Tính Sư
Chương 16: Lâm – 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tấn Hành, anh đã thỉnh lão tổ tông Tào gia đến cục cảnh sát ăn ngon uống mát mấy ngày rồi, sao đến bây giờ ổng vẫn chưa nói sẽ giúp chúng ta bắt quỷ như thế nào vậy? Cứ kéo dài thế này nhỡ mụ già thích ăn thịt người mà cậu kể chạy mất thì sao? Hiệu suất làm việc của vị lão tổ tông này có được không đó?”
Năm ngày sau Liêu Phi Bân lại một lần nữa đến Tấn gia, hôm nay sắc mặt anh ta rõ ràng có vẻ nôn nóng hơn rất nhiều, vụ án nấu đầu ở quán cơm Lãng Uyển đã qua gần một tuần, nhưng hiện tại manh mối kế tiếp và tiến trình phá án đều đang bị kẹt trong một tình thế vô cùng khó xử.
Đã thế cả người phụ trách quán cơm lẫn thân nhân người bị hại đều không ngừng thúc giục bọn họ phải nhanh chóng đưa ra kết quả điều tra, đồng chí Lão Liêu mấy ngày nay đều cùng đồ đệ ngồi trong đơn vị đau đầu với mớ manh mối, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi cực độ. Nghe Liêu Phi Vân nôn nóng hỏi mình như vậy, Tấn Hành ngồi đối diện anh ta vẫn tiếp tục công việc sao chép sách cổ như thường lệ, thi thoảng lại liếc nhìn di động trong tay, đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu lên:
“Chờ thêm một chút.”
“Vậy cậu nói xem còn phải chờ bao lâu nữa? Cậu nói thẳng cho anh biết là chờ đến bao giờ mới xong đi? Bụng anh đã sắp bị cậu lừa đến phát phình ra rồi, nếu mà còn chờ chờ chờ chờ —— “
“Chờ thêm hai ngày nữa.”
“Hở? Sao tự dưng cậu lại khẳng định như thế? Đừng lừa anh nha anh rất dễ tưởng thật đấy……”
“……Là thế này, bảy ngày sau khi chết, quỷ mới chết mới có thể trở lại dương gian thăm người thân, cho dù bây giờ Tào thị muốn giúp anh thì cũng phải gặp đứa con cháu đã hoá quỷ của mình, nghe người trong nhà khóc lóc kể lể xong thì mới có thể nhúng tay vào chuyện thế tục này được. Bởi vì lão tổ tông tuy xem như là gia tiên nhưng cũng không cao cấp hơn thổ địa tiên, bọn họ chỉ tình nguyện và cũng chỉ có thể quản lý chuyện liên quan đến con cháu nhà mình. Cho nên em mới bảo anh thỉnh ông ấy về trước, dùng khói lửa nhân gian để cung phụng ông ấy mấy ngày, chờ đến đầu thất người chết trở về rồi hẵng nói sau.”
(Đầu thất là bảy ngày kể từ ngày chết, người ta tin rằng linh hồn của người đã khuất sẽ trở về nhà trong những ngày “đầu thất” này.)
“Ồ? Ra là thế ư? Vậy bình thường anh có cần trò chuyện trao đổi nhiều hơn với vị Tào lão tổ tông này không? Anh cảm thấy ổng hình như không thích mở miệng nói chuyện, nhiều lần anh bắt chuyện mà toàn bị bơ đẹp luôn, chỉ có gật đầu với lắc đầu thôi. Nếu không phải lần trước ổng ăn no, anh nghe ổng nấc khẽ một cái, thì còn tưởng là lão tổ tông này bị câm bẩm sinh cơ……”
Lời thì thầm của Liêu Phi Vân khiến Tấn Hành bỗng nhiên dừng bút, sau đó liền nhìn anh ta bằng ánh mắt không biết phải hình dung thế nào. Một lát sau hắn mới chậm rãi dời mắt đi, nói có ý nhắc nhở:
“Đừng suốt ngày nói mấy câu lung tung vô nghĩa với ông ấy, ông ấy sẽ không để ý đến anh đâu.”
“Hả? Tại sao?”
“Tào thị, tên lúc sinh thời là Tào Thúc Chấn Đạc, là con trai thứ sáu của Chu Văn Vương Cơ Xương và Thái Tự, em trai cùng mẹ với Chu Vũ Vương Cơ Phát. Tương truyền ông giỏi chế phi kiếm, sau này Chu thiên tử còn lấy ba chữ Tào Hữu Ngôn để phong hầu ban họ cho con cháu của ông, ý tứ của những lời này chính là thiên tử hi vọng hậu duệ của Tào thị có thể đừng để tâm ánh mắt người ngoài mà hãy mở miệng luyện nói nhiều hơn. Bởi theo một bản dã sử chép lại rằng, Tào thị mắc chứng nói lắp nghiêm trọng, khi đối mặt nói chuyện với người khác sẽ cảm thấy vô cùng căng thẳng, có lúc nói không nổi còn khóc lóc chạy thẳng về nhà, cho nên liền thành trò cười cho rất nhiều người thưở bấy giờ. Ông ấy cực kỳ để ý chuyện này, anh chớ nên vô ý vô tứ khiến ông ấy nhớ lại những tổn thương trước kia, hiểu không?”
Liêu Phi Vân: “……”
Nghe Tấn Hành nói thế, Liêu Phi Vân bỗng cảm thấy vị lão tổ tông nói lắp của Tào gia thật là đáng thương, chẳng trách cả ngày cứ im re, ngay cả nấc cũng cẩn thận như vậy, chắc là sợ lúc nấc cũng lỡ miệng nói lắp đây mà.
Thế là anh ta lập tức thề thốt về sau tuyệt đối không kích thích lão tổ tông, nhất định sẽ hầu hạ ăn ngon uống mát đến khi nào giải quyết xong vụ án này mới thôi.
Song hai người vừa mới nói xong vấn đề này thì Liêu Phi Vân bỗng nhiên híp mắt gõ bàn hỏi:
“Mà này, chuyện lần trước anh bảo cậu sao rồi? Đã tâm sự với cháu trai cậu chưa?”
“Đã nói chuyện rồi.”
“Kết quả thế nào? Nó đã khai ra rốt cuộc là ai xui nó thượng cẳng chân đá bay bạn học, còn truyền thụ cho nó kỹ xảo nhập môn chuyên ngành diễn xuất chưa? Anh cũng tò mò ghê, nhà cậu quản nghiêm như thế, nó cũng đâu thể tự học thành tài được? Thủ đoạn…… độc ác tàn nhẫn thế này, hay là cu cậu Tấn Trường Minh kết bái được vị đại ca nào ngoài đường rồi?”
Tấn Hành: “……”
Nhắc đến việc này là vẻ mặt Tấn Hành liền trở nên khó coi, bởi vì hắn cũng giống như Liêu Phi Vân, rất muốn biết rốt cuộc là ai đã dạy cháu mình mấy cái trò vớ va vớ vẩn này.
Nhưng đến tận sáng nay Tấn Trường Minh ra ngoài đi học bổ túc, cậu cả vẫn chẳng moi được từ miệng cháu trai mình một chút manh mối nào liên quan đến tên đồng bọn thần bí kia, hơn nữa hai ngày nay Tấn Hành cũng việc bận cho nên chuyện giáo dục cháu trai đành tạm gác lại.
Không muốn để người ta biết mình bó tay với đứa cháu, Tấn Hành cũng nghiêm mặt lảng tránh đề tài này luôn. Hắn bảo Liêu Phi Vân ngồi chờ một lát, còn mình thì đứng dậy chuẩn bị mang tờ gia phả các nhà cất vào giá đồ bên cạnh.
Bởi vì quan hệ với hắn cũng không tệ, Liêu Phi Vân đương nhiên không xem mình là người ngoài, anh ta uống trà mứt táo dì Trương vừa mang lên cho mình, lại bắt đầu tái phát bệnh nghề nghiệp. Đôi mắt Liêu Phi Vân như laser quét qua quét lại đống thư tịch, la bàn rồi cả gương tứ phương bát quái trên chiếc bàn ngăn nắp của Tấn Hành, vừa dòm vừa càm ràm như bà mẹ già:
“Cậu nhìn lại mình xem, rúc trong nhà từ sáng đến tối chép mấy cái thứ này, không chịu tiếp xúc với người khác, thi thoảng ra ngoài một tí cũng tốt mà, người yêu cậu cả ngày chẳng thấy mặt cậu cũng bất tiện lắm chứ, có thời gian là phải ở bên cạnh người ta đi chứ hả? Bao năm qua mấy lão tổ tông kia có trả lương cho cậu đâu, cậu không phản ánh với bọn họ là công việc này khiến cậu —— Ố, hình như có người tìm —— “
Anh ta đang lải nhải nửa chừng thì chiếc điện thoại Tấn Hành đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên, ban nãy hắn vừa chép sách vừa xem Wechat, bảy, tám trang lịch sử trò chuyện lập tức hiện ra, quả thật muốn người ta không thấy cũng khó.
Liêu Phi Vân ngạc nhiên, trông thấy ở trên cùng có một đoạn đối thoại ngắn chói mù hai con mắt cẩu độc thân của mình.
Tiểu Tấn:
【Đang làm gì thế?】
Ớt Xanh: (Ớt xanh (Thanh Tiêu) = Tần Giao = Thanh Giao = qīngjiāo nhé )
【Đang ở ngoài, được bạn giới thiệu cho công việc mới.】
Tiểu Tấn:
【Ăn trưa chưa?】
Ớt Xanh:
【Ăn rồi, em đang làm gì vậy?】
Tiểu Tấn:
【Em đang hỗ trợ một người quen, nhưng bây giờ chẳng muốn giúp anh ta lắm, đã không trả đồng nào mà còn suốt ngày giục tới giục lui.】
Liêu Phi Vân: “……”
Là cái gã người quen không biết xấu hổ đã không trả đồng nào mà còn suốt ngày giục tới giục lui kia, biết được mình bị ghét bỏ thông qua lịch sử trò chuyện Wechat giữa Tấn Hành và người yêu của hắn cũng thật là đáng giận mà.
Liêu Phi Vân tức tối nghiến răng, sau khi lén lút quay đầu xác nhận Tấn đại thiếu vẫn đang cúi đầu bày biện đồ vật, anh ta liền trỏ tay kéo lên trang tiếp, muốn xem coi Tấn Hành còn nói gì về mình nữa.
Mà không nhìn thì không biết, vừa nhìn là đập vào mắt mười mấy trang lịch sử trò chuyện suốt mấy buổi tối liền, Liêu Phi Vân còn tưởng quan hệ giữa Tấn Hành và đối tượng hẹn hò chỉ ở mức bình thường thôi cơ, dòm mấy cái câu từ sếm sẩm ngán ngấy này là hiểu hai thanh niên mới yêu này hơn nửa đêm đều rảnh quá không ngủ được.
Cũng biết đây là xâm phạm riêng tư của người ta cho nên Liêu Phi Vân không dám nhìn kỹ, ngay lúc anh ta đang chuẩn bị tắt điện thoại làm bộ không thấy gì hết thì tay bỗng lướt đến đoạn khoảng hơn 11 giờ đêm qua, cô nàng không biết tên là Ớt Xanh hay Ớt Chuông hay Ớt Chỉ Thiên kia đăng một status lên vòng bạn bè, đồng chí Tấn Hành nhiệt tình cổ vũ của chúng ta còn thả một cái like ở bên dưới.
【Mẹ chồng độc ác và con dâu khốn khổ hôm nay rốt cuộc cũng đi đến hồi kết thúc.】
“Phụttt, CLGT há há há, cái phim vợ cậu xem đến cả tuổi như mẹ anh cũng chả xem nổi ha ha ha……”
Tuy rằng rất không muốn tổn thương lòng tự trọng của Tấn Hành nhưng Liêu Phi Vân vẫn phá ra cười há há như được mùa, tiếng cười của thằng cha này khiến Tấn Hành đang đứng trước kệ sách quay phắt lại, ngay lập tức thẹn quá thành giận đi tới muốn giành lấy di động cất vào trong ngăn kéo.
Ấy thế nhưng gã anh rể hờ này vừa mặt dày lại vừa biết võ, thấy em vợ bắt đầu ngại ngùng là co cẳng chạy ngay tắp lự. Tuy rằng sau một phen liều chết vật lộn cuối cùng hắn đã đoạt lại di động và đánh cho Liêu Phi Vân tím bầm con mắt, song Tấn Hành vẫn lạnh mặt khônh muốn nói chuyện với cái tên này nữa. Cuối cùng Liêu Phi Vân phải đau khổ khuyên can đủ đường mới khiến cho bầu không khí dịu đi được.
“Hai ngày sau mang Tào thị tới tìm em, tối hôm ấy em sẽ để Triệu thị đánh xe ngựa đưa hai ta đến Tuý Giới tìm mụ Canh bà giết người kia. Nhớ kỹ, đến lúc đó nhất định phải che kín mặt lại, nếu để cho tà tuý nhớ được mặt anh thì trong tương lai, không chỉ anh mà ngay cả người nhà, bạn bè thậm chí người thân thiết nhất của anh đều sẽ bị lũ tuý cùng hung cực đó trả thù, đến cả cơ hội hối hận anh cũng không có đâu.”
“Ặc, cậu đừng tự dưng nghiêm túc thế chứ, đáng sợ đến mức ấy thật hả?”
“……”
“Ầy, được được được, biết rồi biết rồi, đến lúc ấy anh sẽ tìm thứ gì đó che mặt lại…… Làm phiền cậu rồi đại thiếu gia, tính khí vẫn trái gió trở trời như vậy, không được nói xấu anh với vợ cậu nữa đâu đấy nhá…… Haiz, lần sau anh sẽ mời cả hai ăn bữa cơm, già đầu rồi đúng là dễ bị đám thanh niên chê mà……”
Lát nữa còn có chút việc nên Liêu Phi Vân chỉ cười nói thêm vài câu rồi rời đi, thấy cái tên không tim không phổi này rốt cuộc cũng té rồi, Tấn Hành bấy giờ mới mở ngăn kéo lấy di động ra.
Có điều trên màn hình chẳng hiện thông báo tin nhắn mới nào, Tấn Hành đoán có lẽ Tần Giao đang bận nên chưa trả lời mình được, bèn đặt điện thoại xuống, đứng dậy tiếp tục sắp xếp gia phả trên giá sách.
Song một lát sau, bởi vì cuộc đối thoại ban nãy với Liêu Phi Vân, Tấn Hành bất chợt hồi tưởng lại gì đó. Hắn đứng ngẩn người trước vị trí kệ sách từng bày ảnh chụp chung của cả gia đình, giờ đây lại chẳng còn sót lại gì nữa, hồi lâu sau, hắn mới nhắm đôi mắt đỏ bừng lại, làm như chưa từng có gì xảy ra.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai đánh yêu quái nha, hử, mợ đang làm gì ấy hả, mợ đương nhiên là đang làm chuyện xấu rồi ha ha! Đây là công việc và chức trách của mợ mà!
“Tấn Hành, anh đã thỉnh lão tổ tông Tào gia đến cục cảnh sát ăn ngon uống mát mấy ngày rồi, sao đến bây giờ ổng vẫn chưa nói sẽ giúp chúng ta bắt quỷ như thế nào vậy? Cứ kéo dài thế này nhỡ mụ già thích ăn thịt người mà cậu kể chạy mất thì sao? Hiệu suất làm việc của vị lão tổ tông này có được không đó?”
Năm ngày sau Liêu Phi Bân lại một lần nữa đến Tấn gia, hôm nay sắc mặt anh ta rõ ràng có vẻ nôn nóng hơn rất nhiều, vụ án nấu đầu ở quán cơm Lãng Uyển đã qua gần một tuần, nhưng hiện tại manh mối kế tiếp và tiến trình phá án đều đang bị kẹt trong một tình thế vô cùng khó xử.
Đã thế cả người phụ trách quán cơm lẫn thân nhân người bị hại đều không ngừng thúc giục bọn họ phải nhanh chóng đưa ra kết quả điều tra, đồng chí Lão Liêu mấy ngày nay đều cùng đồ đệ ngồi trong đơn vị đau đầu với mớ manh mối, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi cực độ. Nghe Liêu Phi Vân nôn nóng hỏi mình như vậy, Tấn Hành ngồi đối diện anh ta vẫn tiếp tục công việc sao chép sách cổ như thường lệ, thi thoảng lại liếc nhìn di động trong tay, đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu lên:
“Chờ thêm một chút.”
“Vậy cậu nói xem còn phải chờ bao lâu nữa? Cậu nói thẳng cho anh biết là chờ đến bao giờ mới xong đi? Bụng anh đã sắp bị cậu lừa đến phát phình ra rồi, nếu mà còn chờ chờ chờ chờ —— “
“Chờ thêm hai ngày nữa.”
“Hở? Sao tự dưng cậu lại khẳng định như thế? Đừng lừa anh nha anh rất dễ tưởng thật đấy……”
“……Là thế này, bảy ngày sau khi chết, quỷ mới chết mới có thể trở lại dương gian thăm người thân, cho dù bây giờ Tào thị muốn giúp anh thì cũng phải gặp đứa con cháu đã hoá quỷ của mình, nghe người trong nhà khóc lóc kể lể xong thì mới có thể nhúng tay vào chuyện thế tục này được. Bởi vì lão tổ tông tuy xem như là gia tiên nhưng cũng không cao cấp hơn thổ địa tiên, bọn họ chỉ tình nguyện và cũng chỉ có thể quản lý chuyện liên quan đến con cháu nhà mình. Cho nên em mới bảo anh thỉnh ông ấy về trước, dùng khói lửa nhân gian để cung phụng ông ấy mấy ngày, chờ đến đầu thất người chết trở về rồi hẵng nói sau.”
(Đầu thất là bảy ngày kể từ ngày chết, người ta tin rằng linh hồn của người đã khuất sẽ trở về nhà trong những ngày “đầu thất” này.)
“Ồ? Ra là thế ư? Vậy bình thường anh có cần trò chuyện trao đổi nhiều hơn với vị Tào lão tổ tông này không? Anh cảm thấy ổng hình như không thích mở miệng nói chuyện, nhiều lần anh bắt chuyện mà toàn bị bơ đẹp luôn, chỉ có gật đầu với lắc đầu thôi. Nếu không phải lần trước ổng ăn no, anh nghe ổng nấc khẽ một cái, thì còn tưởng là lão tổ tông này bị câm bẩm sinh cơ……”
Lời thì thầm của Liêu Phi Vân khiến Tấn Hành bỗng nhiên dừng bút, sau đó liền nhìn anh ta bằng ánh mắt không biết phải hình dung thế nào. Một lát sau hắn mới chậm rãi dời mắt đi, nói có ý nhắc nhở:
“Đừng suốt ngày nói mấy câu lung tung vô nghĩa với ông ấy, ông ấy sẽ không để ý đến anh đâu.”
“Hả? Tại sao?”
“Tào thị, tên lúc sinh thời là Tào Thúc Chấn Đạc, là con trai thứ sáu của Chu Văn Vương Cơ Xương và Thái Tự, em trai cùng mẹ với Chu Vũ Vương Cơ Phát. Tương truyền ông giỏi chế phi kiếm, sau này Chu thiên tử còn lấy ba chữ Tào Hữu Ngôn để phong hầu ban họ cho con cháu của ông, ý tứ của những lời này chính là thiên tử hi vọng hậu duệ của Tào thị có thể đừng để tâm ánh mắt người ngoài mà hãy mở miệng luyện nói nhiều hơn. Bởi theo một bản dã sử chép lại rằng, Tào thị mắc chứng nói lắp nghiêm trọng, khi đối mặt nói chuyện với người khác sẽ cảm thấy vô cùng căng thẳng, có lúc nói không nổi còn khóc lóc chạy thẳng về nhà, cho nên liền thành trò cười cho rất nhiều người thưở bấy giờ. Ông ấy cực kỳ để ý chuyện này, anh chớ nên vô ý vô tứ khiến ông ấy nhớ lại những tổn thương trước kia, hiểu không?”
Liêu Phi Vân: “……”
Nghe Tấn Hành nói thế, Liêu Phi Vân bỗng cảm thấy vị lão tổ tông nói lắp của Tào gia thật là đáng thương, chẳng trách cả ngày cứ im re, ngay cả nấc cũng cẩn thận như vậy, chắc là sợ lúc nấc cũng lỡ miệng nói lắp đây mà.
Thế là anh ta lập tức thề thốt về sau tuyệt đối không kích thích lão tổ tông, nhất định sẽ hầu hạ ăn ngon uống mát đến khi nào giải quyết xong vụ án này mới thôi.
Song hai người vừa mới nói xong vấn đề này thì Liêu Phi Vân bỗng nhiên híp mắt gõ bàn hỏi:
“Mà này, chuyện lần trước anh bảo cậu sao rồi? Đã tâm sự với cháu trai cậu chưa?”
“Đã nói chuyện rồi.”
“Kết quả thế nào? Nó đã khai ra rốt cuộc là ai xui nó thượng cẳng chân đá bay bạn học, còn truyền thụ cho nó kỹ xảo nhập môn chuyên ngành diễn xuất chưa? Anh cũng tò mò ghê, nhà cậu quản nghiêm như thế, nó cũng đâu thể tự học thành tài được? Thủ đoạn…… độc ác tàn nhẫn thế này, hay là cu cậu Tấn Trường Minh kết bái được vị đại ca nào ngoài đường rồi?”
Tấn Hành: “……”
Nhắc đến việc này là vẻ mặt Tấn Hành liền trở nên khó coi, bởi vì hắn cũng giống như Liêu Phi Vân, rất muốn biết rốt cuộc là ai đã dạy cháu mình mấy cái trò vớ va vớ vẩn này.
Nhưng đến tận sáng nay Tấn Trường Minh ra ngoài đi học bổ túc, cậu cả vẫn chẳng moi được từ miệng cháu trai mình một chút manh mối nào liên quan đến tên đồng bọn thần bí kia, hơn nữa hai ngày nay Tấn Hành cũng việc bận cho nên chuyện giáo dục cháu trai đành tạm gác lại.
Không muốn để người ta biết mình bó tay với đứa cháu, Tấn Hành cũng nghiêm mặt lảng tránh đề tài này luôn. Hắn bảo Liêu Phi Vân ngồi chờ một lát, còn mình thì đứng dậy chuẩn bị mang tờ gia phả các nhà cất vào giá đồ bên cạnh.
Bởi vì quan hệ với hắn cũng không tệ, Liêu Phi Vân đương nhiên không xem mình là người ngoài, anh ta uống trà mứt táo dì Trương vừa mang lên cho mình, lại bắt đầu tái phát bệnh nghề nghiệp. Đôi mắt Liêu Phi Vân như laser quét qua quét lại đống thư tịch, la bàn rồi cả gương tứ phương bát quái trên chiếc bàn ngăn nắp của Tấn Hành, vừa dòm vừa càm ràm như bà mẹ già:
“Cậu nhìn lại mình xem, rúc trong nhà từ sáng đến tối chép mấy cái thứ này, không chịu tiếp xúc với người khác, thi thoảng ra ngoài một tí cũng tốt mà, người yêu cậu cả ngày chẳng thấy mặt cậu cũng bất tiện lắm chứ, có thời gian là phải ở bên cạnh người ta đi chứ hả? Bao năm qua mấy lão tổ tông kia có trả lương cho cậu đâu, cậu không phản ánh với bọn họ là công việc này khiến cậu —— Ố, hình như có người tìm —— “
Anh ta đang lải nhải nửa chừng thì chiếc điện thoại Tấn Hành đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên, ban nãy hắn vừa chép sách vừa xem Wechat, bảy, tám trang lịch sử trò chuyện lập tức hiện ra, quả thật muốn người ta không thấy cũng khó.
Liêu Phi Vân ngạc nhiên, trông thấy ở trên cùng có một đoạn đối thoại ngắn chói mù hai con mắt cẩu độc thân của mình.
Tiểu Tấn:
【Đang làm gì thế?】
Ớt Xanh: (Ớt xanh (Thanh Tiêu) = Tần Giao = Thanh Giao = qīngjiāo nhé )
【Đang ở ngoài, được bạn giới thiệu cho công việc mới.】
Tiểu Tấn:
【Ăn trưa chưa?】
Ớt Xanh:
【Ăn rồi, em đang làm gì vậy?】
Tiểu Tấn:
【Em đang hỗ trợ một người quen, nhưng bây giờ chẳng muốn giúp anh ta lắm, đã không trả đồng nào mà còn suốt ngày giục tới giục lui.】
Liêu Phi Vân: “……”
Là cái gã người quen không biết xấu hổ đã không trả đồng nào mà còn suốt ngày giục tới giục lui kia, biết được mình bị ghét bỏ thông qua lịch sử trò chuyện Wechat giữa Tấn Hành và người yêu của hắn cũng thật là đáng giận mà.
Liêu Phi Vân tức tối nghiến răng, sau khi lén lút quay đầu xác nhận Tấn đại thiếu vẫn đang cúi đầu bày biện đồ vật, anh ta liền trỏ tay kéo lên trang tiếp, muốn xem coi Tấn Hành còn nói gì về mình nữa.
Mà không nhìn thì không biết, vừa nhìn là đập vào mắt mười mấy trang lịch sử trò chuyện suốt mấy buổi tối liền, Liêu Phi Vân còn tưởng quan hệ giữa Tấn Hành và đối tượng hẹn hò chỉ ở mức bình thường thôi cơ, dòm mấy cái câu từ sếm sẩm ngán ngấy này là hiểu hai thanh niên mới yêu này hơn nửa đêm đều rảnh quá không ngủ được.
Cũng biết đây là xâm phạm riêng tư của người ta cho nên Liêu Phi Vân không dám nhìn kỹ, ngay lúc anh ta đang chuẩn bị tắt điện thoại làm bộ không thấy gì hết thì tay bỗng lướt đến đoạn khoảng hơn 11 giờ đêm qua, cô nàng không biết tên là Ớt Xanh hay Ớt Chuông hay Ớt Chỉ Thiên kia đăng một status lên vòng bạn bè, đồng chí Tấn Hành nhiệt tình cổ vũ của chúng ta còn thả một cái like ở bên dưới.
【Mẹ chồng độc ác và con dâu khốn khổ hôm nay rốt cuộc cũng đi đến hồi kết thúc.】
“Phụttt, CLGT há há há, cái phim vợ cậu xem đến cả tuổi như mẹ anh cũng chả xem nổi ha ha ha……”
Tuy rằng rất không muốn tổn thương lòng tự trọng của Tấn Hành nhưng Liêu Phi Vân vẫn phá ra cười há há như được mùa, tiếng cười của thằng cha này khiến Tấn Hành đang đứng trước kệ sách quay phắt lại, ngay lập tức thẹn quá thành giận đi tới muốn giành lấy di động cất vào trong ngăn kéo.
Ấy thế nhưng gã anh rể hờ này vừa mặt dày lại vừa biết võ, thấy em vợ bắt đầu ngại ngùng là co cẳng chạy ngay tắp lự. Tuy rằng sau một phen liều chết vật lộn cuối cùng hắn đã đoạt lại di động và đánh cho Liêu Phi Vân tím bầm con mắt, song Tấn Hành vẫn lạnh mặt khônh muốn nói chuyện với cái tên này nữa. Cuối cùng Liêu Phi Vân phải đau khổ khuyên can đủ đường mới khiến cho bầu không khí dịu đi được.
“Hai ngày sau mang Tào thị tới tìm em, tối hôm ấy em sẽ để Triệu thị đánh xe ngựa đưa hai ta đến Tuý Giới tìm mụ Canh bà giết người kia. Nhớ kỹ, đến lúc đó nhất định phải che kín mặt lại, nếu để cho tà tuý nhớ được mặt anh thì trong tương lai, không chỉ anh mà ngay cả người nhà, bạn bè thậm chí người thân thiết nhất của anh đều sẽ bị lũ tuý cùng hung cực đó trả thù, đến cả cơ hội hối hận anh cũng không có đâu.”
“Ặc, cậu đừng tự dưng nghiêm túc thế chứ, đáng sợ đến mức ấy thật hả?”
“……”
“Ầy, được được được, biết rồi biết rồi, đến lúc ấy anh sẽ tìm thứ gì đó che mặt lại…… Làm phiền cậu rồi đại thiếu gia, tính khí vẫn trái gió trở trời như vậy, không được nói xấu anh với vợ cậu nữa đâu đấy nhá…… Haiz, lần sau anh sẽ mời cả hai ăn bữa cơm, già đầu rồi đúng là dễ bị đám thanh niên chê mà……”
Lát nữa còn có chút việc nên Liêu Phi Vân chỉ cười nói thêm vài câu rồi rời đi, thấy cái tên không tim không phổi này rốt cuộc cũng té rồi, Tấn Hành bấy giờ mới mở ngăn kéo lấy di động ra.
Có điều trên màn hình chẳng hiện thông báo tin nhắn mới nào, Tấn Hành đoán có lẽ Tần Giao đang bận nên chưa trả lời mình được, bèn đặt điện thoại xuống, đứng dậy tiếp tục sắp xếp gia phả trên giá sách.
Song một lát sau, bởi vì cuộc đối thoại ban nãy với Liêu Phi Vân, Tấn Hành bất chợt hồi tưởng lại gì đó. Hắn đứng ngẩn người trước vị trí kệ sách từng bày ảnh chụp chung của cả gia đình, giờ đây lại chẳng còn sót lại gì nữa, hồi lâu sau, hắn mới nhắm đôi mắt đỏ bừng lại, làm như chưa từng có gì xảy ra.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai đánh yêu quái nha, hử, mợ đang làm gì ấy hả, mợ đương nhiên là đang làm chuyện xấu rồi ha ha! Đây là công việc và chức trách của mợ mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương