[Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật
Chương 26:
Trong khi mọi người trầm tư, chỉ có đầu trọc thần kinh thô vùi đầu gặm thịt nướng trên xiên sắt, gào khóc thảm thiết, “Em Kiều, thịt nướng này thật ngon quá đi, tôi thật muốn khóc.”“Mùi vị này so với thịt kho tàu còn ăn ngon hơn.”“Trời ạ!”“Không thể hình dung.”Mọi người dồn dập cắn thịt lợn nướng, bị hương vị khác hẳn hoàn toàn thịt kho tàu làm cho cả kinh, đây là mỹ vị thần tiên gì chứ, thật sự muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi, bọn họ trước đây đã ăn toàn bộ đều là thịt giả đúng không!“Ăn từ từ, còn có rất nhiều thịt đây này.” Tô Kiều cười nói, đem số thịt chưa nướng còn lại xiên đều lên que tiếp tục nướng.Khi Mã Tu với Hắc Oa từ quặng mỏ chạy về thì đã thấy căn phòng đầy người, cả phòng đều là mùi vị thịt nồng đậm.Hai người nhìn thấy Tô Kiều đã vui muốn nhảy lên, kết quả nhìn thấy nhóm người mặc đồng phục chiến đội Tham Lang lập tức sợ đến không dám lên tiếng, nhẹ nhàng chạy đến phía sau Tô Kiều, gia nhập đại quân cướp thịt.Hia mươi cân thịt nướng bị ăn sạch, thêm một nồi thịt kho tàu, mọi người ăn xong còn chưa hết thòm thèm, ánh mắt nhìn Tô Kiều giống như nhìn đá năng lượng đỉnh cấp, cũng không nỡ bỏ đi, cứ ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm, hưởng thụ bầu không khí an bình trước đây chưa từng có.“Hiện tại quân đội đã hoàn toàn khống chế khu an toàn, cuộc sống sau này của mọi người sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.” Lãnh Diệu nói tới sự kiện kiểm tra hôm qua, thậm chí để lộ ra một bí mật lớn, “Viên nghiên cứu cao cấp nhất tử tinh những năm gần đây vẫn đang nghiên cứu làm sao có thể khắc chế phóng xạ, có người nói đã có được tiến triển đột phá, có thể trong tương lai không xa, mọi người đều có sống trong hoàn cảnh tốt hơn, sẽ không chịu nguy hại của phóng xạ.”“Có thật không?” mọi người dồn dập kinh hỉ, một ngàn năm qua, mọi người tinh tế đều sống trong lo sợ cái chết vì phóng xạ, đặc biệt là những người lưu vong đến Hắc tinh như bọn họ, qua một ngày thì sống ít đi một ngày.Lão mù chảy nước mắt kích động, “Nếu như tôi trước khi chết có thể thấy cảnh đó, như vậy chết cũng nhắm mắt.”“Hi vọng có thể thấy một ngày như vậy.” Chú Lý vỗ vỗ vai Lão mù nói.Tô Kiều trầm mặc ôm Tô Lý đang ngủ say, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của nhóc, ánh mắt thâm lại, sẽ có một ngày như vậy, thực vật có thể sống được ở Hắc tinh, những phóng xạ khủng bố này rồi cũng sẽ có cách được khắc chế.Mãi cho đến khi khu an toàn sắp tắt đèn, lối ra vào sắp đóng thì mọi người mới rời đi.Trước khi đi, Đầu trọc đem chia đều 86000 đá năng lượng bán được từ thịt dị thú chia đều.Vì Lãnh Diệu đứng ra tìm đường mua bán thịt dị thú và đá năng lượng cho nên không chỉ được giá mà còn rất an toàn, theo đó mọi người thảo luận một hồi, quyết định thanh toán cho Lãnh Diệu 10%, Lãnh Diệu từ chối không được liền nhận lấy.Tham Lang vẫn có truyền thống này, chỉ có kết nối với nhau trên cùng một sợi dây thì mới có thể đi được lâu dài.Cuối cùng, sau khi khấu trừ thuế của chiến đội và chính phủ, mỗi người được chia tới tay 15000 đá năng lượng.Ra ngoài một chuyến, liền thu hoạch được hơn 200 cân thịt dị thú với hơn 1 vạn đá năng lượng, còn có hai viên đá năng lượng cao cấp chưa định giá, mỗi người ai cũng vui mừng, cũng không còn ghét bỏ lợn rừng biến dị trên bảng xếp hạnh nhiệm vụ nữa rồi.Tô Kiều ôm Tô Lý trở lại nhà tổ ong, đem bé đặt lên giường đá, sau đó lấy da lông lợn rừng mềm mại ra làm chăn.Khu an toàn có hệ thống điều hòa nhiệt độ, vẫn luôn khống chế ở mức 20 độ, ban đêm khi cô tỉnh lại cũng có cảm giác lạnh, huống hồ là trẻ nhỏ.Hiện tại cô vẫn chưa gặp được dị thú có da lông dày, chỉ có thể lấy da lợn rừng làm chăn tạm, cũng may da lông của lợn rừng biến dị cũng không kém loại gấu ngựa, vô cùng mềm mại.Tô Kiều lấy ra hai chiếc khăn lông lớn, cuốn lại, sau đó nhét vào lớp da lông, nén chặt, cuối cùng khâu kín, một cái chăn lông nhỏ đã làm xong.Bởi vì chăn vừa mềm vừa lớn, Tiểu Tô Lý nằm ở ngủ bên trên, cọ cọ, miệng nhỏ mở ra, còn chảy cả nước miếng.Tô Kiều nở nụ cười, đem một góc chăn đắp lên bụng cho bé, lúc này mới ôm bé đi ngủ, trước khi ngủ còn mơ màng nghĩ, sáng mai nhất định phải mua cho Tiểu Tô Lý một người máy bảo mẫu, còn muốn đi ốc đảo trồng bông và mạ non.Sáng ngày hôm sau, Tô Kiều đưa Tô Lý đến chỗ mẹ Mộc, sau đó đi chợ đêm, bỏ ra 6000 đá năng lượng mua một người máy bảo mẫu, giao hàng đến chỗ mẹ Mộc, sau đó lại bỏ ra 4000 đá năng lượng mua một người máy thể năng.Người máy thể năng có công năng tương tự như máy đào xúc ở kiếp trước, người tinh tế dùng để đào núi tìm mạch đá năng lượng, Tô Kiều mua nó vì mê chức năng này, dùng để cày ruộng quá ổn.Tốn một đống đá năng lượng, Tô Kiều như hít thuốc lắc khởi động xe từ bay tới ốc đảo sa mạc trồng trọt.Một ngày không tới, toàn bộ ốc đảo đã là một mảng xanh um, cỏ cây tươi tốt, phấp phới trong gió, từ xa nhìn lại như một mảng đại dương xanh lục.Cây liễu ven hồ đã đâm chồi, từng mảng từng mảng chồi non xanh biếc đang vươn lên, cây đào, cây lê ở vườn trái cây cũng cao chừng 2 mét, từng cây đều được sắp xếp chỉnh tề.Tô Kiều thật sự quá kinh ngạc vì tốc độ trưởng thành này, hưng phấn nắm tay, chu kì sinh trưởng của thực vật so ở tinh tế so với địa cầu quá ngắn, dựa theo tốc độ này, sa mạc chỉ cần vài tháng có thể nghênh đón đợt thu hoạch đầu tiên.Như địa chủ kiểm tra vườn trái cây và nông trường của mình, Tô Kiều vô cùng thỏa mãn, mang theo người máy thể năng, đến ven hồ tìm kiếm người đàn ông kì quái hôm qua.Người đó vẫn nằm hôn mê bất tỉnh ven hồ, như hóa thạch Viễn cổ.Tô Kiều đi tới, nhẹ chọt vào sóng mũi cao của hắn, phát hiện là rất lạnh, nhất thời sợ hết hồn, lại sờ sờ mạch đập nơi cổ tay vẫn nghe được tiếng mạch đập yếu ớt, lúc này mới yên lòng lại.Người này không chết cũng không tỉnh, lẽ nào ngốc ở túi an toàn quá lâu trở thành người thực vật rồi.Tô Kiều nhìn đồ phòng hộ bị hư hại nghiêm trọng của hắn, cởi nút của bộ đồ sau đó hít mạnh một hơi, chỉ thấy toàn thân người này toàn là những vết thương sâu tận xương, máu trên miệng vết thương đã khô kết vảy, toàn thân không có chỗ nào hoàn chỉnh, vết thương nghiêm trọng như vậy Tô Kiều thật sự không đoán được là do dị thú nào gây ra.Tô Kiều nhìn ngũ quan như điêu khắc của hắn, chân mày như khắc, sống mũi cao thẳng, cho dù là nhắm mắt ngủ say cũng không giấu được vẻ tự phụ, bị thương nặng như vậy, vẻ mặt vẫn rất ôn hòa bình tĩnh, người như vậy chết cũng thật đáng tiếc.Tô Kiều cho hắn uống một bịch dinh dưỡng, nhẹ giọng nói: “Nếu anh đã xuất hiện ở đáy hồ nhà tôi, tôi sẽ tận lực cứu chữa, anh cũng nổ lực sớm chút tỉnh lại nhé.”Trải qua tận thế, lại tới tinh tế, tâm cảnh của Tô Kiều phát sinh biến hóa to lớn, kiếp trước cô còn có thể giãy giụa cầu sinh, hi vọng sống tạm đến khi kết thúc tận thế, nghênh đón kỷ nguyên mới, sống lại thêm một đời, tận thế quả thật đã kết thúc, chấp niệm của chính mình đã tiêu tan, nhìn thực vật diệt vong ở tận thế, đáy lòng cô lại sinh ra một loại sứ mệnh khác.Người xuất hiện ở nhà cô thì cô phải cứu, thực vật cũng phải trồng, cô muốn cho tinh cầu tràn ngập tuyệt vọng này một lần nữa dấy lên màu xanh hi vọng, đây là tín ngưỡng lớn nhất ở kiếp sống này của cô.Tô Kiều để người máy thể năng ôm người đàn ông này vào căn nhà gỗ nhỏ ở khu vực trung gian, sau khi sắp xếp cho hắn ổn thỏa, vui vẻ đem người máy đến phía đông bắc hồ nước, nơi có địa thế thấp để khai khẩn ruộng lúa, không hề thấy sau khi cô rời đi, lông mi của người đàn ông đang ngũ say lại nhẹ rung động một chút.Một luồng sóng tinh thần như sóng biển phấn phật lướt qua làn cỏ xanh biếc, người này có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương