàn vạn lời nói trong lòng nhưng chẳng thể nói gì với hắn. Nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt nàng, nhỏ xuống khuôn mặt tái nhợt của người đang bất tỉnh.
Cát Lợi lặng lẽ gác ngoài cửa, không bước vào. Hắn nhìn dáng vẻ của Tĩnh An Hầu quân liền biết là Điện hạ của hắn — Thái tử Đại Tĩnh vẫn còn sống. Đây đã là đáp án tốt nhất cho hắn.