Hai người cứ dính chặt vào nhau như vậy, lắc lư theo tàu điện ngầm. Hứa Nguyện không bao giờ muốn cùng Kiều Ninh đi tàu điện ngầm nữa…
Cô vẫn luôn bị đồ vật cứng rắn dưới thân anh như có như không chọc vào, khóc không ra nước mắt. Mà Kiều Ninh còn bị bộ phận mềm như bông trước ngực cô cọ xát, gió xuân ngập tràn.
Mệt quá độ…
Bởi vì vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng ngượng ngùng, Hứa Nguyện căn bản không chú ý tới thông báo của tàu điện ngầm, ngây ngốc đứng một chỗ được Kiều Ninh kéo ra ngoài.
Kiều Ninh cực kỳ tự nhiên ôm eo Hứa Nguyện theo đám đông ra cửa. Mà lúc này một cô gái xinh đẹp thời thượng ở đối diện chạy tới. Cô ấy nôn nóng len ngược dòng người nghịch mà xuống, nhưng khi nhìn thấy Kiều Ninh và Hứa Nguyện đột nhiên sửng sốt, ngừng lại, bạch bạch bạch đứng trước mặt bọn họ vẫy tay với Kiều Ninh, thoải mái nói: “Kiều Ninh, tới rồi à, đây là bạn gái của cậu sao?”
Lúc Kiều Ninh nhìn thấy cô gái này, sắc mặt lại biến thành dáng vẻ lạnh lùng mọi ngày, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng lại ôm chặt Hứa Nguyện hơn một chút, trong vô hình thể hiện mình rất thích Hứa Nguyện.
Kết quả cô gái kia thực nhanh nhìn Hứa Nguyện với ánh mắt đồng tình, sau đó vỗ một cái vào ngực Kiều Ninh: “Wow, không ngờ Kiều Ninh cậu lại là loại người này. Lúc không có bạn gái trông ngay thẳng hết mực, một khi có bạn gái, có thể trông phóng túng dâm tiện dính người chết được…”
Lúc Hứa Nguyện âm thầm cảm thấy cô gái này tổng kết thật đúng, Kiều Ninh dùng tay phủi phủi chỗ cô gái kia vỗ vào, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Phan Tiểu Hoa, nợ của nhà cậu đã trả xong rồi sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ của cô gái lập tức suy sụp, lẩm bẩm: “Kiều Ninh cậu quá không phúc hậu, cái hay không nói lại nói cái dở, thích rải muối lên miệng vết thương của anh em sao? “
Kiều Ninh hừ lạnh một tiếng, liếc mắt về phía sau liền thấy phía sau cô gái có một nam sinh cao lớn đẹp trai đi tới ôm cô gái vào trong lòng, nói với Kiều Ninh: “Ngại quá, là tớ quản giáo không nghiêm, tiện nội* lại không lựa lời…”
* Từ xưa dùng để gọi vợ mình một cách khiêm nhường
Kết quả cô gái kia tức giận đến dậm chân: “Anh nói ai, ai là tiện nội của anh…”
Còn không đợi chân cô rơi xuống, cô đã bị nam sinh kia khiêng lên vai.
Nam sinh vừa vẫy tay với Kiều Ninh và Hứa Nguyện, vừa quay người khiêng cô gái kêu gào om sòm, vừa đá vừa làm loạn đi.
Cảm giác hạnh phúc đến một cách tương đối, Hứa Nguyện đột nhiên cảm thấy so sánh với kiểu khiêng như bao tải đó thì những lần Kiều Ninh ôm kiểu công chúa thật là dịu dàng muốn chết.
Nhưng sau khi Hứa Nguyện nhìn thấy thư viện mà Kiều Ninh mang cô tới thì cô liền đem hai chữ dịu dàng đã đánh giá Kiều Ninh vứt đi, chỉ giữ lại mấy chữ còn lại.
Bởi vì đây là một cái thư viện cuối tuần trống vắng —— thư viện tiểu học tư lập.
Nhà Kiều Ninh quyên tiền cho trường thành lập cái thư viện này, cho nên Kiều Ninh đánh tiếng một lời với trường hai người liền vào được.
Hứa Nguyện nhìn đầy ngăn tủ chứa truyện ngụ ngôn nổi tiếng thế giới cùng mười vạn câu hỏi cái gì, lại nhìn Kiều Ninh. Tượng đất còn có ba phần tính năng của đất đấy, Hứa Nguyện có chút tức giận, nhịn không được chất vấn Kiều Ninh: “Anh cái người này sao lại có thể xấu xa như vậy. Sao lại có thể bắt nạt em như thế?”
Kiều Ninh từ đầu tới cuối chỉ muốn trêu Hứa Nguyện, nhưng không nghĩ tới lần này cô thật sự phát cáu. Có điều trong mắt anh vẫn thú vị đáng yêu tột đỉnh.
Mày liễu hơi nhăn lại, đôi mắt to trừng lên tròn tròn, thở phì phì giống như cá nóc phình lên. Vì thế Kiều Ninh lập tức đẩy cô tới giá sách, không chút sai lầm nói: “Là em nói muốn tới thư viện, hơn nữa còn là thư viện trường học, anh làm sai chỗ nào?” Nói tới đây Kiều Ninh cố ý ngừng lại một chút: “Vậy được rồi, nếu em không thích nơi này, chúng ta liền đổi nơi khác là được. Có điều anh đã xấu xa như vậy, cho dù đổi đến chỗ nào cũng sẽ bắt nạt em…”
Hứa Nguyện nghe Kiều Ninh nói, chu cái miệng lên phảng phất có thể treo được một chai dầu nhỏ. Kiều Ninh nhìn bờ môi căng mọng đỏ hồng kia, tình sinh ý động, cúi đầu muốn hôn lên. Kết quả Hứa Nguyện nhanh nhẹn chui xuống dưới cánh tay Kiều Ninh lách ra ngoài.
Cô đỏ mặt gãi đầu, căng da đầu nói: “Kỳ thật nơi này cũng khá tốt, em qua bên kia xem thử…”
Cô dạo ở thư viện một vòng, cuối cùng đi tới khu những tác phẩm nổi tiếng thế giới, tuỳ tiện lấy mấy quyển, sau đó ngồi vào bàn, giả vờ bình tĩnh xem.
Kiều Ninh cười mà không nói cũng ngồi xuống chỗ đối diện cô, lấy từ túi xách ra một cái laptop mini, bắt đầu nhẹ nhàng gõ.
Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong
Chương 19: Cười mà không nói
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương