Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 78



Beta: Phong Tâm

Cho đến khi cúp máy, Minh Ý vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Phó Thời Lễ vậy mà lại đồng ý cùng cô tham gia show hẹn hò? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao?

Đến nỗi khi biết Phó Thời Lễ đã vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, cô vẫn không kìm được mà đi theo.

Cô đứng ngoài cửa phòng tắm, không bước vào: “Anh thật sự định cùng em tham gia show hẹn hò?”

Nghe vậy, động tác cởi cúc áo sơ mi của Phó Thời Lễ khựng lại. Qua lớp cửa kính mờ, anh thoáng thấy bóng người đang đứng ngoài cửa rồi lập tức thu tầm mắt về, giọng điệu lơ đễnh: “Không thì sao? Em cho rằng vừa rồi là ảo giác chắc?”

Minh Ý: “…”

Lại không chịu nói cho rõ ràng.

Ngừng vài giây, Minh Ý lại mở miệng: “Anh nghiêm túc đấy à? Chẳng phải anh ghét nhất là bị ghi hình sao?”

Lời vừa dứt.

Một giây, hai giây, ba giây.

Ngay lúc Minh Ý đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị đẩy vào—

“Cạch” một tiếng, cửa được người bên trong mở ra.

Tay Minh Ý vẫn còn đặt trên nắm cửa, chưa kịp rút lại, cả người liền theo đà bên cánh cửa đổ nhào về phía trước.

Chính xác mà nói, là ngã sấp vào lòng anh.

Sau đó.
Cô được ôm gọn trong lồng ngực Phó Thời Lễ.

Hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên cơ bụng rắn chắc, yết hầu Phó Thời Lễ bất giác cuộn xuống.

Anh đưa tay giữ lấy cô, giúp cô đứng vững, rồi cúi mắt, ánh nhìn lơ đãng dừng trên mái tóc cô, giọng trầm thấp pha chút ý cười: “Cũng không cần cảm ơn anh bằng cách này đâu.”

Nghe thấy thế, Minh Ý lập tức đứng thẳng dậy, không để ý đến lời trêu chọc của anh: “Em hỏi thật đấy, chẳng phải anh không thích đối diện với ống kính sao?”

Phó Thời Lễ bật cười khẽ: “Còn phải xem là cùng ai nữa.”

Minh Ý ngẩng mắt nhìn anh: “Ý anh là gì?”

“Ý là—”

Phó Thời Lễ chậm rãi cúi đầu, hơi thở nóng hổi phủ lên gò má cô.

Ngừng lại một thoáng, giọng đàn ông tản mạn mà chân thành tha thiết: “Nếu là cùng công chúa, anh cầu còn không được.”

Có lẽ bởi đang ở nhà cũ của nhà họ Diệp, tối qua Phó Thời Lễ ngoan ngoãn đến mức khó tin.

Chỉ là sáng hôm sau, anh đã chẳng còn ngoan như thế nữa. Minh Ý bị anh làm cho tỉnh dậy.

Cô mơ màng mở mắt, thì đã thấy Phó Thời Lễ áp sát lại gần, chiếc váy ngủ trên người cô không biết đã bị anh kéo lên từ khi nào.

Có lẽ cảm nhận được cô đã tỉnh, bàn tay vốn còn dè dặt của Phó Thời Lễ lập tức trở nên ngang ngược, trực tiếp gạt nốt phần quần áo còn lại.

Tưởng mình vẫn còn đang mơ, Minh Ý lập tức bừng tỉnh: “Phó Thời Lễ…”

Hơi thở ấm nóng phủ bên tai, giọng anh khàn khàn, mang theo chút thô ráp: “Tỉnh rồi à?”

Minh Ý vừa định lên tiếng, nhưng cảm giác khác thường truyền đến từ cơ thể khiến âm tiết cô vừa bật ra đã biến điệu.

Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng cười thấp trầm.

Minh Ý vừa tức vừa thẹn: “Phó Thời Lễ! Sáng sớm ra anh—”

“Suỵt—”

Chưa đợi cô nói hết, hương thơm quen thuộc đã bao trùm lấy, giọng anh trầm thấp, hơi khàn, nghe càng thêm mê hoặc: “Nhỏ tiếng thôi, cửa phòng không cách âm đâu.”

Minh Ý hoảng lên: “Biết không cách âm mà anh còn… Ưm…”

Câu chưa kịp nói xong đã bị chặn lại bằng nụ hôn.

Minh Ý chống cự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn sức lực giữa họ chênh lệch quá lớn, cô rơi vào cảnh để mặc người nào đó thao túng.

Đợi xong màn giày vò của Phó Thời Lễ, đồng hồ đã điểm bảy giờ rưỡi sáng.
May mà tối qua cô ngủ sớm, bằng không cũng chẳng còn sức mà chịu đựng anh.

Vì hôm nay là ngày làm việc, Phó Thời Lễ phải đến công ty, nên Minh Ý cũng đi cùng, tiện thể ghé qua Tinh Nghệ một chuyến. Dù hôm qua đã nói qua điện thoại, nhưng chuyện chương trình kia ba câu không thể rõ, vẫn nên gặp trực tiếp để bàn bạc mới được.

Trên đường, Minh Ý nhắn WeChat cho Thịnh An Ninh.

[Minh Ý: Chị An Ninh, hôm nay chị có rảnh không? Em muốn qua bàn về chương trình hôm qua chị nói.]
[Thịnh An Ninh: Có, em cứ đến văn phòng chị là được.]

[Minh Ý: Vâng, vậy nửa tiếng nữa em qua gặp chị nhé.]

[Thịnh An Ninh: Được.]

Minh Ý nhìn thoáng qua tin trả lời, rồi tắt màn hình điện thoại.

Cô ngẩng lên nhìn Phó Thời Lễ: “Phiền Phó tổng đưa em đến Tinh Nghệ một chuyến.”

Phó Thời Lễ liếc cô: “Phó phu nhân khách sáo quá.”

Minh Ý: “Phó tổng không muốn hỏi em đến công ty làm gì à?”

Phó Thời Lễ rất phối hợp: “Vậy thì, Phó phu nhân đến công ty để làm gì?”

Thấy anh chịu phối hợp như vậy, Minh Ý cũng chẳng còn hứng đấu khẩu: “Đi gặp chị An Ninh, tìm hiểu thêm về chuyện show hẹn hò.”

Cô ngừng lại một chút, rồi lần nữa xác nhận: “Em hỏi lại lần nữa, anh thật sự chắc chắn muốn cùng em tham gia chương trình hẹn hò này?”

“Không thì sao?”

Phó Thời Lễ nghiêng đầu liếc sang cô: “Chúng ta chỉ đi quay một chương trình thôi, có phải làm chuyện giết người phóng hỏa gì đâu. Anh có gì mà phải ngại?”

“……”

Minh Ý: “Thực ra cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, quay show giải trí khác với công việc thường ngày của anh, em chỉ sợ anh không quen. Hơn nữa vì hiệu ứng chương trình và tỉ suất người xem, ê-kíp rất có thể sẽ bày ra vài trò, ví dụ như lần đột kích bất ngờ hôm trước. Em chỉ lo anh không chấp nhận được.”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ nghiêng đầu liếc cô một cái: “Yên tâm.”

“Không sao đâu.”

Xác định được thái độ của Phó Thời Lễ, mọi chuyện liền dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần bên chương trình làm việc tử tế, trong kỳ nghỉ hai tháng, cô bỏ ra ba ngày để quay show cũng không có vấn đề gì, coi như cùng Phó Thời Lễ yêu đương có lương vậy.

Đến Tinh Nghệ, Minh Ý đi giày cao gót sáu phân, thuận lợi bước thẳng tới văn phòng của Thịnh An Ninh.

Khi cô đẩy cửa vào, Thịnh An Ninh đang cúi đầu xem kịch bản trên bàn, nghe tiếng mới ngẩng lên: “Nhanh thế, còn sớm hơn chị tính.”

“Đêm qua em về biệt thự một chuyến, sáng nay tiện đường Phó Thời Lễ đưa em qua đây.”

Nghe vậy, Thịnh An Ninh cười càng thêm mập mờ: “Chậc, dưới gầm trời này, có thể khiến Phó tổng cam tâm làm tài xế, chắc chỉ có em thôi.”

Minh Ý khẽ cười, không để Thịnh An Ninh trêu chọc thêm: “Đúng rồi, hôm nay em đến để bàn việc chính. Chị nói cái show kia, khi nào quay?”

Ánh mắt Thịnh An Ninh lập tức sáng lên: “Ý em là, em đã thuyết phục được Phó tổng cùng em lên show rồi à?”

Minh Ý mím môi: “Cứ coi như vậy đi.”

“Thế thì tuyệt quá!”

Thịnh An Ninh: “Bên nhà sản xuất bảo dự định tuần sau khởi quay. Nhưng nếu em đồng ý, có thể dựa theo lịch của em và Phó tổng, họ sẵn sàng phối hợp.”

Dù sao hiện giờ độ hot của cặp đôi Minh Ý – Phó Thời Lễ là duy nhất trong giới, chỉ đứng sau ‘vũ trụ cp’. Bên ‘vũ trụ cp’ còn có fan của cả hai nghệ sĩ cộng thêm, còn ở đây chỉ có fan của Minh Ý. Phó Thời Lễ vốn là người ngoài ngành, dù nhờ ngoại hình và thân phận mà có chút người hâm mộ, cũng không tính là fan trung thành. Họ có được độ hot như hiện tại, hoàn toàn dựa vào fan couple.

Minh Ý suy nghĩ vài giây: “Lịch trình của em đều do chị sắp xếp, chị biết em dạo này cũng không bận gì. Chỉ là phía Phó Thời Lễ em không rõ, phải hỏi xem khi nào anh ấy rảnh.”

Ngừng một lát, cô lại xác nhận: “Còn nữa, chắc chắn chỉ quay ba ngày thôi đúng không?”

Thịnh An Ninh: “Chuyện này em yên tâm, thời gian quay sẽ ghi rõ trong hợp đồng.”

Minh Ý gật đầu: “Vậy thì em yên tâm rồi.”

“À đúng rồi, khách mời lần này của 《Chỉ yêu mình em》 còn có người quen của em.”

Minh Ý: “Thật à? Ai thế?”

“‘Vũ trụ cp’, Khương Du và Kỳ Chu.”

Nghe vậy, Minh Ý ngẩn ra: “Khương Du và Kỳ Chu cũng đồng ý? Họ chẳng phải định rút khỏi giới rồi sao?”

Thịnh An Ninh: “Chị cũng không rõ lắm, hình như đồng ý từ lâu rồi, lúc đó vẫn chưa tuyên bố rút. Với lại, cho dù lấy thân phận người ngoài tham gia show hẹn hò cũng chẳng sao, số đầu tiên của 《Chỉ yêu mình em》 cũng mời người ngoài mà.”

Minh Ý gật đầu: “Được thôi, có người quen thì em cũng thấy dễ chịu hơn. Nhưng chị An Ninh này, sau này tốt nhất đừng nhận show giải trí cho em nữa.”

Nghe vậy, Thịnh An Ninh thoáng dừng: “Sao thế? Không thích à?”

Minh Ý mím môi, gật đầu: “Xem như là vậy đi, em cảm thấy mình không hợp với show, đóng phim vẫn thích hợp hơn.”

“Được rồi.” Thịnh An Ninh gật đầu: “Chị hiểu rồi. Sau này trừ khi thật cần thiết, chị sẽ không nhận show cho em nữa. Lần này muốn em nhận show hẹn hò cũng vì năm nay em không có phim mới phát sóng, nghĩ để em xuất hiện một chút trên show, kẻo lâu quá khán giả quên mất em.”

Minh Ý mỉm cười: “Em hiểu mà, chị An Ninh.”

Thịnh An Ninh gật đầu: “Nếu hai bên đều không vấn đề gì, lát nữa chị sẽ liên hệ với nhà sản xuất. Em nhớ tối nay hỏi lịch của Phó tổng, hai bên thống nhất rồi sẽ ký hợp đồng chính thức.”

“Vâng.”

Rời công ty, Minh Ý đi thẳng về Tây Ngọc Nhạc Đình, tiện thể kể cho Phó Thời Lễ chuyện Khương Du và Kỳ Chu cũng tham gia cùng họ.

Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất tập đoàn Phó thị.

Phó Thời Lễ mặc vest đen phẳng phiu, đôi chân dài trong ống quần tây đan chéo, nửa người trên dựa vào sofa trong phòng làm việc. Anh cúi đầu lướt qua tin nhắn Minh Ý gửi đến, rồi hờ hững nâng mắt nhìn người đàn ông đối diện, khẽ cười: “Xem ra công ty cậu dạo này không bận, còn rảnh đi nhận show hẹn hò cơ đấy?”

Nghe vậy, Kỳ Chu khựng lại động tác uống trà, ngẩng lên nhìn anh: “Sao anh biết?”

Phó Thời Lễ vừa cúi đầu trả lời tin nhắn cho Minh Ý, vừa chậm rãi nói: “Vợ tôi vừa nói.”

“Minh Ý? Sao cô ấy biết?”

Phó Thời Lễ chẳng thèm ngẩng mắt: “Cậu đoán xem?”

Kỳ Chu chau mày suy nghĩ vài giây, rồi ngẩng lên: “Chẳng lẽ ê-kíp cũng mời hai người?”

Phó Thời Lễ khẽ nhướng mắt, không đáp.

Thấy vậy, Kỳ Chu sững sờ: “Anh không định đồng ý đấy chứ?”

Phó Thời Lễ thản nhiên thu mắt về: “Thế thì sao?”

“Không thể nào?” Kỳ Chu bật cười: “Anh lại định cùng Minh Ý tham gia show hẹn hò á?”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ cau mày liếc sang: “Cậu đi được thì sao tôi không đi được?”

“Không, tôi không có ý đó. Ý tôi là anh thế này…”

Nói đến đây, Kỳ Chu khựng lại, nhất thời chẳng nghĩ ra từ nào phù hợp.

Vài giây sau, anh lại mở miệng: “Nhưng mà, một người thường ngày đến phỏng vấn cũng lười lộ diện, vậy mà lại chịu đi cùng Minh Ý quay show.”

Nói xong, Kỳ Chu khẽ “chậc” một tiếng, ngả người tựa vào ghế, nhướng mày: “Đây chính là sức mạnh của tình yêu à?”

Phó Thời Lễ ngẩng đầu: “Đàn ông tham gia show hẹn hò cùng vợ mình, chẳng phải chuyện đương nhiên sao?”

Ngừng một chút, anh nghiêng đầu, giọng đầy thách thức: “Có giỏi thì cậu đừng đi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...