Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 46
Lý Tương Cầm nghe xong tức giận đến run cả người: “Hai kẻ gian phu dâm phụ đó thật quá đáng dám lên kế hoạch mạo nhận thân phận của Cẩm Phi Sao, năm đó con không về nhà ngoại nhờ ông ngoại và cậu hai con đứng ra làm chủ cho con, gia thế của Bạch gia ta hiển hách khắp Vịnh Xuyên này nhất định có thể bắt hai kẻ không bằng cầm thú đó trả giá cho việc làm mất nhân tính của bọn họ”.
“Năm đó con chỉ là đứa bé có 8 tuổi lời con nói liệu có ai tin không, hơn nữa bọn họ đã xóa sạch dấu vết rồi chúng ta không có bằng chứng vạch tội họ đâu, còn một lý do nữa mà con không lật tẩy họ…”.
“Có phải hai kẻ đó uy hiếp con không Lăng Hạo, con đừng sợ mợ và cả nhà ngoại con nhất định đứng ra làm chủ cho con”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo lắng xuống hẳn, giọng anh cũng trầm hơn: “Ông ngoại và bà ngoại chỉ có một người con gái duy nhất là mẹ con, nếu ông bà biết mẹ đã mất chắc chắn sẽ rất đau lòng, mấy năm nay sức khỏe của bà ngoại lại suy yếu nên con không muốn bà bị sốc khi biết mẹ con không còn, Mạc Trúc Tiên kia tuy là phạm tội không thể tha thứ nhưng đối xử với ông bà ngoại cũng rất có chừng mực nên con tạm thời không vạch tội bà ta”.
Lý Tương Cầm vỗ vỗ vai của Tề Lăng Hạo một cái: “Chừng ấy năm chôn giấu bí mật lớn đến như thế trong lòng thật là vất vả cho con quá rồi từ bây giờ nếu có gặp khó khắn gì thì cứ nói với mợ biết không đừng có cố cam chịu một mình nữa”.
Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Lý Tương Cầm bằng đôi mắt cảm kích: “Con cảm ơn mợ, những chuyện con vừa mới vẫn mong mợ sẽ giữ bí mật, chờ đến lúc con có đầy đủ chứng cứ trong tay nhất định bắt bọn họ ngồi tù đền tội”.
Lý Tương Cầm gật đầu: “Được mợ sẽ không nói ra ngoài, thôi con ráng nghỉ ngơi cho mau khỏe lại”.
Kết thúc khóa nghiên cứu một năm dài ở Pháp của mình Lý Tương Cầm về lại Bạch gia ở Vịnh Xuyên, lúc cô về lại tình cờ thấy Bạch Cẩm Phi về thăm nhà còn đang ngồi trò chuyện với Bạch phu nhân ở ngoài vườn rất vui vẻ.
Lý Tương Cầm nhờ gia nhân mang hành lý lên phòng rồi cũng đi ra ngoài vườn, cô tỏ vẻ cung kính lên tiếng: “Thưa mẹ con mới về”.
Bạch phu nhân khẽ gật đầu mỉm cười: “Con ngồi xuống đi, cả năm nay chắc là công việc vất vả lắm”.
Lý Tương Cầm nắm lấy bàn tay của Bạch phu nhân rồi khẽ lắc đầu đáp: “Không vất vả, người vất vả phải là mẹ mới đúng, con bận công việc nghiên cứu sinh còn Lục Phong thì bận công việc trong quân đội Lục Kỳ từ nhỏ luôn là một tay mẹ chăm sóc cho nên mẹ mới là người vất vả nhất”.
Bạch phu nhân nở nụ cười hiền từ: “Tuổi già được ở gần với con cháu là phúc phần nên mẹ không thấy vất vả, bọn con đi hết ở nhà có Lục Kỳ thi thoảng Cẩm Phi lại dắt Cẩm Giang về chơi như vậy đỡ buồn”.
Lý Tương Cầm quay sang nhìn Bạch Cẩm Phi bằng đôi mắt thân thiện và nụ cười dễ gần: “Người mà mẹ thương nhất nhà xưa nay vẫn là Cẩm Phi, em nên thường xuyên về đây ngồi chơi với mẹ”.
Bạch Cẩm Phi liền nở nụ cười trên môi: “Lúc rãnh em vẫn thường đưa Cẩm Giang đến đây thăm mẹ, con bé cũng quý Lục Kỳ nhà chị dâu lắm đó”.
Bạch phu nhân nhìn cách trò chuyện của Lý Tương Cầm và Bạch Cẩm Phi thì nhất thời nhíu mày một cái trước nay Bạch Cẩm Phi không ưa Lý Tương Cầm không ngờ cũng có ngày hòa thuận, bà nhất thời lấy làm vui mừng trong lòng.
Bản thân của Mạc Trúc Tiên vốn nghĩ mình hiểu Bạch Cẩm Phi hơn cả bản thân của cô ta chẳng những vậy lại còn biết các mối quan hệ của Bạch Cẩm Phi nên mới có thái độ hòa nhã niềm nở với Lý Tương Cầm mà đâu hay biết Bạch Cẩm Phi vì không thích người chị dâu này của mình nên không bao giờ nhắc tới.
Tề Cẩm Giang mặc một bộ áo đầm màu hồng giống như công chúa chạy lại chỗ của Bạch Cẩm Phi níu lấy tay cô: “Mẹ, chị Lục Kỳ lấy gấu bông của con”.
Bạch Cẩm Phi liền khẽ cười vuốt tóc Tề Cẩm Giang: “Gấu bông đó là của chị Lục Kỳ con không nên tranh giành thứ không phải của mình”.
Lý Tương Cầm cong môi lên mỉm cười nhẹ đầy thâm thúy: “Cẩm Phi nhà mình xưa nay không thích giành đồ của người khác không biết con bé Cẩm Giang này giống ai mà cứ thích giành lấy những thứ không phải của mình vậy chứ”.
Lý Tương Cầm đưa tay vuốt vuốt gò má của Tề Cẩm Giang rồi nói tiếp: “Nhìn con cũng không giống mẹ con cho lắm…”.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Phi liền trở nên ngượng ngạo khó coi nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt: “Chắc con bé giống ba không giống em”.
Bạch phu nhân cũng nói thêm vào: “Có những đứa trẻ lúc nhỏ không giống ba mẹ nhưng lớn lên lại là bản sao hoàn hảo đó Tương Cầm à”.
Lý Tương Cầm giả vờ áy náy: “Con trai của con thì giống Lục Phong, con gái thì giống con, chưa gặp trường hợp của Cẩm Phi nên con không biết”.
Bạch phu nhân gật gật đầu: “Tự nhiên thiên biến vạn hóa, con người làm sao biết hết được chứ”.
“Năm đó con chỉ là đứa bé có 8 tuổi lời con nói liệu có ai tin không, hơn nữa bọn họ đã xóa sạch dấu vết rồi chúng ta không có bằng chứng vạch tội họ đâu, còn một lý do nữa mà con không lật tẩy họ…”.
“Có phải hai kẻ đó uy hiếp con không Lăng Hạo, con đừng sợ mợ và cả nhà ngoại con nhất định đứng ra làm chủ cho con”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo lắng xuống hẳn, giọng anh cũng trầm hơn: “Ông ngoại và bà ngoại chỉ có một người con gái duy nhất là mẹ con, nếu ông bà biết mẹ đã mất chắc chắn sẽ rất đau lòng, mấy năm nay sức khỏe của bà ngoại lại suy yếu nên con không muốn bà bị sốc khi biết mẹ con không còn, Mạc Trúc Tiên kia tuy là phạm tội không thể tha thứ nhưng đối xử với ông bà ngoại cũng rất có chừng mực nên con tạm thời không vạch tội bà ta”.
Lý Tương Cầm vỗ vỗ vai của Tề Lăng Hạo một cái: “Chừng ấy năm chôn giấu bí mật lớn đến như thế trong lòng thật là vất vả cho con quá rồi từ bây giờ nếu có gặp khó khắn gì thì cứ nói với mợ biết không đừng có cố cam chịu một mình nữa”.
Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Lý Tương Cầm bằng đôi mắt cảm kích: “Con cảm ơn mợ, những chuyện con vừa mới vẫn mong mợ sẽ giữ bí mật, chờ đến lúc con có đầy đủ chứng cứ trong tay nhất định bắt bọn họ ngồi tù đền tội”.
Lý Tương Cầm gật đầu: “Được mợ sẽ không nói ra ngoài, thôi con ráng nghỉ ngơi cho mau khỏe lại”.
Kết thúc khóa nghiên cứu một năm dài ở Pháp của mình Lý Tương Cầm về lại Bạch gia ở Vịnh Xuyên, lúc cô về lại tình cờ thấy Bạch Cẩm Phi về thăm nhà còn đang ngồi trò chuyện với Bạch phu nhân ở ngoài vườn rất vui vẻ.
Lý Tương Cầm nhờ gia nhân mang hành lý lên phòng rồi cũng đi ra ngoài vườn, cô tỏ vẻ cung kính lên tiếng: “Thưa mẹ con mới về”.
Bạch phu nhân khẽ gật đầu mỉm cười: “Con ngồi xuống đi, cả năm nay chắc là công việc vất vả lắm”.
Lý Tương Cầm nắm lấy bàn tay của Bạch phu nhân rồi khẽ lắc đầu đáp: “Không vất vả, người vất vả phải là mẹ mới đúng, con bận công việc nghiên cứu sinh còn Lục Phong thì bận công việc trong quân đội Lục Kỳ từ nhỏ luôn là một tay mẹ chăm sóc cho nên mẹ mới là người vất vả nhất”.
Bạch phu nhân nở nụ cười hiền từ: “Tuổi già được ở gần với con cháu là phúc phần nên mẹ không thấy vất vả, bọn con đi hết ở nhà có Lục Kỳ thi thoảng Cẩm Phi lại dắt Cẩm Giang về chơi như vậy đỡ buồn”.
Lý Tương Cầm quay sang nhìn Bạch Cẩm Phi bằng đôi mắt thân thiện và nụ cười dễ gần: “Người mà mẹ thương nhất nhà xưa nay vẫn là Cẩm Phi, em nên thường xuyên về đây ngồi chơi với mẹ”.
Bạch Cẩm Phi liền nở nụ cười trên môi: “Lúc rãnh em vẫn thường đưa Cẩm Giang đến đây thăm mẹ, con bé cũng quý Lục Kỳ nhà chị dâu lắm đó”.
Bạch phu nhân nhìn cách trò chuyện của Lý Tương Cầm và Bạch Cẩm Phi thì nhất thời nhíu mày một cái trước nay Bạch Cẩm Phi không ưa Lý Tương Cầm không ngờ cũng có ngày hòa thuận, bà nhất thời lấy làm vui mừng trong lòng.
Bản thân của Mạc Trúc Tiên vốn nghĩ mình hiểu Bạch Cẩm Phi hơn cả bản thân của cô ta chẳng những vậy lại còn biết các mối quan hệ của Bạch Cẩm Phi nên mới có thái độ hòa nhã niềm nở với Lý Tương Cầm mà đâu hay biết Bạch Cẩm Phi vì không thích người chị dâu này của mình nên không bao giờ nhắc tới.
Tề Cẩm Giang mặc một bộ áo đầm màu hồng giống như công chúa chạy lại chỗ của Bạch Cẩm Phi níu lấy tay cô: “Mẹ, chị Lục Kỳ lấy gấu bông của con”.
Bạch Cẩm Phi liền khẽ cười vuốt tóc Tề Cẩm Giang: “Gấu bông đó là của chị Lục Kỳ con không nên tranh giành thứ không phải của mình”.
Lý Tương Cầm cong môi lên mỉm cười nhẹ đầy thâm thúy: “Cẩm Phi nhà mình xưa nay không thích giành đồ của người khác không biết con bé Cẩm Giang này giống ai mà cứ thích giành lấy những thứ không phải của mình vậy chứ”.
Lý Tương Cầm đưa tay vuốt vuốt gò má của Tề Cẩm Giang rồi nói tiếp: “Nhìn con cũng không giống mẹ con cho lắm…”.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Phi liền trở nên ngượng ngạo khó coi nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt: “Chắc con bé giống ba không giống em”.
Bạch phu nhân cũng nói thêm vào: “Có những đứa trẻ lúc nhỏ không giống ba mẹ nhưng lớn lên lại là bản sao hoàn hảo đó Tương Cầm à”.
Lý Tương Cầm giả vờ áy náy: “Con trai của con thì giống Lục Phong, con gái thì giống con, chưa gặp trường hợp của Cẩm Phi nên con không biết”.
Bạch phu nhân gật gật đầu: “Tự nhiên thiên biến vạn hóa, con người làm sao biết hết được chứ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương