Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 57: Bản đồ đạo tặc đổi chủ



“Bồ nói gì? !” Hermione cơ hồ hét lên.

Harry vội vàng bịt miệng cô gái lại: “Nhỏ giọng thôi.”

“Bồ ở nhà Allen gặp Malfoy?” Hermione không thể tin được: “Suốt một kỳ nghỉ hè? !”

Harry rụt đầu cam chịu.

“Thế mà bồ không hề nói cho mình biết?” Hermione tức giận, cô nàng chỉ vào mũi Harry: “Nếu bạn trai bồ cùng Malfoy có quan hệ rất tốt, bồ có biết nó có ý nghĩa gì không? Bồ thực sự chỉ biết làm ẩu!”

Harry sờ sờ mũi, chính vì nghĩ tới Hermione sẽ phản ứng như vầy, cậu mới tránh đề cập.

“Nói rõ cho mình! Ngay bây giờ!” Hermione trừng Harry: “Mình phải biết toàn bộ quá trình bồ lui tới với Slytherin kia!” Ngữ khí của cô gái cho thấy toàn bộ hảo cảm cô nàng đối với bạn trai vô danh của Harry đã mất sạch.

“Bình tĩnh một chút, Hermione.” Harry càng nói càng nhỏ.

“Bình tĩnh?” Hermione lúc này cười lạnh giống hệt biểu tình thường thấy của Malfoy: “Bồ nói xem trên đời này có mấy ai ngay cả tên bạn trai mình cũng không biết? Mình không nên cảm thấy nghi hoặc sao? !”

“Ngay từ đầu……. chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.” Harry bất đắc dĩ, dưới ánh mắt sắc như dao của Hermione, cậu chậm rãi kể lại cuộc gặp gỡ kỳ lạ trong lễ Giáng Sinh, chuyện xưa mê người lúc cậu giả trang vô tình gặp phải một đại sư độc dược Slytherin: “Mình không biết sau khi kỳ nghỉ kết thúc anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình cảm của tụi mình trong lúc đó là thật, không thể nghi ngờ.”

Hermione trầm mặc, thật lâu vẫn không nói gì.

“Hermione?” Harry cẩn thận gọi.

Hermione nghiêng đầu, giọng điệu có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều: “…….. có lẽ anh ta thực sự thích bồ.”

“Thực sự là vậy.” Harry không hề nghi ngờ điểm này.

“Chính là, sau đó, anh ta phát hiện mình không nên thích bồ. Vì thế mới phát sinh chuyện bồ mất trí nhớ.” Hermione bình tĩnh phân tích: “Harry, bồ không phải một người giỏi che dấu chính mình, mình thấy, bồ cứ để lộ sợi dây chuyền suốt cả ngày, nếu không phải Malfoy không tham gia huấn luyện Quidditch, nếu không nó đã sớm phát hiện ra bồ, lúc trên bầu trời bồ không hề để ý đến chuyện này đi.”

Harry vuốt ve viên đá sáng lấp lánh, đúng vậy, cậu không hề cảnh giác, cũng không nghĩ tới việc phòng bị Malfoy.

“Ý của mình là, Allen có lẽ đã sớm phát hiện thân phận của bồ.” Hermione chậm rãi nói.

“…….mình biết.” Harry uể oải cúi đầu, Hermione chỉ phân tích một chút đã rút ra kết luận mà mãi tới khi kỳ nghỉ hè kết thúc cậu mới nghiệm ra được, cậu thực sự ngu ngốc.

Hermione nhướng mi, ánh mắt đảo vòng: “Thì ra là thế, vì vậy bồ mới vội vã tra thân phận của anh ta.”

“………..anh ấy đối với mình tốt lắm, Hermione, mình tra vì mình không cam lòng.” Harry rất nhẹ nhưng vô cùng kiên định: “Mình mặc kệ anh ấy có dính líu gì tới Malfoy, mình vẫn muốn cùng một chỗ với anh.”

Lời này nói ra, Hermione thật sự không biết trả lời thế nào, bạn tốt trong mắt cô là một người thực hiền hòa nhưng trong một vài thời điểm lại rất kiên định, cho dù chết cũng nhất định không quay đầu.

“Hermione?” Harry không muốn mất đi sự hỗ trợ của Hermione, so với Ron, Hermione là người bạn bất luận phát sinh chuyện gì cũng luôn kiên định đứng bên cạnh cậu.

Hermione thở dài một hơi: “Tóm lại tình cảm là việc riêng của bồ, mình không nên xen vào.”

“Mình không phải ý này.” Harry vội nói: “Mình……”

“Mình hiểu mà, Harry.” Hermione cười khổ vỗ bả vai thiếu niên tóc rối: “Bồ đã tin tưởng anh ta, mình cũng tạm tin anh ta là người tốt.” Một người có giao hảo với Malfoy là người tốt? Hermione thầm lắc đầu thở dài trong lòng, thật sự bất đắc dĩ.

“Cám ơn.”

“Lúc nãy bồ có để ý không?” Hermione rút lại tươi cười: “Biểu hiện lúc nãy của Malfoy.”

“Nó hoảng sợ.” Harry trả lời: “Đổi lại là mình, cũng sẽ như vậy thôi.”

“Không chỉ vậy, so với hoảng sợ.” Hermione nhớ lại: “Còn có lời nó nói, giống như chuyện bồ cùng người kia ở cùng một chỗ là chuyện không thể tưởng tượng nỗi.”

“Cứu thế chủ Gryffidor cùng Slytherin xác định là không thể tưởng tượng.” Harry quơ tay: “Malfoy biết Allen là ai, bồ hoàn toàn không thể tưởng được mình đã muốn nhét chân dược vào miệng con chồn đó cỡ nào đâu, như vậy mọi chuyện thực đơn giản.”

Hermione bị chọc cười, một lúc sau lại lộ ra biểu tình đăm chiêu: “Với năng lực của nó bây giờ, chuyện này thực khó khăn.”

Harry cũng sửng sốt, sờ cằm: “Đúng vậy, nó mạnh hơn rất nhiều.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, mình tới thư viện một chuyến đây.” Hermione gật đầu tạm biệt Harry, sau đó chạy về hướng thư viện trường, trong khoảng khắc quay đầu biều tình cô gái có chút lo lắng. Có lẽ cô không thể ngăn cản Harry, nhưng cô phải nhanh chóng điều tra thân phận người kia, phải xác nhận người đó thực sự vô hại với Harry mới có thể an tâm.

……..

Hai chân Draco cứ theo bản năng mà bước đi.

Cha đỡ đầu cùng đầu sẹo……..Cha đỡ đầu cùng đầu sẹo……..Cha đỡ đầu cùng đầu sẹo……..

Hình ảnh hai người thản nhiên trò chuyện trong phòng bếp trong kỳ nghỉ hè vô thức hiện lên trong đầu Draco: “Điều đó không có khả năng…….” Draco không thể tin được.

Cậu đi thẳng một đường về phòng ngủ của mình, không hề nghe thấy tiếng chào hỏi của nhóm Slytherin trên đường về.

Ầm một tiếng đóng cửa lại, Draco tựa vào cửa, cha đỡ đầu từ lúc nào bắt đầu thay đổi thái độ với đầu sẹo? Những ký ức lần lượt ào về, điểm trừ giảm mạnh, dưới uy thế của Umbridge luôn im lặng bảo vệ, tình cảm của Slytherin cho dù cố che dấu thế nào cũng sẽ để lại dấu vết, cha đỡ đầu thích Daniel, cha đỡ đầu rõ ràng biết Daniel là ai.

Trái lại, Potter hình như hoàn toàn không biết gì cả, thực hiển nhiên, những quy củ trong kỳ nghỉ hè của cha đỡ đầu chính vì muốn dấu diếm Potter.

“Draco?”

“Draco?”

“Draco? !”

Tiếng gọi ngày càng lớn hơn, cuối cùng một tiếng bùng nổ sát bên tai Draco, cậu lập tức hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Sirius sát bên cạnh: “Cái gì?”

“Em làm sao vậy?” Sirius khó hiểu hỏi: “Bộ dáng bất an như vậy.”

“…….không, không có gì.” Draco vô lực trả lời. Meilin! Vì cái gì là Potter! Đánh chết Draco, cậu cũng không dám tin Daniel chính là Potter! Tuy rằng sự thực chính là như vậy.

Cố gắng trấn định tinh thần, Draco nhìn về phía Sirius: “Tôi tốt lắm.”

“Nhóc con chết tiệt, bao giờ mới nấu độc dược cho tôi?” Sirius truy đến cùng, vẻ mặt đau khổ hỏi.

“……..tôi không có thời gian mua dược liệu.” Draco nói thật.

Nấu độc dược gì? Rất đơn giản, là thuốc mọc tóc, dùng trên người động vật chính là thuốc mọc lông, sáng sớm hôm đó Sirius nhìn vào gương thấy cái mông trụi lủi của mình có thể nói là khóc không ra nước mắt, hắn thật sự không biết nên khen ngợi cháu ngoại trai bé bỏng có thiên phú về đùa dai, hay nên cảm khái cái mông trụi lủi của mình. Chái ngoại trai còn cố tình bày ra vẻ mặt xứng đáng.

Sirius không phải không nghĩ tới việc báo thù, cạo sạch tóc của cháu ngoại trai, nhưng hắn khẳng định, nếu hắn làm như vậy nhất định chị họ sẽ đem hắn hầm thành chó luộc.

Không chấp nhặt với con nít, Sirius chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Bất quá, cái mông với đuôi của hắn không thể không quan tâm a, hiện tại cái mông ở trong không khí cứ lạnh run, càng miễn bàn tới việc ra ngoài tản bộ, hắn tuyệt đối không thể ra ngoài để chịu mất mặt như vậy!

Hiệu quả chú ngữ không tốt, chỉ có thể dùng độc dược, với loại thành tích bình thường như Sirius hắn chỉ có thể trông cậy vào cháu ngoại trai của mình, hắn dạy cậu kỹ thuật chiến đấu thực chiến, cậu phải tìm dược liệu nấu thuốc, bây giờ, thực lực cháu ngoại trai tăng lên rồi, mông hắn vẫn không có một cọng lông, buồn bực lên tới cực điểm.

“Hầm có, em tới trộm đi.” Sirius hiến kế.

“Như vậy sao được?” Draco lúc này nhớ tới cha đỡ đầu trong lòng lập tức run rẩy.

“Không sao cả, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.” Sirius xoay ngờ sờ soạng dưới sàn một lúc đâu, lấy ra một tấm da dê, chính là mớ rác rưởi lúc đầu hắn tha về: “Tôi trang trọng thề rằng tôi không làm chuyện đứng đắn.”

Vừa dứt lời, tấm da dê bắt đầu hiển thị bản đồ cùng tên.

“Mẹ nó!” Sirius chửi tục, oán niệm nhìn chằm chằm nơi nào đó.

Draco kinh ngạc nhìn qua, trên dấu chấm đó biểu hiện tên Severus Snape.

“Nó cứ ở hầm mãi.” Sirius nói.

“Đây là?” Draco đảo mắt lướt qua tấm bản đồ, trên đó có biểu hiện tên gọi.

“Bản đồ đạo tặc, có thể biểu hiện tất cả hành tung mọi người ở Hogwarts.” Sirius đắc ý hếch mặt, vô cùng tự hào nói: “Tôi là một trong những người phát minh.”

Draco không thể dứt tầm mắt, thật sự là một thứ thần kỳ: “Dùng xong thì thế nào?”

“Phá luật xong!” Sirius làm mẫu, tấm da dê lập tức biến về bộ dáng ban đầu: “Thế nào, thứ này không tồi đi.”

“Ừm.” Draco gật đầu, giây tiếp theo liền giật lấy tấm da dê trong tay Sirius: “Này tặng cho tôi.”

“A?” Sirius há mồm.

“A cái gì mà a?” Draco thiêu mi: “Anh không phải cậu tôi sao? Tặng chút lễ vật cho cháu ngoại trai là đúng rồi.”

Sirius trừng mắt: “Cũng không phải không thể, chính là……” Lễ vật hay gì đó thật sự không phải vấn đề, nhưng thứ này đã cho Harry rồi, tuy là không phải hắn cho.

“Cứ như vậy đi, cám ơn.” Draco đánh gảy: “Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng làm độc dược cho anh.”

“Đúng đúng!” Sirius liên tục gật đầu, Animagus cùng nguyên hình có liên hệ nhất định, nơi Animagus không có lông lúc trở về nguyên hình mặc quần áo nhưng phía sau giống như bị tàng hình vậy, lại còn là nơi xấu hổ nhất nữa a!

Draco thuận miệng trấn an Sirius vài câu, cầm lấy bản đồ chuồn khỏi phòng: “Tôi trang trọng thề rằng tôi không làm chuyện đứng đắn.”

Bản đồ hiện ra, Draco tìm được vị trí hai người vừa đánh nhau với cậu lúc nãy.

Harry Potter, Hermione Granger, bản đồ rất tuyệt, cả hai đang ở thư viện trường.

Mới khai giảng chưa được một tháng, thư viện trường là nơi vắng vẻ nhất, Granger học tập thì chưa tính, Potter đang làm trò gì, nghĩ tới Potter, đầu Draco lại đau, lừa được ai chứ, ngoại trừ hai người đều cố tình che đậy, nhưng sự thật chính là đầu sẹo bò lên giường cha đỡ đầu! Bò lên giường vẫn là việc nhỏ, mấu chốt là đã chui thẳng vào trái tim đi.

Draco thở dài một hơi, dạo bên ngoài thật lâu mới quay về phòng ngủ, việc quan trọng nhất là luyện tập thực chiến với Sirius, hiện tại có bản đồ đạo tặc, không ai có thể dò xét cậu.

Một đêm mơ thấy ác mộng, Draco ngẩng ngơ ngày hôm sau lên lớp suýt chút nữa đã làm nổ nồi quặng.

Buổi chiều sau khi tan học, vì Sirius, Draco thừa dịp hầm không có ai vẫn lén vào trộm vài loại dược liệu: “Thật xin lỗi, giáo sư, ngài cứ xem như là người nào đó của Gryffindor trộm đi.”

Khom lưng, Draco rời đi, đi được một nửa, đột nhiên lại có chút nghi hoặc, cha đỡ đầu không ở hầm sẽ đi đâu? Lấy ra bản đồ đạo tặc, Draco đột ngột dâng lên linh cảm chậm rãi tìm kiếm, tìm rất lâu mới ở một nơi hoàn toàn không có khả năng nhìn thấy tên Severus Snape.

“Tháp thiên văn?” Draco kinh ngạc, sao lại ở đó.

Tháp thiên văn là nơi học bói toán, cha đỡ đầu đối với chỗ này một chút hứng thú cũng không có.

Draco nhìn về phía cửa sổ, im lặng suy nghĩ, cậu trừng to mắt, đứng trên tháp thiên văn có thể nhìn được sân bóng Quidditch, mà bây giờ đang là giữa trưa, là thời gian huấn luyện Quidditch.

Trăm ngàn loại tư vị len lỏi vào lòng Draco, làm cậu không thoải mái.

Cha đỡ đầu thực sự yêu thích….. Potter.

Như vậy, Potter thì sao?

Draco cảm thấy buồn cười, tên ngu ngốc này ngay cả người mình thích là ai cũng không biết lại còn luôn mồm nói xấu cha đỡ đầu, không phải chán ghét thì là xem thường.

“Phá luật xong.” Draco nhẹ giọng nói.

Draco không hận Potter, bởi vì cậu biết phụ thân bị bỏ tù không phải trách nhiệm của Potter, cậu có thể giận chó đánh mèo nhưng không thể lừa mình dối người. Mà hiện tại chuyện này trừ bỏ khiếp sợ, cậu càng quan tâm tới tâm tình của cha đỡ đầu hơn, cất kỹ tấm da dê, con ngươi màu xám của Draco lưu chuyển quang mang: “Potter, tương lai nếu mày thương tổn cha đỡ đầu, tao tuyệt đối không bỏ qua.”

Hoàn
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...