Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 83: Cơ Hội Đến Tay Lại Vụt Mất
Cô bình tĩnh nhìn Vô Nhật Huy, giờ mới hiểu ra được, người động tay động chân vào điện thoại của cô chính là Lệ Đình Tuấn. King bị thương phải nằm bệnh viện, Q thành nội gián, cũng bởi vì giao dịch giữa Lệ Đình Tuấn và công ty Ân Lợi, anh muốn có được tư liệu chính xác của Chu Tước. “Cậu hai, chúng ta mất dấu rồi!” Vô Nhật Huy quay trở về phòng truyền dịch ở lầu một bệnh viện, nhìn Lệ Đình Tuấn đang tiêm thuốc chống viêm mà thấp giọng nói. Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn Vô Nhật Huy, không nói gì cả. “Nhưng nội gián mà Ân Lợi sắp xếp ở Truth đã khẳng định, một tiếng trước, Chu Tước đã lái chiếc xe bảng số kia rời khỏi trụ sở chính của Truth. Chu Tước đến đây, chứng tỏ King chắc chắn cũng đang ở đây!” Vô Nhật Huy tiếp tục thấp giọng nói. “Vậy thì anh tiếp tục theo dõi chỗ này đi” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời. Sau khi y tá giúp Lệ Đình Tuấn tiêm thuốc xong, anh rút tay về, ấn bông gòn, đứng dậy đi ra ngoài Lệ Đình Tuấn càng bình tĩnh thì trong lòng của Vô Nhật Huy càng lo sợ, bọn họ đuổi theo lâu như vậy, thế mà cơ hội đến tay lại vụt mất. Thế nhưng trước mắt đối với bọn họ, Chu Tước rất quan trọng! “Cậu hai, không bằng tôi sẽ ở đây trông coi hai mươi tư giờ luôn? Dù bọn họ cẩn thận như thế nào thì cũng sẽ để lộ manh mối! Nếu không thì chúng ta hãy điều tra lý lịch của tất cả những bệnh nhân vào viện ngày hai mươi ba, hai mươi bốn!” Vô Nhật Huy đắn đo vài giây, chạy theo nhỏ giọng nói. Lệ Đình Tuấn nhận lấy áo khoác mà bảo vệ đưa cho, nhẹ giọng trả lời: “Người trong nhà mới gọi điện đến, Đình Trung xảy ra chuyện rồi.” ‘Vô Nhật Huy thấy Lệ Đình Tuấn đã thay bộ đồ bệnh nhân ra, biết anh lo lắng cho Đình Trung, đang định về nhà. “Thế nhưng mà…” Vô Nhật Huy chần chừ một lúc. “Anh về cùng tôi luôn.” Lệ Đình Tuấn mặc quần áo, thấp giọng trả lời. Lầu một của bệnh viện, phòng cấp cứu. “Anh nói em đừng nhúng tay vào chuyện đó!” King ngồi bên mép giường bệnh, nhíu mày nhìn y tá băng bó vết thương do đạn sượt qua trên cánh tay của Kiều Phương Hạ. Mặc dù chỉ vài centimet ngản ngủi, vết thương cũng không sâu nhưng máu me đầm đìa, ai nhìn thấy cũng phải giật mình. “Thật sự xin lỗi…” Kiều Phương Hạ mấp máy khóe miệng, lúng túng trả lời. “Đối phương đã đông lại còn mạnh, thế mà em cũng dám ra tay! Bình thường anh dạy em như thế nào?” King càng nói, ngữ khí càng nghiêm khắc. Tình huống lúc ấy đặc biệt Hơn nữa, nếu không phải là bởi vì cô nhận ra Vô Nhật Huy, có hơi lúng túng, động tác chậm chạp nửa giây thì Vô nhật Huy không có khả năng bản trúng cô được. Kiều Phương Hạ nhìn King, muốn nói rồi lại thôi. Bây giờ trong lòng cô có hơi đấu tranh, nếu như cô nói cho King nghe chuyện của Lệ Đình Tuấn, thì chính là trực tiếp khiến cả hai người này thành kẻ thù của nhau. Với lại cô cũng không biết, rốt cuộc là Lệ Đình Tuấn để người của công ty Ân Lợi đến giết King, hay là công ty Ân Lợi mượn danh nghĩa của Lệ Đình Tuấn để giết King, ngậm máu phun người. Nếu chuyện này không được điều tra rõ ràng thì nó sẽ gây nên hiểu lầm rất lớn. Hơn nữa, cô không muốn để King biết được việc của mình và Lệ Đình Tuấn, khiến anh ấy lo lắng Cân nhắc một hồi, cô vẫn bất đắc dĩ trả lời: “Thành thật xin lỗi, để anh phải lo lắng rôi, sau này em sẽ không như vậy nữa” “Thế nhưng anh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương