Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 67: Lai Lịch Của Kiều Phương Hạ
Kiều Phương Hạ cũng đâu có muốn, chỉ là sáng nay thức y, Lệ Đình Tuấn cũng không biết bị cái gì, ép cô đến bệnh viện kiểm tra. Cô quay đầu nhìn qua chiếc xe bên kia đường vẫn chưa rời đi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, liên tiếp xin lỗi Nguyên Khiết Đan: “Lần sau nhất định sẽ không như vậy” “Còn có lần sau?” Nguyên Khiết Đan vừa nói vừa giục cô vào. Tuy nhiên điều kỳ lạ là, mặc dù cô đến buổi lễ khai máy muộn, người trong đoàn phim đợi cô nhưng không ai tỏ vẻ không hài lòng, ngược lại đều rất khách sáo, không nói gì nhiều. Thậm chí ngay cả lúc dâng hương khai máy, mọi người và đạo diễn đều nhường nhau người dâng hương đầu tiên, có người còn đề nghị Kiều Phương Hạ Khi có người nói ra tên của Kiều Phương Hạ, cô sững sờ một chút rồi mỉm cười nói: “Mọi người thật biết nói đùa, các vị đều là bậc tiền bối, sao có thể đến lượt tôi được.” Ngay lập tức vẻ mặt của mọi người trở nên khác hẳn. Nhưng điều Kiều Phương Hạ không muốn, không ai có thể ép buộc cô. Kiều Phương Hạ bước đến góc tường, khẽ hỏi Nguyên Khiết Đan: “Chuyện gì thế này? Có phải Đường Minh Kỷ dặn dò điều gì không? “Chắc anh ta cũng không biết em đến muộn” Vẻ mặt Nguyên Khiết Đan kinh ngạc. Hai người mắt tròn xoe nhìn nhau Khi lễ khai máy kết thúc, mọi người cùng nhau về khách sạn dùng bữa, bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà Kiều Phương Hạ lại được sắp xếp ngồi vào bàn của người đóng vai chính, chỉ có cô là người mới, hoàn toàn không quen biết ai, có chút không tự nhiên. Đạo diễn Tống Thịnh không biết đi đâu, còn chưa ngồi vào chỗ nên mọi người không dám ăn trước. Những diễn viên chính căn bản đều quen biết và nói chuyện với nhau, một mình Kiều Phương Hạ ngồi có chút nhàm chán, nghĩ một chút liền đứng dậy đi ra ngoài, đi về phía nhà vệ sinh. “.. Vâng vâng vâng, tôi thấy cánh tay của cô ấy không trở ngại gì lớn, vết thương trên cánh tay chắc sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến việc đóng phim… tôi biết, tôi nhất định sẽ kịch bản của cô ấy lùi về phía sau để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày” Kiều Phương Hạ chỉ mới đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tống Thịnh từ căn phòng trống bên cạnh. “Anh Lệ yên tâm, tôi đã sắp xếp cho cô ấy căn phòng ở một nơi rất yên tĩnh, cũng cách xa nhà sản xuất và diễn viên nam: Kiều Phương Hạ nghe rất rõ ràng hai chữ: “Anh Lệ” “Vâng… về việc này anh yên tâm, nhất định sẽ không để cô ấy uống rượu. Uống rượu không có lợi cho việc hồi phục lại vết thương của cô ấy” Mỗi một câu trả lời của Tống Thịnh cho Lệ Đình Tuấn nghe đều vâng vâng dạ dạ. Kiều Phương Hạ dừng lại ở góc không có ai, lặng lẽ nghe Tống Thịnh gọi điện thoại. Đợi đến lúc Tống Thịnh vội vàng quay trở lại hội trường dùng bữa, cô mới xoay người đi về phía nhà vệ sinh. Cô có điều không hiểu. Người tổn thương cô nhiều nhất chính là Lệ Đình Tuấn, anh chỉ hận không thể rút xương của cô, moi tim của cô, muốn khống chế cô, giày vò cô, cô đều có thể hiểu. Chỉ có điều không hiểu, vì sao anh lại đối tốt với cô mà không để cô biết. Cô đang ngồi trong nhà vệ sinh, nghe thấy có nữ diễn viên cùng đoàn phim đi vào, thì thầm bàn luận về cô. “Cô nói xem, Kiều Phương Hạ này có lai lịch thế nào nhỉ? Lúc xế chiều hôm qua, chuyện của cô Kiều này làm ầm ĩ như vậy, mà trên mạng lại không có một chút tin tức nào lộ ra ngoài. Mọi người đều giống như không có chuyện gì vậy. Giám đốc của chúng ta cũng không có khả năng biết hết mọi chuyện đâu nhỉ?” “Tôi cũng nghĩ thế, với lại hôm qua giám đốc còn hẹn cô ta đi ăn cơm, cô ta lại nói có người đang ở nhà đợi cô ta, cô có thấy vẻ mặt lúc đó của giám đốc có ý nghĩa sâu xa không? “Đúng rồi. Tôi cũng nhìn thấy, cảm giác chắc là bọn họ không có quan hệ gì mà người có quan hệ với Kiều Phương Hạ có thể có ai lịch lớn hon!” Kiều Phương Hạ muốn đợi xem tin tức của cộ Kiệu kia trên mạng, sau đó mới giải quyết, nhưng cho đến bây giờ vẫn không có một chút thông tin nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương