Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 16
Lúc mở mạc áo bỏ vào cái sọt rác dưới chân bàn Tề Lăng Hạo vô tình nhìn thấy nhiều hình ảnh trong đó nên cầm lên xem thử, các tấm ảnh đều xé thành nhiều mảnh chỉ có duy nhất bức ảnh có mặt của một chàng trai là không bị xé mà là bị nhàu nát.
Tề Lăng Hạo cau mày lẩm bẩm: “Đây chẳng phải là người mà Uyển Vũ thích sao? Ảnh của người đó sao lại xuất hiện ở đây???”.
Tề Lăng Hạo mở tấm ảnh ra nhìn thấy vẻ mặt vui cười của Đoạn Phong Lãng ngồi bên cạnh một cô gái khác, anh nhướng mày ném tấm ảnh vào sọt rác và thầm nghĩ “Chắc là cô ấy cảm thấy rất buồn nên mới nhàu nát tấm ảnh thế này”.
Nhớ đến lúc nãy quản gia Đinh nói Kiều Uyển Vũ đi dự họp, ánh mắt của Tề Lăng Hạo liền toát lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, anh liền gọi điện cho ai đó.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của một chàng trai: “Em nghe đây anh Hạo”.
“Hôm nay có đi họp lớp không?”.
Bên kia truyền đến giọng điệu lười biếng của ai đó: “Họp lớp gì chứ??? ai biết đâu”.
Tề Lăng Hạo liền đáp: “Hôm nay Uyển Vũ đi họp lớp với bạn thời cấp 3, em cũng từng học chung lớp với cô ấy mà không được mời à”.
Bên kia liền hừ một cái: “Xí, cái gì mà không được mời, em nhận được thiệp từ lâu rồi nhưng không thèm quan tâm đó thôi, nhảm nhí mất thời gian”.
“Nhưng Uyển Vũ đến đó rồi, em mau đến đó xem cô ấy thế nào, nếu cô ấy bị ai đó ức hiếp thì em chết với anh” Tề Lăng Hạo lạnh giọng ra lệnh.
Ai đó càu nhàu lên: “Vợ anh thì anh tự bảo vệ đi chứ?”.
“Không nói nhiều” nói xong Tề Lăng Hạo liền cúp máy không thèm nghe chàng trai kia than vãn thêm bất cứ điều gì nữa hết.
Ở căn phòng nào đó tại trụ sở của tập đoàn Hoàng Kim, có một chàng trai vò đầu bức tóc nổi quạu lên ném điện thoại lên bàn cái bẹp rồi gào lên: “Em là em trai anh hay osin của anh đây Tề Lăng Hạo?”.
Sau đó, anh chàng đứng dậy tính đi đến chỗ họp lớp thì tự nhiên khựng lại, quần áo mà chàng trai kia đang mặc trên người tòa là hàng cao cấp, còn cái đồng hồ hàng hiệu mua về Thụy Sĩ trên tay nữa, nhìn chung thì không được anh liền bấm điện thoại gọi trợ lý của mình vào.
“Kỳ Nam thiếu gia có chuyện căn dặn ạ?”.
Tề Kỳ Nam liền gật đầu: “Chúng ta đổi quần áo một chút, đổi cả xe nữa”.
Trợ lý ngớ người ra: “Tại sao lại phải đổi vậy Kỳ Nam thiếu gia”.
Tề Kỳ Nam nhướng mày: “Nè quần áo tôi đều là đồ cao cấp đó, dù có đổi ngang thì anh vẫn lời hơn rồi còn gì, bộ thiệt thòi lắm sao?”.
Trợ lý liền lắc đầu lên tiếng giải thích: “Dạ không phải vậy đâu, tôi nào dám có ý đó với Kỳ Nam thiếu gia, tại vì đồ của thiếu gia đắc đỏ nên tôi mới không dám đổi thôi”.
Tề Kỳ Nam lẩm bẩm chửi rủa: “Mọe nó, biết vậy hồi đó không giả dạng đứa nghèo khó chui vô học ở cái lớp đó rồi, tự nhiên giả nghèo làm chi bây giờ khổ thân vậy không biết”.
Người trợ lý vẫn ngu ngơ chẳng hiểu Tề Kỳ Nam đang nói cái gì hết: “Vậy bây giờ phải làm sao đây Kỳ Nam thiếu gia”.
“Đổi đồ chứ còn sao nữa, bây giờ tôi không về nhà kịp để thay đồ đâu nên đành đổi với anh vậy mà nói thật là nếu có về tôi cũng chẳng biết lôi đâu ra mấy bộ đồ như anh để mặc nữa”.
Người trợ lý thở dài: “Kỳ Nam thiếu gia à, cậu đưa cho tôi bộ đồ đắc tiền như vậy lỡ nhu tôi làm hỏng thì lấy đâu ra mà đền đây”.
“Tôi tặng anh luôn đấy, mau cởi đồ ra đi tôi mà trễ bị đuổi việc thì anh cũng không sống được đâu đó…đây là lệnh của Phó Chủ tịch vừa giao cho tôi đó”.
Người trợ lý lại ù ù cạc cạc ngu người ra, Phó Chủ tịch sao lại ra lệnh làm mấy chuyện khó hiểu vậy không biết, người ta cấp cao có quyền ra lệnh thôi thì cấp dưới như anh làm theo là được rồi.
Sau khi đổi đồ với người trợ lý của mình, Tề Kỳ Nam liền lấy xe phóng bạc mạng trên đường để đến chỗ tiệc họp lớp ngớ ngẩn nào đó.
Vừa lái xe Tề Kỳ Nam vừa bực dọc chửi một mình: “Cmn, đứa nào rãnh quá không có chuyện làm bày ra tiệc họp lớp làm cái gì không biết, bổn thiếu gia còn tính tối nay đi quẫy nhưng giờ thì hết đi được luôn rồi…ta ghim”.
Tới Khách sạn 19, Tề Kỳ Nam vội vàng chạy tới phòng bao đã đặt từ trước, vừa đẩy cửa phòng vào đã gặp Liêu Tuấn Vĩ đứng bên trong.
Tề Kỳ Nam thở dốc lên tiếng trước: “Xin lỗi, kẹt xe quá nên tôi đến trễ”.
Liêu Tuấn Vĩ huýt vào vai của Tề Kỳ Nam một cái rồi cười nói: “Cái gì mà xin lỗi không biết, cậu chịu bỏ thời gian đến đây họp mặt là vui rồi mau vào đi…tính ra là cậu còn tới sớm đó chứ trễ gì đâu”.
Tề Kỳ Nam gật đầu: “Được…công việc nhiều quá nên tôi cũng không nhớ nữa”.
Liêu Tuấn Vĩ lên tiếng hỏi: “Lâu rồi không gặp dạo này cậu sống tốt không Kỳ Nam, còn công việc gia đình thì sao?”.
Tề Kỳ Nam qua loa đáp: “Ừ thì vẫn sống tốt, công việc thì cũng bình thường, gia đình thì chưa có”.
Liêu Tuấn Vĩ gật đầu: “Công việc ổn là được rồi, lương tháng cao không?”.
Tề Kỳ Nam mím môi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cũng bình thường mỗi tháng đủ để sắm vài bộ quần áo thôi”.
Tề Lăng Hạo cau mày lẩm bẩm: “Đây chẳng phải là người mà Uyển Vũ thích sao? Ảnh của người đó sao lại xuất hiện ở đây???”.
Tề Lăng Hạo mở tấm ảnh ra nhìn thấy vẻ mặt vui cười của Đoạn Phong Lãng ngồi bên cạnh một cô gái khác, anh nhướng mày ném tấm ảnh vào sọt rác và thầm nghĩ “Chắc là cô ấy cảm thấy rất buồn nên mới nhàu nát tấm ảnh thế này”.
Nhớ đến lúc nãy quản gia Đinh nói Kiều Uyển Vũ đi dự họp, ánh mắt của Tề Lăng Hạo liền toát lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, anh liền gọi điện cho ai đó.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của một chàng trai: “Em nghe đây anh Hạo”.
“Hôm nay có đi họp lớp không?”.
Bên kia truyền đến giọng điệu lười biếng của ai đó: “Họp lớp gì chứ??? ai biết đâu”.
Tề Lăng Hạo liền đáp: “Hôm nay Uyển Vũ đi họp lớp với bạn thời cấp 3, em cũng từng học chung lớp với cô ấy mà không được mời à”.
Bên kia liền hừ một cái: “Xí, cái gì mà không được mời, em nhận được thiệp từ lâu rồi nhưng không thèm quan tâm đó thôi, nhảm nhí mất thời gian”.
“Nhưng Uyển Vũ đến đó rồi, em mau đến đó xem cô ấy thế nào, nếu cô ấy bị ai đó ức hiếp thì em chết với anh” Tề Lăng Hạo lạnh giọng ra lệnh.
Ai đó càu nhàu lên: “Vợ anh thì anh tự bảo vệ đi chứ?”.
“Không nói nhiều” nói xong Tề Lăng Hạo liền cúp máy không thèm nghe chàng trai kia than vãn thêm bất cứ điều gì nữa hết.
Ở căn phòng nào đó tại trụ sở của tập đoàn Hoàng Kim, có một chàng trai vò đầu bức tóc nổi quạu lên ném điện thoại lên bàn cái bẹp rồi gào lên: “Em là em trai anh hay osin của anh đây Tề Lăng Hạo?”.
Sau đó, anh chàng đứng dậy tính đi đến chỗ họp lớp thì tự nhiên khựng lại, quần áo mà chàng trai kia đang mặc trên người tòa là hàng cao cấp, còn cái đồng hồ hàng hiệu mua về Thụy Sĩ trên tay nữa, nhìn chung thì không được anh liền bấm điện thoại gọi trợ lý của mình vào.
“Kỳ Nam thiếu gia có chuyện căn dặn ạ?”.
Tề Kỳ Nam liền gật đầu: “Chúng ta đổi quần áo một chút, đổi cả xe nữa”.
Trợ lý ngớ người ra: “Tại sao lại phải đổi vậy Kỳ Nam thiếu gia”.
Tề Kỳ Nam nhướng mày: “Nè quần áo tôi đều là đồ cao cấp đó, dù có đổi ngang thì anh vẫn lời hơn rồi còn gì, bộ thiệt thòi lắm sao?”.
Trợ lý liền lắc đầu lên tiếng giải thích: “Dạ không phải vậy đâu, tôi nào dám có ý đó với Kỳ Nam thiếu gia, tại vì đồ của thiếu gia đắc đỏ nên tôi mới không dám đổi thôi”.
Tề Kỳ Nam lẩm bẩm chửi rủa: “Mọe nó, biết vậy hồi đó không giả dạng đứa nghèo khó chui vô học ở cái lớp đó rồi, tự nhiên giả nghèo làm chi bây giờ khổ thân vậy không biết”.
Người trợ lý vẫn ngu ngơ chẳng hiểu Tề Kỳ Nam đang nói cái gì hết: “Vậy bây giờ phải làm sao đây Kỳ Nam thiếu gia”.
“Đổi đồ chứ còn sao nữa, bây giờ tôi không về nhà kịp để thay đồ đâu nên đành đổi với anh vậy mà nói thật là nếu có về tôi cũng chẳng biết lôi đâu ra mấy bộ đồ như anh để mặc nữa”.
Người trợ lý thở dài: “Kỳ Nam thiếu gia à, cậu đưa cho tôi bộ đồ đắc tiền như vậy lỡ nhu tôi làm hỏng thì lấy đâu ra mà đền đây”.
“Tôi tặng anh luôn đấy, mau cởi đồ ra đi tôi mà trễ bị đuổi việc thì anh cũng không sống được đâu đó…đây là lệnh của Phó Chủ tịch vừa giao cho tôi đó”.
Người trợ lý lại ù ù cạc cạc ngu người ra, Phó Chủ tịch sao lại ra lệnh làm mấy chuyện khó hiểu vậy không biết, người ta cấp cao có quyền ra lệnh thôi thì cấp dưới như anh làm theo là được rồi.
Sau khi đổi đồ với người trợ lý của mình, Tề Kỳ Nam liền lấy xe phóng bạc mạng trên đường để đến chỗ tiệc họp lớp ngớ ngẩn nào đó.
Vừa lái xe Tề Kỳ Nam vừa bực dọc chửi một mình: “Cmn, đứa nào rãnh quá không có chuyện làm bày ra tiệc họp lớp làm cái gì không biết, bổn thiếu gia còn tính tối nay đi quẫy nhưng giờ thì hết đi được luôn rồi…ta ghim”.
Tới Khách sạn 19, Tề Kỳ Nam vội vàng chạy tới phòng bao đã đặt từ trước, vừa đẩy cửa phòng vào đã gặp Liêu Tuấn Vĩ đứng bên trong.
Tề Kỳ Nam thở dốc lên tiếng trước: “Xin lỗi, kẹt xe quá nên tôi đến trễ”.
Liêu Tuấn Vĩ huýt vào vai của Tề Kỳ Nam một cái rồi cười nói: “Cái gì mà xin lỗi không biết, cậu chịu bỏ thời gian đến đây họp mặt là vui rồi mau vào đi…tính ra là cậu còn tới sớm đó chứ trễ gì đâu”.
Tề Kỳ Nam gật đầu: “Được…công việc nhiều quá nên tôi cũng không nhớ nữa”.
Liêu Tuấn Vĩ lên tiếng hỏi: “Lâu rồi không gặp dạo này cậu sống tốt không Kỳ Nam, còn công việc gia đình thì sao?”.
Tề Kỳ Nam qua loa đáp: “Ừ thì vẫn sống tốt, công việc thì cũng bình thường, gia đình thì chưa có”.
Liêu Tuấn Vĩ gật đầu: “Công việc ổn là được rồi, lương tháng cao không?”.
Tề Kỳ Nam mím môi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cũng bình thường mỗi tháng đủ để sắm vài bộ quần áo thôi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương