Tình Yêu Của Lục Thiếu
Chương 34: Nụ Hôn Khó Thở
Các cán sự ai nấy đều toát mồ hôi. Cứ như Lục Thiên Quân là một vị lãnh tụ cao cả, muốn đuổi ai thì đuổi. Từ khi cuộc họp bắt đầu đã có 2 người bị đuổi việc do chỉ có vài sơ xuất nhỏHọ không dám thở luôn là đằng khácLục Thiên Quân chỉ ngồi xoay bút nhìn họ báo cáo không cần nhìn vào tài liệu mà biết họ sai chỗ nào quả là cao nhân!Nghe tiếng gõ thì mọi người cũng được thở đều đặn"Mời vào" Thiên Dương trả lời thay cho Lục Thiên QuânNghe được gọi thì Lạc Hân từ từ mở cướiĐập vào mắt cô là đám người đang nhìn cô chằm chằm cô thấy rõ mồ hôi đổ lên người họ. Tay của Thiên Dương còn đang run cần cậtCô nuốt nước bọt xuống, khẽ cười nhẹ cho đỡ quê"Tôi...tôi....tôi tới không đúng lúc thì phải, mọi người cứ tiếp tục đi ha" Cô cười trừ, hình như cô nghe được mùi chết chóc xung quanhNghe giọng nói quen thì Lục Thiên Quân ngước lên nhìn cô. Khóe môi anh bất giác công lênCác nhân sự ngồi họp thấy nụ cười của Lục Thiên Quân thì gai ốc nỗi đầy. Thiên Dương cũng không ngoại lệCô sắp đóng cửa thì"Em vào đi" Lục Thiên Quân đứng dậy, nụ cười đầy sự vui sướng"Cuộc họp đến đây kết thúc" Bất giác Lục Thiên Quân ra lệnh cho các vị ngồi ở đâyAi nấy nghe được câu này thì đều muốn khóc, vui sướng tột cùngLạc Hân chính là vị cứu tinh của họThiên Dương thầm mừng trong bụng " Trời ạ, bà chủ đã cứu mình 2 lần mình phải trả ơn mời bà chủ đi ăn mới được"Lạc Hân nghe vậy thì gật đầu đi vàoMọi người không chần chừ mà ngồi cứ thế tronv vòng 10s căn phòng đã trống trãi chỉ còn Lục Thiên Quân và Lạc HânLạc Hân cảm thấy có gì đó là lạ mà lại không dám hỏi mà thôi đây là địa bàn của anh mà muốn làm gì làmLạc Hân ngồi ngay ghế sofa Lục Thiên Quân chầm chậm tiến lại"Đây bà sợ anh đói nên gọi tôi đem đồ đến cho anh. Anh ăn đi không thì nguội lại ăn không ngon" Cô nở nụ cười rồi từ từ mở họp cơm ra cho anhLục Thiên Quân nhìn cô bằng ánh mắt say đắmHình tượng anh lúc này không phải là vị tổng tài đẹp trai, lạnh lùng cool ngầu như mọi người nghĩ mà chỉ là một chàng tổng tài cuồng vợ mà thôiNgồi nhìn Lạc Hân mà tim anh nhột nhịpĐây là lần đầu anh ăn trưaDo tính chất công việc nên việc ăn có lẽ với anh rất khó"Này anh ăn đi" Sau khi đã mở xong thì cô quay sang đưa cho anhLục Thiên Quân cũng đưa tay để nhận lấy miệng vẫn còn cười"Sao..sao Trình thị phá sản vậy" Cô gán hết sức có thể mới dám nói ra câu này"Do anh" Khuôn mặt anh tĩnh bơ như không có gìCô quá bất ngờ trước câu nói này. Do anh á!!"Em còn hỏi gì nữa không?" Lục Thiên Quân biết cô đang nghĩ gì, thấy cô im lặng nhưng số câu hỏi cô đăt ra rất nhiều"Tại sao lại làm vậy" Cô nhìn anh bằng khuôn mặt đầy nghi vấn"Anh thực hiện dùm em" Tay vẫn còn gắp thức ăn trong rấ ngon miệngCô đờ người nhìn Lục Thiên QuânĐúng rồi, anh đang thực hiện điều mà cô đưa ra thôiCô thở ra tỏ vẻ một phần nào đó rút được gánh nặng"Vui không" Lục Thiên Quân đã ăn xong quay sang nhìn cô, một tay thì để lên sofa"Vui chứ" Cô quay sang cười típ cả mắt với anhLục Thiên Quân như bỏ thuốc mê trước nụ cười của cô nhìn mãi không rờiBỗng trong đầu lóe lên suy nghĩ đen tối"Vậy có thưởng cho anh không" Anh ta lại hiện lên nụ cười nham hiểmCô đứng người, sao tự nhiên lại thưởngNụ cười đã tắtCô ngậm nước bọt nuốt xuống, mở to đôi mắt tròn xoa nhìn cô"Thưởng cái....." Trời ạ chữ còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Lục Thiên Quân nuốt rồiAnh không đợi cô nói xong thì đã kéo người cô lại áp đôi môi mình vào môi côHai cánh môi nhẹ nhàng dính vào nhau, quấn quýt như vừa mới chạm vàoLạc Hân mở to đôi mắt như sắp rớt ra ngoài, cố gắng kháng cự đẩy anh ra nhưng không thànhLục Thiên Quân cứ như một con sói đói khát từ rất lâu nay lại được miếng mồi ngon làm gì mà tha cho cô đượcHai đầu lưỡi cứ thế mà cháo nhau khiến cho Lạc Hân không tài nào thở đượcCô chẳng kháng cự nổi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh. Nhưng trong cô lại cảm thấy có gì đó quen thuộc chẳng hề xa lạ lo sợ mà lại càng thêm tò mòBan đầu Lục Thiên Quân chỉ muốn chọc cô thôi nào ngờ đã dính vào rồi thì khó lòng qua khỏi. Anh bây giờ chỉ có d.ụ.c vọng xâm chiếm không tài nào thoát raBàn tay anh đã không chịu nằm im mà lần mò xung quanh cơ thể côLạc Hân như cảm nhận được đôi bàn tay hư hỏng nên đã đẩy ra nhưng cũng vô íchCon người ai cũng có giới hạn của nó Lạc Hân cũng không ngoại lệCô bây giờ chỉ muốn tìm đường thở cô bĩnh tĩnh đẩy Lục Thiên Quân raTạ ơn trời đất cuối cùng cô cũng thoát ra đượcCô thở hổn hển hiện tại cần ngay một bình oxy nếu còn diễn ra tiếp thì e rằng cô sẽ chết ngay tại chỗSức mạnh của Lục Thiên Quân quá lớn khiến cô không tài nào thoát ra được
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương