Tình Vương Vấn
Chương 17
Câu này Thường Miên vừa nói ra giống như tia sét đánh giữa trời quang. Không gian xung quanh như đóng băng. Minh Hạo lúc này như hóa đá, anh không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Một lúc sau mới có thể mở lời một cách khó khăn:
- Em.. vừa nói gì?
Với khuôn mặt đẫm nước, cô nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy gương mặt anh lúc này:
- Chúng ta chia tay đi!
Gương mặt Minh Hạo thoáng chút nhợt nhạt. Anh cố gắng ổn định lại tinh thần để nhìn lại xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra tại đây. Hình như.. cô vừa nói chia tay với anh? Hoang đường, hết sức hoang đường! Anh cố gắng lắm mới kéo ra được một nụ cười nhưng thực sự vô cùng khó coi vì nó đang đối nghịch với biểu cảm hiện giờ của anh:
- Thường Miên, vào lúc này em đừng nói đùa nữa có được không? Anh sẽ giận thật đấy!
- Em không có đùa với anh! Chúng ta đã không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa rồi.
Cô không thể tiếp tục chịu đựng nổi nỗi giằng xé, day dứt này lâu hơn được nữa, liền vội quay người chạy đi. Minh Hạo vội giữ chặt lấy tay cô, không để cho cô đi. Gương mặt không còn giữ được vẻ dịu dàng, ôn nhu của thường ngày nữa.
- Không, anh không cho phép. Chúng ta đều rất yêu nhau, không điều gì có thể chia rẽ được. Sao em lại có thể nói ra được những lời tàn nhẫn như thế!
Thường Miên dùng sức đẩy anh ra xa, cô đau đớn khi phải nói ra chuyện này:
- Anh biết không, giờ đây em đã không còn xứng với anh nữa rồi. Đúng như anh đã nghĩ, em và Thiên Hi ngoài ý muốn đã.. xảy ra chuyện. Anh nghĩ em còn có thể ở bên anh được nữa hay sao?
Minh Hạo khi nghe được những lời cô vừa nói ra, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, cứ đứng chôn chân tại chỗ. Cô và hắn ta.. Không thể nào? Sáu năm yêu cô, anh luôn trân trọng, nâng niu, gìn giữ cho cô. Đợi đến ngày kết hôn, cô sẽ chân chính thuộc về anh. Anh yêu cô hoàn toàn không phải vì dục vọng, cũng không phải là thứ tình yêu chiếm hữu. Nhưng dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông hết sức bình thường, không hoàn hảo như mọi người vẫn nghĩ. Cũng có những ích kỷ cho riêng mình. Cho nên khi nghe cô nói ra mọi chuyện, anh thực sự đã rất sốc.
Tuy cũng rất đau nhưng khi đã nói ra được rồi, Thường Miên lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mỉm cười chua xót, cô quay người rời đi, nhìn cô bước đi ngày càng xa mình, anh sắp vuột mất cô rồi sao? Trong lòng anh trào dâng một niềm sợ hãi, hoang mang. Lúc cô sắp biến mất khỏi tầm nhìn của anh, anh hoảng hốt vội lao nhanh đến ôm chặt cô từ phía sau như thể cô sẽ vuột mất khỏi tay anh bất cứ lúc nào. Giọng anh nghẹn lại:
- Đừng đi, A Miên, em đừng đi có được không. Anh không quan tâm, tất cả những chuyện đã xảy ra anh đều không bận lòng.
Mặc dù đau lòng nhưng cũng không quan trọng. Điều anh sợ hãi nhất trong cuộc đời này đó là đánh mất cô. Vì cô, Minh Hạo đã từ bỏ tất cả mọi thứ mình có để đến với cô. Vì cô, anh đã sẵn sàng thay đổi bản thân để yêu cô. Anh yêu cô hơn bất cứ ai, yêu cô hơn bất cứ thứ gì. Lúc này, cả anh và cô đều rơi nước mắt, cô cố gắng đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, cô gạt tay anh ra, nặng nề:
- Anh không quan tâm nhưng em thì có. Em không thể nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra để mà tiếp tục bên cạnh anh. Anh nghĩ em còn vô tư như trước đây sao?
Minh Hạo quyết tâm ôm chặt lấy cô không buông:
- Anh như thế nào cũng được. Chỉ xin em đừng rời bỏ anh. Xin em..
Cô chưa bao giờ thấy một Minh Hạo lụy tình đến thế. Nội tâm đang đấu tranh quyết liệt. Nhưng chuyện xảy ra giữa cô với Thiên Hi, chuyện Thẩm phu nhân đến gặp cô, tiếp theo sẽ là gì đây? Rào cản giữa hai người ngày càng nhiều. Cô yêu anh thì sao, anh yêu cô thì thế nào? Cô không muốn anh phải khó xử vì cô, kiên quyết đẩy anh ra. Anh giữ chặt lấy cô, hôn lên khắp khuôn mặt cô, rồi hôn lên môi cô cuồng nhiệt mặc cho cô giãy giụa. Thực sự, trái tim của Thường Miên không phải được làm bằng đá, cô vẫn còn rất yếu đuối. Hơn nữa đối với một người đàn ông cô yêu, cô đã không còn đủ sức kháng cự được nữa rồi. Sau một hồi đấu tranh, cô dần đón nhận nụ hôn của anh. Nụ hôn có mùi vị nước mắt của cả hai người. Nụ hôn dài tưởng chừng như bất tận. Nụ hôn hàn gắn lại trái tim cho hai người. Anh bế cô ra phía chiếc giường, lúc này đây anh nhìn cô với ánh nhìn dịu dàng mà chứa đầy lửa tình nhưng vẫn chờ đợi câu trả lời từ cô. Thường Miên ngập ngừng một lát rồi nhẹ gật đầu. Minh Hạo nở một nụ cười ôn nhu, dịu dàng. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nâng niu, trân trọng. Hai người cùng nhau trải qua một đêm triền miên nhưng vẫn đầy những nỗi dằn vặt, trăn trở.
* * *
Sáng sớm hôm sau, bình minh ló rạng. Tiếng chim hót líu lo như đón chào một ngày mới. Minh Hạo bừng tỉnh, nhìn sang bên cạnh thấy cô gái anh yêu đang ngủ ngon lành, trên môi còn đọng lại chút ý cười. Anh bất giác nở một nụ cười trìu mến, vuốt ve mái tóc cô, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Nhưng lúc này đây, khuôn mặt của một người đàn ông chợt hiện hữu trong đầu anh. Minh Hạo bất giác siết chặt bàn tay lại. Ánh nhìn dịu dàng bỗng chốc được thay thế bằng một tia sắc bén được cất giấu trong đáy mắt.
- Em.. vừa nói gì?
Với khuôn mặt đẫm nước, cô nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy gương mặt anh lúc này:
- Chúng ta chia tay đi!
Gương mặt Minh Hạo thoáng chút nhợt nhạt. Anh cố gắng ổn định lại tinh thần để nhìn lại xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra tại đây. Hình như.. cô vừa nói chia tay với anh? Hoang đường, hết sức hoang đường! Anh cố gắng lắm mới kéo ra được một nụ cười nhưng thực sự vô cùng khó coi vì nó đang đối nghịch với biểu cảm hiện giờ của anh:
- Thường Miên, vào lúc này em đừng nói đùa nữa có được không? Anh sẽ giận thật đấy!
- Em không có đùa với anh! Chúng ta đã không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa rồi.
Cô không thể tiếp tục chịu đựng nổi nỗi giằng xé, day dứt này lâu hơn được nữa, liền vội quay người chạy đi. Minh Hạo vội giữ chặt lấy tay cô, không để cho cô đi. Gương mặt không còn giữ được vẻ dịu dàng, ôn nhu của thường ngày nữa.
- Không, anh không cho phép. Chúng ta đều rất yêu nhau, không điều gì có thể chia rẽ được. Sao em lại có thể nói ra được những lời tàn nhẫn như thế!
Thường Miên dùng sức đẩy anh ra xa, cô đau đớn khi phải nói ra chuyện này:
- Anh biết không, giờ đây em đã không còn xứng với anh nữa rồi. Đúng như anh đã nghĩ, em và Thiên Hi ngoài ý muốn đã.. xảy ra chuyện. Anh nghĩ em còn có thể ở bên anh được nữa hay sao?
Minh Hạo khi nghe được những lời cô vừa nói ra, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, cứ đứng chôn chân tại chỗ. Cô và hắn ta.. Không thể nào? Sáu năm yêu cô, anh luôn trân trọng, nâng niu, gìn giữ cho cô. Đợi đến ngày kết hôn, cô sẽ chân chính thuộc về anh. Anh yêu cô hoàn toàn không phải vì dục vọng, cũng không phải là thứ tình yêu chiếm hữu. Nhưng dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông hết sức bình thường, không hoàn hảo như mọi người vẫn nghĩ. Cũng có những ích kỷ cho riêng mình. Cho nên khi nghe cô nói ra mọi chuyện, anh thực sự đã rất sốc.
Tuy cũng rất đau nhưng khi đã nói ra được rồi, Thường Miên lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mỉm cười chua xót, cô quay người rời đi, nhìn cô bước đi ngày càng xa mình, anh sắp vuột mất cô rồi sao? Trong lòng anh trào dâng một niềm sợ hãi, hoang mang. Lúc cô sắp biến mất khỏi tầm nhìn của anh, anh hoảng hốt vội lao nhanh đến ôm chặt cô từ phía sau như thể cô sẽ vuột mất khỏi tay anh bất cứ lúc nào. Giọng anh nghẹn lại:
- Đừng đi, A Miên, em đừng đi có được không. Anh không quan tâm, tất cả những chuyện đã xảy ra anh đều không bận lòng.
Mặc dù đau lòng nhưng cũng không quan trọng. Điều anh sợ hãi nhất trong cuộc đời này đó là đánh mất cô. Vì cô, Minh Hạo đã từ bỏ tất cả mọi thứ mình có để đến với cô. Vì cô, anh đã sẵn sàng thay đổi bản thân để yêu cô. Anh yêu cô hơn bất cứ ai, yêu cô hơn bất cứ thứ gì. Lúc này, cả anh và cô đều rơi nước mắt, cô cố gắng đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, cô gạt tay anh ra, nặng nề:
- Anh không quan tâm nhưng em thì có. Em không thể nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra để mà tiếp tục bên cạnh anh. Anh nghĩ em còn vô tư như trước đây sao?
Minh Hạo quyết tâm ôm chặt lấy cô không buông:
- Anh như thế nào cũng được. Chỉ xin em đừng rời bỏ anh. Xin em..
Cô chưa bao giờ thấy một Minh Hạo lụy tình đến thế. Nội tâm đang đấu tranh quyết liệt. Nhưng chuyện xảy ra giữa cô với Thiên Hi, chuyện Thẩm phu nhân đến gặp cô, tiếp theo sẽ là gì đây? Rào cản giữa hai người ngày càng nhiều. Cô yêu anh thì sao, anh yêu cô thì thế nào? Cô không muốn anh phải khó xử vì cô, kiên quyết đẩy anh ra. Anh giữ chặt lấy cô, hôn lên khắp khuôn mặt cô, rồi hôn lên môi cô cuồng nhiệt mặc cho cô giãy giụa. Thực sự, trái tim của Thường Miên không phải được làm bằng đá, cô vẫn còn rất yếu đuối. Hơn nữa đối với một người đàn ông cô yêu, cô đã không còn đủ sức kháng cự được nữa rồi. Sau một hồi đấu tranh, cô dần đón nhận nụ hôn của anh. Nụ hôn có mùi vị nước mắt của cả hai người. Nụ hôn dài tưởng chừng như bất tận. Nụ hôn hàn gắn lại trái tim cho hai người. Anh bế cô ra phía chiếc giường, lúc này đây anh nhìn cô với ánh nhìn dịu dàng mà chứa đầy lửa tình nhưng vẫn chờ đợi câu trả lời từ cô. Thường Miên ngập ngừng một lát rồi nhẹ gật đầu. Minh Hạo nở một nụ cười ôn nhu, dịu dàng. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nâng niu, trân trọng. Hai người cùng nhau trải qua một đêm triền miên nhưng vẫn đầy những nỗi dằn vặt, trăn trở.
* * *
Sáng sớm hôm sau, bình minh ló rạng. Tiếng chim hót líu lo như đón chào một ngày mới. Minh Hạo bừng tỉnh, nhìn sang bên cạnh thấy cô gái anh yêu đang ngủ ngon lành, trên môi còn đọng lại chút ý cười. Anh bất giác nở một nụ cười trìu mến, vuốt ve mái tóc cô, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Nhưng lúc này đây, khuôn mặt của một người đàn ông chợt hiện hữu trong đầu anh. Minh Hạo bất giác siết chặt bàn tay lại. Ánh nhìn dịu dàng bỗng chốc được thay thế bằng một tia sắc bén được cất giấu trong đáy mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương