Tinh Thần Châu
Chương 1249: Hậu Nghệ phục sinh
Theo Phạn âm quanh quẩn, một luồng ánh sáng trắng rực rỡ bỗng nhiên phát ra từ khí cầu màu đen. Tất Trường Xuân thần tình lạnh nhạt, từ bạch quang nhẹ nhàng đi ra ngoài, thần thái vô cùng thánh khiết, phảng phất đã trải qua tang thương thế gian nhưng không hề nhiễm bụi trần, đạp đất đắc đạo. Cũng không thấy khí cầu màu đen có bất kỳ tổn hại gì, cũng không thấy bất kỳ vết nứt không gian nào xé mở, tóm lại Tất Trường Xuân cứ như vậy từ trong thong dong đi ra, thánh khiết cao nhã làm người ta cảm thấy hết sức quỷ dị. Truyện YY - https:// "Chẳng lẽ ngươi đã trong nháy mắt ngộ đạo? Điều này sao có thể......". Ma thần bất giác ngẩn ra, tự lẩm bẩm nói, cũng không biết nghĩ cái gì. Y đột nhiên lại thấy vầng sáng trắng nâng Tất Trường Xuân kia đột nhiên biến mất thì chợt rùng mình quát lên:"Không đúng, ngươi chưa đạp đất đắc đạo, đây chẳng lẽ là giả đạo chi cảnh?" "Thật chính là thật, giả chính là giả, nếu như là giả dối, đó chính là huyễn tượng, chỉ có thể loạn tai mắt người, đối mặt với thuần ma chi vực của ngươi, ta làm sao để ra được." Tất Trường Xuân mình cảm khái buông tiếng thở dài," Thuần ma chi vực của ngươi quả nhiên lợi hại, trong lúc nguy cấp, ta cũng không thể làm gì khác hơn là mượn đường dùng một chút, mặc dù không thể phá thuần ma chi thổ của ngươi nhưng thoát khỏi ma vực không thành vấn đề ." "Cái gì?" Ma thần trợn tròn mắt, kinh ngạc thất thanh nói:"Mượn đường? Đạo còn có thể mượn?" "Vậy ngươi nói tại sao lại không thể mượn?" Tất Trường Xuân hỏi ngược lại một câu, Ma thần nhất thời á khẩu, vấn đề này y thật khó giải đáp! Tại sao có thể mượn? Tại sao lại không thể mượn...... Cái vấn đề này đủ để y suy nghĩ đau đầu! Thấy bộ dạng mê man của y như vậy, Tất Trường Xuân giải thích:"Cảnh giới giống như một vườn trái cây, Đạo là một cây đầy trái nhưng chúng ta vẫn cứ phải ở ngoài mà ngắm, không lối để dẫn vào. Mặc dù vậy nhưng nhưng cành cây rậm rạp vươn ra ngoài, ta sớm muộn cũng là chủ nhân của vườn quả này thuận tay hái trước một quả đi. Người khác hái không tới, ta hái đồ của mình, có gì không thể?" Đối với đối thủ cường đại này, Tất Trường Xuân cũng biểu đạt ra lòng kính nể, cũng không dấu giếm huyền diệu trong đó, về phần y có thể ngộ ra hay không thì không phải là thứ hắn quản. Song lời này cũng khiến cả chư thần trong Ngọc Thần cung nghe lọt, có cao nhân giảng đạo, đối với tu vi như họ chính là cơ hội chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ngàn vạn lần không thể bỏ qua. Một khi có sở ngộ cho dù nhất thời chưa đạt đến tâm cảnh nhưng lâu dài có tác dụng rất lớn. Cảnh giới của Dược Thiên Sầu cùng Vũ Lập Tuyết thì còn cách đó rất xa, ngay cả vườn ở đâu cũng chưa biết thì càng không cần phải nói chuyện hái trái, tự nhiên là hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Trận chiến này có còn đánh nữa hay không, chẳng lẽ chỉ giảng đạo lý cũng có thể khiến đối phương nhận thua? "Thì ra là như vậy......" Ma thần dường như cũng có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu, lại hỏi:"Vậy thì như thế nào có thể thấy đầu cành vươn ra ra bên ngoài vườn quả?" "Vườn Đạo rộng lớn, ngươi chạy thẳng tới mục tiêu, vẫn canh giữ ở cửa, muốn làm sao để mở ra mà không nghĩ đi vòng quanh một chút thì làm sao thấy cành vươn ra?" Tất Trường Xuân lần nữa hỏi ngược lại, lập tức khiến cho Ma thần lâm vào trầm tư. Các chư thần trong Ngọc Thần cung đều lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, Dược Thiên Sầu đảo mắt, thả tay Vũ Lập Tuyết ra rồi bước tới bên cạnh Bàn Long Cổ thần, xoa tay chỉ vào Vô Thượng thần cung cùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn trên tay y, nói:"Tiền bối, cơ hội khó được, thừa dịp này mau tặng hai thần khí cho sư phụ đi!" "Ừ......" Bàn Long Cổ thần nhìn lại trên tay rồi nhìn vào cảnh tượng trong âm Dương Kính, cau mày nói:"Bây giờ.., không tốt lắm đâu! Nhìn bộ dạng này thì sư phó của ngươi cũng chưa chắc không phải là đối thủ của Ma thần." Dược Thiên Sầu khẽ liếc mắt, đúng là muốn nói một câu "Ngươi là đồ ngu" nhưng ngoài mặt cũng ra vẻ bất đắc dĩ:" Cuộc chiến này chợt đánh chợt dừng, nhìn nữa, ta sợ ta chịu không được kích thích. Hơn nữa, tất cả mọi người cũng hy vọng sư phó của ta thắng lợi! Không nhân cơ hội này đem thần khí cho ngài, ta sợ vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn thì muốn cho cũng không xong." Nói xong lộ ra bộ dạng cầu khẩn. Bốn người Quang Minh Cổ thần nghe vậy cũng nhìn tới đây, ánh mắt cũng lộ vẻ tán thành, chẳng qua là không nói rõ, sợ vạn nhất dùng thần khí cũng đánh không chết Ma thần, đến lúc đó thì thảm rồi. Vẻ mặt của Phượng Hoàng Cổ thần ra vẻ chế nhạo nhìn Dược Thiên Sầu, ánh mắt phảng phất khinh bỉ nhân phẩm của hắn. Bàn Long Cổ thần do dự một hồi lâu, bị Dược Thiên Sầu thúc giục lần nữa, rốt cục cắn răng quyết định, tạo nên một khe nứt không gian rồi trong lòng bàn tay hiện ra một quang cầu bao lấy hai kiện thần khí vất vào trong đó. Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía âm Dương Kính, chỉ thấy bên cạnh Tất Trường Xuân cũng xuất hiện một khe nứt không gian rồi quang cầu bên trong có hai thần khí trực tiếp bắn về phía y. Tất Trường Xuân nhìn qua, cũng hiểu đại khái là chuyện gì, trong nháy mắt giận dữ quát:"Cút ngay!". Nói xong tay áo màu xanh của y vung lên, quang cầu lập tức bắn ngược về trong khe. Với tính cách của y, khi cùng quyết chiến với một người tuyệt đối không nhờ cậy sự trợ giúp của người khác để giành chiến thắng, đây đối với y tuyệt đối là một sự vũ nhục. Đồng dạng cũng có một người cảm giác bị vũ nhục như y. Bàn Long Cổ thần đưa tay bắt lại thần khí từ khe nứt không gian, vẻ mặt chợt đỏ chợt xanh, cảm giác hết sức nhục nhã. Y nghĩ đến bản thân đường đường long tộc chí tôn vậy mà thoáng cái đã bị tát thẳng vào mặt, hận không tìm được một kẽ nứt để chui vào. Y tạm thời chưa có bản sự tìm Tất Trường Xuân để gây sự nên đành trừng mắt nhìn thủ phạm chính. Dược Thiên Sầu nhất thời lúng túng, chột dạ nhìn sang hướng khác, chỉ vào Tất Trường Xuân trong âm Dương Kính, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thóa mạ nói:"Thông thái rởm, thật là người bảo thủ , không quản ngươi nữa.". Nói xong hắn phất tay trở về bên cạnh Vũ Lập Tuyết, mặc kệ đằng sau có ánh mắt như đang đuổi giết. Song đúng lúc này, Vô Thượng thần cung cùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn đang nằm trên tay Bàn Long Cổ thần đột nhiên mạnh mẽ thoát ra bắn lên không trung, lơ lửng trên đó phát ra ánh sáng chói mắt, có hai đạo hư ảnh thoát ra từ trong chúng rồi hợp lại làm một. Một nam tử có màu da đồng hun, y phục bằng da báo, lưng thắt dây mây, sau lưng khoác một bao tên, giống như là một gã thợ săn trôi lơ lửng trên không trung. Hai cánh tay tráng kiện khẽ giương lên, Vô Thượng thần cung chợt lóe rồi đeo chếch bên vai, Khai Thiên Tích Địa Tiễn xuất ra một đạo kim quang, tiến vào trong bao tên. Gương mặt chất phác của nam tử quay lại mỉm cười với chúng nhân, trên ấn đường có một điểm tinh quang lấp lánh. "Hậu Nghệ......" Chư thần kinh hô một trận, cơ hồ ngây ngốc. "Đại thần Hậu Nghệ!" Dược Thiên Sầu cũng thất thanh kinh hô, lần trước nhìn qua hư ảnh, lần này là chân thật. Mọi người tại đây duy chỉ có Vũ Lập Tuyết vẻ mặt mờ mịt nhìn đại thần Hậu Nghệ, không biết là thần thánh phương nào lại khiến cho toàn bộ mọi người biến sắc. Thân thể cao lớn cường tráng của đại thần Hậu Nghệ chậm rãi hạ xuống đất, nhìn quanh mọi người nhàn nhạt gật đầu cười cười. "Hậu Nghệ! Ngươi còn sống......" "Hậu Nghệ! Ngươi... Trở lại......" Tiếng kinh hô của chư thần lại liên tiếp vang lên, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên buông tay Vũ Lập Tuyết, chạy thẳng đến bên Hậu Nghệ, chỉ vào mình kích động:"Là ta! Là ta! Hậu Nghệ tiền bối, còn nhớ ta không?" "Nhớ!" Đại thần Hậu Nghệ cười gật đầu nói:"Ngươi là Dược Thiên Sầu, chúng ta đã gặp qua.". Bất quá cũng không phải trí nhớ hắn rất tốt, ngủ say qua bao lâu, khi gặp lại chỉ thấy một người, cùng hàn huyên tâm tình, không nhớ được mới là lạ. Chư thần cũng lộ ra vẻ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu có biết đại thần Hậu Nghệ, bất quá thử nghĩ cũng không thấy là lạ vì hồn phách của đại thần Hậu Nghệ vẫn sống trong hai thần khí. Dược Thiên Sầu ra vẻ vinh hạnh, cười ha hả với mọi người, bộ dạng như muốn nói các người có thấy ta là anh em với đại thần Hậu Nghệ, kết quả lại đưa tới một trận ánh mắt khinh bỉ. Vũ Lập Tuyết cũng nhịn không được bật cười, trong mắt tình nhân thì nam nhân của mình làm gì cũng thuận mắt, nàng không hề cảm thấy Dược Thiên Sầu nịnh hót, ngược lại cảm thấy khả ái. Thất thố rồi! Thất thố rồi! Dược Thiên Sầu hơi có chút lúng túng chắp tay nói:"Hậu Nghệ tiền bối, Vô Thượng thần cung cùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn cũng là do ta tìm được, người từng nói qua, chỉ cần ta tìm được hai thứ này để hồn phách hợp nhất, người sẽ giúp ta một lần, người còn nhớ rõ không?" Chút phong phạm này của Đại thần Hậu Nghệ vẫn phải có, cũng không quỵt nợ, khẽ suy nghĩ rồi cười gật đầu nói:"Nhớ được! Nhưng ta nói rồi, chỉ giới hạn ở năng lực của ta." "Đúng vậy, đúng vậy, nhất định ở trong phạm vi năng lực của người." Dược Thiên Sầu quyết đoán chỉ vào hình Ma thần đang trôi nổi ngoài Ngọc Thần cung trong âm Dương Kính:"Là người này, Hậu Nghệ tiền bối, phiền người bắn một tên giết y, có khó khăn gì không!" Mọi người đều ngẩn ngơ, đại thần Hậu Nghệ thuận thế nhìn về phía âm Dương Kính, hai người trong kính vẫn đứng yên lặng nhìn nhau không nói. Ma thần tựa hồ còn đang tiêu hóa những lời vừa rồi của Tất Trường Xuân, còn Tất Trường Xuân cũng không nhân cơ hội động thủ. Đại thần Hậu Nghệ cũng là không quá chú ý Ma thần, ngược lại bị Tất Trường Xuân thu hút, có chút cả kinh nói:"Là Duệ! Hắn sống lại?" Nhìn một hồi rồi rồi y cũng không quay lại ngó chừng âm Dương Kính mà hỏi:"Bàn Long, Phượng Hoàng, đã xảy ra chuyện gì?" Bàn Long cùng Phượng Hoàng cung kính đi tới phía sau y, tựa hồ không muốn để cho người khác nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, truyền âm giải thích cho đại thần Hậu Nghệ cái gì đó. "Nguyên lai là như vậy." Đại thần Hậu Nghệ đứng yên một lát rồi gật đầu, xoay người nhìn về phía Dược Thiên Sầu, cười khổ nói:"Giúp ngươi một lần không thành vấn đề, ngươi làm ta tỉnh lại lại muốn ta giết người cũng quá làm khó cho ta. Hơn nữa, đây là an bài của "Đạo", làm ngươi phải thất vọng rồi, ta thật sự không giúp được ngươi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương