Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường

Chương 6



Chết tiệt hắn là thổ phỉ sao? Cư nhiên cầm lấy sách xem mắt của cô hỏi cũng không hỏi quá ý kiến của cô.

Vội vàng chạy trên hành lang, Nhan Cát Tường cố gắng đuổi theo người phía trước.

“Này, ngươi rốt cuộc náo loạn đủ chưa, đem sách xem mắt trả ta.” Trong phòng phô-tô-cóp-py cuối hành lang, Nhan Cát Tường rốt cục đuổi kịp Phí Ôn Đình.

“Nếu như ta nói không?” Lưng của hắn dựa vào tường phòng phô-tô-cóp-py, ngữ điệu lười biếng.

Không… Bình thường! Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, một người mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình, đảo mắt một cái đã trở mặt, nghĩ thế nào cũng có chút không bình thường.

“Ngươi có tư cách nói không sao?!” Cô tứ giận, “Sách kia rõ ràng là của ta.”

Phòng phô-tô-cóp-py 50m2, tràn ngập tiếng nói của hai người.

“Đúng vậy a, chính xác là sách xem mắt của ngươi.” Ngón tay thon dài vuốt vuốt quyển sách, Phí Ôn Đình đi tới bên cửa, chống tay lên cánh cửa, cơ hồ không tiếng động mà đem cửa khép lại, sau đó… cầm lấy cái nút, đem cửa khóa lại.

“Ngươi…” Cô nhìn cử động của hắn, trong lòng cả kinh, “Ngươi khóa cửa làm gì?” không gina 50m2, bất chợt trong lúc đó làm cô cảm thấy nhỏ hẹp.

“Chỉ là sợ người khác quấy rầy.” Hắn âm hiểm cười một tiếng, mở danh sách me mắt ra giống như đang thưởng thức, nhìn từng tờ từng tờ.

Tình huống —— quỷ dị vô cùng.

Nhan Cát Tường không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. So với lúc hắn tức giận lúc, hắn bây giờ, càng làm cho cô cảm thấy sợ.

Nếu như không phải vì lấy lại sách xem mắt, cô rất có thể sẽ phá cửa mà chạy. (Bỏ lớn lấy nhỏ, dại, dại quá)

“Ngươi muốn xem mắt sao? Cùng những người tròn này?” Phút chốc, thanh âm của hắn phiêu nhiên vang lên, giọng điệu thản nhiên, giống như đang trò chuyện.

“Họ Phí, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Cô không chịu được giọng nói âm nhu gần như biến thái này của hắn.

“Không muốn thế nào.” Hắn động tác ưu nhã khép sách xem mắt trong tay lại, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, “Ta đã nói rồi, ngươi nên gọi ta ‘Đình’.”

Cho xin đi! Giờ này ai còn gọi thân mật như vậy được a!

Lý luận của Nhan Cát Tường chính là thời điểm đang gây lộn tuyệt đối phải giữ khí thế.

“Cát Tường, ngươi cảm thấy những người trong ảnh đó so với ta dễ nhìn hơn sao?” Ngón tay chậm rãi phủ lên hai má của cô, hắn mềm nhẹ hỏi.

Ác! Người nam nhân này, sao luôn hỏi loại vấn đề này a?

Cổ lắc một cái, bả vai lật mở, muốn tránh bàn tay của hắn, nhưng hắn bắt được cằm của cô, khiến cho mặt của cô lại một lần nữa đối diện với hắn.

“Sao?” Hắn chờ đáp án của cô.

Cô không nói, trực tiếp đưa tay dứt khoát, tính từ trong tay hắn đoạt lại sách xem mắt. Dùng võ mồm không bằng động thủ, đây cũng là lời lẽ chí lý a.

Nhướng mày, Phí Ôn Đình nghiêng người, khiến cho tay Nhan Cát Tường chụp vào khoảng không.

“Ngươi cứ như vậy muốn đi xem mắt sao?” Trên vẻ mặt hắn rốt cục có chút biến hóa.

“A, đúng a, ta là rất muốn xem mắt a!” Cô khẩu khí rất lớn trả lời. Hắn là gì của cô a? Tại sao lại dùng loại giọng nói mày chất vấn cô?

“Tại sao? Là vì muốn tìm một người có thể qua lại, hay là vì muốn tìm một người có thể kết hôi?” Hắn từng bước tiến lại gần, đem cô dồn đến góc tường.

Tình huống… Có chút biến hóa kỳ diệu.

Góc nhỏ hẹp, cô cơ hồ bị hơi thở của hắn vây quanh. Hai cánh tay của hắn chống hai bên vách tường, vây lấy thân thể cô. Tóc đen, mắt đen, làn da trắng, hòa hợp với sắc môi hồng. Hắn cúi người, tầm mắt hai người gần như song song nhau.

Đẹp, thật là đẹp.

Mặc dù cô sớm đã biết hắn rất đẹp, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, cô phát hiện tâm tình mình bắt đầu dao động —— bởi vì hắn đang nhích tới gần.

Gặp quỷ! Nhan Cát Tường, ngươi từ lúc nào mà háo sắc như vậy rồi?

Răng cắn vào môi dưới, cô cố gắng cảnh báo cho mình không nên dễ dàng bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc.

“Ta…” Nhan Cát Tường cong môi lên, muốn mở miệng nói gì đó, dưới ánh mắt chăm chú của Phí Ôn Đình, tất cả lời nói nghẹn lại.

“Cát Tường…” Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, “Nếu như ngươi chỉ muốn tìm một người hẹn hò, vậy, ta và ngươi hẹn hò, sau đó, chúng ta kết hôn.” Thanh âm của hắn, giống như ẩn chứa do dự, giống như yêu mị rù rì, cũng giống như trò đùa đáng yêu.

Gì? Rơi hàm, Nhan Cát Tường thoáng chốc lộ ra một bộ dáng rất ngu. (Nguyên văn á. Hô hô)

“Ngươi nói gì?” Cô hoài nghi lỗ tai của mình có thể có cái gì mắc vô không.

“Chúng ta hẹn hò, sau đó kết hôn.” Ngữ khí của hắn không phải hỏi thăm, mà là khẳng định.

Phảng phất cả quyết định, căn bản không cần hỏi tới ý của cô.

“Ngươi… Ta… Ngươi…” Khiếp sợ quá lớn, thế nên cô không thể nói đầy đủ cả câu. Hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Hay là hắn lúc đầu giận điên lên nên đầu óc hư rồi?

Không đợi Nhan Cát Tường thu thập xong cảm xúc khiếp sợ, Phí Ôn Đình liền xoay người, hướng máy cắt giấy đi tới, “Cho nên quyển sách cũ này, hẳn cũng không cần phải xem.” Vung tay lên, sách xem mắt rơi vào trong máy cắt giấy, ngay cả dán lại cũng dán không được.

Sau năm phút, mỗ nữ nhìn máy cắt giấy không phản bác được, một cước đạp lên người đứng bên cạnh, “Họ Phí, ngươi trả ta sách xem mắt a!”

Cái này, làm thế nào cũng lão mẹ khai báo a?

Cùng một thời gian, nơi nào đó tại Australia.

Một đôi nam nữ chừng 50 tuổi ở cửa giáo đường, nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang từ trong giáo đường bước ra.

“Lại đưa bao lì xì.” Thanh âm nữ nhân tràn đầy bất đắc dĩ.

“Ừ.” Nam nhân lên tiếng, hơi có vài phần mùi vị cảm khái vô hạn. Trước ngày trở về nước mấy ngày còn được lão bằng hữu đưa tới thiệp mừng, nói là con kết hôn, mời bọn họ tới tham gia hôn lễ.

Tới thì tới, bất quá thấy một đôi vợ chồng mới kết hôn làm hại hai người lại tăng thêm không ít sầu tư.

“Chúng ta lúc nào mới có thể nhận phong bao lì xì của người khác a.” Nữ nhân ngắm nụ cười tân nương dưới ánh mặt trời, hâm mộ nói. Con dâu a con dâu, thật hy vọng chính mình cũng có con dâu a!

Bình thường lúc không có việc gì làm thì nói đến việc nhà, sau đó nói về con dâu, rồi có thể bắt đầu bế cháu.

“Này…” Thanh âm nam nhân do dự trong chốc lát, “Có lẽ ngươi nên bớt chút thời gian hỏi con trai một chút, sắp tới có tính kết hôn hay không.”

“Ngươi cho là có thể sao?” Nữ nhân liếc chồng mình một cái.

“Ai…”

Hai tiếng thở dài đồng thời thốt lên.

Muốn một đứa con trai đối với nữ nhân không có chút nào hứng thú kết hôn, nói dễ vậy sao a!

Trong phòng làm việc lớn như thế, hai nam nhân, một ngồi, một đứng, người nào cũng không lên tiếng, trong phòng làm việc, có thể nghe được rõ ràng tiếng tích tắc của đồng hồ.

Vương Khải cẩn thận đánh giá cấp trên đang trong trạng thái trầm tư trước mặt. Bây giờ vốn là lúc hắn nên báo cáo công việc, bất quá hắn đã tới 15 phút, chính là nhìn đối phương trầm tư mà thôi.

Rốt cục, Phí Ôn Đình đang ngồi trên salon mấp máy thần, “Buổi trưa hôm nay hình như đã cho ngươi xem trò hay.” Trong phòng làm việc yên tĩnh, vang lên một câu nói như thế.

“Ngươi trầm tư đủ chưa?” Vương Khải mắt liếc nhìn thời gian trên đồng hồ.

“Ngươi đang châm chọc sao?” Ngón tay gõ gõ mặt bàn làm việc, Phí Ôn Đình bĩu môi.

“Dĩ nhiên không.” Vương Khải nhún nhún vai. Dù sao, đối phương nói thế nào cũng là lão đại của hắn a, “Bất quá, ta thật không nghĩ tới ngươi lại nhìn trúng Nhan Cát Tường.” Từ trước đến giờ đối với nữ nhân không có hứng thú_Ôn Đình, lại bị kiểu nữ nhân như Nhan Cát Tường dính đến, nghĩ thế nào cũng đều có chút mò trăng dưới nước (phi hiện thực). Hoặc là nói, hắn nghĩ không ra trên người Nhan Cát Tường đến tột cùng là có điểm gì hấp dẫn.

Phí Ôn Đình chớp chớp đôi mắt, đó là bởi vì cô trước mặt hắn luôn bày ra bộ dáng chân thật, không có một chút kệch cỡm. Mà cô, càng như vậy càng khiến cho hắn không nỡ dời mắt.

Hoặc là nói, trong nháy mắt đầu tiên cô dùng sức xông lại ôm lấy hắn, rồi trong thời khắc cô lại nói muốn quan tâm hắn kia, hắn đã bắt đầu dao động.

Dao động, thật ra là một rất chuyện đơn giản.

“Ngươi biết không? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi phát hỏa lớn như vậy.” Vương Khải tiếp tục nói. Theo một trình độ nào đó mà nói, cũng là Nhan Cát Tường có chỗ lợi hại.

“Hừ!” Phí Ôn Đình lỗ mũi hừ một tiếng.

“Được rồi, Được rồi, không nói.” Nhìn sắc mặt của đối phương vừa trầm xuống, Vương Khải vội vàng dừng đề tài lại.

Tay phải Phí Ôn Đình nhàn rỗi chống cằm, đôi môi mỏng mấp máy, “Ngươi nói xem, kỹ thuật hôn thế nào mới xem là tốt?” Hắn đột ngột hỏi.

“Kỹ thuật hôn?” Vương Khải ngẩn ra, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không.

“Đúng vậy.” Ngón tay bắn ra, Phí Ôn Đình rất chân thành vuốt cằm. Từ giữa trưa đến giờ, hắn vẫn rất để ý lời Nhan Cát Tường nói kỹ thuật hôn của hắn quá kém. Bất kỳ một nam nhân nào bị nữ nhân nói thế nói, chắc chắn tâm tình cũng sẽ không tốt.

“Cái này…” Vương Khải do dự một chút, “Ta nghĩ chỉ cần luyện tập nhiều một chút, hẳn là sẽ tốt hơn.”

“Luyện tập?” Phí Ôn Đình nhíu mày, “Tìm nữ nhân sao?”

Vương Khải khóe miệng không nhịn được co giật một chút, “Dĩ… Dĩ nhiên.” Khó có thể tìm nam nhân luyện tập a. Mặc dù trong những lĩnh vực chuyên nghiệp, Ôn Đình tuyệt đối là lão đại, bất quá đối với chuyện nam nữ, hiển nhiên vẫn là “trong sáng” một chút. (chẳng dám đâu)

Phí Ôn Đình rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài che cặp mắt kia làm cho người ta có chút mơ màng.

Thật muốn… Luyện tập sao?

Trải qua náo loạn buổi trưa của Phí Ôn Đình, Nhan Cát Tường đã trở thành người sốt dẻo nhất của bộ an ninh. Ai cũng biết cô bị một mỹ thiếu niên vây quanh dây dưa không rõ nguyên do.

Cũng vì vậy, sau khi ứng phó một đống người tới truy vấn muốn bất tỉnh, Nhan Cát Tường cơ hồ chạy trối chết về đến nhà.

Trời ạ! Hôm nay là lần đầu tiên cô biết, thì ra không chỉ có Ti Ti thích tám chuyện, cả mấy nam nhân trong phòng cũng thích bàn tán.

Đi vào trong phòng khách, Nhan Cát Tường uống một cốc nước lớn.

“Cát Tường, đã về a.” Nhan mẫu thấy con gái đứng trong phòng khách, lên tiếng nói.

Cô Lỗ! Cô Lỗ!

Nhan Cát Tường không đáp lời, còn đang uống nước. Buổi chiều hôm nay, bởi vì ứng phó đám đồng nghiệp kia, nước miếng lãng phí quá nhiều, cho nên bây giờ nhu cầu cấp bách là phải bổ sung dưỡng khí.

“Sẽ ăn cơm bây giờ, đừng uống nhiều nước như vậy.” Nhan mẫu nhìn con gái còn đang mãnh liệt uống nước, dặn dò.

Cô Lỗ! Cô Lỗ!

Nhan Cát Tường còn uống.

“Đúng rồi, sách xem mắt kia thấy thế nào? Có nhìn trúng người nào không?” Nhan mẫu lại hỏi.

Tay cầm lấy chén nước đột nhiên ngừng lại, Nhan Cát Tường cuối cùng dừng lại động tác uống nước.

Sách xem mắt… Ai, nếu như lúc này nói cho lão mẹ, quyển sách bà vốn tỉ mỉ tuyển tập kia, lần này đã trở thành đống giấy vụn không biết lão mẹ sẽ có cảm tưởng gì.

Nhan Cát Tường sắc mặt thay đổi vài lần.

“Sao vậy, có phải hài lòng người nào rồi?” Nhan mẫu tự động đem “biến sắc” của con gái giải thích như vậy.

“Cái này… A… A…” Cô gãi gãi đầu, cười ha ha.

“Đừng nói ngươi còn chưa xem!” Mày liễu nhướng lên, Nhan mẫu hoài nghi nói.

“Xem, xe,!” Nhan Cát Tường vội vàng nói, thật ra nghiêm khắc mà nói hôm nay cô còn rất thật tình tích cực xem danh sách kia đâu, bất quá hiện tại nói cái gì cũng không phải.

“Vậy…” Nhan mẫu ngay sau đó lại muốn hỏi, Nhan Cát Tường vội vàng ngắt lời, “Con… Con mấy ngày nữa nhất định sẽ chọn một người.” Bây giờ cũng chỉ có thể trước dài thời gian.

Khoan… Làm sao cảm thấy có điểm giống thời cổ đại hoàng đế chọn phi a!

“Đúng rồi, mẹ, người như thế nào thì thích hợp làm lão công?” Nhan Cát Tường đột ngột hỏi.

“Người thế nào a…” Nhan mẫu suy nghĩ một chút nói, “Vừa ôn nhu, vừa có thể tin, hiểu biết bao dung đối phương, có thể cho lão bà cảm giác an toàn nguyên vẹn.” Nhan mẫu vừa nói, còn bất chợt nhìn chồng đang bận rộn trong bếp.

Phải không? Nhan Cát Tường lẩm bẩm một tiếng.

Xem ra, họ Phí không có điểm nào phù hợp điều kiện!

Cũng không ôn nhu, cũng không thể tin, chớ đừng nói chi là cái gì bao dung, về phần cảm giác an toàn mà nói, đặt ở trên người họ Phí lại càng buồn cười, cô cùng hắn ở chung một chỗ chỉ có cảm giác nguy hiểm.

Công việc buổi sáng, Nhan Cát Tường theo thường lệ đầu tiên trên hành lang tầng một cao ốc Phí thị dò xét một chút, sau đó liền tới phòng quản chế, cùng đồng nghiệp khác giao ban.

Ngồi trên ghế phòng quan sát, cô nhìn hình ảnh nhỏ nhỏ của mọi người trên màn hình lớn.

“Có biến không?” Âm thanh của Mạnh Ti Ti từ trong điện thoại truyền đến.

“Tất cả bình thường.” Nhan Cát Tường nói. Thi vào bộ an ninh của Phí thị thật hết sức đúng đắn. Các loại máy móc quản chế an ninh cũng rất tân tiến. Mà hôm nay, giống như ngày thường vẫn bình an như chết.

Đem thân thể nặng nề tựa lưng vào ghế, Nhan Cát Tường hơi trì hoãn một chút cảm xúc.

Cạch!

Thanh âm đẩy cửa vang lên, Nhan Cát Tường cho là đồng nghiệp ca trước,

“Có vật gì để quên?”

“Ngươi.”

Ngữ điệu âm nhu, mang theo đặc biệt khàn khàn, làm cho Nhan Cát Tường đột nhiên quay đầu lại, “Làm sao ngươi lại tới nơi này?”

“Tìm ngươi.” Phí Ôn Đình vuốt vuốt chìa khóa trong lòng bàn tay, ánh mắt yên lặng ngó chừng cô.

Theo động tác của hắn, tầm mắt của cô cũng tập trung vào cái chìa khóa trên tay hắn, “Ngươi làm sao có thể có chìa khóa phòng quan sát.” Phòng quan sát quản lý hết sức nghiêm khắc, bình thường không phải là nhân viên bộ an ninh, căn bản không cho phép vào, cho dù là người trong bộ an ninh, nếu không có chìa khóa, căn bản cũng không vào được căn phòng này.

“Chìa khóa?” Phí Ôn Đình nhìn chìa khóa trong tay một chút, “Vương Khải đưa cho ta.”

Lão Đại cho? Nhan Cát Tường ngẩn ra.

Cái người từ trước đến giờ công thức hoá lão Đại kia, làm sao có thể đem chìa khóa phòng quan sát đưa cho người ngoài?

Hắn… Đến tột cùng là ai?

Hắn từng bước hướng cô đi tới, mà cô, ngồi yên trên ghế, cơ hồ không có động đậy.

Không phải là không muốn động, mà là đang trong tầm mắt của hắn, có loại cảm giác không nhúc nhích được.

“Cát Tường…” Chốc lát, hắn liền đi tới trước mặt cô, hai tay chống trên tay ghế, cúi người nhìn cô.

“Ngươi… Ngươi lại muốn làm gì?” Từ trước tới giờ không có cảm giác mình là kẻ yếu, nhưng lúc này, ở dưới tầm mắt của hắn, cô lại cảm giác mình giống như thỏ trắng bị sư tử nhìn.

“Ta muốn luyện tập.” Hắn nói.

“Luyện tập?” Luyện tập cái gì a? “Ta còn phải làm việc.” Mặc dù không biết hắn muốn luyện tập cái gì, bất quá cô cũng không có thời gian mà theo hắn.

“Không sao cả.” Đầu của hắn Vượt cúi càng thấp, chóp mũi cơ hồ để trên chóp mũi cô.

“Đợi… Đợi một chút…” Cho xin đi, hắn sẽ không phải là lại muốn…

Không đợi Nhan Cát Tường hô xong, cánh môi ôn nhuận kia đã dán lên chiếm hữu môi cô, răng của hắn gặm cắn đôi môi như cánh hoa của cô, đầu lưỡi tựa như trêu chọc chà qua hàm răng của cô, môi của cô.

Lại… Hôn cô… Hắn lại vừa không có sự đồng ý của cô tự tiện hôn cô!

Nhan Cát Tường không biết nên kêu người trước mặt tinh lực quá mức tràn đầy, hay là ca ngợi môi của mình quá mức hấp dẫn người khác, cho nên cứ nhiều lần bị rơi vào mõm sói.

“Ngươi… Ngừng…” Cô giãy dụa nói.

Bất quá lời của cô nói cũng là nói vô ích, người trước mắt hoàn toàn ngay từ đầu đã không nghe, chỉ chuyên tâm nhất trí hôn môi của cô —— hoặc nên nói là gặm.

So với mấy lần hôn trước, lần hôn này, hình thức đa dạng biến hóa.

Lại là hút, lại là mút, còn có cắn, liếm —— thậm chí đầu lưỡi của hắn còn ngay sau đấy tỉ mỉ chà qua trong miệng cô.

Ngô… Hắn đây là muốn vệ sinh khoang miệng cho cô sao?

Đợi đến khi kết thúc nụ hôn, Nhan Cát Tường miệng đã sưng phải đến nửa ngày.

“Đây chính là luyện tập ngươi nói?” Cô tức giận hỏi. Đau a! Không cần soi gương cô cũng có thể tưởng tượng ta miệng mình bây giờ đang là cái dạng gì.

“Là ngươi nói nụ hôn của ta kỹ thuật quá kém.” Hắn ngược lại trợn mắt nhìn cô một cái, tựa như trách cứ cô.

Ai? Là thế này phải không? Cho nên hắn mới nói muốn luyện tập? Nhan Cát Tường nghi ngờ chớp chớp đôi mắt, “Cho nên ngươi mới nói muốn luyện tập?”

“Ừ.”

“…” Cô im lặng vuốt vuốt thái dương, “Nhưng cũng không cần cố ý tìm ta để luyện tập a.” Họa từ miệng mà ra là cái gì cô cuối cùng cũng biết.

Tròng mắt đen xinh đẹp nhíu lại, hắn hung hăng nhìn cô chằm chằm cô, “Ngươi không muốn?”

A, đúng a! Cô gật đầu liên tục.

Từ góc độ của cô, cô có thể dễ dàng nhìn thấy lồng ngực phập phồng của hắn, hiển nhiên, Phí thiếu gia tức giận không nhỏ.

“Cát Tường…” Một tiếng gọi đủ để cho người ta nổi da gà vang lên, sau đó Nhan Cát Tường mặt tựa như bánh bích quy bị Phí Ôn Đình dùng hai tay áp lấy, “Ngươi thật hy vọng ta đi hôn nữ nhân khác sao?” Vẻ mặt tức giận đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt tà mỵ nhưng hấp dẫn.

Đôi môi màu hoa hồng khẽ mở ra, trán của hắn chống lên trán của cô, mà hơi thở đặc biệt trên người hắn vây lấy cô.

Sẽ… Sẽ không phải là muốn sử dụng mỹ nhân kế đi. Nhan Cát Tường sửng sốt.

“Hay là… ngươi chán ghét nụ hôn của ta?” Hắn tiếp tục “ôn nhu” nói, bất quá trong con ngươi lóe ra tia sáng, đủ để cho người tin rằng nếu Nhan Cát Tường gật đầu nói đúng vậy, hắn vô cùng có khả năng phát hỏa lần nữa.

Chán ghét sao? Nhan Cát Tường tự hỏi. Khóe mắt không khỏi liếc nhìn đôi môi khẽ mở trước mắt, trơn bóng, gợi cảm, khóe miệng khẽ nhấc lên, vô hạn phong tình.

Mặc dù cô không thích hắn không hỏi ý cô, liền tự tiện hôn cô, nhưng nụ hôn của hắn, cô thế nhưng chưa từng liên tưởng đến hai chữ “chán ghét”.

Nhan Cát Tường trực giác muốn lắc đầu, bất quá không thể cổ vũ vẻ kiêu ngạo của đối phương, cho nên vẫn là cứng người không nhúc nhích.

Phí Ôn Đình cũng không nói thêm gì nữa, chỉ từ từ gần sát đôi môi Nhan Cát Tường. Sau đó, lại bắt đầu một nụ hôn nóng bỏng.

Hai phút sau ——

“Lần này sao?” Đây là âm thanh hỏi thăm.

“Kém” Đây là trả lời.

Lại là hai phút nữa

“Như thế nào?”

“Vẫn là kém.” Bất quá âm thanh trả lời rõ ràng là thở không ra hơi.

Hai phút nữa (đừng tin tỷ ấy, lợi dụng cơ hội đấy ca ạ)

“Như thế nào?”

“… Ngươi… Ngươi không nên nữa… Ngô…”

Nhan Cát Tường còn chưa kịp tụng nốt Tam tự kinh của cô (ý nói là mấy câu mà ai cũng thuộc đấy, gì mà “nhân chi sơ, tính bản thiện….”, môi lập tức lại bị chiếm lấy một lần nữa.

Đợi đến khi Phí Ôn Đình tuyên bố luyện tập tạm thời kết thúc, đôi môi Nhan Cát Tường đã sưng có thể so với lạp xưởng.

Luyện tập hôn… Nói ra cũng làm người ta cảm thấy buồn cười!

Thế nhưng lại là sự thật, thế nhưng lại phát sinh trên người cô.

Đường đường ở cao ốc Phí thị, Nhan Cát Tường chỉ cảm giác mình ngay cả bước đi cũng bắt đầu phải né tránh, sợ bắt gặp Phí Ôn Đình. Từ ngày hôm qua cho tới nay, trên căn bản hắn cứ có cơ hội là lại đi tìm cô, mà khi hắn tìm được cô, chỉ cần chung quanh không có những người khác, cứ vậy tiếp theo chính là liên tiếp những nụ hôn nóng bỏng.

Được mỹ nam hôn vốn là một chuyện tốt, bất quá, có khỏe như người sắt cũng chịu không được cường độ luyện kỹ thuật hôn cao như thế a!

Xoạch!

Cô lại một lần nữa cảm nhận được có bóng ma chặn lại.

Ngượng ngùng ngẩng đầu, vô cùng ngoài ý muốn nhìn nam nhân bề ngoài như Thiên Sứ, bên trong lại như ác ma kia.

“Ta… Ta không được.” Trực giác bắn ra một câu như vậy, Nhan Cát Tường hai tay lập tức che môi của mình. Buổi sáng bị hắn hôn một giờ, làm hại môi của cô đến bây giờ cũng chưa khôi phục như cũ. Cho dù trở về phòng làm việc nghỉ ngơi cũng không yên, đều phải giơ ống tay áo lên che đôi môi, sợ bị người ta phát hiện.

“Đi theo ta.” Không như Nhan Cát Tường dự liệu, Phí Ôn Đình ngược lại cầm lấy cổ tay Nhan Cát Tường, sau đó kéo cô vào thang máy, nhấn nút cuống lầu một.

Ai?”Đi nơi nào?” Cô bỗng chốc không kịp phản ứng, vẫn là ngơ ngác theo hắn vào thang máy

“Đi đón máy bay.”

“Đón máy bay, ý của ngươi là đi sân bay đón người?”

“Đúng."

“Chẳng lẽ ngươi là người của bộ phận PR?” Cô lúc này mới phát hiện, hai người từ khi quen biết đến bây giờ, cô còn chưa biết hắn đến tột cùng là người thuộc ngành nào của công ty.

“Bộ phận PR?” Hắn nhướng mày, tựa hồ đang kỳ quái cô tại sao lại nói như vậy, “Không phải.”

“Vậy ngươi là…”

Leng keng!

Thang máy đến đại sảnh lầu một, cũng khiến cho câu hỏi của Nhan Cát Tường nhanh chóng chết yểu.

Hắn lôi cô đi, hướng bãi đỗ xe của công ty đi tới.

“Ngừng ngừng ngừng!” Cô liên tục không ngừng la, “Ngươi đi đón máy bay, kéo ta làm gì?”

“Đi cùng ta.” Phí Ôn Đình nói một cách đương nhiên.

Ngay cả cái này cũng muốn cô theo, có lầm hay không!

“Bây giờ là giờ làm việc của ta!”

“Ta biết.”

“Biết, biết ngươi còn kéo ta!” Cô tức giận, “Ngươi có biết hay không vô cớ bỏ bê công việc sẽ bị trừ bao nhiêu tiền lương a, nếu trong lúc ta bỏ bê công việc phát sinh chuyện gì ta lập tức cũng sẽ cuốn gói!”

Hắn nhướng mày, tà tà địa liếc cô một cái, “Ta không phải đã nói rồi, ở Phí thị, không ai dám đuổi việc ngươi.”

“Làm sao ngươi có thể khẳng định như vậy a?” Cùng một người tùy hứng, lấy mình làm trung tâm nói chuyện, quả nhiên không phải mệt bình thường.

“Ta chính là biết như vậy.” Hắn vừa nói, mở cửa xe, đem cô nhét vào Ferrari, sau đó chính mình theo lên xe.

“Ta muốn xuống xe.” Cô chuẩn bị mở cửa xe tự mình xuống xe, lại bị tay hắn đè xuống.

Phí Ôn Đình nhanh chóng lấy điện thoại ra, gõ xuống mã số liên tiếp,

“Này, Vương Khải sao? Là ta… Đúng, ta bây giờ cùng Cát Tường tới sân bay đón máy bay… Đúng, cứ như vậy.”

Một cú điện thoại đơn giản, thời gian thậm chí còn không tới một phút.

Nhan Cát Tường ngu ngơ nhìn Phí Ôn Đình nhét di động vào túi áo. Hắn… Hắn vừa mới gọi cho lão Đại sao?

“Như vậy, ngươi có thể yên tâm rồi.” Hắn vừa nói, vừa khởi động xe. Nếu như không vì cô, hắn tuyệt đối sẽ không phiền phức như vậy cố ý gọi cú điện thoại này.

Yên tâm sao… Cô nhất thời im lặng cắn môi dưới của mình một chút, hắn cũng quan tâm suy nghĩ của cô sao?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...