Tình Yêu Ấm Áp
Chương 886: Giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì (5)
* Mấy năm trước ba chị kiểm tra ra bệnh tim, bệnh tình luôn không ổn định, cách một khoảng thời gian là phải đến bệnh viện nằm viện kiểm tra nghỉ ngơi, chuyện của công ty ông ấy gần như không thể đảm nhiệm nữa, khiến Thịnh Huy cũng xuống dốc Từ lúc Ken vào công ty, tình hình dần dần khá hơn Thật ra năm đó lúc tốt nghiệp, anh ấy có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng đều vứt bỏ vì chị.” Đồng Hiểu không biết những chuyện này, cô vẫn cho là Hách Triết có thể có ngày hôm nay tất cả đều là nhà họ Thịnh cho Không chỉ có cho là như vậy, tất cả mọi người ở Thịnh Huy đều hiểu như vậy. “Ken trách chị lừa anh ấy sáu năm, đòi chia tay với chị, thậm chí đã nộp đơn từ chức lên trụ sở chính Chị sợ bệnh3tim của ba chị tái phát, nên giải thích với ông ấy là chị và Ken cãi nhau, nhưng chị không biết lời nói dối như vậy còn có thể lừa gạt bao lâu Đông Hiếu, chị xin em, khuyên anh ấy giúp chị, cho dù chia tay là điều tất nhiên, nhưng xin anh ấy đừng từ chức.” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, chuyện này quá bất ngờ, cô khó mà tiếp nhận được. “Chị và Ken ở bên nhau sáu năm, sáu năm qua bọn chị chưa từng cãi nhau, người bên cạnh đều nói bọn chị rất ân ái, nhưng chỉ có bọn chị mới biết, tình cảm này không phải là tình yêu, bọn chị giống anh em hơn, cảm giác đó giống tình thân hơn Chị vẫn cho rằng Ken là người lạnh nhạt như thế, đối với bất cứ ai, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều0hờ hững Nhưng từ sau khi em xuất hiện, chị mới phát hiện anh ấy cũng có trái tim Sáu năm, chị chưa từng thấy anh ấy vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi tâm trạng, nhưng hôm qua chị bay về thăm anh ấy, thấy anh ấy tự giam mình ở trong phòng, không ăn gì, chỉ uống rượu.” Trái tim Đồng Hiểu thắt lại “Đồng Hiểu, chị thật sự rất hâm mộ em, có thể bước vào trái tim anh ấy Khoảng thời gian này chị cũng luôn nghĩ, nếu như anh ấy không khôi phục trí nhớ, có lẽ bọn chị sẽ rất thuận lợi kết hôn, sinh con, sau đó đến một ngày nào đó trong tương lai, anh ấy đột nhiên khôi phục trí nhớ, bọn chị ly hôn, anh ấy trở về nước Nếu như kết cục là như vậy, chị thà rằng anh ấy nhớ lại tất cả vào5bây giờ còn hơn, ít nhất chỉ có một người đau là chị, mà không cần liên quan đến con cái.” Thịnh Thị Hàm nói đến đây, mắt đã ươn ướt. Cô ta lau nước mắt, “Xin lỗi, chị không nên yếu đuối trước mặt em như vậy, khiến em lo lắng cho chị Thật ra đúng là không sao, sáu năm qua mặc dù ở bên anh ấy, nhưng chị luôn sợ hãi, sợ ngày nào đó anh ấy nhớ lại quá khứ Chuyện không dám đối mặt nhất đã xảy ra, trong lòng chị luôn cảm thấy khó chịu Có điều chị sẽ kiên cường, trước khi chị làm sai, đã sớm nên nghĩ đến sẽ có báo ứng như vậy rồi.” “Chị Thịnh.” Đồng Hiểu không biết nên an ủi thế nào. Thịnh Thị Hàm đột nhiên cầm chặt tay cô, “Chị rời xa anh ấy không sao, chị còn trẻ, lại tìm một người4đàn ông ưu tú cũng không khó Nhưng xin em nhất định phải chăm sóc anh ấy thật tốt, trên thế giới này có lẽ sẽ không có ai yêu em hơn anh ấy đâu.” “Em và anh ấy không ở bên nhau.” Đồng Hiểu cúi gằm mặt xuống. “Tại sao?” Thịnh Thị Hàm tức giận, “Ken yêu em như vậy, chị cũng buông tay rồi, tại sao em không thể ở bên anh ấy?” Đồng Hiểu quay đầu đi chỗ khác, nói rất nhỏ, “Em đã không xứng với anh ấy nữa rồi.” Thinh Thị Hàm thở dài “Không có ai không xứng với ai cả Sáu năm qua, em có người đàn ông khác, anh ấy cũng có chị, nếu nói sáu năm qua bọn chị chưa phát sinh quan hệ, em có tin không? Đàn ông phụ nữ ở bên nhau cần gì phải tính toán nhiều như vậy, em yêu anh ấy, anh9ấy yêu em, vậy là đủ rồi.” Thấy Thịnh Thị Hàm nói nhẹ nhàng như vậy, Đồng Hiểu vẫn cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt lên. “Đồng Hiểu, mong em tháo gỡ nút thắt trong lòng ra, đối xử tốt với anh ấy, chị có thể dùng nhân cách của chị bảo đảm, anh ấy xứng đáng.” Tối hôm đó Thịnh Thị Hàm bay cả đêm về Mỹ, nói thẳng với ba mình Cô ta cố gắng khéo léo hết mức, không muốn ba mình bị kích thích Ông Thịnh lại rất bình tĩnh, trầm giọng nói: “Ba đã đoán được chuyện như vậy rồi.” “Ba!” Ông Thịnh vuốt tóc cô, “Nina, con biết tại sao ba lại điều nó về Trung Quốc không? Vì ba hy vọng nó tìm lại được trí nhớ Chúng ta có thể lựa nó sáu năm chứ không lừa được sáu mươi năm Nếu như nó tìm được đoạn trí nhớ kia mà hai đứa vẫn có thể ở bên nhau thì đó là điều ba muốn nhìn thấy nhất Nếu như nó tìm lại được đoạn trí nhớ kia, con sẽ mất đi nó, đó là do tình cảm giữa hai đứa còn chưa đủ sâu Sáu năm, ba đấu tranh suốt sáu năm, thấy hai đứa sắp kết hôn rồi, bà cũng không thể ích kỷ nữa Con có thể tha thứ cho ba không?” Thịnh Thị Hàm ôm chặt ba mình, khóc điên cuồng Khóc không có nghĩa là cô hèn yếu, chỉ bởi vì là cô đã quá yêu người đàn ông đó. “Chúng ta đã nợ Ken quá nhiều, khi đó chúng ta đều ích kỷ, tước đoạt quá nhiều thứ của nó, nếu như bây giờ nó có thể hạnh phúc, ba hy vọng con có thể cười chúc phúc cho nó Bây giờ nó khôi phục trí nhớ rồi, tảng đá trong lòng ba cuối cùng cũng được hạ xuống.” Sáu năm, chuyện này luôn giày vò ông ta, ông ta trách mình, sau sáu năm mới nghĩ thông suốt, mới nỡ buông tay Thẩm Thần Bằng gọi điện thoại cho Đồng Hiểu cả ngày, từ ban ngày đến trời tối, từ đầu đến cuối điện thoại của cô đều ở trạng thái tắt máy. Anh kiểm tra địa chỉ chung cư của Hách Triết, chạy đi tìm cô nhưng không tìm được Nhưng phát hiện Hách Triết cũng không có ở đó, anh nghĩ nhất định là bọn họ ở bên nhau. Suy nghĩ như vậy bị phóng đại vô hạn trong lòng anh, đến nỗi tưởng tượng ra quá nhiều chuyện làm người ta hộc máu Anh ngồi đợi ở chung cư của Đồng Hiểu đến mười hai giờ đêm, không thể ngồi được nữa, lái xe đi ra ngoài tìm Anh không có cách nào, không có mục tiêu, cứ tìm không mục đích trên đường như vậy, tìm từ trời tối đến sáng Thật ra anh có số điện thoại của Hách Triết, cũng có thể sai người đi định vị số điện thoại, nhưng anh không làm như vậy Anh không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì Có lẽ sợ chân tướng bày ra trước mắt rồi, anh sẽ chẳng còn gì nữa Trời đã sáng, người nằm mơ cũng nên tỉnh rồi Anh mới gọi điện thoại sai người đi điều tra Đồng Hiểu ở bệnh viện với Hách Triết, cô ngồi trên ghế, mệt mỏi nằm bò trên giường ngủ. Trời còn chưa sáng, Hách Triết đã dậy, nhìn thấy cô nằm bò bên cạnh mình, anh thấy vô cùng thỏa mãn Sau đó lại nghĩ đến việc cô nằm bò ngủ cả đêm nhất định rất mệt thì lại thấy đau lòng Y tá đi vào đo nhiệt độ cơ thể cho Hách Triết, Đồng Hiểu mới tỉnh dậy “Không sốt nữa, lát nữa truyền dịch thêm một lần là có thể xuất viện rồi.” Sau khi y tá đi, Hách Triết hỏi Đồng Hiểu, “Anh có thể nằm viện thêm mấy ngày không?” Cô cười, “Không phải hôm qua anh còn không chịu nằm viện sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương