Tình Yêu Của Cô Nàng Bá Đạo
Chương 20: Phiền phức nhỏ
Cô ôm Thẩm Trạch Hạ ra đường lớn rồi thả cậu xuống, cậu lấy ra một khẩu súng nhỏ sau lưng vừa lắp lên xuống sang trái qua phải vừa hỏi
"Thân thủ rất tốt đó, tôi không thích nợ ân tình của người khác, cô cho tôi biết tên"
Cô.. "Cái này là thành ý với ân nhân cứu mạng sao, nhóc này, ít ra cũng gọi chị gái xinh đẹp xưng em chứ"
Thẩm Trạch Hạ: "Gương mặt này sắp gọi cô được rồi"
"Điệp Ninh Tiêu", ừ nghĩ lại cũng khá đúng, chuẩn bị cho phi vụ làm ăn nên chắc có hóa trang hơi quá, nhìn giống phụ nữ già dặn cộng thêm cái mái tóc xoăn như lò xo nhìn lố bịch nữa cũng thấy hơi ngáo nhưng khí thế thì không thể thua được. Cô lên tiếng "Đúng là nhóc vẫn là nhóc chưa trải sự đời, có cái điện thoại cũng lắp lâu đến thế"
Thẩm Trạch Hạ: "Cô thấy khẩu súng trên tay bình thường sao, có dám thử uy lực của nó không"
"Ninh Tiêu": "Súng không có đạn sao biết uy lực"
Thẩm Trạch Hạ: "Không có mắt nhìn.."
Câu tiếp theo còn chưa thốt ra đã thấy cô xoay khẩu súng một vòng tròn quay đẹp mắt rồi lắp lại khẩu súng một vài vòng khẩu súng đã thành một cây cung nhỏ, nhét một viên đá nhỏ vào khe bắn rồi công phá vào cái tường gần đó. "Viên đá bắn với lực sát thương không nhỏ nhưng đường đi quá ngắn, cần thời gian nạp đạn lớn, lượng chứa không nhiều", cô nhận xét
Thẩm Trạch Hạ, quả nhiên có thể tránh đạn và thân thủ nhanh như thế đã không bình thường lại là đặc biệt hiểu biết với các loại vũ khí. Cậu có chút ngạc nhiên khi đồ cậu thử làm rất lâu mới có được, biết bao người muốn lấy, phá giải huyền cơ trong đó lại bị hủy trong tích tắc bởi một cô gái nhưng có vẻ không quá thành thục như bề ngoài. Rất nhanh cậu đã lấy lại sự ngạc nhiên vừa rồi lên tiếng: "Cô cho tôi biết tên, tôi hậu tạ thỏa đáng"
Cô: "Chỉ dựa vào nhóc thôi sao, liệu có bao nhiêu khẩu súng như nhóc đang cầm"
Thẩm Trạch Hạ, cái này là điện thoại tinh vi đời mới mà cậu tặng riêng cho nhóc, còn lâu cậu mới đem ra trao đổi, nhưng người trước mắt này chỉ có thể là bạn không thể thành thù, người ta muốn nhắm đến đồ tốt trong tay cậu thì đừng có mơ. Thẩm Trạch Hạ nghĩ một chút, nhanh chóng nhấn một dãy số: "Tôi đang ở đối diện trung tâm Toàn Cầu, mang thẻ của nó tới đây."
Cô nhìn đồng hồ một chút rồi lại nhìn cậu bé chừng 8, 9 tuổi một chút muốn xem cậu bé khá thú vị này muốn làm gì một chút nhưng nhìn đồng hồ thì thời gian không cho phép cô chơi thêm nữa, cô đi ra đường vẫy chiếc taxi rồi để lại: "Có duyên ắt gặp lại, tên thì không cần biết, quà thì lần sau gặp đòi gấp đôi, nhóc thú vị".
Thẩm Trạch Hạ: "Chúng ta sẽ biết nhau sớm thôi". Chiếc Lamborghini màu xám bạc dừng trước mặt cậu một thanh niên cung kính xuống mở cửa xe cho cậu. "Thiếu gia mời lên xe". Lên xe cậu chăm chú nhìn lại hướng cô vừa đi. "Tra về nhóm sát thủ hình đầu rắn thân kiếm".
Ngô Kỳ: "Vâng, thưa thiếu gia"
Cậu kí họa một chút rồi đưa bức vẽ cho Ngô Kỳ: "Tìm hiểu cô ấy"
Ngô Kỳ lấy bức vẽ đưa vào bộ máy nhận diện, nhanh chóng gửi thông tin cho đội điều tra: "Thưa thiếu gia, đêm nay sẽ có kết quả, còn một chuyện nữa là.."
Thẩm Trạch Hạ: "Nói"
Ngô Kỳ lấy hết cam đảm nhỏ giọng nói: "Phu nhân hôm nay có bữa tiệc mừng sinh nhật con gái Chu gia vị hôn thê từ nhỏ của thiếu gia, Phu nhân nói phải để cậu đi cùng nếu không cậu sẵn lòng ra nước du học là vừa"
Thẩm Trạch Hạ có chút đau đầu, con gái Chu gia tên gì cậu còn chẳng rõ, nghe mẹ lải nhải về cô bé đó suốt cậu mới biết mình hơn con nhóc 3 tuổi đó và có hôn ức từ bé khi con bé đó còn trong bụng mẹ. Nếu không phải Cậu lớn cần ở thành phố M một thời gian thì còn lâu cậu mới về đây, cứ làm lão đại một bang chi nhánh ở nước ngoài có phải tốt hơn không. "Về Trạch Viên"
"Vâng, thiếu gia"
Xe rất nhanh đã đến nơi, thấy xe của thiếu gia cô hầu gái nhanh chân chạy vào thông báo với phu nhân. Trương Thu đang ngồi uống trà thấy con trai về liền đi nhanh lên lầu đắp khăn ấm chuẩn bị từ trước, nằm than vãn "Số tôi sao khổ quá hơn ba mươi tuổi mới có hai thành con nhưng trời phụ lòng mẹ, thằng cả thì nhậu nhẹt, thằng hai như người tự kỉ, lạnh lùng, mẹ của chúng nó cũng không có mặt mũi, ốm mà chẳng đứa nào nhòm ngó cả..".
Thẩm Trạch Hạ vào nhà đám người hậu vội cúi đầu chào, cậu liếc nhìn quanh phòng khách rồi đi vào phòng mình thay bộ đồ đen có chút bẩn do đánh nhau vừa rồi, tắm một lát mặc bộ đồ thể thao thoải mái rồi đi xuống lầu ăn tối.
Thấy kế vừa rồi không đả động gì đến con trai, bà lại xông sổ xuống giường đi đến thư phòng của chồng
"Nhất định hôm nay phải đến Chu gia nếu không tôi cho ông ngủ sopha", bà chạy vào chỉ chồng tức giận nói.
"Thân thủ rất tốt đó, tôi không thích nợ ân tình của người khác, cô cho tôi biết tên"
Cô.. "Cái này là thành ý với ân nhân cứu mạng sao, nhóc này, ít ra cũng gọi chị gái xinh đẹp xưng em chứ"
Thẩm Trạch Hạ: "Gương mặt này sắp gọi cô được rồi"
"Điệp Ninh Tiêu", ừ nghĩ lại cũng khá đúng, chuẩn bị cho phi vụ làm ăn nên chắc có hóa trang hơi quá, nhìn giống phụ nữ già dặn cộng thêm cái mái tóc xoăn như lò xo nhìn lố bịch nữa cũng thấy hơi ngáo nhưng khí thế thì không thể thua được. Cô lên tiếng "Đúng là nhóc vẫn là nhóc chưa trải sự đời, có cái điện thoại cũng lắp lâu đến thế"
Thẩm Trạch Hạ: "Cô thấy khẩu súng trên tay bình thường sao, có dám thử uy lực của nó không"
"Ninh Tiêu": "Súng không có đạn sao biết uy lực"
Thẩm Trạch Hạ: "Không có mắt nhìn.."
Câu tiếp theo còn chưa thốt ra đã thấy cô xoay khẩu súng một vòng tròn quay đẹp mắt rồi lắp lại khẩu súng một vài vòng khẩu súng đã thành một cây cung nhỏ, nhét một viên đá nhỏ vào khe bắn rồi công phá vào cái tường gần đó. "Viên đá bắn với lực sát thương không nhỏ nhưng đường đi quá ngắn, cần thời gian nạp đạn lớn, lượng chứa không nhiều", cô nhận xét
Thẩm Trạch Hạ, quả nhiên có thể tránh đạn và thân thủ nhanh như thế đã không bình thường lại là đặc biệt hiểu biết với các loại vũ khí. Cậu có chút ngạc nhiên khi đồ cậu thử làm rất lâu mới có được, biết bao người muốn lấy, phá giải huyền cơ trong đó lại bị hủy trong tích tắc bởi một cô gái nhưng có vẻ không quá thành thục như bề ngoài. Rất nhanh cậu đã lấy lại sự ngạc nhiên vừa rồi lên tiếng: "Cô cho tôi biết tên, tôi hậu tạ thỏa đáng"
Cô: "Chỉ dựa vào nhóc thôi sao, liệu có bao nhiêu khẩu súng như nhóc đang cầm"
Thẩm Trạch Hạ, cái này là điện thoại tinh vi đời mới mà cậu tặng riêng cho nhóc, còn lâu cậu mới đem ra trao đổi, nhưng người trước mắt này chỉ có thể là bạn không thể thành thù, người ta muốn nhắm đến đồ tốt trong tay cậu thì đừng có mơ. Thẩm Trạch Hạ nghĩ một chút, nhanh chóng nhấn một dãy số: "Tôi đang ở đối diện trung tâm Toàn Cầu, mang thẻ của nó tới đây."
Cô nhìn đồng hồ một chút rồi lại nhìn cậu bé chừng 8, 9 tuổi một chút muốn xem cậu bé khá thú vị này muốn làm gì một chút nhưng nhìn đồng hồ thì thời gian không cho phép cô chơi thêm nữa, cô đi ra đường vẫy chiếc taxi rồi để lại: "Có duyên ắt gặp lại, tên thì không cần biết, quà thì lần sau gặp đòi gấp đôi, nhóc thú vị".
Thẩm Trạch Hạ: "Chúng ta sẽ biết nhau sớm thôi". Chiếc Lamborghini màu xám bạc dừng trước mặt cậu một thanh niên cung kính xuống mở cửa xe cho cậu. "Thiếu gia mời lên xe". Lên xe cậu chăm chú nhìn lại hướng cô vừa đi. "Tra về nhóm sát thủ hình đầu rắn thân kiếm".
Ngô Kỳ: "Vâng, thưa thiếu gia"
Cậu kí họa một chút rồi đưa bức vẽ cho Ngô Kỳ: "Tìm hiểu cô ấy"
Ngô Kỳ lấy bức vẽ đưa vào bộ máy nhận diện, nhanh chóng gửi thông tin cho đội điều tra: "Thưa thiếu gia, đêm nay sẽ có kết quả, còn một chuyện nữa là.."
Thẩm Trạch Hạ: "Nói"
Ngô Kỳ lấy hết cam đảm nhỏ giọng nói: "Phu nhân hôm nay có bữa tiệc mừng sinh nhật con gái Chu gia vị hôn thê từ nhỏ của thiếu gia, Phu nhân nói phải để cậu đi cùng nếu không cậu sẵn lòng ra nước du học là vừa"
Thẩm Trạch Hạ có chút đau đầu, con gái Chu gia tên gì cậu còn chẳng rõ, nghe mẹ lải nhải về cô bé đó suốt cậu mới biết mình hơn con nhóc 3 tuổi đó và có hôn ức từ bé khi con bé đó còn trong bụng mẹ. Nếu không phải Cậu lớn cần ở thành phố M một thời gian thì còn lâu cậu mới về đây, cứ làm lão đại một bang chi nhánh ở nước ngoài có phải tốt hơn không. "Về Trạch Viên"
"Vâng, thiếu gia"
Xe rất nhanh đã đến nơi, thấy xe của thiếu gia cô hầu gái nhanh chân chạy vào thông báo với phu nhân. Trương Thu đang ngồi uống trà thấy con trai về liền đi nhanh lên lầu đắp khăn ấm chuẩn bị từ trước, nằm than vãn "Số tôi sao khổ quá hơn ba mươi tuổi mới có hai thành con nhưng trời phụ lòng mẹ, thằng cả thì nhậu nhẹt, thằng hai như người tự kỉ, lạnh lùng, mẹ của chúng nó cũng không có mặt mũi, ốm mà chẳng đứa nào nhòm ngó cả..".
Thẩm Trạch Hạ vào nhà đám người hậu vội cúi đầu chào, cậu liếc nhìn quanh phòng khách rồi đi vào phòng mình thay bộ đồ đen có chút bẩn do đánh nhau vừa rồi, tắm một lát mặc bộ đồ thể thao thoải mái rồi đi xuống lầu ăn tối.
Thấy kế vừa rồi không đả động gì đến con trai, bà lại xông sổ xuống giường đi đến thư phòng của chồng
"Nhất định hôm nay phải đến Chu gia nếu không tôi cho ông ngủ sopha", bà chạy vào chỉ chồng tức giận nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương