Tỉnh Quỷ (Quỷ Giếng)
Chương 26
"Không thể! Không thể nào! Sao có thể như vậy!"
Chương Hiểu không thể tin trợn to mắt nhìn con quỷ vẫn như cũ đứng trước mặt cậu, hắn tựa hồ không hề bị thương, trầm mặc nhìn mình.
"Ta rất đau, Chương Hiểu..." Tỉnh quỷ co rút khóe miệng, rút đao và kiếm đang đâm ở trước ngực ra, "Ta đã từng chết một lần rồi, làm sao có thể chết được nữa, thật ngốc..." Hắn mang theo ánh mắt cưng chiều nhìn Chương Hiểu.
"Hiểu Tử! Chạy mau!" Trương Cường thấy tình hình không ổn, lập tức quát to. Chương Hiểu còn chưa kịp làm gì, tay Tỉnh quỷ đã nhanh chóng dài ra, ở trên cổ Trương Cường vặn một cái, Trương Cường chưa kịp giãy dụa đã không còn khí.
"Trương Cường! Trương Cường!" Tiểu Sấu Tử ôm lấy Trương Cường ngã xuống, nước mắt ào ào rơi. Ngay tại một khắc hắn khóc lên, cổ cũng đồng dạng bị người khóa lại, không có đau đớn, mất đi tri giác.
"Không!" Chương Hiểu gào thét, thanh âm vỡ vụn.
Tỉnh quỷ thu tay lại, nhìn hai người nằm trên mặt đất, trong mắt không rõ tâm tình. Cuối cùng hắn nở nụ cười, nhìn Trương Cường và Tiểu Sấu Tử trên mặt đất, lại nhìn Chương Hiểu. Gằn từng chữ: "Trong thôn này, sẽ không ai có thể chấp nhận hai người bọn hắn như vậy. Không bằng chết đi sẽ tốt hơn, có phải không..."
"Cậu đồ ác quỷ!!" Chương Hiểu lao tới hung hăng ghìm chặt cổ hắn, nhưng con quỷ không phản ứng chút nào, tùy ý để cậu trút giận.
Chương Hiểu đột nhiên buông hắn ra, xông ra ngoài. Tỉnh quỷ đi theo sau lưng.
Phải về nhà! Phải về nhà! Chương Hiểu chỉ có một ý niệm trong đầu! Cậu phải về nhà!
"Ô..." Trong không trung truyền đến tiếng khóc lớn, nức nở nghẹn ngào, Chương Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chị mình đứng trên sân thượng, cả tòa nhà đã bị lửa lớn bao vây cháy ngùn ngụt, chị đứng ở nơi đó liều mạng lắc đầu.
Bà nội! Chị! Hai người đang ở trong nhà! Chương Hiểu muốn chạy qua nhưng thân thể đã bị trụ lại, không cách nào nhúc nhích.
"Thả ta ra! Thả ta ra! Ta phải đi cứu bà nội! Bà nội của ta vẫn ở bên trong! Chị gái của ta còn ở bên trong! Cậu thả ta ra!" Cổ họng Chương Hiểu như đã vỡ tan, chỉ có thể phát ra từng hơi nhỏ khàn khàn.
Chị gái đứng trên sân thượng thấy con quỷ sau lưng Chương Hiểu, vẻ mặt tràn đầy đau đớn. "Ô..." Chị phát ra tiếng khóc, thế nhưng cổ họng đau đớn như bị mắc lại, không cách nào phát ra tiếng động.
Chị giống như phát điên, xoay người nhảy vào căn phòng đã biến thành biển lửa.
"Không!!!" nước mắt Chương Hiểu từng khối từng khối rớt xuống.
Liệt hỏa hừng hực lửa cắn nuốt toàn bộ ngôi nhà, Chương Hiểu ngừng rơi nước mắt.
Thân thể của cậu khôi phục tri giác, cậu xoay người đi qua một bên, đến bên cạnh giếng, Tỉnh quỷ vươn bàn tay trắng bệch níu chặt tay cậu, cậu dứt khoát thả người nhảy xuống.
Cậu hận, nỗi đau của cậu, trí nhớ của cậu, đã không còn.
-
Một năm sau.
"Ngoan, thả tay ra, trời tối ta lại mang em ra ngoài chơi, được không." Nam nhân thanh âm mang theo cưng chiều dỗ dành.
Bên trên miệng giếng ở trong sân viện hoang vắng, có thể thấy được hai cánh tay bám chặt đang cố gắng leo lên, nam nhân áo đen cúi ở phía trên thiếu niên nhỏ gầy ngăn trở ánh mặt trời.
Thiếu niên kia ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, cậu bất mãn đỏ hai mắt: "Không! Ta muốn đi ra ngoài!"
"Đợi trời tối ta sẽ mang bảo bảo ra ngoài chơi, em xem, bây giờ vẫn còn mặt trời, gặp ánh nắng bảo bảo sẽ đau, giống như lần trước, bảo bảo sẽ khóc." Nam nhân ôm thiếu niên vào trong ngực, chìm vào trong nước.
Trong nước có một ngôi nhà, hắn dẫn thiếu niên vào trong phòng. Đứa nhỏ rơi nước mắt: "Thế nhưng mỗi ngày đều có mặt trời mà... Cậu không cho ta đi ra ngoài... Tiểu Sấu Tử sát vách nói cho ta biết cậu không cho ta đi ra ngoài chơi!"
Nam nhân đau lòng hôn lên mặt thiếu niên, "Bảo bảo đừng khóc, bọn hắn là đang gạt em, em xem, tại sao bọn hắn cũng không đi ra? Bọn hắn chính là muốn trêu chọc bảo bảo."
"Ta không cần! Ta không cần! Ta muốn đi chơi!"
Nhìn thiếu niên đang say ngủ trong ngực, gương mặt Tỉnh quỷ trở nên nhu hòa, hắn nhẹ nhàng xoa tóc thiếu niên, nhịn không được hôn lên môi cậu. Hài tử của hắn mặc dù không còn trí nhớ, nhưng vẫn là hài tử của hắn, vẫn luôn là hài tử của hắn...
"Hiểu Tử lại tới nữa! Tiểu tử cái gì cũng quên sạch này sao lại phiền phức như vậy! Suốt ngày đến thế hả! Đã nói với Tỉnh quỷ bao nhiêu lần! Đừng có cho, không được cho hắn đến! Thế mà nhất định không chịu nghe!"
Trong ngôi nhà cũ, Tiểu Sấu Tử tức giận nhảy dựng lên, cái muôi trong tay hắn cũng theo động tác mà phát ra âm thanh "Lách cách".
"Tiểu Sấu Tử!" Chương Hiểu ngoài cửa xông vào, vẽ ra nụ cười thật lớn, mắt mày cong cong, rõ ràng có ý nịnh nọt.
Tiểu Sấu Tử lạnh mắt nhìn tiểu gia hỏa, tiểu tử giọng nói hơi thở còn như con nít bú sữa này đâu còn là Chương Hiểu ngày xưa! Tuyệt đối không phải! "Cậu lại tới đây làm gì?"
"Tớ muốn ăn cơm rang cậu làm!"
"Làm quỷ thì biết mùi vị đồ ăn như thế nào hả!" Tiểu Sấu Tử nhịn không được gầm lên, ăn ăn ăn! Tiểu tử cậu cái đồ tham ăn!
"Nhưng cậu cũng có ăn mà..." Chương Hiểu nước mắt nói đến là đến, xoành xoạch rớt xuống. Tim Tiểu Sấu Tử liền nhảy lên họng, gia hỏa này khóc, vị kia nhà hắn nếu tới, chính mình sẽ xong đời!
"Cậu đừng khóc... Không phải là ăn cơm thôi sao, tớ làm cho cậu!"
Từ sau trận hỏa hoạn một năm trước, vùng này đã không còn người ở, đều nói nơi này bị quỷ quấy, không còn ai dám tới gần. Chương Hiểu không còn trí nhớ giống đứa nhỏ mới sinh, được Tỉnh quỷ kia coi như tổ tông mà hầu hạ. Bà nội Chương Hiểu chết đi linh hồn cũng không có, chị gái Chương Hiểu chưa chết nhưng lại không có tin tức. Quan Thành Trung bỏ mạng không ai hay biết, sau khi chết một tháng, linh hồn ông dần dần tiêu thất. Hiện giờ nơi này gần giống như sân quỷ.
Tiểu Sấu Tử cùng Trương Cường cũng đã bình tâm, không còn như lúc trước vừa mới tỉnh dậy, thật khó khăn mới có thể tiếp nhận.
Nhưng là Tiểu Sấu Tử đôi khi cảm thấy, Hiểu Tử này a! Khiến cho người ta thực quá khó chịu! Hắn mỗi ngày mặt dày mày dạn đến đây ăn chực, đồ quỷ tham ăn, quỷ thì ăn ra được mùi vị gì nha?! Được rồi, ta cũng ăn, cái này quên đi, coi như hoài niệm quá khứ khi còn làm người. Thế nhưng hắn lúc nào cũng thừa dịp ban ngày ta và Trương Cường ngủ, ghé ở bên ngoài cửa sổ, tự cho là mình ẩn núp vô cùng tốt rồi lại quang minh chính đại nhìn lén ta và Trương Cường, đây là vì sao hả hả?!! Mấu chốt là ta lại không thể mắng hắn, ta vừa nói hắn liền khóc. Có đôi khi gia hỏa này thậm chí còn đi cáo ta! Dùng thanh âm như con nít nói: "Tiểu Sấu Tử cùng Trương Cường bọn hắn đều mắng ta... Bọn hắn đều không thích ta... Ô..." Nếu bị cái vị cường hãn kia nhà hắn biết, ta sẽ khó tránh khỏi một trận ăn khổ. Cậu mất trí nhớ thì cứ mất trí nhớ đi, vì sao còn mất luôn đức hạnh như thế?! Cậu đây là muốn tôi phải làm sao?!!
"Bảo bảo, về nhà thôi." Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, Tiểu Sấu Tử chà xát toàn thân nổi da gà, tránh đường cho con quỷ đi qua.
Chương Hiểu nằm bò trên bàn, trên mặt dính cơm. Gáy Tiểu Sấu Tử giật giật, tiểu tử này cũng coi như thật giỏi đi, một bữa cơm còn có thể ăn thành như vậy, cũng không dễ dàng.
"Tớ không muốn, tớ còn phải đợi Trương Cường về." Chương Hiểu không quay đầu lại, và cơm ăn.
Tiểu Sấu Tử mặt co quắp: "Cậu đợi Trương Cường về làm gì?"
"Xem các cậu ngủ!" Chương Hiểu nói lời này mặt không đổi sắc, mặt không đỏ tim không nhảy, chớp chớp hai mắt sùng bái nhìn Tiểu Sấu Tử: "Các cậu chơi trò ngủ thật vui nha, cậu có khi còn kêu lên! Giống y chang tớ chơi với A Tỉnh! Nhưng mà không vui bằng cậu cùng Trương Cường!" =))))
Tiểu Sấu Tử nếu có thể dùng cái gì để diễn tả tâm tình của hắn lúc này, phỏng chừng trước tiên là phun một búng máu.
Không lâu sau khi Tỉnh quỷ mang tiểu tổ tông quay về, Trương Cường cũng trở về. Tiểu Sấu Tử mặt đen lại.
Trương Cường hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi con mẹ nó khi còn sống đối với thằng nhóc Hiểu Tử kia quá tốt! Hiện tại tôi muốn làm thịt hắn! Làm thịt hắn!!"
Phiên ngoại
"Ta ghét nhất Tiểu Sấu Tử!"
"Bảo bảo vì sao lại ghét Tiểu Sấu Tử?"
"Chính là chán ghét!"
Tỉnh quỷ xoa xoa lưng cho hài tử của hắn, hài tử nằm lỳ trên giường mân mê miệng, lật người lại, chui vào chăn trong lộ ra hai con mắt, "Tiểu Sấu Tử hôm nay còn mắng ta nữa! Hắn không cho ta đến nhà hắn chơi!"
Tỉnh quỷ ôm hài tử của hắn vào trong ngực, cưng chiều hôn lên mặt: "Ta đi đánh hắn."
Chương Hiểu lúc này ánh mắt mới cong lên, nở nụ cười, chui vào trong ngực Tỉnh quỷ cọ cọ, nhắm mắt lại liền buồn ngủ.
Tỉnh quỷ lại bế cậu lên, "Bảo bảo bây giờ đừng ngủ."
"Muốn ngủ!" Chương Hiểu giương mắt, bất mãn trừng hắn! "Ngươi nhất định lại muốn chuyện đau nhức đau nhức! Ta mới không muốn!"
"Bảo bảo nghe lời, sẽ không đau nhức. Ngày mai ta mang bảo bảo đi ra ngoài chơi được không?"
Chương Hiểu không nói lời nào, nhìn hắn: "Ta muốn mỗi ngày đều đi ra ngoài, gặp Trương Cường với Tiểu Sấu Tử!"
Tỉnh quỷ gật gật đầu, đưa tay đem quần áo thiếu niên lột sạch sẽ, nâng đầu cậu lên hôn nhẹ, hôn lên bờ môi cậu. Thiếu niên đơn thuần thanh tú giống như đóa hoa, giống như gốc đào rất nhiều năm trước kia, hoa đào nở lúc nào cũng giống y như hài tử của hắn, hương vị ngọt ngào tốt đẹp.
Chương Hiểu của bây giờ như lặp lại Chương Hiểu còn sống khi nhỏ, cả hai đều giống nhau, thuần khiết như thế, yêu con quỷ như thế.
Tỉnh quỷ vùi mình thật sâu vào trong thân thể hài tử của hắn.
"Bảo bảo." Em có hận ta không?
Nhưng cho dù em có hận hay không, em vẫn luôn là của ta.
Ánh mắt Chương Hiểu lấp lánh giống như nước suối, chớp mắt nhìn hắn.
Tình yêu của hắn từ đầu đến cuối giống như liệt hỏa, hừng hực ngút trời.
- -
Chàng trai trẻ tuổi dừng lại đẩy bụi cỏ dại trước mắt ra, trong bụi cỏ có một cô gái co rúc ở đó. Thân thể của cô hơi hơi run rẩy, phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào.
"Em đang làm gì ở đây?" Chàng trai trẻ tuổi hỏi.
Cô gái run rẩy kịch liệt, cúi đầu thật thấp.
Ven đường có một nông phụ đi qua, thấy thế đi tới, "Nghiệp chướng! Đây là con gái nhà ở đầu thôn Đông kia, một năm trước xảy ra một trận cháy lớn, cả nhà đều chết hết, chỉ còn lại duy nhất đứa nhỏ đáng thương này."
Chàng trai nghe xong liền hỏi: "Cô ấy chỉ có một mình sao? Chẳng lẽ không có ai đến giúp ư?"
"Đều là người trong thôn cả, huống chi đứa nhỏ đáng thương như thế ai không muốn giúp a. Nhưng đứa nhỏ điên điên khùng khùng lại không cho ai tới gần, cũng chẳng còn cách nào khác."
Chàng trai ngừng trong chốc lát, đi qua, vươn tay, "Em muốn theo tôi không?"
Chàng trai kia là thầy giáo tiểu học ở thôn bên cạnh, hôm nay đến thôn này thăm người thân, đi ngang qua đường trông thấy nơi đây có người đang ngủ, nhất thời hiếu kỳ liền đi tới xem thử.
Nghe nông phụ kia nói vậy, cảm thấy thực đau lòng.
Cô gái nghẹn ngào rụt một cái vào trong, không có phản ứng.
Chàng trai lại nhích tới gần một chút, "Em có muốn đi theo tôi không?"
Trong ánh mắt tràn đầy chân thành.
Sau đó, cô gái ngẩng đầu lên.
END
Chương Hiểu không thể tin trợn to mắt nhìn con quỷ vẫn như cũ đứng trước mặt cậu, hắn tựa hồ không hề bị thương, trầm mặc nhìn mình.
"Ta rất đau, Chương Hiểu..." Tỉnh quỷ co rút khóe miệng, rút đao và kiếm đang đâm ở trước ngực ra, "Ta đã từng chết một lần rồi, làm sao có thể chết được nữa, thật ngốc..." Hắn mang theo ánh mắt cưng chiều nhìn Chương Hiểu.
"Hiểu Tử! Chạy mau!" Trương Cường thấy tình hình không ổn, lập tức quát to. Chương Hiểu còn chưa kịp làm gì, tay Tỉnh quỷ đã nhanh chóng dài ra, ở trên cổ Trương Cường vặn một cái, Trương Cường chưa kịp giãy dụa đã không còn khí.
"Trương Cường! Trương Cường!" Tiểu Sấu Tử ôm lấy Trương Cường ngã xuống, nước mắt ào ào rơi. Ngay tại một khắc hắn khóc lên, cổ cũng đồng dạng bị người khóa lại, không có đau đớn, mất đi tri giác.
"Không!" Chương Hiểu gào thét, thanh âm vỡ vụn.
Tỉnh quỷ thu tay lại, nhìn hai người nằm trên mặt đất, trong mắt không rõ tâm tình. Cuối cùng hắn nở nụ cười, nhìn Trương Cường và Tiểu Sấu Tử trên mặt đất, lại nhìn Chương Hiểu. Gằn từng chữ: "Trong thôn này, sẽ không ai có thể chấp nhận hai người bọn hắn như vậy. Không bằng chết đi sẽ tốt hơn, có phải không..."
"Cậu đồ ác quỷ!!" Chương Hiểu lao tới hung hăng ghìm chặt cổ hắn, nhưng con quỷ không phản ứng chút nào, tùy ý để cậu trút giận.
Chương Hiểu đột nhiên buông hắn ra, xông ra ngoài. Tỉnh quỷ đi theo sau lưng.
Phải về nhà! Phải về nhà! Chương Hiểu chỉ có một ý niệm trong đầu! Cậu phải về nhà!
"Ô..." Trong không trung truyền đến tiếng khóc lớn, nức nở nghẹn ngào, Chương Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chị mình đứng trên sân thượng, cả tòa nhà đã bị lửa lớn bao vây cháy ngùn ngụt, chị đứng ở nơi đó liều mạng lắc đầu.
Bà nội! Chị! Hai người đang ở trong nhà! Chương Hiểu muốn chạy qua nhưng thân thể đã bị trụ lại, không cách nào nhúc nhích.
"Thả ta ra! Thả ta ra! Ta phải đi cứu bà nội! Bà nội của ta vẫn ở bên trong! Chị gái của ta còn ở bên trong! Cậu thả ta ra!" Cổ họng Chương Hiểu như đã vỡ tan, chỉ có thể phát ra từng hơi nhỏ khàn khàn.
Chị gái đứng trên sân thượng thấy con quỷ sau lưng Chương Hiểu, vẻ mặt tràn đầy đau đớn. "Ô..." Chị phát ra tiếng khóc, thế nhưng cổ họng đau đớn như bị mắc lại, không cách nào phát ra tiếng động.
Chị giống như phát điên, xoay người nhảy vào căn phòng đã biến thành biển lửa.
"Không!!!" nước mắt Chương Hiểu từng khối từng khối rớt xuống.
Liệt hỏa hừng hực lửa cắn nuốt toàn bộ ngôi nhà, Chương Hiểu ngừng rơi nước mắt.
Thân thể của cậu khôi phục tri giác, cậu xoay người đi qua một bên, đến bên cạnh giếng, Tỉnh quỷ vươn bàn tay trắng bệch níu chặt tay cậu, cậu dứt khoát thả người nhảy xuống.
Cậu hận, nỗi đau của cậu, trí nhớ của cậu, đã không còn.
-
Một năm sau.
"Ngoan, thả tay ra, trời tối ta lại mang em ra ngoài chơi, được không." Nam nhân thanh âm mang theo cưng chiều dỗ dành.
Bên trên miệng giếng ở trong sân viện hoang vắng, có thể thấy được hai cánh tay bám chặt đang cố gắng leo lên, nam nhân áo đen cúi ở phía trên thiếu niên nhỏ gầy ngăn trở ánh mặt trời.
Thiếu niên kia ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, cậu bất mãn đỏ hai mắt: "Không! Ta muốn đi ra ngoài!"
"Đợi trời tối ta sẽ mang bảo bảo ra ngoài chơi, em xem, bây giờ vẫn còn mặt trời, gặp ánh nắng bảo bảo sẽ đau, giống như lần trước, bảo bảo sẽ khóc." Nam nhân ôm thiếu niên vào trong ngực, chìm vào trong nước.
Trong nước có một ngôi nhà, hắn dẫn thiếu niên vào trong phòng. Đứa nhỏ rơi nước mắt: "Thế nhưng mỗi ngày đều có mặt trời mà... Cậu không cho ta đi ra ngoài... Tiểu Sấu Tử sát vách nói cho ta biết cậu không cho ta đi ra ngoài chơi!"
Nam nhân đau lòng hôn lên mặt thiếu niên, "Bảo bảo đừng khóc, bọn hắn là đang gạt em, em xem, tại sao bọn hắn cũng không đi ra? Bọn hắn chính là muốn trêu chọc bảo bảo."
"Ta không cần! Ta không cần! Ta muốn đi chơi!"
Nhìn thiếu niên đang say ngủ trong ngực, gương mặt Tỉnh quỷ trở nên nhu hòa, hắn nhẹ nhàng xoa tóc thiếu niên, nhịn không được hôn lên môi cậu. Hài tử của hắn mặc dù không còn trí nhớ, nhưng vẫn là hài tử của hắn, vẫn luôn là hài tử của hắn...
"Hiểu Tử lại tới nữa! Tiểu tử cái gì cũng quên sạch này sao lại phiền phức như vậy! Suốt ngày đến thế hả! Đã nói với Tỉnh quỷ bao nhiêu lần! Đừng có cho, không được cho hắn đến! Thế mà nhất định không chịu nghe!"
Trong ngôi nhà cũ, Tiểu Sấu Tử tức giận nhảy dựng lên, cái muôi trong tay hắn cũng theo động tác mà phát ra âm thanh "Lách cách".
"Tiểu Sấu Tử!" Chương Hiểu ngoài cửa xông vào, vẽ ra nụ cười thật lớn, mắt mày cong cong, rõ ràng có ý nịnh nọt.
Tiểu Sấu Tử lạnh mắt nhìn tiểu gia hỏa, tiểu tử giọng nói hơi thở còn như con nít bú sữa này đâu còn là Chương Hiểu ngày xưa! Tuyệt đối không phải! "Cậu lại tới đây làm gì?"
"Tớ muốn ăn cơm rang cậu làm!"
"Làm quỷ thì biết mùi vị đồ ăn như thế nào hả!" Tiểu Sấu Tử nhịn không được gầm lên, ăn ăn ăn! Tiểu tử cậu cái đồ tham ăn!
"Nhưng cậu cũng có ăn mà..." Chương Hiểu nước mắt nói đến là đến, xoành xoạch rớt xuống. Tim Tiểu Sấu Tử liền nhảy lên họng, gia hỏa này khóc, vị kia nhà hắn nếu tới, chính mình sẽ xong đời!
"Cậu đừng khóc... Không phải là ăn cơm thôi sao, tớ làm cho cậu!"
Từ sau trận hỏa hoạn một năm trước, vùng này đã không còn người ở, đều nói nơi này bị quỷ quấy, không còn ai dám tới gần. Chương Hiểu không còn trí nhớ giống đứa nhỏ mới sinh, được Tỉnh quỷ kia coi như tổ tông mà hầu hạ. Bà nội Chương Hiểu chết đi linh hồn cũng không có, chị gái Chương Hiểu chưa chết nhưng lại không có tin tức. Quan Thành Trung bỏ mạng không ai hay biết, sau khi chết một tháng, linh hồn ông dần dần tiêu thất. Hiện giờ nơi này gần giống như sân quỷ.
Tiểu Sấu Tử cùng Trương Cường cũng đã bình tâm, không còn như lúc trước vừa mới tỉnh dậy, thật khó khăn mới có thể tiếp nhận.
Nhưng là Tiểu Sấu Tử đôi khi cảm thấy, Hiểu Tử này a! Khiến cho người ta thực quá khó chịu! Hắn mỗi ngày mặt dày mày dạn đến đây ăn chực, đồ quỷ tham ăn, quỷ thì ăn ra được mùi vị gì nha?! Được rồi, ta cũng ăn, cái này quên đi, coi như hoài niệm quá khứ khi còn làm người. Thế nhưng hắn lúc nào cũng thừa dịp ban ngày ta và Trương Cường ngủ, ghé ở bên ngoài cửa sổ, tự cho là mình ẩn núp vô cùng tốt rồi lại quang minh chính đại nhìn lén ta và Trương Cường, đây là vì sao hả hả?!! Mấu chốt là ta lại không thể mắng hắn, ta vừa nói hắn liền khóc. Có đôi khi gia hỏa này thậm chí còn đi cáo ta! Dùng thanh âm như con nít nói: "Tiểu Sấu Tử cùng Trương Cường bọn hắn đều mắng ta... Bọn hắn đều không thích ta... Ô..." Nếu bị cái vị cường hãn kia nhà hắn biết, ta sẽ khó tránh khỏi một trận ăn khổ. Cậu mất trí nhớ thì cứ mất trí nhớ đi, vì sao còn mất luôn đức hạnh như thế?! Cậu đây là muốn tôi phải làm sao?!!
"Bảo bảo, về nhà thôi." Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, Tiểu Sấu Tử chà xát toàn thân nổi da gà, tránh đường cho con quỷ đi qua.
Chương Hiểu nằm bò trên bàn, trên mặt dính cơm. Gáy Tiểu Sấu Tử giật giật, tiểu tử này cũng coi như thật giỏi đi, một bữa cơm còn có thể ăn thành như vậy, cũng không dễ dàng.
"Tớ không muốn, tớ còn phải đợi Trương Cường về." Chương Hiểu không quay đầu lại, và cơm ăn.
Tiểu Sấu Tử mặt co quắp: "Cậu đợi Trương Cường về làm gì?"
"Xem các cậu ngủ!" Chương Hiểu nói lời này mặt không đổi sắc, mặt không đỏ tim không nhảy, chớp chớp hai mắt sùng bái nhìn Tiểu Sấu Tử: "Các cậu chơi trò ngủ thật vui nha, cậu có khi còn kêu lên! Giống y chang tớ chơi với A Tỉnh! Nhưng mà không vui bằng cậu cùng Trương Cường!" =))))
Tiểu Sấu Tử nếu có thể dùng cái gì để diễn tả tâm tình của hắn lúc này, phỏng chừng trước tiên là phun một búng máu.
Không lâu sau khi Tỉnh quỷ mang tiểu tổ tông quay về, Trương Cường cũng trở về. Tiểu Sấu Tử mặt đen lại.
Trương Cường hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi con mẹ nó khi còn sống đối với thằng nhóc Hiểu Tử kia quá tốt! Hiện tại tôi muốn làm thịt hắn! Làm thịt hắn!!"
Phiên ngoại
"Ta ghét nhất Tiểu Sấu Tử!"
"Bảo bảo vì sao lại ghét Tiểu Sấu Tử?"
"Chính là chán ghét!"
Tỉnh quỷ xoa xoa lưng cho hài tử của hắn, hài tử nằm lỳ trên giường mân mê miệng, lật người lại, chui vào chăn trong lộ ra hai con mắt, "Tiểu Sấu Tử hôm nay còn mắng ta nữa! Hắn không cho ta đến nhà hắn chơi!"
Tỉnh quỷ ôm hài tử của hắn vào trong ngực, cưng chiều hôn lên mặt: "Ta đi đánh hắn."
Chương Hiểu lúc này ánh mắt mới cong lên, nở nụ cười, chui vào trong ngực Tỉnh quỷ cọ cọ, nhắm mắt lại liền buồn ngủ.
Tỉnh quỷ lại bế cậu lên, "Bảo bảo bây giờ đừng ngủ."
"Muốn ngủ!" Chương Hiểu giương mắt, bất mãn trừng hắn! "Ngươi nhất định lại muốn chuyện đau nhức đau nhức! Ta mới không muốn!"
"Bảo bảo nghe lời, sẽ không đau nhức. Ngày mai ta mang bảo bảo đi ra ngoài chơi được không?"
Chương Hiểu không nói lời nào, nhìn hắn: "Ta muốn mỗi ngày đều đi ra ngoài, gặp Trương Cường với Tiểu Sấu Tử!"
Tỉnh quỷ gật gật đầu, đưa tay đem quần áo thiếu niên lột sạch sẽ, nâng đầu cậu lên hôn nhẹ, hôn lên bờ môi cậu. Thiếu niên đơn thuần thanh tú giống như đóa hoa, giống như gốc đào rất nhiều năm trước kia, hoa đào nở lúc nào cũng giống y như hài tử của hắn, hương vị ngọt ngào tốt đẹp.
Chương Hiểu của bây giờ như lặp lại Chương Hiểu còn sống khi nhỏ, cả hai đều giống nhau, thuần khiết như thế, yêu con quỷ như thế.
Tỉnh quỷ vùi mình thật sâu vào trong thân thể hài tử của hắn.
"Bảo bảo." Em có hận ta không?
Nhưng cho dù em có hận hay không, em vẫn luôn là của ta.
Ánh mắt Chương Hiểu lấp lánh giống như nước suối, chớp mắt nhìn hắn.
Tình yêu của hắn từ đầu đến cuối giống như liệt hỏa, hừng hực ngút trời.
- -
Chàng trai trẻ tuổi dừng lại đẩy bụi cỏ dại trước mắt ra, trong bụi cỏ có một cô gái co rúc ở đó. Thân thể của cô hơi hơi run rẩy, phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào.
"Em đang làm gì ở đây?" Chàng trai trẻ tuổi hỏi.
Cô gái run rẩy kịch liệt, cúi đầu thật thấp.
Ven đường có một nông phụ đi qua, thấy thế đi tới, "Nghiệp chướng! Đây là con gái nhà ở đầu thôn Đông kia, một năm trước xảy ra một trận cháy lớn, cả nhà đều chết hết, chỉ còn lại duy nhất đứa nhỏ đáng thương này."
Chàng trai nghe xong liền hỏi: "Cô ấy chỉ có một mình sao? Chẳng lẽ không có ai đến giúp ư?"
"Đều là người trong thôn cả, huống chi đứa nhỏ đáng thương như thế ai không muốn giúp a. Nhưng đứa nhỏ điên điên khùng khùng lại không cho ai tới gần, cũng chẳng còn cách nào khác."
Chàng trai ngừng trong chốc lát, đi qua, vươn tay, "Em muốn theo tôi không?"
Chàng trai kia là thầy giáo tiểu học ở thôn bên cạnh, hôm nay đến thôn này thăm người thân, đi ngang qua đường trông thấy nơi đây có người đang ngủ, nhất thời hiếu kỳ liền đi tới xem thử.
Nghe nông phụ kia nói vậy, cảm thấy thực đau lòng.
Cô gái nghẹn ngào rụt một cái vào trong, không có phản ứng.
Chàng trai lại nhích tới gần một chút, "Em có muốn đi theo tôi không?"
Trong ánh mắt tràn đầy chân thành.
Sau đó, cô gái ngẩng đầu lên.
END
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương