Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng
Quyển 2 - Chương 136: Lớp cơ thể người và những điều khác
Phương Mục Dương nói anh chưa từng tham gia vũ hội ở trường, Phí Nghê không tin.
Cô cười nói: “Cho dù anh có tham gia thường xuyên thì cũng chẳng sao mà.”
“Đúng là chẳng sao, nhưng anh không tham gia, không thể nói dối em là có được.”
Phí Nghê lại hỏi lớp cơ thể người đầu tiên của họ là vẽ người mẫu nam hay người mẫu nữ.
Phương Mục Dương nói là người mẫu nữ. Bản thân anh đã kết hôn, cũng không để ý chuyện nam hay nữ như mấy người chưa lập gia đình, với anh thì đều là người mẫu như nhau cả.
Phí Nghê hỏi: “Sao không vẽ người mẫu nam?” Cô không nhạt nhẽo đến mức ghen tuông chỉ vì chuyện này, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
“Sau này sẽ có.” Phương Mục Dương cười: “Anh cũng mong lớp cho vẽ nam, như thế thì anh sẽ đi ứng tuyển, lấy tiền về mời em đi ăn tiệm.”
Phí Nghê thấp giọng mắng anh không đứng đắn.
“Được rồi, nếu em không thích anh bị người ta nhìn thì anh sẽ chỉ cho em nhìn thôi.”
“Ai thích nhìn anh chứ?”
“Không thích nhìn à?”
Hai người khiêu vũ trong vòng tay của đối phương, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một cặp nam nữ xứng đôi đang thân mật rủ rỉ những lời mà chỉ mình họ nghe thấy. Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê liệu có thể để anh luyện tập vẽ cơ thể người trước khi khóa học chính thức bắt đầu hay không, người đã kết hôn như anh không thể nào lại kém cỏi hơn những người chưa lập gia đình được, xong rồi lại hỏi Phí Nghê có bằng lòng hay không. Phí Nghê không ngờ anh có thể hỏi chuyện như thế này ở nơi công cộng, tuy rằng những người xung quanh không biết anh đang nói gì. Cô nhất thời mất tập trung, giẫm lên chân Phương Mục Dương.
Phương Mục Dương chỉ cho là cô không biết nhảy, tiếp tục kiên nhẫn dạy cô, đồng thời nhỏ giọng nói thêm mấy lời trêu ghẹo. Lòng Phí Nghê bị anh làm cho rối loạn nên cứ liên tiếp mắc lỗi, không ít lần giẫm lên chân anh. Nhưng Phương Mục Dương dường như không hề thấy đau, vẫn hạ giọng thầm thì cùng cô mãi. Có người không hiểu rõ tình hình tuy biết Phí Nghê là hoa đã có chủ nhưng vẫn không cam lòng muốn dạy cô nhảy, dù sao thì với độ thông minh của cô, học mãi không được thì chỉ có thể là do người dạy có vấn đề.
Phí Nghê không định nhận lời, nhưng Phương Mục Dương lại rất phóng khoáng mà buông tay cô ra, bảo cô khiêu vũ cùng với anh ta. Người thay thế Phương Mục Dương là một nghiên cứu sinh cùng khoa với Phí Nghê, dạo gần đây rất nổi tiếng. Phương Mục Dương không ngần ngại mà nhéo má Phí Nghê trước mặt người ngoài, anh véo không mạnh tay, nhưng mặt cô vẫn đỏ lên. Phương Mục Dương rất biết điều mà tìm một chỗ để ngồi, vừa ngồi một bên vừa nhìn Phí Nghê nhảy với người khác, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển. Anh cầm giấy vẽ Phí Nghê, Phí Nghê đang khiêu vũ cùng một người khác, nhưng trong tranh vẽ của anh chỉ có mỗi cô mà thôi. Thi thoảng Phí Nghê di chuyển đến đối diện anh, hai người cũng chỉ nhìn nhau một cái.
Phác họa xong rồi, Phí Nghê vẫn còn chưa đổi bạn nhảy, Phương Mục Dương đã bước đến dắt tay cô, lại một lần nữa trở thành bạn nhảy của cô. Anh đưa chiếc máy ảnh mình mang đến cho người đàn anh vừa mới nhảy cùng cô xong, nhờ anh ta chụp giúp bọn họ vài tấm ảnh. Phương Mục Dương không hề chú ý tới sắc mặt của đối phương, anh chỉ nhìn Phí Nghê cười. Phí Nghê nói không cần, đàn anh còn phải khiêu vũ cùng người khác, không có thời gian chụp hình cho hai người họ. Nhưng cuối cùng người nọ vẫn nhận máy ảnh anh đưa. Lần này Phương Mục Dương và Phí Nghê chỉ ôm nhau khiêu vũ, cùng nhìn vào mắt nhau, nhưng lại đều không nói gì, số lời nói ra còn chẳng nhiều bằng khi nãy Phí Nghê nói với người ngoài. Khuôn mặt của bọn họ cách nhau thật gần, khoảng cách này rất thích hợp để hôn môi, ngặt nỗi hoàn cảnh lại không thích hợp, bởi vì những người xung quanh vẫn thường xuyên nhìn thấy họ. Phương Mục Dương dùng giọng điệu chỉ mình Phí Nghê nghe thấy để nói chuyện với cô, Phí Nghê cúi đầu mỉm cười, đôi mắt vừa lúc dừng lại trên đôi giày dưới chân anh.
Vũ hội còn chưa hạ màn mà hai người đã rời đi. Phương Mục Dương lấy lại chiếc máy ảnh từ chỗ đàn anh, nói lời cám ơn anh ta. Phí Nghê ngồi sau xe đạp của Phương Mục Dương, hai tay ôm lấy eo anh, quở trách: “Người ta đến đây là để khiêu vũ, anh còn bắt anh ấy chụp ảnh cho mình làm gì.”
“Anh sợ anh ta không biết bọn mình đã kết hôn rồi.”
“Làm gì có chuyện không biết chứ?”
“Em càng nhảy với người khác nhiều sẽ lại càng biết anh phù hợp với em nhất.”
“Anh đi khiêu vũ cùng người ta cũng chỉ để so sánh sao?”
Phương Mục Dương lập tức ý thức được sự nguy hiểm trong câu hỏi này: “Vũ hội trong trường anh chưa tham gia lần nào.”
“Vậy sao anh nhảy tốt thế?”
“Có phải việc gì khó đâu, với lại, chẳng nhẽ anh có thể không chuẩn bị gì mà cứ thế đến đây để làm em mất mặt sao?” Nói rồi, Phương Mục Dương lại nhắc tới lời đề nghị của anh ở trong vũ hội.
Phí Nghê không trả lời.
Phương Mục Dương mặt dày đưa ra một phương án giải quyết: “Nếu em thấy mình thiệt thòi thì có thể vẽ anh trước, vẽ đến khi nào em vừa lòng mới thôi.”
Phí Nghê bật cười: “So với chuyện đó thì em còn có hứng thú với chuyện tối nay ăn gì hơn.” Trước khi tham dự vũ hội bọn họ đều bận việc riêng, vẫn còn chưa kịp ăn gì.
Hai người ngồi quanh bếp cồn ăn mì, Phí Nghê gắp cho Phương Mục Dương một miếng thịt từ bữa trưa, bảo anh ăn nhiều một chút. Cô đã từng tới nhà ăn của học viện Mỹ thuật mấy lần, phát hiện đồ ăn ở bên ấy rất nghèo nàn. Phí Nghê và Phương Mục Dương bàn bạc chuyện mua nhà. Từ sau khi cháu gái của cô chào đời, chị dâu đã tìm đủ mọi cách để được phân một căn nhà, không khác mấy so với nhà lúc trước cô được phân. Song chị dâu và cha mẹ chồng vẫn ở căn nhà hai phòng ngủ mà lúc trước họ đổi lấy, còn gia đình sống bên nhà của Phí Nghê đã chuyển sang gian nhà chị dâu được phân, kết quả là nhà của Phí Nghê bị bỏ trống. Phí Nghê nghĩ sau khi tốt nghiệp chắc chắn cô sẽ không quay lại xưởng may mũ làm việc, hiện tại cũng không có lý do gì để chiếm dụng nhà ở của xưởng, chi bằng trực tiếp trả lại, danh chính ngôn thuận mua một căn nhà của mình còn hơn. Hiện tại cư dân càng lúc càng đông đảo, nhưng số lượng nhà riêng có thể mua bán được lại có hạn, có lẽ nhà ở về sau sẽ ngày càng đắt, chẳng bằng mua luôn bây giờ, cũng đỡ phải đóng tiền thuê. Đã là nhà của mình rồi thì Phương Mục Dương có thể muốn làm gì thì làm nấy, không cần phải lo lắng về chuyện vẽ lên tường xong phải khôi phục lại cho người ta thế nào nữa. Phí Nghê nói những suy nghĩ của mình cho Phương Mục Dương nghe, Phương Mục Dương nói “được”.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn ủng hộ Phí Nghê mua nhà, trên giấy tờ nhà sẽ để tên của Phí Nghê. Đều là người một nhà cả, viết tên ai thì cũng vậy.
Phí Nghê nằm trên tấm chăn ở phòng vẽ tranh, đầu gối lên cánh tay của Phương Mục Dương, ngắm những vì sao qua giếng trời. Cô véo vào cánh tay anh một cái, đã vào đại học, lại có nhà riêng của mình, hạnh phúc đến mức cảm giác hơi thiếu chân thật. Nhưng Phương Mục Dương dường như đã không còn biết đau là gì nữa, Phí Nghê hỏi anh có đau không, anh chỉ nói không đau. Phí Nghê nghiêng người, cắn một cái lên má Phương Mục Dương, cười cười hỏi anh: “Có đau không?”
“Không đau.”
“Thế anh cắn em một cái thử xem nào.”
Phương Mục Dương sợ Phí Nghê đau nên lần đâu tiên cắn rất nhẹ.
Phí Nghê bảo anh cắn mạnh một chút, nếu không chẳng khác gì đang giả vờ.
Nhưng lần này Phương Mục Dương lại cố tình không nghe lời cô, mỗi một lần cắn đều rất nhẹ nhàng, nhột đến mức Phí Nghê phải lăn lộn ở trên chăn.
Tuy nhiên cảm giác nhồn nhột đó rất chân thật. Phí Nghê che miệng mình lại, bảo Phương Mục Dương cách xa cô một chút. Nhưng đối với Phương Mục Dương mà nói thì đấy lại là chuyện không thể.
Hai người ầm ĩ một lát, sau đó Nghê hỏi anh: “Không phải anh muốn vẽ tranh à? Vẽ luôn bây giờ đi.”
Phương Mục Dương nghi ngờ mình đã nghe lầm: “Thật sao?”
“Giả đấy!”
Trong quá trình vẽ, Phí Nghê vẫn luôn cầm một cuốn sách che mặt mình. Cô thật sự đang đọc sách, nhưng cũng không khỏi khâm phục cô gái mà học viện Mỹ thuật định sẽ mời làm người mẫu, thoải mái phóng khoáng để cho người ta quan sát đúng là chuyện quá khó làm. Ít nhất thì là cô cảm thấy khó. Cũng may cô còn có sách, vẫn có thể chống đỡ được.
Phí Nghê chuyển sách xuống dưới tầm mắt, lén nhìn trộm Phương Mục Dương một cái, phát hiện lúc này anh còn đứng đắn hơn so với lúc khiêu vũ nhiều, cứ như thể người không chấp nhận được mấy trò tục tĩu chính là bản thân anh vậy.
Chật vật mãi mới xong việc vẽ, Phí Nghê quấn chăn quanh mình, bước tới xem thành quả, vốn dĩ lúc nãy mí mắt đã suýt đánh nhau mà giờ lại tỉnh như sáo. Trong tranh, nửa khuôn mặt của cô bị sách che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt ngượng ngùng có chút tinh ranh. Phương Mục Dương nắm tay cô, hôn lên khóe môi của cô một cái. Phí Nghê nghiêng đầu, không muốn nhìn anh: “Em buồn ngủ quá rồi, đi ngủ đây.”
“Nhưng bây giờ anh chưa định ngủ.”. Truyện Khác
“Kệ anh.”
Phương Mục Dương dùng một tay ôm Phí Nghê vào lòng: “Em kệ thì ai quản anh?”
Chuyện mua nhà ở về căn bản là đã định, nhưng trước lúc mua nhà Phương Mục Dương lại đưa ra một ý tưởng mới. Anh định sẽ mua một căn nhà gần trường Phí Nghê, ngày thường về nhà cũng tiện. Nhiều khả năng học xong Phí Nghê sẽ làm việc luôn tại trường, còn anh thì sao cũng được, ở gần hay xa cũng thế. Tuy nhiên Phí Nghê rất có cảm tình với căn nhà hiện tại cho nên không đồng ý đổi, trước kia bọn họ cũng tốn nhiều tiền trang trí nó, hơn nữa căn nhà này tuy xa chỗ cô nhưng lại gần chỗ Phương Mục Dương, vị trí không hẳn là không được một điểm nào. Tiền do Phí Nghê quản lý, chuyện mua phòng cũng là cô quyết định, ý tưởng của Phương Mục Dương không tác dụng.
Đương nhiên cũng có biện pháp đẹp cả đôi đàng, đó chính là giữ lại nhà cũ, mua thêm một căn nhà mới. Nhưng bọn họ không đủ tiền, Phương Mục Dương cũng không đề cập.
Sang kỳ nghỉ hè tiếp theo, Phương Mục Dương phát hiện gần trường học Phí Nghê có một căn nhà khá được đang rao bán, mọi phương diện đều rất tốt, chỉ là không có tiền mua. Trùng hợp là một vị khách Phương Mục Dương từng gặp khi còn làm bồi bàn ở khách sạn Ngoại giao rất thích cách anh dùng sơn dầu để vẽ tranh Trung Quốc, cho nên anh đã tặng ông ta một bức tranh, không ngờ hiện tại bức tranh ấy lại tạo được tiếng vang khá lớn. Người đàn ông kia bằng lòng chi tiền vé máy bay để mời anh mang vài bức tranh nữa sang New York, vợ của ông ta có một phòng trưng bày tranh bên đó.
Phương Mục Dương biết chuyến đi Mỹ này của anh không liên quan nhiều đến nghệ thuật, tính chất thương mại mới là chủ yếu. Nếu muốn mang tranh đi bán thì phải tuân theo rất nhiều quy tắc của họ, phần lớn cái gọi là cá tính cũng chỉ là loại cá tính đã đồng nhất hóa và được đóng gói chỉn chu mà thôi. Mỗi vòng tròn đều có xu hướng riêng của nó, đi ngược với xu hướng cũng đồng nghĩa với việc tranh không bán nổi. Cho dù đã ký hợp đồng với phòng trưng bày thì cũng chưa chắc tranh của anh đã bán được, càng đừng nói gì tới việc bán được với giá cao. Song anh không có quá nhiều chấp niệm với tiền bạc, chuyến đi này dù không lời thì cũng chắc chắn sẽ không lỗ, được hời tiền vé máy bay, còn có thể thuận tiện đi thăm chị hai cùng với người cậu suốt bao năm qua anh chỉ thấy trên ảnh chụp. Nếu như có thể, anh hi vọng cậu sẽ trở về thăm mộ bà ngoại một lần. Tất nhiên nếu kiếm được tiền sẽ càng tốt, anh sẽ mua thêm sân cho Phí Nghê.
Phí Nghê cũng không biết chồng mình không có chí lớn, không hề mong muốn được nổi danh ở nước ngoài, chỉ muốn kiếm tiền mua sân cho cô. Cô rất coi trọng việc đi Mỹ của Phương Mục Dương, còn định đổi hết tiền tiện kiệm thành đô la cho anh tiêu trên đường, dù sao người ta cũng nói dù ở nhà nghèo đi đường vẫn phải dư dả. Song Phương Mục Dương đã kiên quyết ngăn cô đổi tiền, ngần ấy tiền có đổi sang đô la cũng chẳng được bao nhiêu, anh xài hết thì dễ dàng, Phí Nghê kiếm được mới khó. Anh nói tiền đô anh sẽ tự mình đi đổi.
Phí Nghê đến sân bay tiễn Phương Mục Dương. Trước khi đi, Phương Mục Dương lại đưa một phong bì cho cô, bên trong chính là số tiền cô định đổi thành đô la cho anh. Phương Mục Dương nói với Phí Nghê rằng người ta đã nhiệt tình mời mình đi, nhất định sẽ đón tiếp mình chu đáo, sao có thể để mình tiêu tiền được. Thật ra khi nói những lời này, chính bản thân anh cũng không tin nổi.
Nhưng lời anh nói ra lại nghe rất thật, cứ như thể sự tình đúng là sẽ như thế vậy.
Cô cười nói: “Cho dù anh có tham gia thường xuyên thì cũng chẳng sao mà.”
“Đúng là chẳng sao, nhưng anh không tham gia, không thể nói dối em là có được.”
Phí Nghê lại hỏi lớp cơ thể người đầu tiên của họ là vẽ người mẫu nam hay người mẫu nữ.
Phương Mục Dương nói là người mẫu nữ. Bản thân anh đã kết hôn, cũng không để ý chuyện nam hay nữ như mấy người chưa lập gia đình, với anh thì đều là người mẫu như nhau cả.
Phí Nghê hỏi: “Sao không vẽ người mẫu nam?” Cô không nhạt nhẽo đến mức ghen tuông chỉ vì chuyện này, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
“Sau này sẽ có.” Phương Mục Dương cười: “Anh cũng mong lớp cho vẽ nam, như thế thì anh sẽ đi ứng tuyển, lấy tiền về mời em đi ăn tiệm.”
Phí Nghê thấp giọng mắng anh không đứng đắn.
“Được rồi, nếu em không thích anh bị người ta nhìn thì anh sẽ chỉ cho em nhìn thôi.”
“Ai thích nhìn anh chứ?”
“Không thích nhìn à?”
Hai người khiêu vũ trong vòng tay của đối phương, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một cặp nam nữ xứng đôi đang thân mật rủ rỉ những lời mà chỉ mình họ nghe thấy. Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê liệu có thể để anh luyện tập vẽ cơ thể người trước khi khóa học chính thức bắt đầu hay không, người đã kết hôn như anh không thể nào lại kém cỏi hơn những người chưa lập gia đình được, xong rồi lại hỏi Phí Nghê có bằng lòng hay không. Phí Nghê không ngờ anh có thể hỏi chuyện như thế này ở nơi công cộng, tuy rằng những người xung quanh không biết anh đang nói gì. Cô nhất thời mất tập trung, giẫm lên chân Phương Mục Dương.
Phương Mục Dương chỉ cho là cô không biết nhảy, tiếp tục kiên nhẫn dạy cô, đồng thời nhỏ giọng nói thêm mấy lời trêu ghẹo. Lòng Phí Nghê bị anh làm cho rối loạn nên cứ liên tiếp mắc lỗi, không ít lần giẫm lên chân anh. Nhưng Phương Mục Dương dường như không hề thấy đau, vẫn hạ giọng thầm thì cùng cô mãi. Có người không hiểu rõ tình hình tuy biết Phí Nghê là hoa đã có chủ nhưng vẫn không cam lòng muốn dạy cô nhảy, dù sao thì với độ thông minh của cô, học mãi không được thì chỉ có thể là do người dạy có vấn đề.
Phí Nghê không định nhận lời, nhưng Phương Mục Dương lại rất phóng khoáng mà buông tay cô ra, bảo cô khiêu vũ cùng với anh ta. Người thay thế Phương Mục Dương là một nghiên cứu sinh cùng khoa với Phí Nghê, dạo gần đây rất nổi tiếng. Phương Mục Dương không ngần ngại mà nhéo má Phí Nghê trước mặt người ngoài, anh véo không mạnh tay, nhưng mặt cô vẫn đỏ lên. Phương Mục Dương rất biết điều mà tìm một chỗ để ngồi, vừa ngồi một bên vừa nhìn Phí Nghê nhảy với người khác, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển. Anh cầm giấy vẽ Phí Nghê, Phí Nghê đang khiêu vũ cùng một người khác, nhưng trong tranh vẽ của anh chỉ có mỗi cô mà thôi. Thi thoảng Phí Nghê di chuyển đến đối diện anh, hai người cũng chỉ nhìn nhau một cái.
Phác họa xong rồi, Phí Nghê vẫn còn chưa đổi bạn nhảy, Phương Mục Dương đã bước đến dắt tay cô, lại một lần nữa trở thành bạn nhảy của cô. Anh đưa chiếc máy ảnh mình mang đến cho người đàn anh vừa mới nhảy cùng cô xong, nhờ anh ta chụp giúp bọn họ vài tấm ảnh. Phương Mục Dương không hề chú ý tới sắc mặt của đối phương, anh chỉ nhìn Phí Nghê cười. Phí Nghê nói không cần, đàn anh còn phải khiêu vũ cùng người khác, không có thời gian chụp hình cho hai người họ. Nhưng cuối cùng người nọ vẫn nhận máy ảnh anh đưa. Lần này Phương Mục Dương và Phí Nghê chỉ ôm nhau khiêu vũ, cùng nhìn vào mắt nhau, nhưng lại đều không nói gì, số lời nói ra còn chẳng nhiều bằng khi nãy Phí Nghê nói với người ngoài. Khuôn mặt của bọn họ cách nhau thật gần, khoảng cách này rất thích hợp để hôn môi, ngặt nỗi hoàn cảnh lại không thích hợp, bởi vì những người xung quanh vẫn thường xuyên nhìn thấy họ. Phương Mục Dương dùng giọng điệu chỉ mình Phí Nghê nghe thấy để nói chuyện với cô, Phí Nghê cúi đầu mỉm cười, đôi mắt vừa lúc dừng lại trên đôi giày dưới chân anh.
Vũ hội còn chưa hạ màn mà hai người đã rời đi. Phương Mục Dương lấy lại chiếc máy ảnh từ chỗ đàn anh, nói lời cám ơn anh ta. Phí Nghê ngồi sau xe đạp của Phương Mục Dương, hai tay ôm lấy eo anh, quở trách: “Người ta đến đây là để khiêu vũ, anh còn bắt anh ấy chụp ảnh cho mình làm gì.”
“Anh sợ anh ta không biết bọn mình đã kết hôn rồi.”
“Làm gì có chuyện không biết chứ?”
“Em càng nhảy với người khác nhiều sẽ lại càng biết anh phù hợp với em nhất.”
“Anh đi khiêu vũ cùng người ta cũng chỉ để so sánh sao?”
Phương Mục Dương lập tức ý thức được sự nguy hiểm trong câu hỏi này: “Vũ hội trong trường anh chưa tham gia lần nào.”
“Vậy sao anh nhảy tốt thế?”
“Có phải việc gì khó đâu, với lại, chẳng nhẽ anh có thể không chuẩn bị gì mà cứ thế đến đây để làm em mất mặt sao?” Nói rồi, Phương Mục Dương lại nhắc tới lời đề nghị của anh ở trong vũ hội.
Phí Nghê không trả lời.
Phương Mục Dương mặt dày đưa ra một phương án giải quyết: “Nếu em thấy mình thiệt thòi thì có thể vẽ anh trước, vẽ đến khi nào em vừa lòng mới thôi.”
Phí Nghê bật cười: “So với chuyện đó thì em còn có hứng thú với chuyện tối nay ăn gì hơn.” Trước khi tham dự vũ hội bọn họ đều bận việc riêng, vẫn còn chưa kịp ăn gì.
Hai người ngồi quanh bếp cồn ăn mì, Phí Nghê gắp cho Phương Mục Dương một miếng thịt từ bữa trưa, bảo anh ăn nhiều một chút. Cô đã từng tới nhà ăn của học viện Mỹ thuật mấy lần, phát hiện đồ ăn ở bên ấy rất nghèo nàn. Phí Nghê và Phương Mục Dương bàn bạc chuyện mua nhà. Từ sau khi cháu gái của cô chào đời, chị dâu đã tìm đủ mọi cách để được phân một căn nhà, không khác mấy so với nhà lúc trước cô được phân. Song chị dâu và cha mẹ chồng vẫn ở căn nhà hai phòng ngủ mà lúc trước họ đổi lấy, còn gia đình sống bên nhà của Phí Nghê đã chuyển sang gian nhà chị dâu được phân, kết quả là nhà của Phí Nghê bị bỏ trống. Phí Nghê nghĩ sau khi tốt nghiệp chắc chắn cô sẽ không quay lại xưởng may mũ làm việc, hiện tại cũng không có lý do gì để chiếm dụng nhà ở của xưởng, chi bằng trực tiếp trả lại, danh chính ngôn thuận mua một căn nhà của mình còn hơn. Hiện tại cư dân càng lúc càng đông đảo, nhưng số lượng nhà riêng có thể mua bán được lại có hạn, có lẽ nhà ở về sau sẽ ngày càng đắt, chẳng bằng mua luôn bây giờ, cũng đỡ phải đóng tiền thuê. Đã là nhà của mình rồi thì Phương Mục Dương có thể muốn làm gì thì làm nấy, không cần phải lo lắng về chuyện vẽ lên tường xong phải khôi phục lại cho người ta thế nào nữa. Phí Nghê nói những suy nghĩ của mình cho Phương Mục Dương nghe, Phương Mục Dương nói “được”.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn ủng hộ Phí Nghê mua nhà, trên giấy tờ nhà sẽ để tên của Phí Nghê. Đều là người một nhà cả, viết tên ai thì cũng vậy.
Phí Nghê nằm trên tấm chăn ở phòng vẽ tranh, đầu gối lên cánh tay của Phương Mục Dương, ngắm những vì sao qua giếng trời. Cô véo vào cánh tay anh một cái, đã vào đại học, lại có nhà riêng của mình, hạnh phúc đến mức cảm giác hơi thiếu chân thật. Nhưng Phương Mục Dương dường như đã không còn biết đau là gì nữa, Phí Nghê hỏi anh có đau không, anh chỉ nói không đau. Phí Nghê nghiêng người, cắn một cái lên má Phương Mục Dương, cười cười hỏi anh: “Có đau không?”
“Không đau.”
“Thế anh cắn em một cái thử xem nào.”
Phương Mục Dương sợ Phí Nghê đau nên lần đâu tiên cắn rất nhẹ.
Phí Nghê bảo anh cắn mạnh một chút, nếu không chẳng khác gì đang giả vờ.
Nhưng lần này Phương Mục Dương lại cố tình không nghe lời cô, mỗi một lần cắn đều rất nhẹ nhàng, nhột đến mức Phí Nghê phải lăn lộn ở trên chăn.
Tuy nhiên cảm giác nhồn nhột đó rất chân thật. Phí Nghê che miệng mình lại, bảo Phương Mục Dương cách xa cô một chút. Nhưng đối với Phương Mục Dương mà nói thì đấy lại là chuyện không thể.
Hai người ầm ĩ một lát, sau đó Nghê hỏi anh: “Không phải anh muốn vẽ tranh à? Vẽ luôn bây giờ đi.”
Phương Mục Dương nghi ngờ mình đã nghe lầm: “Thật sao?”
“Giả đấy!”
Trong quá trình vẽ, Phí Nghê vẫn luôn cầm một cuốn sách che mặt mình. Cô thật sự đang đọc sách, nhưng cũng không khỏi khâm phục cô gái mà học viện Mỹ thuật định sẽ mời làm người mẫu, thoải mái phóng khoáng để cho người ta quan sát đúng là chuyện quá khó làm. Ít nhất thì là cô cảm thấy khó. Cũng may cô còn có sách, vẫn có thể chống đỡ được.
Phí Nghê chuyển sách xuống dưới tầm mắt, lén nhìn trộm Phương Mục Dương một cái, phát hiện lúc này anh còn đứng đắn hơn so với lúc khiêu vũ nhiều, cứ như thể người không chấp nhận được mấy trò tục tĩu chính là bản thân anh vậy.
Chật vật mãi mới xong việc vẽ, Phí Nghê quấn chăn quanh mình, bước tới xem thành quả, vốn dĩ lúc nãy mí mắt đã suýt đánh nhau mà giờ lại tỉnh như sáo. Trong tranh, nửa khuôn mặt của cô bị sách che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt ngượng ngùng có chút tinh ranh. Phương Mục Dương nắm tay cô, hôn lên khóe môi của cô một cái. Phí Nghê nghiêng đầu, không muốn nhìn anh: “Em buồn ngủ quá rồi, đi ngủ đây.”
“Nhưng bây giờ anh chưa định ngủ.”. Truyện Khác
“Kệ anh.”
Phương Mục Dương dùng một tay ôm Phí Nghê vào lòng: “Em kệ thì ai quản anh?”
Chuyện mua nhà ở về căn bản là đã định, nhưng trước lúc mua nhà Phương Mục Dương lại đưa ra một ý tưởng mới. Anh định sẽ mua một căn nhà gần trường Phí Nghê, ngày thường về nhà cũng tiện. Nhiều khả năng học xong Phí Nghê sẽ làm việc luôn tại trường, còn anh thì sao cũng được, ở gần hay xa cũng thế. Tuy nhiên Phí Nghê rất có cảm tình với căn nhà hiện tại cho nên không đồng ý đổi, trước kia bọn họ cũng tốn nhiều tiền trang trí nó, hơn nữa căn nhà này tuy xa chỗ cô nhưng lại gần chỗ Phương Mục Dương, vị trí không hẳn là không được một điểm nào. Tiền do Phí Nghê quản lý, chuyện mua phòng cũng là cô quyết định, ý tưởng của Phương Mục Dương không tác dụng.
Đương nhiên cũng có biện pháp đẹp cả đôi đàng, đó chính là giữ lại nhà cũ, mua thêm một căn nhà mới. Nhưng bọn họ không đủ tiền, Phương Mục Dương cũng không đề cập.
Sang kỳ nghỉ hè tiếp theo, Phương Mục Dương phát hiện gần trường học Phí Nghê có một căn nhà khá được đang rao bán, mọi phương diện đều rất tốt, chỉ là không có tiền mua. Trùng hợp là một vị khách Phương Mục Dương từng gặp khi còn làm bồi bàn ở khách sạn Ngoại giao rất thích cách anh dùng sơn dầu để vẽ tranh Trung Quốc, cho nên anh đã tặng ông ta một bức tranh, không ngờ hiện tại bức tranh ấy lại tạo được tiếng vang khá lớn. Người đàn ông kia bằng lòng chi tiền vé máy bay để mời anh mang vài bức tranh nữa sang New York, vợ của ông ta có một phòng trưng bày tranh bên đó.
Phương Mục Dương biết chuyến đi Mỹ này của anh không liên quan nhiều đến nghệ thuật, tính chất thương mại mới là chủ yếu. Nếu muốn mang tranh đi bán thì phải tuân theo rất nhiều quy tắc của họ, phần lớn cái gọi là cá tính cũng chỉ là loại cá tính đã đồng nhất hóa và được đóng gói chỉn chu mà thôi. Mỗi vòng tròn đều có xu hướng riêng của nó, đi ngược với xu hướng cũng đồng nghĩa với việc tranh không bán nổi. Cho dù đã ký hợp đồng với phòng trưng bày thì cũng chưa chắc tranh của anh đã bán được, càng đừng nói gì tới việc bán được với giá cao. Song anh không có quá nhiều chấp niệm với tiền bạc, chuyến đi này dù không lời thì cũng chắc chắn sẽ không lỗ, được hời tiền vé máy bay, còn có thể thuận tiện đi thăm chị hai cùng với người cậu suốt bao năm qua anh chỉ thấy trên ảnh chụp. Nếu như có thể, anh hi vọng cậu sẽ trở về thăm mộ bà ngoại một lần. Tất nhiên nếu kiếm được tiền sẽ càng tốt, anh sẽ mua thêm sân cho Phí Nghê.
Phí Nghê cũng không biết chồng mình không có chí lớn, không hề mong muốn được nổi danh ở nước ngoài, chỉ muốn kiếm tiền mua sân cho cô. Cô rất coi trọng việc đi Mỹ của Phương Mục Dương, còn định đổi hết tiền tiện kiệm thành đô la cho anh tiêu trên đường, dù sao người ta cũng nói dù ở nhà nghèo đi đường vẫn phải dư dả. Song Phương Mục Dương đã kiên quyết ngăn cô đổi tiền, ngần ấy tiền có đổi sang đô la cũng chẳng được bao nhiêu, anh xài hết thì dễ dàng, Phí Nghê kiếm được mới khó. Anh nói tiền đô anh sẽ tự mình đi đổi.
Phí Nghê đến sân bay tiễn Phương Mục Dương. Trước khi đi, Phương Mục Dương lại đưa một phong bì cho cô, bên trong chính là số tiền cô định đổi thành đô la cho anh. Phương Mục Dương nói với Phí Nghê rằng người ta đã nhiệt tình mời mình đi, nhất định sẽ đón tiếp mình chu đáo, sao có thể để mình tiêu tiền được. Thật ra khi nói những lời này, chính bản thân anh cũng không tin nổi.
Nhưng lời anh nói ra lại nghe rất thật, cứ như thể sự tình đúng là sẽ như thế vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương