Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 89: Giấc mơ
Ngụy Phong chỉ muốn về nhà, nóng lòng muốn gặp người vợ đã chia xa ba năm, sống trong không gian không trọng lượng quanh năm khiến anh gần như đã quên mất cảm giác ôm cô.
Việc đầu tiên sau khi gặp chính là phải ôm cô xoay mấy vòng, nghe tiếng cô cười không ngừng bên tai anh.
Anh thật sự rất nhớ cô.
Còn có con cái của anh nữa, cho dù mỗi tháng đều có thể nhìn thấy video vlog được truyền đến từ trái đất, Lộ An Thuần đã tỉ mỉ quay lại mỗi một ngày trưởng thành của bọn trẻ, cẩn thận biên tập làm quà tặng anh, những hình ảnh này đã trở thành niềm an ủi duy nhất của anh trong vũ trụ cô độc.
Anh vẫn trông ngóng được sớm ngày đoàn tụ với người nhà.
Trong quá trình quay về điểm xuất phát thì gặp phải một gợn sóng lượng tử đến từ vũ trụ, có một khoảng thời gian, không, gần như không thể dùng thời gian để hình dung được, Ngụy Phong cảm thấy như mình đã bước vào trạng thái chân không không có thời gian, cũng không có không gian.
Cảm giác này… vô cùng kỳ diệu.
Anh không xác định được rốt cuộc có phải là mơ hay không, bởi vì tất cả mọi thứ xung quanh giống như cảnh trong mơ không thể với tới.
Đợi đến khi Ngụy Phong nhìn rõ tất cả mọi thứ thì lại rất con đường cũ kỹ, dòng xe cộ đi xuyên thẳng qua, tòa tháp ở xa xa, tiếng la hét của những người bán kẹo hồ lô gần đó…
Mà điều kỳ quái hơn nữa là, Ngụy Phong không có cách nào chạm vào bọn họ, thậm chí còn có thể đi xuyên qua bọn họ.
Ví dụ như bây giờ, anh đã đi xuyên vào một bức tường cao ngất, hình như là một trường tiểu học, trên sân có những đứa trẻ chạy theo cơn gió, kiến trúc châu Âu to lớn hùng vĩ, tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai.
Ngụy Phong đưa tay chạm vào bức tường kia, bàn tay có thể xuyên qua nó, mà anh không hề cảm thấy gì, giống như đang ở trong thế giới trò chơi VR giả lập.
Bức tường này quả thật giống như sân ga chín ba phần tư để Harry Potter đi đến trường Hogwarts.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Anh hoang mang nhíu mày, lại thử thêm nhiều lần, dường như thế giới này cũng là giả.
Ở nơi xa có mấy đứa trẻ mặc đồng phục kiểu Tây màu lam ôm bóng rổ chạy tới, Ngụy Phong tiến lên phía trước: “Cậu bé, cho hỏi đây là nơi nào…”
Còn chưa dứt lời, mấy cậu bé này đã xuyên thẳng qua người anh, làm như không nhìn thấy anh.
Ngụy Phong kinh ngạc quay đầu nhìn tất cả mọi thứ.
Khó có thể tin được, cuối cùng là không gian gì vậy, không phải anh sắp về nhà sao, sao lại thế này…
Chẳng lẽ, anh chết rồi sao?
Anh chỉ nhớ rõ lúc ấy con tàu đã xuyên qua một tinh vân[1] có sóng không ổn định, sau đó thì anh đã ngủ mê man mà không có cách nào giải thích được.
[1]Tinh vân là những đám mây bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành ngôi sao hay một thiên thể lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao (nova, supernova).
Đang nằm mơ sao?
Hay là anh đã chết rồi.
Không được, không thể nào, Lộ An Thuần vẫn đang chờ anh, con cái vẫn đang chờ anh, sao có thể…
Chắc chắn là đang nằm mơ!
Đúng lúc này, Ngụy Phong nghe thấy tiếng ma sát loẹt xoẹt, bên bàn đu dây trên cây ngô đồng già, có một cô bé đang một mình đong đưa, bóng dáng cô độc hiu quạnh.
Cô bé mặc chiếc váy màu đen cực kỳ ngắn, tạo thành sự so sánh rõ ràng với váy áo xinh đẹp tươi sáng trên người các bạn nữ lạnh lợi xung quanh.
Lần đầu tiên nhìn về phía cô bé, Ngụy Phong cũng cảm nhận được cô bé là một vệt màu xám trắng trong thế giới rực rỡ này.
Anh không khỏi đi về phía cô bé.
Cô bé là…
Đột nhiên, trái tim Ngụy Phong bắt đầu đập nhanh.
Dáng vẻ của cô bé này có tám phần tương tự với con gái Ngụy Trăn của anh, nhất là đôi mắt to màu quả phỉ trơn bóng kia, lông mi cong lên như lông vũ đen, làn da trắng nõn như đậu hũ, trên cái đầu nhỏ của cô bé mang theo một cái tai nghe lớn màu đen, giống như hoàn toàn ngăn cách bản thân với thế giới này.
Là Trăn Trăn sao?
Hình như không giống lắm, mỗi lần Trăn Trăn nhìn thấy anh đều sẽ nở nụ cười ngọt ngào, nhào tới ôm bố.
Thế như vẻ mặt của cô bé trước mắt lại lạ lẫm mà… ảm đạm, ánh mắt vô cùng trống rỗng.
Ngụy Phong vẫn đi tới, thăm dò kêu lên: “Trăn Trăn, là bố đây.”
Cô bé nhắm mắt làm ngơ anh, điều này làm anh thăm dò vươn tay xoa đầu cô bé, anh cho rằng sẽ xuyên thẳng qua cơ thể cô bé giống như mấy lần trước.
Nhưng kỳ lạ là, lần này anh lại có thể chạm vào cô bé!
Cô bé trước mắt có thực thể.
“Trăn Trăn?”
Cô bé lập tức đứng dậy tránh né, đề phòng nhìn anh.
Ánh mắt của cô bé… rất xa lạ, Trăn Trăn sẽ không nhìn anh với ánh mắt như vậy đâu.
Cô bé không phải là con gái của anh.
Đúng, không thể nào, trông cô bé này hình như học tiểu học rồi, mà Trăn Trăn vẫn đang học mẫu giáo mà.
Đúng lúc này, có mấy bạn nam cười hi hi ha ha đi tới, nhìn thấy cô gái ở trong góc một mình thì bọn họ nhỏ giọng thầm thì vài câu: “Lại là nó.”
“Con nhỏ quái dị.”
“Ghét nó nhất.”
“Chọc nó!”
Một bé trai mập mạp trong số đó nhặt cành cây lên, khều một con sâu róm màu xanh đen đang thảnh thơi bò trên vỏ cây, sau đó huơ trước mặt cô bé, muốn hù dọa cô bé.
Bởi vì cô bé này có dung mạo giống Trăn Trăn, Ngụy Phong phút chốc tức giận, tiến lên muốn ngăn cản bọn nó. Nhưng bọn nó xuyên qua người anh, cũng không hề nhìn thấy anh mà đi thẳng về phía cô bé.
Hình thái của anh… lại một lần nữa mất hiệu lực!
Thằng béo cầm cành cây có sâu róm lắc qua lắc lại trước mặt cô bé, điều khiến nó thất vọng là, cô bé này không hoảng sợ chạy đi như những bạn nữ khác, không chỉ không sợ, thậm chí còn đưa tay bắt lấy sâu róm.
Thằng béo sợ ngây người: “Mày… mày là quái thai gì vậy!”
Cô bé ngước đôi mắt màu quả phỉ không cảm xúc lên, bình tĩnh nhìn nó rồi ném thẳng con sâu róm lên đầu nó.
“A a a a!” Thằng béo liều mạng vỗ đầu, muốn phủi sâu róm xuống, mấy bạn nam cũng cùng nhau tiến lên, cố gắng tìm kiếm con sâu róm trên đầu nó.
Con sâu chui vào cổ áo nó, chích nó một cái, thằng béo vừa sợ vừa đau, trực tiếp cởi quần áo ra ném mạnh xuống đất, sau đó nhảy lên ra sức giẫm lên áo, muốn giẫm chết con sâu kia.
Cô bé bình tĩnh nhìn tất cả việc này, từ đầu đến cuối không có cảm xúc.
Chờ sau khi mấy bạn nam chạy xa, cô bé quỳ rạp bên lớp lá cây khô trên mặt đất tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được con sâu róm màu xanh đen may mắn vẫn còn sống kia, cô bé nâng trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi cong lên, cẩn thận đặt con sâu róm trên cành cây.
“Đi nhanh đi.” Cô bé nói bằng giọng khàn khàn.
Từ đầu đến cuối, Ngụy Phong luôn quan sát cô bé.
Mà cô bé cũng nhìn về phía anh, chậm rãi hỏi: “Cậu là ma sao?”
Ngụy Phong lắc đầu: “Bố không phải ma, bố là bố của con, con tên là… Ngụy Trăn à?”
Chữ “Bố” lập tức khiến cô gái nhỏ sợ hãi run lên, mà đúng lúc này, có một người phụ nữ đeo kính gọng vuông tức giận đùng đùng đi đến trước mặt cô bé: “Lộ An Thuần, em lại hù dọa bạn rồi!”
Ba chữ “Lộ An Thuần” khiến máu toàn thân anh xông thẳng lên đầu, trong lỗ tai vang tiếng ong ong.
Cô… không phải là Trăn Trăn, cô là Lộ An Thuần!
Là Lộ An Thuần khi còn nhỏ.
Làm sao có thể chứ, rốt cuộc anh đã đến nơi nào vậy, sao lại nhìn thấy Lộ An Thuần khi còn bé.
Có điều trong vũ trụ, thời gian và không gian đều không có ý nghĩa.
Là mảnh tinh vân lượng tử kia khiến anh xuyên qua thời không sao, hay là nói tất cả chỉ là một giấc mơ?
Vào lúc đầu óc anh đang hỗn loạn thì Lộ An Thuần đã bị cô giáo đưa đi, Ngụy Phong nhanh chóng đuổi theo, khi đi qua sân vận động bằng kính thủy tinh chạm đất, Ngụy Phong nhìn thấy chính mình trong gương.
Anh không còn dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành gần ba mươi tuổi nữa, anh cũng đã thay đổi sang hình thể của trẻ con, trông tuổi tác… cũng xấp xỉ Lộ An Thuần bây giờ.
Vậy mà cũng thay đổi thành trẻ con à?
Ngụy Phong không kịp nghĩ nhiều, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng hét cáu kỉnh của trẻ con, anh chạy theo tiếng thì nhìn thấy bên bãi tập, Lộ An Thuần che mặt hét chói tai, mấy bạn nam cũng rối rít che kín tai, cô giáo cố gắng ngăn Lộ An Thuần hét lên nhưng không có hiệu quả, cũng không biết nên làm gì.
Cô gái nhỏ hét chói tai đến khàn cả giọng, mãi cho đến khi khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Không ít bạn học đều nhìn bọn họ một cách quái dị, thì thầm với nhau bàn luận —
“Là con nhỏ quái dị kia.”
“Đáng sợ quá.”
“Nó là con nhỏ biến thái, còn dám bắt sâu róm nữa.”
“Hôm tớ còn nhìn thấy nó nhìn rãnh nước bẩn ngẩn người nữa cơ.”
…
Tiếng hét chói tai của Lộ An Thuần đã sắp bóp nát trái tim Ngụy Phong rồi, anh chạy về phía cô, dùng sức ôm lấy cô.
Lần này, anh vẫn không xuyên qua cơ thể cô, anh ôm chặt cô gái nhỏ, cho dù giờ phút này cái ôm của anh không hề rộng lớn mạnh mẽ, anh cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Nhưng anh vẫn dùng hết sức ôm lấy cô: “Suỵt, được rồi.”
“Anh đây.”
“Đừng sợ…”
Tiếng thét chói tai của Lộ An Thuần dừng lại, cô thở hổn hển, hoang mang lại hoài nghi mà nhìn cậu bé trước mặt.
Cậu bé… hồn ma mà không ai nhìn thấy.
“Cậu… cậu là ai?” Cô hỏi anh: “Cậu là hồn ma sao?”
“Không phải.”
“Lộ An Thuần, em đang nói chuyện với ai vậy?” Cô giáo đeo kính gọng vuông bị dáng vẻ tự nói một mình của cô làm cho có chút hoảng sợ: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Tại sao lại bắt nạt bạn học.”
Lộ An Thuần mím chặt môi, cô không muốn nói nhiều với người khác.
“Nhanh trả lời cô! Rốt cuộc tại sao em lại bắt nạt bạn học!”
Rõ ràng cô không hề bắt nạt, nhưng mấy bạn nam này đều nói như nhau, cô không thể giải thích được.
Dù sao cũng không có ai tin cô, mọi người đều nói cô là con nhỏ quái dị.
Cô không muốn giải thích.
Nhìn vẻ bất lực trên mặt cô gái, Ngụy Phong dần hiểu ra tình cảnh của cô.
Cô từng nói, trong thời thơ ấu của mình, ngày nào cũng là địa ngục.
Cực kỳ kinh khủng.
Ngụy Phong kéo tay cô, kiên định nắm chặt, anh thấp giọng nói bên tai cô: “Chơi một trò chơi nhé.”
Cô gái kinh ngạc nhìn anh, không đáp lời.
Anh cong môi nở nụ cười nhạt: “Bây giờ anh nói câu nào thì em lặp lại theo anh nhé.”
Một lúc sau, cô gái gật đầu.
Cô giáo nhíu mày nhìn chằm chằm vào phản ứng của Lộ An Thuần: “Lộ An Thuần, rốt cuộc em đang nói chuyện với ai vậy!”
Ngụy Phong kéo cô gái về phía sau, anh đối mặt với giáo viên, trầm giọng nói: “Liên quan quái gì đến cô.”
Đương nhiên cô giáo không nghe thấy lời này, nhưng mà cô gái sau lưng hơi dừng lại, sau đó lặp lại: “Liên quan quái gì đến cô.”
Sắc mặt cô giáo thay đổi, ngay cả cơ bắp cũng run lên: “Em… em nói gì? Lộ An Thuần em nói gì cơ?”
“Tôi nói, liên quan quái gì đến cô!”
Lộ An Thuần lặp lại, lần này trên mặt cô đã có đủ sức mạnh, không còn sợ hãi giống như vừa rồi.
“Tôi bắt nạt bọn họ thì làm sao, tôi cứ bắt nạt đấy, ngay cả sâu róm mà cũng sợ, còn muốn hù dọa con gái, thật sự là vừa bỉ ổi vừa yếu ớt, sau này lắc lư trước mặt tôi, tôi nhìn thấy các cậu lần nào là sẽ bắt nạt lần đó, không tin thì thử xem!”
Cô gái lặp lại theo chàng trai, cảm thấy sự khó chịu ứ đọng trong lồng ngực dường như đã tan đi không ít.
Cuối cùng, chàng trai dắt cô rời khỏi bãi tập, lúc quay đầu, nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của cô giáo và đám con trai kia, lần đầu tiên trong đời cô nở nụ cười vui vẻ.
“Đã không, bạn nhỏ Lộ An Thuần.”
“Đã.” Cô lập tức sinh ra cảm giác gần gũi với anh trai hồn ma này: “Anh lợi hại quá.”
Anh “Hứ” một tiếng, xoa đầu cô gái nhỏ: “Nhóc con, con gái của anh còn nhỏ hơn em nhiều, ở nhà trẻ đã biết hờn dỗi rồi, không có bạn nào dám bắt nạt nó đâu.”
“Con… con gái anh?” Lộ An Thuần nhíu mày, cảm thấy đã gặp phải một tên điên còn điên hơn mình: “Có phải anh bị bệnh không?”
“Lúc còn nhỏ em nói chuyện thẳng thắn như vậy sao? Em mà anh quen biết không phải là cô gái nói lời bất lịch sự như vậy.”
“Nếu như anh bị bệnh thì em có thể giới thiệu bác sĩ của em cho anh nha.”
Ngụy Phong nhìn cô, phút chốc cúi đầu cười.
Lộ An Thuần nhìn đường nét sắc bén của anh, nụ cười thanh tú đẹp đẽ, cô cũng không nhịn được mà hơi ngây người: “Nếu như anh là hồn ma thì anh cũng là anh trai hồn ma xinh đẹp đó.”
“Ồ, hóa ra nhỏ như vậy mà đã lấy ngoại hình làm tiêu chí rồi à?”
“Là sao.”
Ngụy Phong nghĩ đến bây giờ mình đang nói chuyện với một cô bé con, cũng không thể thật sự xem cô là Lộ An Thuần được, thế là anh dịu dàng hỏi bằng giọng điệu khi nói chuyện với Trăn Trăn: “Tiểu An Thuần, bây giờ em bao nhiêu tuổi?”
“Ồ… chín tuổi, anh thì sao?”
“Hai mươi chín.”
“Xạo sự! Em không tin đâu.” Cô gái nhỏ đưa tay đo chiều cao của anh, lại so với vóc dáng của mình rồi phán đoán: “Cùng lắm thì anh chỉ lớn hơn em một tuổi thôi.”
Ngụy Phong nhún vai: “Em không tin thì thôi.”
“Vì sao bọn họ không nhìn thấy anh?”
“Bởi vì anh là hồn ma.” Ngụy Phong nói xong thì đưa tay đặt lên một cái cây khô ở bên cạnh, cánh tay xuyên thẳng qua vỏ cây cứng cáp, thò vào bên trong.
“Woa!” Lộ An Thuần kinh hãi đến mức không nói thành lời: “Vậy… vì sao em có thể nhìn thấy anh, còn có thể chạm vào anh được.”
“Không biết, có thể là chúng ta vô cùng có duyên, em rất giống con gái anh.”
“Thật không vậy? Anh thật sự có con gái à…” Lộ An Thuần nghiêng đầu hỏi: “Vậy là anh chết rồi sao?”
“Anh không biết.” Ngụy Phong không biết có phải mình thật sự biến thành ma rồi hay không, hay tất cả… chỉ là một giấc mơ.
“Nếu như anh thật sự là hồn ma, vậy anh… anh có thể giết người không?”
Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn về phía cô, lại thấy trong đôi mắt màu quả phỉ của cô gái hiện ra vẻ đè nén lạnh như băng: “Một hung thủ, ông ta đã hại chết mẹ em, anh có thể giúp em giết ông ta không.”
Ngụy Phong nhìn thấy trên tay áo của cô gái cài một bông hoa màu trắng, yếu ớt dễ gãy giống như cô, đang run rẩy trong gió.
Việc đầu tiên sau khi gặp chính là phải ôm cô xoay mấy vòng, nghe tiếng cô cười không ngừng bên tai anh.
Anh thật sự rất nhớ cô.
Còn có con cái của anh nữa, cho dù mỗi tháng đều có thể nhìn thấy video vlog được truyền đến từ trái đất, Lộ An Thuần đã tỉ mỉ quay lại mỗi một ngày trưởng thành của bọn trẻ, cẩn thận biên tập làm quà tặng anh, những hình ảnh này đã trở thành niềm an ủi duy nhất của anh trong vũ trụ cô độc.
Anh vẫn trông ngóng được sớm ngày đoàn tụ với người nhà.
Trong quá trình quay về điểm xuất phát thì gặp phải một gợn sóng lượng tử đến từ vũ trụ, có một khoảng thời gian, không, gần như không thể dùng thời gian để hình dung được, Ngụy Phong cảm thấy như mình đã bước vào trạng thái chân không không có thời gian, cũng không có không gian.
Cảm giác này… vô cùng kỳ diệu.
Anh không xác định được rốt cuộc có phải là mơ hay không, bởi vì tất cả mọi thứ xung quanh giống như cảnh trong mơ không thể với tới.
Đợi đến khi Ngụy Phong nhìn rõ tất cả mọi thứ thì lại rất con đường cũ kỹ, dòng xe cộ đi xuyên thẳng qua, tòa tháp ở xa xa, tiếng la hét của những người bán kẹo hồ lô gần đó…
Mà điều kỳ quái hơn nữa là, Ngụy Phong không có cách nào chạm vào bọn họ, thậm chí còn có thể đi xuyên qua bọn họ.
Ví dụ như bây giờ, anh đã đi xuyên vào một bức tường cao ngất, hình như là một trường tiểu học, trên sân có những đứa trẻ chạy theo cơn gió, kiến trúc châu Âu to lớn hùng vĩ, tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai.
Ngụy Phong đưa tay chạm vào bức tường kia, bàn tay có thể xuyên qua nó, mà anh không hề cảm thấy gì, giống như đang ở trong thế giới trò chơi VR giả lập.
Bức tường này quả thật giống như sân ga chín ba phần tư để Harry Potter đi đến trường Hogwarts.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Anh hoang mang nhíu mày, lại thử thêm nhiều lần, dường như thế giới này cũng là giả.
Ở nơi xa có mấy đứa trẻ mặc đồng phục kiểu Tây màu lam ôm bóng rổ chạy tới, Ngụy Phong tiến lên phía trước: “Cậu bé, cho hỏi đây là nơi nào…”
Còn chưa dứt lời, mấy cậu bé này đã xuyên thẳng qua người anh, làm như không nhìn thấy anh.
Ngụy Phong kinh ngạc quay đầu nhìn tất cả mọi thứ.
Khó có thể tin được, cuối cùng là không gian gì vậy, không phải anh sắp về nhà sao, sao lại thế này…
Chẳng lẽ, anh chết rồi sao?
Anh chỉ nhớ rõ lúc ấy con tàu đã xuyên qua một tinh vân[1] có sóng không ổn định, sau đó thì anh đã ngủ mê man mà không có cách nào giải thích được.
[1]Tinh vân là những đám mây bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành ngôi sao hay một thiên thể lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao (nova, supernova).
Đang nằm mơ sao?
Hay là anh đã chết rồi.
Không được, không thể nào, Lộ An Thuần vẫn đang chờ anh, con cái vẫn đang chờ anh, sao có thể…
Chắc chắn là đang nằm mơ!
Đúng lúc này, Ngụy Phong nghe thấy tiếng ma sát loẹt xoẹt, bên bàn đu dây trên cây ngô đồng già, có một cô bé đang một mình đong đưa, bóng dáng cô độc hiu quạnh.
Cô bé mặc chiếc váy màu đen cực kỳ ngắn, tạo thành sự so sánh rõ ràng với váy áo xinh đẹp tươi sáng trên người các bạn nữ lạnh lợi xung quanh.
Lần đầu tiên nhìn về phía cô bé, Ngụy Phong cũng cảm nhận được cô bé là một vệt màu xám trắng trong thế giới rực rỡ này.
Anh không khỏi đi về phía cô bé.
Cô bé là…
Đột nhiên, trái tim Ngụy Phong bắt đầu đập nhanh.
Dáng vẻ của cô bé này có tám phần tương tự với con gái Ngụy Trăn của anh, nhất là đôi mắt to màu quả phỉ trơn bóng kia, lông mi cong lên như lông vũ đen, làn da trắng nõn như đậu hũ, trên cái đầu nhỏ của cô bé mang theo một cái tai nghe lớn màu đen, giống như hoàn toàn ngăn cách bản thân với thế giới này.
Là Trăn Trăn sao?
Hình như không giống lắm, mỗi lần Trăn Trăn nhìn thấy anh đều sẽ nở nụ cười ngọt ngào, nhào tới ôm bố.
Thế như vẻ mặt của cô bé trước mắt lại lạ lẫm mà… ảm đạm, ánh mắt vô cùng trống rỗng.
Ngụy Phong vẫn đi tới, thăm dò kêu lên: “Trăn Trăn, là bố đây.”
Cô bé nhắm mắt làm ngơ anh, điều này làm anh thăm dò vươn tay xoa đầu cô bé, anh cho rằng sẽ xuyên thẳng qua cơ thể cô bé giống như mấy lần trước.
Nhưng kỳ lạ là, lần này anh lại có thể chạm vào cô bé!
Cô bé trước mắt có thực thể.
“Trăn Trăn?”
Cô bé lập tức đứng dậy tránh né, đề phòng nhìn anh.
Ánh mắt của cô bé… rất xa lạ, Trăn Trăn sẽ không nhìn anh với ánh mắt như vậy đâu.
Cô bé không phải là con gái của anh.
Đúng, không thể nào, trông cô bé này hình như học tiểu học rồi, mà Trăn Trăn vẫn đang học mẫu giáo mà.
Đúng lúc này, có mấy bạn nam cười hi hi ha ha đi tới, nhìn thấy cô gái ở trong góc một mình thì bọn họ nhỏ giọng thầm thì vài câu: “Lại là nó.”
“Con nhỏ quái dị.”
“Ghét nó nhất.”
“Chọc nó!”
Một bé trai mập mạp trong số đó nhặt cành cây lên, khều một con sâu róm màu xanh đen đang thảnh thơi bò trên vỏ cây, sau đó huơ trước mặt cô bé, muốn hù dọa cô bé.
Bởi vì cô bé này có dung mạo giống Trăn Trăn, Ngụy Phong phút chốc tức giận, tiến lên muốn ngăn cản bọn nó. Nhưng bọn nó xuyên qua người anh, cũng không hề nhìn thấy anh mà đi thẳng về phía cô bé.
Hình thái của anh… lại một lần nữa mất hiệu lực!
Thằng béo cầm cành cây có sâu róm lắc qua lắc lại trước mặt cô bé, điều khiến nó thất vọng là, cô bé này không hoảng sợ chạy đi như những bạn nữ khác, không chỉ không sợ, thậm chí còn đưa tay bắt lấy sâu róm.
Thằng béo sợ ngây người: “Mày… mày là quái thai gì vậy!”
Cô bé ngước đôi mắt màu quả phỉ không cảm xúc lên, bình tĩnh nhìn nó rồi ném thẳng con sâu róm lên đầu nó.
“A a a a!” Thằng béo liều mạng vỗ đầu, muốn phủi sâu róm xuống, mấy bạn nam cũng cùng nhau tiến lên, cố gắng tìm kiếm con sâu róm trên đầu nó.
Con sâu chui vào cổ áo nó, chích nó một cái, thằng béo vừa sợ vừa đau, trực tiếp cởi quần áo ra ném mạnh xuống đất, sau đó nhảy lên ra sức giẫm lên áo, muốn giẫm chết con sâu kia.
Cô bé bình tĩnh nhìn tất cả việc này, từ đầu đến cuối không có cảm xúc.
Chờ sau khi mấy bạn nam chạy xa, cô bé quỳ rạp bên lớp lá cây khô trên mặt đất tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được con sâu róm màu xanh đen may mắn vẫn còn sống kia, cô bé nâng trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi cong lên, cẩn thận đặt con sâu róm trên cành cây.
“Đi nhanh đi.” Cô bé nói bằng giọng khàn khàn.
Từ đầu đến cuối, Ngụy Phong luôn quan sát cô bé.
Mà cô bé cũng nhìn về phía anh, chậm rãi hỏi: “Cậu là ma sao?”
Ngụy Phong lắc đầu: “Bố không phải ma, bố là bố của con, con tên là… Ngụy Trăn à?”
Chữ “Bố” lập tức khiến cô gái nhỏ sợ hãi run lên, mà đúng lúc này, có một người phụ nữ đeo kính gọng vuông tức giận đùng đùng đi đến trước mặt cô bé: “Lộ An Thuần, em lại hù dọa bạn rồi!”
Ba chữ “Lộ An Thuần” khiến máu toàn thân anh xông thẳng lên đầu, trong lỗ tai vang tiếng ong ong.
Cô… không phải là Trăn Trăn, cô là Lộ An Thuần!
Là Lộ An Thuần khi còn nhỏ.
Làm sao có thể chứ, rốt cuộc anh đã đến nơi nào vậy, sao lại nhìn thấy Lộ An Thuần khi còn bé.
Có điều trong vũ trụ, thời gian và không gian đều không có ý nghĩa.
Là mảnh tinh vân lượng tử kia khiến anh xuyên qua thời không sao, hay là nói tất cả chỉ là một giấc mơ?
Vào lúc đầu óc anh đang hỗn loạn thì Lộ An Thuần đã bị cô giáo đưa đi, Ngụy Phong nhanh chóng đuổi theo, khi đi qua sân vận động bằng kính thủy tinh chạm đất, Ngụy Phong nhìn thấy chính mình trong gương.
Anh không còn dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành gần ba mươi tuổi nữa, anh cũng đã thay đổi sang hình thể của trẻ con, trông tuổi tác… cũng xấp xỉ Lộ An Thuần bây giờ.
Vậy mà cũng thay đổi thành trẻ con à?
Ngụy Phong không kịp nghĩ nhiều, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng hét cáu kỉnh của trẻ con, anh chạy theo tiếng thì nhìn thấy bên bãi tập, Lộ An Thuần che mặt hét chói tai, mấy bạn nam cũng rối rít che kín tai, cô giáo cố gắng ngăn Lộ An Thuần hét lên nhưng không có hiệu quả, cũng không biết nên làm gì.
Cô gái nhỏ hét chói tai đến khàn cả giọng, mãi cho đến khi khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Không ít bạn học đều nhìn bọn họ một cách quái dị, thì thầm với nhau bàn luận —
“Là con nhỏ quái dị kia.”
“Đáng sợ quá.”
“Nó là con nhỏ biến thái, còn dám bắt sâu róm nữa.”
“Hôm tớ còn nhìn thấy nó nhìn rãnh nước bẩn ngẩn người nữa cơ.”
…
Tiếng hét chói tai của Lộ An Thuần đã sắp bóp nát trái tim Ngụy Phong rồi, anh chạy về phía cô, dùng sức ôm lấy cô.
Lần này, anh vẫn không xuyên qua cơ thể cô, anh ôm chặt cô gái nhỏ, cho dù giờ phút này cái ôm của anh không hề rộng lớn mạnh mẽ, anh cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Nhưng anh vẫn dùng hết sức ôm lấy cô: “Suỵt, được rồi.”
“Anh đây.”
“Đừng sợ…”
Tiếng thét chói tai của Lộ An Thuần dừng lại, cô thở hổn hển, hoang mang lại hoài nghi mà nhìn cậu bé trước mặt.
Cậu bé… hồn ma mà không ai nhìn thấy.
“Cậu… cậu là ai?” Cô hỏi anh: “Cậu là hồn ma sao?”
“Không phải.”
“Lộ An Thuần, em đang nói chuyện với ai vậy?” Cô giáo đeo kính gọng vuông bị dáng vẻ tự nói một mình của cô làm cho có chút hoảng sợ: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Tại sao lại bắt nạt bạn học.”
Lộ An Thuần mím chặt môi, cô không muốn nói nhiều với người khác.
“Nhanh trả lời cô! Rốt cuộc tại sao em lại bắt nạt bạn học!”
Rõ ràng cô không hề bắt nạt, nhưng mấy bạn nam này đều nói như nhau, cô không thể giải thích được.
Dù sao cũng không có ai tin cô, mọi người đều nói cô là con nhỏ quái dị.
Cô không muốn giải thích.
Nhìn vẻ bất lực trên mặt cô gái, Ngụy Phong dần hiểu ra tình cảnh của cô.
Cô từng nói, trong thời thơ ấu của mình, ngày nào cũng là địa ngục.
Cực kỳ kinh khủng.
Ngụy Phong kéo tay cô, kiên định nắm chặt, anh thấp giọng nói bên tai cô: “Chơi một trò chơi nhé.”
Cô gái kinh ngạc nhìn anh, không đáp lời.
Anh cong môi nở nụ cười nhạt: “Bây giờ anh nói câu nào thì em lặp lại theo anh nhé.”
Một lúc sau, cô gái gật đầu.
Cô giáo nhíu mày nhìn chằm chằm vào phản ứng của Lộ An Thuần: “Lộ An Thuần, rốt cuộc em đang nói chuyện với ai vậy!”
Ngụy Phong kéo cô gái về phía sau, anh đối mặt với giáo viên, trầm giọng nói: “Liên quan quái gì đến cô.”
Đương nhiên cô giáo không nghe thấy lời này, nhưng mà cô gái sau lưng hơi dừng lại, sau đó lặp lại: “Liên quan quái gì đến cô.”
Sắc mặt cô giáo thay đổi, ngay cả cơ bắp cũng run lên: “Em… em nói gì? Lộ An Thuần em nói gì cơ?”
“Tôi nói, liên quan quái gì đến cô!”
Lộ An Thuần lặp lại, lần này trên mặt cô đã có đủ sức mạnh, không còn sợ hãi giống như vừa rồi.
“Tôi bắt nạt bọn họ thì làm sao, tôi cứ bắt nạt đấy, ngay cả sâu róm mà cũng sợ, còn muốn hù dọa con gái, thật sự là vừa bỉ ổi vừa yếu ớt, sau này lắc lư trước mặt tôi, tôi nhìn thấy các cậu lần nào là sẽ bắt nạt lần đó, không tin thì thử xem!”
Cô gái lặp lại theo chàng trai, cảm thấy sự khó chịu ứ đọng trong lồng ngực dường như đã tan đi không ít.
Cuối cùng, chàng trai dắt cô rời khỏi bãi tập, lúc quay đầu, nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của cô giáo và đám con trai kia, lần đầu tiên trong đời cô nở nụ cười vui vẻ.
“Đã không, bạn nhỏ Lộ An Thuần.”
“Đã.” Cô lập tức sinh ra cảm giác gần gũi với anh trai hồn ma này: “Anh lợi hại quá.”
Anh “Hứ” một tiếng, xoa đầu cô gái nhỏ: “Nhóc con, con gái của anh còn nhỏ hơn em nhiều, ở nhà trẻ đã biết hờn dỗi rồi, không có bạn nào dám bắt nạt nó đâu.”
“Con… con gái anh?” Lộ An Thuần nhíu mày, cảm thấy đã gặp phải một tên điên còn điên hơn mình: “Có phải anh bị bệnh không?”
“Lúc còn nhỏ em nói chuyện thẳng thắn như vậy sao? Em mà anh quen biết không phải là cô gái nói lời bất lịch sự như vậy.”
“Nếu như anh bị bệnh thì em có thể giới thiệu bác sĩ của em cho anh nha.”
Ngụy Phong nhìn cô, phút chốc cúi đầu cười.
Lộ An Thuần nhìn đường nét sắc bén của anh, nụ cười thanh tú đẹp đẽ, cô cũng không nhịn được mà hơi ngây người: “Nếu như anh là hồn ma thì anh cũng là anh trai hồn ma xinh đẹp đó.”
“Ồ, hóa ra nhỏ như vậy mà đã lấy ngoại hình làm tiêu chí rồi à?”
“Là sao.”
Ngụy Phong nghĩ đến bây giờ mình đang nói chuyện với một cô bé con, cũng không thể thật sự xem cô là Lộ An Thuần được, thế là anh dịu dàng hỏi bằng giọng điệu khi nói chuyện với Trăn Trăn: “Tiểu An Thuần, bây giờ em bao nhiêu tuổi?”
“Ồ… chín tuổi, anh thì sao?”
“Hai mươi chín.”
“Xạo sự! Em không tin đâu.” Cô gái nhỏ đưa tay đo chiều cao của anh, lại so với vóc dáng của mình rồi phán đoán: “Cùng lắm thì anh chỉ lớn hơn em một tuổi thôi.”
Ngụy Phong nhún vai: “Em không tin thì thôi.”
“Vì sao bọn họ không nhìn thấy anh?”
“Bởi vì anh là hồn ma.” Ngụy Phong nói xong thì đưa tay đặt lên một cái cây khô ở bên cạnh, cánh tay xuyên thẳng qua vỏ cây cứng cáp, thò vào bên trong.
“Woa!” Lộ An Thuần kinh hãi đến mức không nói thành lời: “Vậy… vì sao em có thể nhìn thấy anh, còn có thể chạm vào anh được.”
“Không biết, có thể là chúng ta vô cùng có duyên, em rất giống con gái anh.”
“Thật không vậy? Anh thật sự có con gái à…” Lộ An Thuần nghiêng đầu hỏi: “Vậy là anh chết rồi sao?”
“Anh không biết.” Ngụy Phong không biết có phải mình thật sự biến thành ma rồi hay không, hay tất cả… chỉ là một giấc mơ.
“Nếu như anh thật sự là hồn ma, vậy anh… anh có thể giết người không?”
Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn về phía cô, lại thấy trong đôi mắt màu quả phỉ của cô gái hiện ra vẻ đè nén lạnh như băng: “Một hung thủ, ông ta đã hại chết mẹ em, anh có thể giúp em giết ông ta không.”
Ngụy Phong nhìn thấy trên tay áo của cô gái cài một bông hoa màu trắng, yếu ớt dễ gãy giống như cô, đang run rẩy trong gió.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương